Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 224


“Thư tuyệt mệnh cần phải chuẩn bị trước, tại sao lại phải đánh máy? Viết tay không phải tiện hơn sao?”
Thẩm Lưu Bạch thản nhiên nói.
Cô nhìn xung quanh, càng nhìn, cô càng nghi ngờ.
Nhà của Văn Nguyên Hinh rất ngăn nắp, gọn gàng, hoàn toàn không có dấu vết giằng co hay vật lộn, điều này hoàn toàn phù hợp với tình trạng thi thể của cô ấy.
Cùng với sự tồn tại của “bức thư tuyệt mệnh”, toàn bộ khung cảnh thật sự giống như một vụ tự sát.
Nhưng nó càng giống thì càng kỳ lạ hơn.
Cô từng tiếp xúc với Văn Nguyên Hinh, cô cảm thấy đối phương không phải người phụ nữ sẽ điên cuồng vì đàn ông, chỉ cần nhìn màn biểu diễn của cô ta trong vụ án Tống Thành Mân giết Vu Mỹ Ny, cô ta vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Thậm chí cô ta còn kịp thời đến bệnh viện thẩm mỹ để trị một vết thương trên người, một người như vậy sao có thể tự sát?
“Có hai cái cốc được tìm thấy trong bồn rửa bếp, rượu đỏ và nến trên bàn, hai cái đ ĩa thức ăn cho hai người, có vẻ như cô ấy có khách.”
Lý Thành trầm giọng nói.
“Điều đó còn cần phải nói sao?”
Trịnh Lỗi liếc nhìn đàn anh rồi chỉ vào cái xác được bọc trong túi đựng xác cách đó không xa.
“Loại chuyện này nhìn người chết cũng phải biết chứ.”
“Thời điểm chết là sau 0 giờ ngày hôm qua.


Trước khi chết, cô ấy vẫn trang điểm và mặc một chiếc đầm xinh đẹp.

Dù nhìn thế nào thì cũng giống cô ấy đang hẹn hò.”
“Tôi đoán người cô ấy gặp nhất định là người yêu, cho nên mới cần rượu đỏ và nến, rõ ràng sẽ là một đêm lãng mạn!”
Nếu không phải Trịnh Lỗi không hiểu tình hình, Lý Thành suýt chút nữa đã cười nhạo anh chàng này.
Tại sao trước đây anh không biết tên nhóc này ồn ào như vậy, sáng nay nói chuyện không ngừng, không nhìn tình hình chút nào!
Người xuất hiện ở nhà Văn Nguyên Hinh tối hôm qua không phải là Vệ Nguyên, bạn kiêm người theo đuổi giáo sư Thẩm sao!
Từ khi chốt lại kẻ tình nghi trong vụ án của Phùng Vi, phân cục Tân Hải đã theo dõi Văn Nguyên Hinh chặt chẽ, tối hôm qua Vệ Nguyên ở nhà Văn Nguyên Hinh khoảng một tiếng đồng hồ, chuyện đó cũng được ghi lại rồi!
Giáo sư Thẩm chắc là không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài khi phải giải quyết nợ phong lưu cho người đàn ông theo đuổi mình mấy ngày trước!
Đúng là lúc này Thẩm Lưu Bạch thật sự không yên.
Chỉ vì cô nhìn thấy bên trong cánh tay của Văn Nguyên Hinh có một cái logo nhỏ, giống với biểu tượng của Thôi Thư Ny trong vụ án trên Đảo Bạch Sa.
Tay nâng một con mắt.
Mặc dù từ lâu cô đã nghi ngờ Văn Nguyên Hinh cũng là một trong số những người đó, nhưng khi thật sự nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy mình chấn động vô cùng.
Từ tờ giấy của Nhậm Húc Đông đến Văn Nguyên Hinh, rốt cuộc còn bao nhiêu người?
Cho nên cô không phải là người sống sót duy nhất, còn có những người khác trốn khỏi viện!
Tuy nhiên, cô chắc chắn rằng mình chưa từng thấy tư liệu của của Thôi Thư Ny, Văn Nguyên Hinh.
Nhờ thân phận của ba cô, tuy cũng là người bị thí nghiệm nhưng cô có đặc quyền hơn những người còn lại một chút, có thể xem tài liệu nghiên cứu và hồ sơ nhân sự trong viện.
Trí nhớ của cô không thể sai được! Bọn họ không rời khỏi viện, nhưng lại mang dấu ấn của viện, nên chỉ còn một câu trả lời.
Một số người sống sót trốn thoát đã xây dựng lại các đơn vị kiểm soát mới theo hệ thống của viện, đó là lý do tại sao Thôi Thư Ny lại nói những cái tên kỳ lạ như “thế hệ đầu tiên”!
Đáng tiếc là khi Thôi Thư Ny bị bắt và quy án thì không bao giờ nói thêm về việc thí nghiệm này nữa, tự nhận là do bản thân lên kế hoạch và không liên quan gì đến người khác.
Chỉ là không biết “người đó” mà cô ấy nói ra lúc đó là đàn ông hay phụ nữa.
Cô nhìn túi đựng xác đang được mang xuống lầu, trong lòng đột nhiên có một suy đoán kỳ lạ.
Nhưng ngay lúc đó, cô lập tức lắc đầu phủ nhận những nghi ngờ trước đây của mình.
Vệ Nguyên?
Sao có thể như thế được!
Dù sống cạnh nhà cô nhưng từ đầu đến cuối anh ta không liên quan gì đến viện.
Anh ấy có một gia đình trọn vẹn và yêu thương, được giáo dục đàng hoàng, hơn nữa quá trình trưởng thành của anh ấy không liên quan gì đến cô, làm sao anh ấy có thể biết được kế hoạch và quá trình nghiên cứu?

Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào không? Đối tượng thí nghiệm lẽ ra chỉ trung thành với chủ nhân lại yêu một người đàn ông khác, rồi chọn cái chết vì đau đớn khi không đạt được điều mình muốn?
Cô đang tập trung suy nghĩ thì đột nhiên bị người phía sau vỗ vào vai, lập tức rùng mình.
Nhìn lại thì ra là Cận Hải Dương.
“Em đang nghĩ gì mà tập trung vậy, anh gọi em cũng không nghe.”
Người đàn ông cười nói.
Nhìn thấy anh, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn một chút, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
“Không có gì, em chỉ nghĩ nơi này quá sạch sẽ.”
Nghe cô nói như vậy, Cận Hải Dương khẽ gật đầu.
“Anh xem qua camera giám sát trên cầu thang, từ tối hôm qua đến sáng nay chỉ có hai người ra vào căn phòng này, một người là Vệ Nguyên, người còn lại là quản gia do Văn Nguyên Hinh phái tới, cũng là người báo án.


“Mẹ của Văn Nguyên Hinh đang ở ngoài cửa.

Anh đã kêu Cao Đại Thượng bảo bà ấy đến Trung Tâm Pháp Y.

Chờ một chút, sẽ không có giấy báo nhận dạng và khám nghiệm tử thi sao?”
Tuy rằng Văn Nguyên Hinh giống như tự sát, hiện trường còn có một bức thư tuyệt mệnh giải thích động cơ, Cận Hải Dương vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, cho rằng Thẩm Lưu Bạch cũng cảm thấy như vậy.
Quả nhiên, cô chậm rãi gật đầu.
“Vâng, đúng vậy, em có rất nhiều thắc mắc về hiện trường và người chết, mong bà Văn có thể giải đáp cho em.”

Mẹ của Văn Nguyên Hinh, Văn Thiến, là một người phụ nữ dịu dàng và hiền thục, đây là điểm không giống như con gái của bà.
Hôm nay bà được quản gia đưa đến, thân hình gầy yếu run rẩy, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Có…có thể cho tôi nhìn Hinh Hinh được không?”
Chưa kịp nói dứt câu, vị phu nhân bảo dưỡng cẩn thận đã bật khóc nức nở không kìm được.
Thẩm Lưu Bạch gật nhẹ đầu, sau đó nói nhỏ với hai người quy tắc, rồi lẳng lặng mở cửa phòng khám nghiệm.
Cô không theo dõi mà chọn cách giao cho Trịnh Lỗi phụ trách, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai từ trong phòng giải phẫu truyền đến, sau đó là tiếng hét hoảng sợ.
Bà Văn ngất xỉu vì quá đau lòng và được đưa vào phòng khác để nghỉ ngơi.
Cho dù Văn Nguyên Hinh có làm gì đi nữa, trên đời này cô vẫn còn một người mẹ quan tâm cô và rất đau lòng vì cô.
Còn Thẩm Lưu Bạch cô thì sao?
Nếu cô không vượt qua được điều đó, nếu cô chết giữa những cuộc đánh giá đó, thì mẹ cô sẽ không chỉ lặng lẽ ghi lại nguyên nhân và thời gian cái chết của cô, giống như khi bà ấy đã ghi lại mọi thay đổi trong thời thơ ấu của cô một cách kỹ càng, mà tâm trạng không có chút thay đổi sao?
Nhìn như vậy, đúng là càng buồn hơn.
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment