Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ

Chương 5

Khương Giai lập tức nhớ ra, trêu đùa: “Ha ha ha tớ nhớ ra rồi, không phải cậu nói với tớ cậu không muốn ở bên trên cậu ta sao?”

“Bây giờ tớ muốn.”

Đại mỹ nhân quan trọng hơn da mặt.

——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》

“Khương Giai, tớ cảm thấy tình bạn của chúng ta đi tới kết thúc rồi.” Tô Tại Tại lấy ra một tờ tiền từ trong cặp sách, vỗ lên mặt bàn cô ấy, “Đây là phí chia tay của chúng ta.”

Khương Giai gấp tiền xong, đặt vào trong cặp mình, thuận miệng hỏi: “Ừm, nói như thế nào?”

“Đại mỹ nhân của tớ căn bản không phải tên là Chu Từ Dẫn! Cậu ấy là Trương Lục Nhượng!” Tô Tại Tại càng nghĩ càng tuyệt vọng, “Cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy tớ là một đứa con gái lẳng lơ, đứa con gái tầm thường thấy trai đẹp hai mắt liền sáng lên, hu hu hu…”

Khương Giai chưa hề nghĩ tới điều này, mở to mắt nhìn: “Thật sự là Trương Lục Nhượng à?”

“Sao lại cảm thấy cậu không ngạc nhiên chút nào vậy.”

“Bởi vì tớ cảm thấy cậu ấy là Trương Lục Nhượng, nhìn khí chất tựa như một đóa hoa cao lãnh [1].”

[1] Đóa hoa cao lãnh (高岭之花): mặt chữ chỉ đóa hoa ở cao trên đỉnh núi, mà nếu là hoa trên núi cao, thì rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới.

“… Vậy sao cậu không nói với tớ?”

“Ngày hôm đó cậu kéo tớ đi qua mở miệng một tiếng Chu Từ Dẫn, hơn nữa còn là bộ dạng khẳng định như vậy, tớ còn có thể nói gì! Chỉ vào cậu ta nói cậu ta là Trương Lục Nhượng sao?! Tớ lại chưa từng gặp!”

Tô Tại Tại suy sụp trong nháy mắt: “Cái kia… không phải là cậu nói với tớ, Chu Từ Dẫn đẹp trai hơn sao?”

“Nghe miêu tả thì tớ chắc chắn thích Chu Từ Dẫn!” Khương Giai lẽ thắng khí hùng, “Tớ không có một chút hứng thú gì với cái kiểu cao lãnh, tớ thích cà lơ phất phơ, kiểu bất cần đời kia.”

“Không được!” Tô Tại Tại bóp mặt cô ấy, tức giận nói: “Cho dù cậu thích kiểu của Chu Từ Dẫn, cậu cũng phải cảm thấy Trương Lục Nhượng là đẹp trai nhất!”

“Con bà nó! Dựa vào cái gì chứ!”

“Bởi vì đây là sự thật, cậu không thể chối.” Tô Tại Tại càng lẽ thẳng khí hùng.

“Lăn, đừng có mà thay đổi gu thẩm mỹ của tớ.” Khương Giai vỗ mặt cô, “Tớ đã nói với cậu rồi, nói không chừng khi thấy Chu Từ Dẫn cậu sẽ thay lòng đổi dạ đấy, nhan cẩu [2].”

[2] Nhan cẩu (颜狗): một từ phổ biến trên Internet, chỉ kiểu người không thể kháng cự những thứ có giá trị cao (nhan sắc).

“Không thể nào.”

“Tại sao không thể nào?”

Tô Tại Tại rất nghiêm túc: “Chính là không thể nào.”

Khương Giai không trêu chọc cô nữa, cười cười: “Lại không nhìn ra đấy, Tại Tại si tình dễ thương.”

Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh lại.

Tô Tại Tại nằm lên bàn, gối lên cánh tay, thở dài: “Ôi, cậu nói đúng, tớ chính là một người không có tinh thần trách nhiệm, tớ phải sửa cái tật xấu này của tớ.”

“Hả? Tớ nói cậu không có tinh thần trách nhiệm lúc nào?”

“Thì lần trước đưa quyển bài tập tiếng Anh cho Trương Lục Nhượng, cậu nói tớ không tự mình đưa quyển bài tập cho cậu ấy, mà nhờ người khác chuyển.”

Khương Giai lập tức nhớ ra, trêu đùa: “Ha ha ha tớ nhớ ra rồi, không phải cậu nói với tớ cậu không muốn ở bên trên cậu ta sao?”

“Bây giờ tớ muốn.”

“…”

“Đột nhiên nhớ ra, lúc ấy cậu còn nói nhìn tạm Trương Lục Nhượng đó!”

“… Tiểu tỷ tỷ, tớ sai rồi.”

Nhắc tới quyển bài tập tiếng Anh này, Tô Tại Tại đấm ngực dậm chân: “Trời ơi, sớm biết cậu ấy là Trương Lục Nhượng thì tớ nên thuộc tiểu luận tiếng Anh mới đúng, thuộc bài vật lý làm quái gì!”

Khương Giai tò mò: “Tại sao?”

Tô Tại Tại hối hận không kịp: “Lúc giáo viên tiếng Anh bảo tớ giúp cô ấy đưa sách bài tập tiếng Anh cho Trương Lục Nhương đã nói chút ít với tớ, tiếng Anh của Trương Lục Nhượng siêu cấp kém, cô nghi cậu ấy sẽ vì tiếng Anh mà bị tách ra lớp chọn, cho nên gần đây đều đốc thúc tiếng Anh của cậu ấy.”

“Ha ha ha ha cái này tớ không biết á!” Khương Giai ôm bụng cười to, “Nhưng mà nghe nói thành tích của cậu ta rất tốt mà, sao tiếng Anh lại kém như vậy.”

“Cho nên tớ nên khoe khoang tiếng Anh trước mặt cậu ấy mới đúng.”

Khương Giai lắc đầu: “Cậu như vậy trái lại sẽ làm cho cậu ta sinh lòng đố kị.”

Lời này của cô ấy giống như tưới sữa lên đầu [3], Tô Tại Tại vội vàng cảm kích cầm tay cô ấy: “Có đạo lý, cảm ơn người anh em chỉ điểm.”

[3] Tưới sữa lên đầu (醍醐灌顶): Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.

“Nhưng mà rốt cuộc là kém thế nào chứ, để giáo viên tiếng Anh hao tâm tổn trí như vậy…”

Tô Tại Tại nhớ lại: “Điểm tối đa nghe nói 135, thì có lẽ đến số lẻ cũng thi không tới, cũng chỉ khoảng 30 thôi…”

“… Câu hỏi trắc nghiệm đoán bừa cũng có thể đoán bừa đến ba mươi à.”

“Nghĩ như vậy thì cậu ấy cũng rất lợi hại đó! Tiếng Anh mà cũng có thể thi được ba mươi điểm!”

“…”

“Trời ơi, không thể giải thích cảm thấy thật dễ thương đó! Tiếng Anh của lớp chọn đại học lại thấp hơn tớ một trăm điểm ha ha ha ha, quả nhiên là đại mỹ nhân, thật là đáng yêu.”

“… Cậu có độc.”

*****

Mặc dù tâm trạng của Tô Tại Tại đã được điều chỉnh xong, nhưng hai ngày tiếp theo cô vẫn không có dũng khí đi tìm Trương Lục Nhượng, sợ rằng ấn tượng sẽ bị kéo thấp hơn.

Cô còn đang suy nghĩ đối sách.

Cơn mưa lớn ập đến khi cô đang suy nghĩ, hùng hùng hổ hổ.

Tô Tại Tại nhìn những hạt mưa lớn ở ngoài cửa sổ, cấp tốc lại dữ dội đập xuống đất, phát ra một hồi tiếng vang lớn, rào rào rầm rầm.

Trời mưa luôn khiến cho người ta rầu rĩ khó hiểu.

Tô Tại Tại quay đầu nhìn về phía Khương Giai, thở dài, rồi sau đó rất nghiêm túc nói: “Giai Giai, tớ cảm thấy tớ quá dè dặt.”

Cô như này mà còn dè dặt?!

Khương Giai cảm thấy khiếp sợ với da mặt dày của cô, không nhịn được than thở: “Cậu suy nghĩ nhiều…”

“Tớ thật sự cảm thấy tớ quá dè dặt.”

“Tớ cũng thật sự cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều quá…”

Tô Tại Tại hiếm khi thấy cô ấy không khua môi múa mép, nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Cậu không cảm thấy sao? Mặc dù mấy ngày trước tớ đều đi lên tầng ba, đặc biệt đi quanh ngang qua cậu ấy muốn để cậu ấy thấy tớ, cố ý phóng đại âm lượng quanh cậu ấy muốn để cậu ấy nghe, nhưng tớ căn bản không có làm hành động thực tế gì.”

Cái này không gọi là hành động thực tế à…

Khương Gia có hơi khó hiểu về nếp cuộn não của cô.

“Lúc tớ đối mặt với cậu ấy, đều không dám đối mặt liên tục ba giây với cậu ấy, hơn nữa thấy cậu ấy liền hồi hộp đến không nói ra lời, chỉ biết xấu hổ, lập tức làm bộ hoàn toàn không thấy cậu ấy, làm bộ nghiêm túc đang nói chuyện phiếm với cậu.”

“Bình thường mà, bởi vì cậu thích cậu ta.”

“Nhưng mà xấu hổ có ích lợi gì.” Tô Tại Tại liếm môi, ánh mắt rất nghiêm túc, “Tớ thích cậu ấy, nhưng cái gì cũng không làm, tớ như vậy, làm sao cậu ấy có thể chú ý đến?”

Khương Giai nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Đưa ra một ví dụ nha.”

“Cậu nói.”

Tô Tại Tại suy nghĩ một chút: “Ví dụ như, lúc cậu học lớp mười, có hai người con trai thích cậu, một người là anh đẹp trai thấy cậu là lập tức đỏ mặt chạy đi, một người là anh xấu trai thấy cậu là bắt nạt cậu mắng cậu, mười năm sau, ấn tượng về người nào cậu sẽ khắc sâu hơn?”

Khương Giai nửa giây cũng không cần cân nhắc: “Anh đẹp trai.”

“…”

Tô Tại Tại nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, trực tiếp coi thường: “Đúng không, tớ lại cảm thấy là anh xấu trai, điều này chứng tỏ hành động quan trọng hơn giá trị nhan sắc.”

“Tớ thật sự không nói đùa, thật sự là anh đẹp trai.”

“Dĩ nhiên, mặc dù tớ nói như vậy, nhưng không có nghĩa tớ cho rằng giá trị nhan sắc của tớ thấp.”

“…”

“Được rồi.” Tô Tại Tại thỏa hiệp, “Vậy thì cái thiết lập anh xấu trai bắt nạt cậu cũng đổi thành anh đẹp trai, như vậy ấn tượng về ai cậu sẽ khắc sâu hơn?”

Khương Giai không muốn chọn cái nào: “Cho nên tại sao phải bắt nạt? Đối tốt với tớ không được sao?”

“Cậu không nên quá tham lam.” Tô Tại Tại cau mày, “Dáng dấp đã đẹp còn muốn đối tốt với cậu? Mơ đi cưng.”

“…”

Sau khi đùa giỡn qua đi, tâm trạng rầu rĩ lại đánh úp lần nữa.

Tô Tại Tại nghĩ, cho dù Trương Lục Nhượng không thích cô, cô cũng không hy vọng tương lai của anh, lúc nghĩ đến cô, thì ngay cả một cái tên cũng không nhớ nổi.

Như vậy quá không cam lòng, một chút cũng không.

“Giai Giai, cậu có tin rằng nữ chính không làm gì cũng được nam chính xem trọng, giống như phim truyền hình không?” Tô Tại Tại lẩm bẩm nói, “Dù sao thì tớ không tin.”

Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Nếu như tớ chỉ biết dè dặt và xấu hổ, vậy cậu ấy sẽ bị một người không dè dặt không xấu hổ cướp đi.”

*****

“Đã giúp cậu hỏi rồi, xế chiều hôm nay tiết thứ ba của lớp chọn là môn máy tính.”

Tô Tại Tại cười hì hì nâng mặt cô ấy lên hôn một cái: “Moah moah moah! Qủa nhiên là tiểu tiên nữ của tớ! Xinh đẹp rung động lòng người, dịu dàng đáng yêu, hiền lành khiến người ta vừa ý.”

Khương Giai ghét bỏ lấy tay xoa xoa mặt: “Theo như lời cậu nói sáng nay, sao không đưa trực tiếp cho cậu ta, cho cậu ta một ấn tượng sâu sắc hơn!”

“Điều này không được.” Tô Tại Tại rất nghiêm túc mà phân tích, “Tớ đến phòng học tìm cậu ấy cũng được, đưa dù hình như cũng quá chói mắt, lớp bọn họ nhất định sẽ nhao nhao lên, tớ sợ sẽ làm cho cậu ấy không thích.”

“… Hình như cũng có chút đạo lý.”

“Chủ yếu là tớ sợ cậu ấy không mang dù, không muốn để cho cậu ấy dầm mưa.” Tô Tại Tại phiền muộn nói.

Bộ dạng nửa khô nửa ướt làm cho anh cấm dục trêu người, giống như một tiểu yêu tinh vậy.

Nói xong cô liền cầm dù đứng lên, đi tới cửa sổ bên cạnh cửa trước, đặt cây dù lên bệ cửa.

Chuông vào học vừa vặn vang lên.

Hai mươi phút sau, Tô Tại Tại giơ tay lên: “Thầy, em muốn đi vệ sinh.”

Ra khỏi cửa lớp, cầm cây dù trên bệ cửa lên, đi thẳng xuống tầng.

Cửa trước cửa sau của lớp chọn quả nhiên đều bị khóa, Tô Tại Tại nhớ lại chỗ ngồi của Trương Lục Nhượng, thử đẩy một cái cửa sổ chỗ anh, không ngờ lại mở ra.

Khóe miệng cô cong lên, hướng vào phía trong thăm dò, đặt cây dù lên chính giữa bàn, tờ giấy dán lên cán dù hướng xuống, trừ khi được người ta cầm lên, bằng không sẽ không được chú ý tới.

Đột nhiên nghĩ đến lời cậu con trai kia nói ngày hôm đó.

—— “Này, Trương Lục Nhượng, cậu không được rồi, tuần này có ba người đến tìm Chu Từ Dẫn, cậu mới hai người!”

Mới hai người.

Cạnh tranh không lớn như tưởng tượng.

Tô Tại Tại cười ra tiếng, phủi bụi trên tay, đóng kỹ cửa sổ.

Quay đầu đi về phòng học.

Mưa dần dần nhỏ đi, mây đen cũng chậm rãi tản ra, mặt trời bị che khuất lại ló ra, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên mặt đất ướt át.

Tô Tại Tại trở lại vị trí.

Khương Giai quay đầu nhìn cô: “Để xong rồi?”

“Ừ.” Tô Tại Tại nâng cằm, cười, “Giai Giai, buổi chiều tớ không về tắm đâu.”

“Hả? Cậu muốn làm gì?”

Không làm gì.

Chỉ là, nếu cậu ấy đến trả dù…

Vậy thì còn có thể gặp mặt một lần đấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cũng chọn anh đẹp trai _(:зゝ∠)_
Bình Luận (0)
Comment