Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 201

Chương 201

 

Ngẫm nghĩ kỹ lại, nhu cầu về một mái nhà dường như đã ăn sâu vào tiềm thức con người.

 

Huống chi, những ai lớn lên trong môi trường gia đình đậm chất Á Đông, dẫu sau này phiêu bạt nơi đâu, mưu sinh chốn nào, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi nỗi khắc khoải về một tổ ấm riêng.

 

Một không gian thuộc trọn về mình, nơi người ta tự tay gầy dựng, trang hoàng theo ý thích. Từ màu sơn tường đến kiểu dáng nội thất, từ chiếc bàn ăn, chiếc tủ bếp đến chiếc giường ngủ và cả những vật dụng nhỏ bé như chiếc đèn treo, bộ chém, đôi đũa. Mọi chi tiết do tâm ý chủ nhân định đoạt.

 

Như thể khi hoàn thành những chuyện ấy, linh hồn lữ khách nửa đời mới tìm được bến đỗ, mới có thể trong một không gian cố định kiếm tìm đủ đầy cảm giác an toàn, để mặc bộ đồ xuề xòa, để mái tóc rối bời, để yên giấc nồng say.

 

Về sau Bùi Vãn Ý nhận ra, bản thân chẳng thể nào thoát khỏi vòng tục lụy ấy.

 

Đến khi bươn chải gây dựng được cơ ngơi riêng, đầu tư bất động sản lớn nhỏ khắp năm châu bốn bể, tưởng chừng đời này chẳng còn ưu tư, nhìn trang danh sách bất động sản dài dằng dặc, cô mới chợt hiểu, thứ mình khao khát nhất là trở về chốn xưa.

 

Trở về mảnh đất ký ức đã nhuốm màu thời gian, tự tay kiến tạo một chốn nương thân thuộc về riêng mình.

 

Dường như, ngoài nơi ấy ra thì chẳng còn chốn nào có thể mang đến cho cô cảm niệm sâu sắc nhất về "gia đình".

 

Nhưng khi thật sự đặt chân về lại mảnh đất này, toan thực hiện ý định, cô lại vô thức tránh né khu phố có căn biệt thự cũ.

 

Căn nhà quả thật khó bề mua lại, chẳng ai dại dột nhượng đi, mà cô cũng không còn đủ dòng tiền để rót vào một bất động sản như thế.

 

Nhưng Bùi Vãn Ý thấu tỏ, đó không phải là nguyên do sâu xa nhất.

 

"Nếu cháu thật tâm muốn mua, chú Lý sẽ tìm cách giúp."

 

Lý Thẩm, người an phận ở căn nhà cũ kỹ, lại nặng lòng với chuyện này hơn cả cô. Dẫu bề ngoài là một người đàn ông trung niên bình dị, gương mặt và đôi tay hằn in dấu vết phong trần, ánh mắt trầm tĩnh ẩn chứa kiên định và lời nói chú thốt ra mang một sức nặng đáng tin cậy.

 

Như sợ Bùi Vãn Ý không tin, Lý Thẩm còn cạy viên gạch ở góc tường, lấy ra một chiếc hộp gỗ bọc trong tấm vải đỏ, rồi đặt nó trước mặt cô, trân trọng phủi đi lớp bụi thời gian, bảo cô mở ra.

 

Bùi Vãn Ý gần như chỉ thoáng nhìn đã nhận ra vật ấy của ai, khẽ lắc đầu, đáp: "Chú Lý, này là của ông ngoại cho chú, cháu không dám nhận đâu."

 

Lý Thẩm vỗ đùi, xúc động nói: "Còn phân biệt của cháu với của chú làm gì? Chú Lý đây cả đời chẳng có chí lớn, được ông ngoại cháu dìu dắt, nuôi dưỡng, thấu sự đời đã là phúc đức mấy kiếp rồi. Chú không hiểu mấy thứ xa hoa, mà ngẫm lại cũng thấy đủ. Sau này chú muốn an phận bày sạp bán mấy đồ ăn mặn, tự làm tự hưởng, chẳng có gì không tốt cả."

 

Chú nói, không ngại hai người con trai nghe, thẳng thắn: "So với chú, cháu cần cái này hơn. Cháu, cháu là người làm nên cơ nghiệp lớn, thành tựu của cháu chắc chắn không thua kém gì ông ngoại đâu. Nghe chú, cầm đi cháu ạ."

 

Chú nói chân thành, nhưng Bùi Vãn Ý hiểu rõ, trong lời chú có nhiều ý an ủi.

 

Ông ngoại là người đã vượt qua bao gian truân của thời loạn, lại hiếm có tấm lòng nhân nghĩa. Dù rằng trong chuyện dạy dỗ con gái có phần hồ đồ, nhưng đối nhân xử thế và nhìn nhận đại cục thì không ai có thể trách móc. Bùi Vãn Ý tự hỏi bản thân, liệu mình có thể làm được như ông hay không.

 

Cô là người ích kỷ lạnh lùng, cô muốn bản thân được thoải mái, cô chẳng mấy bận tâm sống chết của người khác, cũng chẳng muốn đào sâu những ký ức khiến mình không vui.

 

Cho nên, cô không nhận món đồ kia, bảo chú Lý cứ giữ lấy.

 

Còn về căn nhà nọ.

 

"Cháu không muốn mua lại, không muốn quay về, không vì sao cả."

 

Bùi Vãn Ý hiếm khi nói chuyện kiên quyết, khiến Lý Thẩm khựng lại, nhìn cháu rồi thở dài một tiếng.

 

"Cháu à, cái này gọi là gần nhà thì ngại."

 

Lý Thẩm nói, không ép buộc nữa, cẩn thận cất đồ, cuối cùng dặn dò:

 

"Nếu ngày nào đó cháu đổi ý, cứ nói với chú Lý. Đừng thấy chú bây giờ thế này, hồi xưa cũng có chút tiếng tăm trong giới, người ta nể mặt ông ngoại cháu nhiều hơn là nể mặt chú."

 

Và kẻ vong ân bội nghĩa trên đời này nhiều hơn hay người biết ơn báo đáp nhiều hơn, ai mà nói rõ được.

 

May là nhà họ Đường dù không còn thì người từng chịu ơn dưỡng dục của cha nuôi, ít nhiều gì cũng có thể tìm ra vài người sẵn lòng giúp.

 

Lý Thẩm chưa từng nhờ vả, bởi chú biết, cơ hội chỉ có một lần nên phải dùng đúng lúc.

 

Bùi Vãn Ý không biết suy nghĩ của mình có thay đổi hay không.

 

Vì nhiều khi, ngay cả bản thân cô còn không hiểu rõ mình thật sự đang nghĩ gì.

 

Năm mười sáu tuổi tốt nghiệp cấp ba, cô tưởng rằng mình biết rõ bản thân muốn gì, nên từ bỏ đại học, hơn nữa còn cãi nhau một trận nảy lửa với Đường Bích Vân, kết quả là đôi bên chẳng vui vẻ. Về sau Đường Bích Vân mềm lòng, bảo Bùi Minh Dương liên lạc với cô, muốn gửi tiền sinh hoạt cho cô, sợ cô ăn không đủ no, ở không đủ tốt. Bùi Vãn Ý vẫn cứng rắn từ chối, nói mình sống rất tốt.

 

Thực tế, căn phòng cô thuê lúc đó chỉ là một gian nhỏ bé tồi tàn, không khí ẩm thấp và đầy bụi bẩn. Nhưng cô đi làm từ sáng đến tối mịt mới về, có chỗ ngả lưng là đủ, chẳng để ý môi trường xung quanh ra sao.

 

Song cô không thể để Đường Bích Vân nhìn thấy, chứng bệnh sạch sẽ quá mức của mẹ chắc chắn sẽ không chịu nổi, mẹ phát điên mất.

 

Về sau, Bùi Vãn Ý trải qua đủ thứ công việc chân tay nặng nhọc ở tầng lớp dưới, lăn lộn bao năm trong ngành dịch vụ, gắng gượng biến mình thành một đứa tomboy mặc mỗi quần bò và áo thun ba lỗ, cô nghiến răng rèn luyện cho mình một thân hình vạm vỡ và những ngón đòn lợi hại để không thiệt thòi. Và lúc đó cô mới cho rằng mình đã có được thứ mình muốn - tiền tiết kiệm tăng lên, khả năng kiếm sống như cá gặp nước trong xã hội và khả năng tự bảo vệ bản thân khá đáng tin.

 

Cho đến khi cô nhận một công việc làm thêm thời vụ, thay mặt một đồng nghiệp cũ đến làm phục vụ tại một tiệc rượu lớn. Sau một đêm dài bận đến muốn kiệt sức, khó khăn lắm mới có thể trốn vào góc bếp nơi đổ nước rửa chén để ăn vội miếng bánh mì lót dạ, thì từ cuộc trò chuyện của những người phụ bếp gốc Hoa, cô nghe được một cái tên đã lâu không xuất hiện trong cuộc sống của mình.

 

Lúc đó Bùi Vãn Ý mới biết, số tiền làm thêm mà cô vất vả kiếm được này, truy nguyên nguồn gốc, người chủ trả tiền công lại là người cha ruột về mặt sinh học của cô.

 

Trước khi tiệc tan, Bùi Vãn Ý mặc bộ đồng phục phục vụ màu đen, bưng ly sâm panh đi lại trong sảnh tiệc. Khi xác định rõ mục tiêu và tìm kiếm, cô dễ dàng nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp kia.

 

Rạng rỡ, phong độ đường hoàng, ngược lại trông giàu sang hơn hồi còn trẻ.

 

Song gu thẩm mỹ vẫn loè loẹt như nhà giàu mới nổi, đeo vàng bạc đầy người, sợ người khác không biết mình có bao nhiêu tiền.

 

Bùi Vãn Ý đứng ở góc khuất nhìn ông rất, rồi mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục trở về công việc của mình.

 

Nhưng đến khuya sau khi tan làm, nhận tiền công theo ngày từ người quản lý, đếm những tờ tiền kia, Bùi Vãn Ý không vui nổi.

 

Trong đầu cô không ngừng hiện lên gương mặt tươi cười rạng rỡ của Bùi Trung Thư khi trò chuyện với những người xung quanh.

 

Một gương mặt đắc ý và sung sướng biết bao.

 

Phá hỏng cả một ngày của cô.

 

Có bao giờ mình muốn một người biến mất khỏi thế giới này chưa nhỉ?

 

Ban đầu có lẽ chỉ là không muốn nhìn thấy, hy vọng hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình, dù có chết cũng đừng xuất hiện làm phiền.

 

Nhưng về sau ý nghĩ này, lại có một sự biến chất không thể đảo ngược khi vô tình biết nó không có mình lại sống tốt hơn.

 

Tại sao nó lại sống tốt như vậy?

 

Vì nó nên mọi người mới khổ.

 

Tại sao, mỗi mình nó sống tốt vậy?

 

Có những người vốn phải sống lâu trăm tuổi hưởng phúc, có những người không hiểu sự đời mà sống trong nhung lụa. Có những người vốn như bao bạn bè đồng trang lứa khác, đi học đi thi, nghỉ hè vui chơi, mỗi tháng vắt óc moi tiền tiêu vặt từ cha mẹ, rồi lén lút mua chút bia bọt với bạn bè, chơi bóng chơi game, tiệc tùng thâu đêm.

 

Mà không phải bưng bê, rửa bát, phát báo, làm pizza, rửa xe, chạy việc vặt, giao hàng, giao đồ ăn, lái xe tải chở hàng, mất cả tuần và còn lâu hơn, lái xe giúp người ta chuyển nhà từ thành phố này sang thành phố khác.

 

Cuối cùng đếm mấy đồng tiền mồ hôi nước mắt kiếm được, đứng bên cạnh thùng nước rửa chén, vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi.

 

Tại sao?

 

"Ghét một người đến mức mong nó chết sớm, có phải là lẽ thường tình không?"

 

Bùi Vãn Ý nghiêng đầu, nhìn người bên cạnh vẫn ôm máy tính xách tay xử lý tài liệu, hỏi: "Sao cái đám bình luận này cứ thấy nữ chính độc ác vậy, họ bị gì thế trời?"

 

Khương Nhan Lâm không nhìn vào màn hình TV trước mặt mấy, nhưng cô hiểu diễn biến câu chuyện. Là người trong ngành, cô quá quen với những chuyện như vậy, lười nhấc mí mắc, cô đáp:

 

"Khán giả là vậy đó, ai cũng mang theo cách hiểu của riêng mình. Có người kinh nghiệm sống không đủ để hiểu hết nội dung và nhân vật, còn có người thì năng lực đọc hiểu rất kém, xem không hiểu nên mất kiên nhẫn. Cốt truyện không hợp ý họ thì họ lại cho là lỗi của cốt truyện, bây giờ môi trường chung là vậy đấy."

 

Bùi Vãn Ý không ngờ một câu nói vu vơ của mình lại khiến em than thở, không khỏi bật cười.

 

"Nghe ra là em cũng ấm ức với cái đám đó lắm rồi."

 

Khương Nhan Lâm trơ cái mặt, "Ai mà thích cái đám người tí chuyện là lên mạng chửi bới chứ? Không thích thì cứ nói không thích, việc gì phải đánh đồng tất cả? Còn có những người vì không thích mà muốn đạp đổ chén cơm của người khác, y như trẻ con to xác ấy."

 

Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm hồi lâu, thấy em thật sự rất khó chịu, cô tò mò hỏi: "Vậy em nghĩ sao về cái cốt truyện này? Nữ chính tàn độc với cả người thân, em có chấp nhận được không?"

 

Khương Nhan Lâm ngước mắt nhìn màn hình TV, "Cái cốt truyện này ở phim Mỹ rất bình thường, phim Nhật Hàn cũng vậy, nhưng ở phim Trung Quốc thì không hợp với giá trị quan gì lắm, sơ sẩy một chút là có khi bị phụ huynh báo cáo ngay."

 

Bùi Vãn Ý véo má Khương Nhan Lâm một cái, "Chị hỏi ý kiến riêng của em cơ."

 

Khương Nhan Lâm lưu file công việc, ẩn cửa sổ đi, quay đầu nhìn Bùi Vãn Ý.

 

"Nếu là em thì..."

 

Bùi Vãn Ý nhìn thẳng vào mắt Khương Nhan Lâm.

 

Thần sắc Khương Nhan Lâm rất bình tĩnh, chỉ nói một câu ngắn gọn hết mức:

 

"Nên đi khám bệnh đi."

 

Bùi Vãn Ý chớp mắt, vài giây sau mới cười hỏi:

 

"Ý gì?"

 

Khương Nhan Lâm dời mắt, nhìn về phía màn hình TV. Cái TV to như nửa rạp chiếu phim tại gia, đến nỗi cảnh tượng máu me kia trông quá chân thật, khiến người xem có cảm giác như chính mình vừa bị đập nát đầu.

 

Cô nghĩ một lúc rồi đổi cách nói:

 

"Sử dụng bạo lực để trấn áp bạo lực thì đúng là hả giận thật. Ai mà chả mong mấy đứa làm mình bị thương sẽ phải trả giá gấp trăm ngàn lần, đổi lại là em thì em cũng vậy thôi. Thằng đấy đâm em một nhát, em phải đâm lại nó mười nhát mới hả."

 

Bùi Vãn Ý nghe, mắt cô dừng trên gương mặt Khương Nhan Lâm.

 

Khương Nhan Lâm lại thở dài, "Nhưng mình sống trong một xã hội pháp trị mà? Cái giá phải trả cho một lần hả giận quá đắt. Kiểu như người nghiện m* t** vì khoảnh khắc kh*** c*m ngắn ngủi mà phải trả bằng cả cuộc đời vậy, em thấy không đáng."

 

Khương Nhan Lâm vừa nói, vừa nhìn Bùi Vãn Ý.

 

"Hơn nữa, đâm lại mười nhát thì vết dao trên người mình có biến mất không? Nó vẫn còn chảy máu, hả giận xong rồi thì mặc kệ máu cứ chảy ròng ròng, chẳng mấy chốc là chết, còn chả có cơ hội ở tù."

 

Giọng điệu Khương Nhan Lâm hiếm khi nghiêm túc.

 

"Cho nên so với việc trả thù, việc cấp bách trước mắt là phải chữa bệnh trước đã."

 

Bùi Vãn Ý nghe rất rất lâu, đến khi em nói xong, mới khẽ cười hỏi:

 

"Cái loại vết thương vô hình này, trị thế nào?"

 

Khương Nhan Lâm khẽ cười, cô mở một trang web trên máy tính xách tay, đăng nhập tài khoản rồi bấm vào mục kiểm tra, xoay màn hình máy tính về phía Bùi Vãn Ý.

 

"Bài kiểm tra đánh giá sức khỏe tâm lý, làm thử chơi đi."

 

Như vừa nảy ra ý tưởng, mỉm cười nhìn Bùi Vãn Ý.

Bình Luận (0)
Comment