Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 218


Sau những lời này, người cảnh sát trẻ mất bình tĩnh hoàn toàn.
Cô gái này chưa nhìn thấy hiện trường nhưng chỉ nhìn hai bức ảnh đã có thể suy ra rất nhiều điều, gần như hoàn toàn giống với biên bản khám nghiệm tử thi và báo cáo của pháp chứng!
Anh ta nhìn lướt qua bản báo cáo thẩm định mới đưa ra, không nói nên lời.
Xem ra bọn họ không phải khoe khoang, pháp y của Hải Đô mạnh thật!
Đúng vậy, Thẩm Lưu Bạch không phải mục tiêu nghi ngờ chính của bọn họ.
Chưa nói đến thân phận, nhưng không dễ để một cô gái gầy gò có thể hạ gục một người đàn ông trưởng thành.
Quan trọng nhất, họ tìm thấy toàn bộ quá trình trốn thoát của Thẩm Lưu Bạch trong đoạn băng ghi hình trước tòa nhà, vài phút sau, người chết Hàn Trung Uy được tìm thấy lần cuối trên bệ cửa sổ nơi cô rời đi, anh ta đứng ở đó khoảng 5 phút.
Lúc đó, anh ta vẫn còn sống.
Tuy nhiên, dù sao thì cô cũng xuất hiện tại hiện trường vào thời điểm xảy ra vụ án, ý định ban đầu của cảnh sát là tìm cô để lấy manh mối, dù sao thì vụ án này xảy ra quá đột ngột, ảnh hưởng cũng không ít.
“Thật ra, gần đây ở Hải Đô cũng xảy ra một vụ án tương tự.”
Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng bổ sung.
“Hung thủ cũng dùng một vật sắc nhọn đâm vào tim của người chết từ phía sau, giống hệt với cách thức và vị trí của Hàn Trung Uy.”
“Mười năm trước, ở Hải Đô xảy ra một vụ án giết người liên hoàng, cũng dùng một phương thức tương tự, nhưng tôi không chắc là cùng một người.

Tôi nghĩ đây là một hướng điều tra.”
“Cô nghĩ ai làm việc đó?”
Người cảnh sát trung niên ngồi bên cạnh không lên tiếng đột nhiên hỏi.
Giọng nói của ông ta rất uy nghiêm, khuôn mặt bình thường rất sáng sủa, nhưng lại có phần giống với dáng vẻ nghiêm nghị của Cận Hải Dương.

Cô cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói.
“Như tôi đã nói trước đây, xét từ phương pháp giết người và tình hình vết thương, hung thủ có khả năng là một người quen thuộc với cấu trúc cơ thể người hoặc đã được đào tạo qua.

Tôi nghĩ nhiều khả năng là một bác sĩ hoặc là quân nhân.”
“Thân hình cao lớn, người này đã ở trong thang máy vận chuyển hàng hóa trong phòng thí nghiệm một thời gian, ở đó chắc là có chút manh mối.”
“Tôi đã khóa cả cửa trước và cửa sau của phòng máy tính, theo lý thuyết dù cho có chìa khóa cũng không thể mở từ bên ngoài.

Vì người chết đã chết trong phòng máy tính nên rất có thể họ đã sử dụng một phương pháp đặc biệt để vào cửa.

Anh có thể kiểm tra cửa.

Nếu khóa bị phá hư, thì khả năng người đó được huấn luyện đặc biệt cao hơn.”
“Trên thực tế, trang web này có thể là dấu hiệu cho thấy hành động của kẻ tình nghi.

Trang web này đến từ một email không xác định mà tôi nhận được khi đến Kinh Thành, anh có thể điều tra nó.”
Vừa nói, cô vừa cung cấp cho cảnh sát ảnh chụp màn hình blog từ điện thoại di động của mình.
“Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của tôi dựa trên tình hình hiện tại, các chi tiết cụ thể là tùy thuộc vào bằng chứng mà anh đã tìm thấy.”
Người cảnh sát trung niên gật đầu.
“Cảm ơn sự hợp tác của cô, chúng tôi hy vọng cô có thể để lại mẫu DNA để đối chiếu…”
“Được, tôi đồng ý.”
Cuộc thẩm vấn nhanh chóng kết thúc, khi hai cảnh sát hộ tống cô ra ngoài thì thấy Cận Hải Dương đã đợi rất lâu ở cửa.
Người đàn ông bước tới bắt tay viên cảnh sát bên cạnh cô, sau đó người đàn ông trung niên nghiêm túc mỉm cười vỗ vai anh.
“Được đó, thằng nhóc, lần này cậu kiếm được một cô vợ đáng tin rồi!”
Lực tay rất mạnh, Cận Hải Dương nhận hai cú đánh mạnh, sau đó bất đắc dĩ đáp.
“Anh Trình, em cũng đã rất cố gắng đó.”
“Ha ha, cậu đúng là được voi đòi tiên, khách sáo với cậu cậu liền không khách sáo rồi.”
Người cảnh sát trung niên vừa cười vừa mắng, xem ra hai người có quan hệ rất tốt.
“Ồ, Tiểu Bạch, anh quên không giới thiệu.

Đây là cảnh sát Trình, Trình Hồng Khoan, sư phụ đưa dẫn anh vào ngành.

Anh ta cũng từng là người của đội cảnh sát hình sự Hải Đô, hiện tại anh ta làm việc ở Kinh Thành.”

“Anh Trình, đây là vợ em, Thẩm Lưu Bạch, anh biết rồi đó.”
Hai người bắt tay, Trình Hồng Khoan cười nói.
“Cô Thẩm đừng lo lắng, bởi vì cô cũng là một trong những nhân chứng, chúng tôi hy vọng cô có thể cung cấp chút manh mối.”
Nghe anh ta nói, Thẩm Lưu Bạch hơi nhướng mày, kinh ngạc nói.
“Như vậy, mọi người đã có nghi phạm rồi à?”
Kể từ khi Trình Hồng Khoan nói cô là nhân chứng, có nghĩa là hiện tại cô đã được loại khỏi những người nghi phạm.
“Đúng.”
Cảnh sát Trình không hề giấu giếm, ở một mức độ nào đó, Thẩm Lưu Bạch cũng là một trong những nạn nhân, dựa vào những bằng chứng hiện tại, không thể loại trừ mục tiêu thật sự của vụ giết người này, rất có thể cái chết của Hàn Trung Uy là giết người diệt khẩu.
“Chúng tôi đã xem camera giám sát gần phòng thí nghiệm và phát hiện một nghi phạm.

Mấy ngày này cô nên cẩn thận, có thể đối phương sẽ có hành động.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Sau trận chiến này, anh bắt đầu cẩn thận hơn bình thường.
Thẩm Lưu Bạch phải ở Kinh Thành thêm hai ngày, anh đã xin nghỉ một ngày và quyết định đưa cô về ngay sau khi cuộc họp kết thúc.
Sau khi chào tạm biệt Trình Hồng Khoan, hai người cùng nhau đi ra bãi đậu xe.
Khác với chiếc bán tải hạng nặng có vẻ ngoài ưa nhìn ở Hải Đô, hôm nay Cận Hải Dương lái một chiếc trầm thấp màu đen bình thường, dù cho máy móc hay thương hiệu cũng vẫn lép vế hơn nhiều so với chiếc ở Hải Đô.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ngồi ở ghế phụ lái, Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng hỏi, đồng thời nhìn dòng xe vô tận ngoài cửa sổ.
“Đi đến nhà của anh.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm tình hình đường xá trước mắt một cách nghiêm túc, thản nhiên nói.
Anh nói đơn giản, nhưng lòng Thẩm Lưu Bạch dần căng thẳng hơn.
Cô hiểu ý của anh, cái gọi là “nhà anh” thật ra là nhà cũ nơi ở của ông nội Cận, người đã nuôi lớn anh.

Đây là…muốn gặp mặt phụ huynh…
Cô nghĩ thầm, rồi càng ngày càng cảm thấy bất an.
Ông Cận có ghét một người có trải nghiệm phức tạp như cô không?
Có nghĩ rằng tính cách của cô không tốt, suy nghĩ và hành vi của cô khác với những người bình thường?
Có nghĩ rằng gia đình của cô không đủ cao sang?
Sẽ không thích công việc pháp y của cô?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác cứ lướt qua trong đầu cô, Thẩm Lưu Bạch thấy cô không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, cô đã rơi vào một vòng luẩn quẩn tiêu cực và thiếu tự tin.
Bởi vì quan tâm mà sinh ra sợ hãi, lo lắng cùng thiếu tự tin, đây là những cảm giác cô chưa từng trải qua, hiện tại đột nhiên hiểu được hết thảy.
“Đừng lo lắng, ông của chúng ta…”
Cận Hải Dương vừa dứt lời thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Tên người gọi là Cao Đại Thượng, người đàn ông nhíu mày, hoặc nhấn nút nghe qua tai bluetooth.
“Ừ, là tôi.”
“Chuyện xảy ra hồi nào? Ừ, tình hình bây giờ thế nào?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment