Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 127


Câu hỏi này Cận Hải Dương không trả lời được.
Bởi điều khó hiểu nhất của vụ án này là nghi can lớn nhất Chu Nghĩa Quân lại có chứng cứ ngoại phạm.
Trong cuộc thẩm vấn hôm nay, Chu Nghĩa Quân kể rằng sau khi rời công ty, ông ta đến quán trà ở cảng Ba Sĩ cách đó ba dãy phố để ăn nhẹ vào đêm khuya, không hài lòng với người phục vụ vì việc gọi món, tất cả mọi chuyện đều được camera giám sát trong quán quay lại làm bằng chứng.
“Nghe như cố tình tạo bằng chứng ngoại phạm.”
Thẩm Lưu Bạch uống một ngụm sữa, nhẹ nhàng nói.
“Không sai, tôi cũng nghĩ vậy.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Cố ý tranh cãi với người phục vụ, gây ấn tượng với đối phương, ngồi ở vị trí chính diện nơi có camera quan sát rõ ràng, đây là một màn biểu diễn quá mức điển hình, càng cho thấy ông ta có vấn đề.”
“Câu hỏi bây giờ là làm thế nào ông ta điều khiển được lũ côn trùng bay đến bắt lửa từ khoảng cách xa 2 km, làm thế nào ông ta bật máy tính của người chết, còn phát bộ phim truyền hình nữa?”
Hai người im lặng nhìn nhau trong hai phút, cảm thấy có chút nản lòng.
Cuối cùng, Cận Hải Dương là người lên tiếng trước.
“Muộn rồi, đó là tất cả những gì hôm nay anh có thể nghĩ, có lẽ ngày mai anh sẽ có suy nghĩ mới.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, cô đứng dậy, bất giác nhìn thấy đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ đúng 11 giờ.
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cô, khiến cô đột ngột dừng lại.
“Chuyện gì vậy, đổi ý rồi sao?”
Cận Hải Dương ngẩn người, không khỏi đùa bỡn nói.

“Vậy thì tốt quá, em có biết khi nói câu đó anh đau lòng thế nào không?”
“Tối vậy mà để người phụ nữ mình thích về nhà, nói ra thì Cận Hải Dương anh khỏi lăn lộn nữa.”
“Anh vừa nói gì vậy?”
Thẩm Lưu Bạch chậm rãi xoay người, ngơ ngác nhìn anh, bất ngờ hỏi.
“Nói gì…”
Cận Hải Dương vò đầu bứt tóc, vô tội hỏi.
“Anh chỉ hỏi em rằng em đã thay đổi ý định của mình đúng không?”
“Không…không phải câu này.”
Thấy cô lắc đầu, anh nhịn không được vươn tay xoa tóc cô, cười nói.
“Anh nói em không đi thì thật tốt, anh rất hối hận vì nói để cho em về nhà.”
“Thế nào, tối nay ở nhà anh đi.”
“Không…không phải câu đó, câu tiếp theo là gì?”
Câu tiếp theo…
“Tối vậy mà để người phụ nữ mình thích về…”
Cận thiếu ngượng ngùng nói.
Lời này mà truyền ra ngoài chắc chắn cuộc sống của anh sẽ bị phá hủy.
Rất thích một cô gái, vừa muốn lại không muốn, nóng lòng muốn lấy trái tim mình giao cho người ta.
Kết quả là buổi tối hai người đều ngồi trên ghế sô pha của anh nói chuyện, anh còn khuyên cô ấy nên về nghỉ ngơi sớm, vừa rồi chắc là anh bị lừa đá rồi!
Nếu chuyện này truyền đến Kinh Thành, phần lớn mấy người bạn của anh sẽ cho rằng Cận Hải Dương là bình hoa, nhìn được mà không dùng được, thân thể rỗng tuếch, nghĩ đến đây thấy thật oan uổng.
“Đúng! Chính là cái đó! Chính là cái đó!”
Thẩm Lưu Bạch dường như đột nhiên hiểu ra, trong mắt sáng lên vẻ thích thú, vươn tay nắm ống tay áo của Cận Hải Dương, nói.
“Anh hiểu đúng không!”
Nhìn thấy cô như vậy, lông mày của người đàn ông khẽ cau lại, sau đó nhanh chóng giãn ra.
“Ý em là…”
“Đúng! Đúng là anh đã nghĩ ra, tôi nghĩ chỉ có khả năng đó!”
“Đi thôi, chúng ta đến hiện trường đi, còn kịp, chúng ta xem lại hiện trường vụ cháy!”
Hiếm khi thấy cô hào hứng như vậy, Cận Hải Dương để cô kéo mình ra ngoài cửa.
Vì vết thương trên đầu của người chết nên họ đã bỏ qua một khả năng khác, nhưng hy vọng không quá muộn.
Chiếc xe lao vút trên đường cao tốc vào nửa đêm, nhanh chóng lái đến toà nhà văn phòng của công ty Niên Phong.
Khi xảy ra sự việc như thế này trong công ty, những nhân viên còn lại đã tạm thời được chuyển sang làm việc ở nơi khác.

Ban đêm vắng tanh, không có ai khác ngoài một cảnh sát canh gác dưới đất.
Cả hai vào tòa nhà, căn phòng xảy ra vụ án ở tầng 4 đã bị khóa, Cận Hải Dương lấy chìa khóa mở cửa, căn phòng tối om vẫn nồng nặc mùi khét.
Đã 11 giờ 46 phút, cả hai lo làm hỏng hiện trường nên đứng ở cửa không đi vào.
Gió đêm thổi vào nhà qua những ô cửa sổ vỡ làm tăng thêm sự lạnh lẽo cho căn phòng hiu quạnh.
Thẩm Lưu Bạch run người, sau đó có một chiếc áo ấm khoác lên vai cô, ngẩng đầu nhìn, liền thấy đường nét mơ hồ của Cận Hải Dương.
“Sợ à? Có muốn đến chỗ anh để anh tiếp thêm can đảm không?”
Người đàn ông mỉm cười hỏi.
Thẩm Lưu Bạch cũng lười trả lời câu hỏi trẻ con của anh, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Còn năm phút.”
“Thật ra, em không cần canh chính xác như vậy.

Em nghi ngờ thứ này thì chỉ cần mở ra xem thôi.”
Người đàn ông nhìn vào chiếc đồng hồ được đặt ở sau góc tường và nói.
“Không được, tận mắt thấy sẽ an toàn hơn.

Nếu hung thủ sửa đổi bất kỳ chi tiết nào nào đối với chiếc đồng hồ này thì sẽ rất phiền phức.”
Ngay sau đó, kim giờ đã chỉ đến 12 giờ, khi tiếng chuông xuất hiện vào lúc nửa đêm, còn có một con rối rung chuông.
Cái đồng hồ này đúng là có vấn đề, con rối trong hộp không có nhiều không gian, khoảng cách b ắn ra ngoài xa hơn nhiều so với đồng hồ bình thường, chắc là lò xo đã bị thay đổi.
Thẩm Lưu Bạch cầm đèn pin cường độ cao soi vào bên trong, quả nhiên tìm được một ít bột phốt pho và phần còn lại của xác côn trùng, chứng tỏ nơi đây quả thực có rất nhiều côn trùng.
Không có công cụ thu thập chứng cứ, Thẩm Lưu Bạch lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm hình, sau đó cùng Cận Hải Dương cẩn thận lui ra ngoài, khóa cửa lại.
“Ngày mai tôi sẽ cùng Lý Thành tới lấy chứng cứ.”

“Hiện tại vấn đề phóng hoả đã được giải quyết, mấu chốt là chúng ta làm sao chứng minh được Chu Nghĩa Quân là người gây án.”
“Suy cho cùng, nguyên nhân cuối cùng dẫn đến tử vong là do hít phải một lượng lớn khí độc.

Mặc dù Triệu Duyệt Hồng đã đánh ông ta bất tỉnh, nhưng vấn đề là lúc đó Chu Nghĩa Văn vẫn chưa chết, đó chính là điểm rắc rối.


Thẩm Lưu Bạch vừa đi vừa nói, trong đầu vẫn nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy.
Chứng cứ này là do cô đã bỏ qua, đáng lẽ ra phải kiểm tra từ lần đầu nhưng lại bị bỏ qua vì tư tưởng cứng nhắc của cô, nếu có người cố tình phá hủy hiện trường trong mấy ngày này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Không được, bây giờ tôi muốn lưu lại chứng cứ, nếu không tôi sẽ lo lắng.”
Cô đột ngột dừng lại và nói với Cận Hải Dương với một ánh mắt cố chấp.
“Anh nhìn đi, nếu Chu Nghĩa Quân có thể tắt công tắc điện mà không bị camera giám sát bắt gặp, nên có thể lẻn vào tòa nhà này để phá đồng hồ, đây là bằng chứng cực kỳ quan trọng.”
“Hôm qua ông ta bận việc vì bị anh lấy lời khai nên không có thời gian làm.

Hôm nay anh thả ông ấy về, có lẽ lát nữa ông ấy sẽ đến đây!”
“Nếu thật sự mất đi bằng chứng này, chỉ riêng những bức ảnh trong điện thoại của tôi cũng không đủ để chứng minh bất cứ điều gì!”
 

Bình Luận (0)
Comment