Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 237


Vừa dứt lời, cô cũng biết những gì mình hỏi là hoàn toàn vô nghĩa.
Lộ Trung Quân đã kể về mối quan hệ giữa mẹ cô và Patrick, như vậy những điều giữa mẹ cô và cô mà ông ta biết cũng là bình thường.
“Ông đã viết tờ giấy đó?”
Cô thấp giọng hỏi.
“Tờ giấy gì?”
Lộ Trung Quân sờ đầu, trên mặt thoáng qua một chút mơ hồ.
“Nguyện ngôn tư tử, bất hạ hữu hại”
Thẩm Lưu Bạch nghiến răng hỏi.
“Kinh Thi? Đùa à?”
Lộ Trung Quân chế nhạo.
“Còn muốn dùng cái này để kéo dài thời gian? Cô bé, cô vẫn còn quá ngây thơ.”
“Cảm giác bị phản bội không dễ chịu, đặc biệt là người mà cô luôn tin tưởng.”
“Tôi vốn tưởng cô sẽ thích tên nhóc này, nếu đúng là như vậy, tôi muốn làm gì cũng thuận tiện hơn, không nghĩ đến cô lại coi trọng người khác.”
Hắn chế nhạo và liếc nhìn về phía đám đông đã bắt đầu đi đến hòn đảo.
Trong số đó có một người cao lớn mà hắn cũng biết, chính là Cận Hải Dương, đội trưởng đội cảnh sát trẻ tuổi nhất Hải Đô, một đối thủ đáng gờm.
“Tôi đã thôi miên nh ta từ lâu, bây giờ anh ấy sẽ không nhớ cô là ai hoặc anh ấy thích cô.


Chỉ cần tôi ra lệnh, anh ấy sẽ lập tức làm theo chỉ dẫn của tôi.”
“Vậy cô đừng lãng phí thời gian nữa, trước mắt anh ấy sẽ không chống lại tôi, mau uống thuốc đi!”
Nói rồi hắn nháy mắt với Vệ Nguyên, ném lọ thuốc xuống chân.
“Cô ấy không hạ quyết tâm được, anh giúp cô ấy một tay.”
Vệ Nguyên gật đầu, khống chế sự phản kháng của Thẩm Lưu Bạch với vẻ mặt hung dữ, sau đó cúi xuống nhặt cái lọ thuốc trên mặt đất lên.
Lúc này Cận Hải Dương cũng đã tới hiện trường.
Nhìn thấy khẩu súng của Lộ Trung Quân chĩa vào đầu Thẩm Lưu Bạch, trong lòng anh lo lắng như muốn bốc hỏa, nhưng cũng không dám hành động hấp tấp, vì sợ đối phương phát điên lên sẽ làm tổn thương cô, dù sao, kẻ điên này trên tay đã dính đầy máu.
“Không được đến đây, nếu không tôi sẽ bắn cô ấy!”
Mặt Cận Hải Dương đen như đáy nồi.
Anh từ từ giơ tay về phía những người phía sau, mọi người bỏ vũ khí xuống.
“Lộ Trung Quân, có chuyện thì nói đi, đừng làm tổn thương người vô tội.”
“Vô tội?”
Lộ Trung Quân bật cười một tiếng.
“Đội trưởng Cận, tôi biết anh đang lén điều tra tôi, nhưng chuyện đến lúc này rồi tôi không giấu nữa, tôi đã giết Hàn Trung Uy và Văn Nguyên Hinh.”
Hắn chỉ vào Thẩm Lưu Bạch đang bị Vệ Nguyên giữ chặt, vẻ mặt châm chọc nói.
“Tôi thích đóng vai người xấu nhất.

Mấy người đều biết chuyện ở viện nghiên cứu ở ngoại thành Hải Đô 10 năm trước, là viện nghiên cứu về rối loạn tâm lý, nghe nói năm đó có hai bệnh nhân thoát nạn, tôi sẽ giúp các người bắt được một người.

Tôi nghe nói đó là bạn gái của anh.


Sắc mặt Cận Hải Dương càng ngày càng u ám, nhìn chằm chằm Lộ Trung Quân cách đó không xa, nếu như ánh mắt có thể biến thành dao, lúc này lẽ ra đối phương đã bị đâm thành cái sàng rồi.
“Ông muốn làm cái gì?”
“Tôi muốn làm gì à?”
Lộ Trung Quân bật cười.
“Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn rời Hoa Quốc bình yên vô sự.”
“Phiền đội trưởng Cận chuẩn bị vé máy bay và thủ tục này nọ dùm tôi, tôi muốn anh thả tôi ra, sau đó bảo đảm không đuổi bắt tôi.”
Nghe hắn nói, Cận Hải Dương tức giận bật cười.
“Ông yêu cầu tôi cho ông xuất ngoại à? Ông cho rằng tôi có năng lực lớn như vậy sao? Quản gia Lộ có phải quá coi trọng tôi rồi không?”
Lộ Trung Quân lắc đầu.

“Anh không cần khiêm tốn như vậy, tôi biết anh có thể làm được.”
“Nhưng tôi nghĩ rằng cậu sẽ không dễ dàng đồng ý ngay cả khi tôi cầu xin cậu, vì vậy tốt nhất là nên tạo áp lực cho cậu.”
“Đội trưởng Cận đã điều tra vụ án từ 10 năm trước, phải không? Tình cờ tôi có một loại thuốc đặc biệt của viện nghiên cứu, 100% là chất gây nghiện, cái này có lợi thế hơn chưa.”
Hắn một tay cầm súng, tay kia vẫy với Vệ Nguyên.
Vệ Nguyên kéo cô gái bên cạnh, không thương tiếc mà kéo cô về phía Lộ Trung Quân.
Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của Vệ Nguyên đã thô bạo đẩy cô về phía Cận Hải Dương, sau đó anh đứng trước mặt cô, vươn tay nắm lấy cổ tay đang cầm súng của Lộ Trung Quân.
“Âm Âm, nằm xuống!”
Hành động này có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, ngay lúc anh đẩy cô đi, súng trong tay Lộ Trung Quân vang lên, họng súng có giảm thanh phát ra tiếng “đùng” nghẹt thở, Vệ Nguyên từ từ ngã xuống đất.
“Khốn khiếp! Mày phản bội tao!”
Người đàn ông hung dữ vặn vẹo mặt, vươn tay bắn thêm một phát nữa.
Tuy nhiên, Cận Hải Dương đã kịp di bắn vào cổ tay hắn, khẩu súng lục màu đen từ tay hắn rơi xuống bãi biển cách đó vài bước.
Cận Hải Dương vội vàng chạy tới, đá văng khẩu súng đi, gọn gàng ngăn Lộ Trung Quân còn đang giãy dụa.
Thẩm Lưu Bạch nắm lấy Vệ Nguyên bên cạnh, vươn bàn tay run rẩy bắt đầu xem xét tình trạng của anh.
Viên đạn găm vào ngực anh, những vệt máu lớn tuôn ra, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng của anh.
“Không có việc gì…”
Vệ Nguyên khẽ mở mắt, cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói.
“Anh không bị hắn thôi miên, anh thích em là ý của anh, không vì người khác…”
“Anh kẹp em có đau không? Xin lỗi…Anh bắt em mạo hiểm với anh rồi…Anh phải đợi cho đến khi hắn không có phòng bị …”
Nghe anh nói lời này, nước mắt Thẩm Lưu Bạch lập tức chảy dài.
“Không cần nói nữa, đừng nói nữa, tôi biết anh không bị thôi miên.”
“Nhưng tôi không tha thứ cho anh, ann sẽ phải giải thích chuyện đó cho tôi khi anh đã hồi phục.


Bây giờ, tiết kiệm sức lực của anh đi, làm ơn đừng bất tỉnh!”
“Hắn lại có thể không bị thôi miên sao?”
Lộ Trung Quân rống lên vẻ mặt hung tợn.
Cơn đau do trật khớp vai và nỗi nhục vì thất bại đã khiến hắn đến bờ vực phát điên, cố gắng gượng dậy nhưng bị Cao Đại Thượng và Bùi Diệu đ è xuống, bị hai người khống chế hoạt động, trên mặt hắn cũng đầy đau đớn.
“Trừ khi có ý chí siêu phàm, làm sao hắn lại không bị thôi miên?”
“Văn Nguyên Hinh, Thôi Thư Ny, Đồ Hạo Nhiên, Hàn Trung Uy…”
“Tôi đã thành công trong tất cả những người này, tại sao thằng nhóc này lại không bị? Tôi không tin!”
“Thẩm Âm, đừng tưởng rằng không có tôi thì cô có thể thoải mái! Trên đời này còn có nhiều người ghen tị với những dữ liệu đó.

Tôi có thể tìm được cô, người khác cũng có thể, cô cảm thấy mình có thể đối phó được hết sao?”
Khi hắn quay lại, giọng nói của hắn đột nhiên yếu đi, như thể hắn đang nói chuyện với chính mình.
“Chẳng lẽ dữ liệu cho người khác giữ sao? Không thể nào! Cả đời Thẩm Kiến Vĩ đều thông minh, lẽ nào lại đem công sức của cả đời mình giao cho người khác mà không phải con gái ruột của mình? Ai cũng biết anh ta chỉ có một…”
“Ha ha ha…đúng là như vậy, Thẩm Âm, cô đúng là đứa bé ngu ngốc đáng thương nhất trên đời.”
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment