Chương 236
Tiếng "tút... tút..." máy móc vang lên lặp đi lặp lại, trong căn phòng bệnh tĩnh mịch chỉ còn vẳng lại âm thanh đó.
Người ngồi trên giường bệnh im lặng ăn thịt bò nướng trong hộp giữ nhiệt, dường như không mấy bận tâm, không hề liếc mắt sang bên kia.
Mãi đến khi người đứng bên cửa sổ gọi hết cuộc này đến cuộc khác vẫn không liên lạc được, cô mới không ngẩng đầu lên, nói: "Nghỉ lát đi, giờ này chắc chắn gọi không được đâu."
Khương Nhan Lâm ngắt cuộc gọi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu. Trong đầu cô hiện lên tất cả nhưng người và cách thức có thể liên lạc, nhưng rồi cô bỏ qua.
Người nhà Kỳ Ninh lúc này mới la người lo nhất và chắc chắn đã gọi hỏi thăm nhiều, cô bớt hỏi sẽ đỡ rối hơn.
Khương Nhan Lâm cố gắng kìm nén bồn chồn, không ngừng lướt các trang mạng xã hội đang cập nhật. Từ nền tảng này sang nền tảng khác, ngón tay cô cứ vuốt xuống liên tục, làm mới từng tin tức về trận động đất.
Thông tin từ tâm chấn dần dần được cập nhật bằng video và hình ảnh hiện trường. Khung hình nao cũng thảm khóc. Khương Nhan Lâm càng xem càng thấy kinh hoàng.
Dù Bangkok gần đó không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, song hỗn loạn tựa như cảnh ngày tận thế.
Tin tức thật giả lẫn lộn, khiến người ta khó phân biệt, chỉ có thể bất lực chịu đựng những tác động từ các từ khóa và hình ảnh.
Xem thêm nữa chả ích gì, còn dễ bị cảm xúc chi phối.
Khương Nhan Lâm buộc mình khóa màn hình điện thoại, quay người đi lấy cốc nước rồi ra ngoài rót nước nóng, tiện thể hít thở không khí bên ngoài.
Người ngồi trên giường bệnh nhai bữa trưa nguội dần, không gọi Khương Nhan Lâm lại.
Cánh gà và thịt bò nướng trong hộp giữ nhiệt bên ngoài cháy xém bên trong thì mềm ngọt, sau khi nguội thì đông cả mỡ, ăn vào miệng cứ như nhai sáp, tự dưng khiến người ta thấy khó chịu.
Bùi Vãn Ý cúi đầu, im lặng ăn cho đến khi ăn hết, rồi mới cầm hộp giữ nhiệt vào phòng tắm rửa bát.
Vết thương trên cánh tay và vai thỉnh thoảng lại đau nhức, nhưng so với ban đầu đã giảm đi nhiều, chỉ còn lại chút cảm giác nhói nhẹ thoáng qua mỗi khi gần như quên đi, nó bất chợt nhắc nhở cô.
Vòi nước nóng chảy róc rách rất lâu. Bùi Vãn Ý lấy bàn chải đánh răng rồi nặn kem lên đánh răng, lấy vị bạc hà mát lạnh để át đi mùi mỡ đông, sau đó cúi đầu nhổ bọt và súc miệng thật sạch.
Cô đứng ngẩn ngơ trước gương một lúc, nhưng lại không biết mình đang nghĩ gì.
Hay còn có thể nghĩ gì.
Hơi nóng từ cốc nước bốc lên, làm mờ đi hàng mi và hơi thở.
Tiếng chuông cuộc gọi thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô rút điện thoại ra nhìn màn hình, khựng lại khi thấy tên người gọi đến, vài giây sau mới nhấc máy.
Lục Tư Ân vội hỏi: "Xem tin tức chưa?"
"Xem rồi, gọi điện thoại không được, đến giờ vẫn không gọi được." Khương Nhan Lâm đỡ trán, hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp: "Bên anh thế nào, có tin tức gì không?"
Lục Tư Ân thở dài: "Hỏi nhau hết rồi, người cuối nhìn thấy Kỳ Ninh là bạn của Fiona, tại liên hoan âm nhạc Berlin mà mới đây thôi, sau đó thì không ai liên lạc được với cậu ấy nữa."
Kỳ Ninh là người thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, lúc bận thì nửa năm chưa chắc thấy mặt. Vì vậy, bạn bè khá quen với việc duy trì tần suất liên lạc không gần không xa của Kỳ Ninh, gặp được thì hàn huyên, không gặp được thì không quá chủ động quan tâm. Đến nỗi vào lúc này, không có ai biết ngay Kỳ Ninh đang ở đâu và ai có thể đang đi cùng.
"Anh gọi cho quản lý cậu ấy rồi mà không ai nghe máy cả, giống như cùng nhau mất liên lạc vậy. El và bạn bè khác đang cố gắng liên lạc với người phụ trách buổi biểu diễn ở Bangkok, nhưng tình hình Thái Lan bây giờ hỗn loạn quá, số bận hết, không ai gọi được."
Lục Tư Ân dậy rất sớm, mở mắt thấy tin tức đã liên tục gọi điện hỏi thăm khắp nơi cho đến bây giờ, tìm hiểu hết tất cả những thông tin có thể biết được mới dám gọi điện cho Khương Nhan Lâm.
Nghĩ cũng biết, những gì Khương Nhan Lâm biết được có lẽ còn ít hơn anh, mục đích chính của cuộc gọi này vẫn là để tiết lộ thông tin cho cô và trao đổi những gì cả hai biết.
Đây là lần đầu tiên Lục Tư Ân liên lạc với Khương Nhan Lâm sau khi cô và Bùi Vãn Ý chia tay, song thực sự không ngờ nó trong tình cảnh như thế này.
Và rồi, Lục Tư Ân cảm thấy tâm trạng phức tạp đến mức không nói nên lời.
Hai người trao đổi những thông tin mà cả hai biết, rồi điện thoại im lặng.
Không ai lên tiếng nữa.
Cuối cùng, Khương Nhan Lâm lên tiếng trước: "Trận động đất ở trung tâm Bangkok không ảnh hưởng lớn lắm, phần lớn là do hoảng loạn gây ra hỗn loạn là nhiều. Thôi thì kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa xem sao. Cơ mà anh đừng bỏ bê công việc, cứ đi làm việc của mình thôi ạ."
Lục Tư Ân khẽ thở dài, muốn mở mồm hỏi nhưng rồi lại thôi. Trong tình huống này, mọi lời nói sẽ trở nên thừa thãi. Anh chỉ có thể an ủi Khương Nhan Lâm vài câu rồi cúp máy, tiếp tục theo dõi những thông tin mới nhất.
Khương Nhan Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, cầm cốc nước nóng đi về phía phòng bệnh. Nhưng khi đến gần cửa, điện thoại rung lên một tiếng. Cô không nhịn được dừng bước, lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Thì ra chỉ là một email thông báo hóa đơn thẻ tín dụng.
Khương Nhan Lâm thở ra, chậm rãi dựa vào tường, cầm điện thoại hồi lâu rồi mở trình duyệt.
Vụ hỏa hoạn ở nhà hát dường như đã được kiểm soát. Những thông tin mới nhất là hình ảnh hiện trường sau khi đám cháy được dập tắt, cùng một số người bị thương mới được phát hiện và đưa ra bằng cáng.
Khương Nhan Lâm phóng to từng bức ảnh xem cho kỹ. Chỉ đến khi xác định tất cả khuôn mặt và dáng người xa lạ, cô mới thở phào.
Cầm cốc nước nóng lâu, cổ tay cô bắt đầu mỏi nhừ. Khương Nhan Lâm không định xem thêm, chuẩn bị nhét điện thoại vào túi áo khoác thì bất ngờ một bóng hình lướt qua mắt cô. Cô vội phóng to bức ảnh nhìn kỹ một lúc, mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Không cần suy nghĩ, Khương Nhan Lâm mở danh bạ bạn bè trong ứng dụng nhắn tin, tìm tên đối phương rồi gọi điện thoại.
Tiếng "tút" kéo dài, không ai nghe máy.
Cô đành cúp máy, cầm điện thoại suy nghĩ rồi mở một ứng dụng đánh giá nhà hàng, tìm kiếm tên nhà hàng rồi gọi đến số điện thoại bàn của quán.
Người nghe máy là một giọng nói xa lạ.
Chưa kịp mở lời, Khương Nhan Lâm đã vội vàng hỏi: "Có ông chủ mộ người ở đó không?"
Đối phương ngớ ra một lúc, hỏi: "Xin lỗi, mình có việc gì không ạ?"
Khương Nhan Lâm vỗ trán, cố gắng giữ bình tĩnh rồi hỏi: "Tôi tìm El, anh ấy có đang ở trong nước không? Tôi là bạn của anh ấy, họ Khương."
Lần này đối phương mới đáp lại: "Ồ, chị tìm người yêu cũ của bà chủ ạ? Anh ấy không còn ở Trung Quốc nữa, hình như về Paris vào tháng trước ."
Khương Nhan Lâm phản ứng một hồi lâu mới hiểu rõ. "Chủ là Coco? Vậy bạn có biết Coco còn liên lạc được với El không?"
"Xin lỗi, bên em không nói mấy chuyện này được." Vừa nói, đối phương cúp máy như thể sợ cô hỏi thêm nữa.
Bị tình huống bất ngờ đánh úp, Khương Nhan Lâm thực sự bực. Cô lại gọi thoại cho El, bên kia vẫn không ai nghe máy. Không biết có phải trong lúc hỗn loạn làm mất điện thoại hay là do mạng có vấn đề.
Tuy nhiên, trước đây El chưa từng nhắc đến chuyện thích giao hưởng, giờ này lại xuất hiện ở cùng một nơi thì có thể là để gặp bạn.
Vì vậy, hai người có khả năng đang đi cùng nhau.
Khương Nhan Lâm đành vội quay về phòng bệnh. Câu đầu tiên cô nói với Bùi Vãn Ý là: "Chị có số điện thoại của người nhà hoặc bạn bè thân thiết của El không?"
Bùi Vãn Ý khựng lại, rồi khóa màn hình điện thoại, hỏi: "Sao vậy?"
Khương Nhan Lâm đưa thẳng bức ảnh chụp tại hiện trường cho Bùi Vãn Ý xem. Bùi Vãn Ý liếc mắt một cái là nhận ra người trong ảnh. Dù mấy tháng rồi chưa gặp, sau lần cãi nhau đòi chia tay, hai người cũng ít liên lạc lại.
Thế nhưng, khuôn mặt đó rất dễ nhận ra, người quen biết lâu khó mà không nhớ được.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Bùi Vãn Ý đoán được lý do El có mặt ở nhà hát đó.
Cô mở khóa điện thoại tìm mấy người bạn khá thân của El rồi lần lượt gọi điện thoại hỏi thăm.
Sau khi đã hỏi hết những người có thể liên lạc được, nhìn người đang chờ kết quả trước mặt, Bùi Vãn Ý lắc đầu: "Biết El chuyển nhượng cửa hàng trong nước cho Coco rồi về Paris thôi. Lần cuối mọi người liên lạc với là chuyện của nửa tháng trước. Gần đây, ngày nào El cũng đăng ảnh đi chơi khắp nơi và cập nhật đến hôm qua."
Song bây giờ rõ ràng là không ai liên lạc được với El cả.
Khương Nhan Lâm không ngờ rằng tìm đi tìm lại, số người mất liên lạc lại nhiều thêm một người, cô cảm thấy thật nực cười. "Vậy người nhà của El thì sao?"
Bùi Vãn Ý thở dài, bình tĩnh trả lời: "Tụi chị không thân đến thế đâu. Chị đến Trung Quốc mới biết El, không biết gì về nhà El cả." Nói xong, cô dường như cảm thấy giọng điệu của mình có chút quá mức thờ ơ, nhưng môi mấp máy rồi lại thôi, không nói gì nữa.
Cô nhìn vào mặt Khương Nhan Lâm, vài giây sau mới giơ tay kéo tay người lại.
"Em nghỉ chút đi đã."
Khương Nhan Lâm chợt nghĩ ra chuyện, cô vỗ tay Bùi Vãn Ý, nhẹ giọng nói: "Em ra ngoài gọi điện thoại, chị ở trong phòng bệnh đợi nhé, đừng động đậy lung tung." Nói rồi, cô vội cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh, không quên khép cửa lại.
Bùi Vãn Ý nhìn theo hành lang nơi Khương Nhan Lâm biến mất, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.
Phòng bệnh yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, một đoạn tin nhắn được soạn thảo rồi lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần rồi cuối cùng vẫn được gửi đi.
Sau khi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa cũng không thu được kết quả gì. Thấy mọi mối tơ vò như rối tung lên, Khương Nhan Lâm đành tời gạt bỏ mọi suy nghĩ.
Cô ép mình thả lỏng đầu óc, không nghĩ thêm bất cứ thứ gì vô nghĩa thêm.
Vô thức đứng ở hành lang thêm nửa tiếng đồng hồ, Khương Nhan Lâm nhìn tivi treo tường cách đó không xa, dần dần không còn cảm xúc với những tin tức được phát đi phát lại.
Cô nhìn đồng hồ, lại nhìn ra sắc trời bên ngoài rồi đứng dậy đi về phía thang máy, chuẩn bị đi làm những việc mình có thể làm.
Bắt taxi đến siêu thị gần căn hộ, Khương Nhan Lâm mua một ít thịt gà và khoai mỡ rồi về nhà lấy nồi ra hầm canh. Bận rộn một hồi nữa thì đã xế chiều. Nồi canh nhỏ lửa liu riu trên bếp, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ. Khương Nhan Lâm phơi quần áo đã giặt ra ban công rồi vào phòng tắm rửa mặt qua loa.
Sau đó ra tắt bếp, múc canh gà hầm và thịt gà khoai mỡ mềm nhừ ra bát, cẩn thận đổ vào hộp giữ nhiệt rồi cầm đồ đạc ra khỏi nhà, bắt taxi về bệnh viện.
Đến khi xuống lầu bệnh viện thì trời cũng tối mò. Khương Nhan Lâm liếc đồng hồ, vội vã bước vào thang máy, nhấn nút.
Ti vi trong bệnh viện thì cứ tồng tộc kênh tin tức, xem phát bực, cô không thèm ngó, cắm mặt đi thẳng đến cửa phòng bệnh.
Mở cửa ra thì chẳng thấy Bùi Vãn Ý đâu. Khương Nhan Lâm đảo mắt khắp phòng, chưa kịp quẳng đồ xuống đã vội vã lao ra hành lang tìm, đi thẳng đến phòng tập phục hồi chức năng thì nghe thấy tiếng quen quen.
Cô đến cửa liếc mắt vào, hóa ra người kia đang ở đó, một tay vén tay áo bệnh nhân lên, khoe cái sẹo hãi hùng cho cô y tá bên cạnh kiểm tra.
"Chị hồi phục nhanh ghê á, nhưng mà không được vội đâu nha. Lượng tập mỗi ngày có nhiêu đó thôi, sao lại tự ý tập thêm buổi tối vậy?"
Cô y tá chỉ cười, "Sao gọi là tự ý được, bị phát hiện rồi thì đâu còn là tự ý nữa."
Một câu làm cô y tá vừa cười vừa thở dài, lắc đầu bó tay: "Chịu thua."
Khương Nhan Lâm quay người đi về, chưa đi được mấy bước thì cái tivi treo tường phía trước lại oang oang bản tin mới nhất. Từng cảnh tượng thê thảm trên đời hiện lên qua lời dẫn lạnh tanh, biến thành những con số vô nghĩa. So với con số hồi trưa lúc sự việc xảy ra, con số này đã nhảy vọt lên gấp mười lần.
Vô số những đống đổ nát, những trái tim mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng vẫn tuyệt vọng trong vòng vây cứu trợ bất lực.
Khương Nhan Lâm hít sâu một hơi, cuối cùng không thể nuốt trôi nổi những âm thanh này thêm, đi thẳng đến cửa thang máy cuối hành lang, không thèm ngoái đầu lại mà xuống lầu.
Cô xách đồ bước ra khỏi bệnh viện, đi trên con phố đèn hoa rực rỡ, theo dòng người vào nhà ga rồi cứ thế chen chúc lên tàu điện.
Mỗi khuôn mặt thờ ơ xung quanh đều lạnh lẽo như nhau, như bị công việc, học hành, cuộc sống vắt kiệt đến giọt máu cuối, sau khi cạn pin thì trở thành những cái xác không hồn.
Khương Nhan Lâm đi tàu điện về đến căn hộ. Đến khi định lục túi lấy chìa khóa mở cửa, cô mới nhớ ra tay vẫn đang xách cái túi vải bố đựng hộp giữ nhiệt. Cô đứng ở cửa một lát rồi mở cửa bước vào nhà, khóa cửa lại, quẳng đồ đạc xuống sàn nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm xả nước vào bồn.
Tiếng nước chảy róc rách, Khương Nhan Lâm ngồi bên mép bồn tắm, vô thức lôi điện thoại ra xem tin nhắn. Mở khóa xong, cô lại nhắm mắt, ép mình không nghĩ ngợi gì nữa.
Thiên tai nhân họa, ý chí con người chẳng hề gì.
Nghĩ thêm nữa cũng chỉ làm mình lún sâu hơn.
Khương Nhan Lâm xoa xoa thái dương, đứng dậy định c** đ* tắm thì điện thoại rung lên, có cuộc gọi.
Cô khựng lại rồi vội cầm điện thoại lên nhìn.
Thấy tên người gọi, hơi thở cô thả lỏng, nhưng giây sau lại bất giác căng thẳng.
Khương Nhan Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu rồi mới nhấc máy.
"Xong việc chưa?" Giọng Bùi Vãn Ý khô khốc, nghe như chẳng có chút cảm xúc nào.
Khương Nhan Lâm bình tĩnh trả lời: "Về nhà rồi."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, mới nói: "Chị có chuyện muốn nói với em..."
"Từ từ đã, có điện thoại gọi tới." Khương Nhan Lâm buộc phải cắt ngang lời Bùi Vãn Ý.
Phòng tắm nhỏ, bí bách khó chịu, đến giọng nói cũng chẳng còn chút sức.
Cô vừa nói vừa cầm điện thoại lên nhìn màn hình cuộc gọi đến.
Cái nhìn này khiến cả người cô đứng hình.
Đến khi hoàn hồn, cuộc gọi quốc tế xa lạ kia đã tịt ngóm.
"Lát nữa em gọi lại cho chị." Khương Nhan Lâm tỉnh táo, nói vọi xong thì cúp máy, gọi lại cho số điện thoại từ Thái Lan kia.
Tiếng "tút" vang lên ba lần, giây sau, điện thoại cuối cùng cũng bắt sóng.
Khương Nhan Lâm bất giác nín thở, không biết mình đang sợ chuyện gì.
Cho đến khi giọng nói kia vang lên, truyền đến, rất rõ: "... Xin lỗi, làm phiền em rồi."
Giọng điệu vẫn như cũ, dịu dàng và nhẹ tênh.
"Chị muốn nói là chị không sao. Em đừng lo."
Ngón tay cầm điện thoại run run, vài giây sau, Khương Nhan Lâm mới thở phào.
May quá, không thành con số lạnh lẽo kia.
May thật.