Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 34


“Tôi đã thu thập tất cả các loại vải từ nhà của Diêm Tử Long, nhưng không có loại nào giống với chứng cứ chúng ta tìm được.”
Lý Thành nản lòng nói.
Phong cách nhà của Diêm Tử Long cực kỳ đơn giản, ngoại trừ chăn gối nệm thiết yếu để bên ngoài, dường như không tìm thấy bất cứ đồ gì từ loại vải đó, mặc dù vậy, họ cũng phải bận rộn suốt buổi sáng mới có thể kết thúc công việc.
“Giáo sư Thẩm, cô nghĩ có thể Diêm Tử Long đã xử lý nó rồi không? Rốt cuộc, vẫn có camera giám sát quay được Chu Thi Vận đi vào nhà thì không có rời đi, hiện trường vụ án này chắc có gì đó không ổn.”
Thẩm Lưu Bạch lại lắc đầu.
“Chưa chắc.”
“Nếu hung thủ là Diêm Tử Long, anh ta tỉ mỉ sắp xếp hiện trường tự sát, vì sao còn để lại băng ghi hình theo dõi? Chắc anh ta biết đây sẽ là chứng cứ chỉ tội anh ta mới đúng.”
“Trong phòng này lại không có một dấu vân tay của Chu Thi Vận, một người đang sống sao có thể như vậy được?”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Lý Thành cũng nghiêm túc hơn.

“Ý của cô là…hiện trường Chu Thi Vận chết không phải trong nhà của Diêm Tử Long?”
“Không sai.”
Lần này người trả lời lời là Cận Hải Dương vừa đi đến.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, trên mặt không có một chút ngượng ngùng, dường như cảnh ái muội đem qua chỉ là ảo giác của Lý Thành mà thôi.

“Chúng tôi đã hỏi Nguyễn Giang, anh ta nhận được tin là 2 giờ chiều, chờ anh ta đến đây thì người bị nghi là Diêm Tử Long lái xe rời khỏi.

Nhân tiện, chiếc xe thể thao màu đỏ được đăng ký dưới tên trợ lý của Chu Thi Vận, nhưng trên thực tế là do bản thân Chu Thi Vận dùng.”
“Thật ra, theo sắp xếp của hung thủ, khi hắn cải trang thành Diêm Tử Long, sẽ bị phóng viên Nguyễn Giang thấy được.

Sau đó phóng viên Nguyễn Giang đến sau nhà Diêm Tử Long chụp lén, chờ người giúp việc Vương Linh 1 tiếng sau đến báo cảnh sát là được, vết chân bị phá hoại ở sân sau sẽ không thể thu thập được.”
“Chỉ là hắn không nghĩ tới, người giúp việc Vương Linh đến sớm hơn nửa tiếng, mà Nguyễn Giang lại phát hiện chuyện này sau, cũng không tìm hiểu đến cùng, cho nên dấu chân khả nghi ở sân sau đã được lưu lại.”
Nói tới đây, người đàn ông nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch, trong ánh mắt nghiêm túc hơn.
“Đây có thể là chứng cứ quan trọng nhất của hung thủ.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, cô nhìn về phía bàn làm việc của Lý Thành, đối phương liền hiểu ý gật đầu, lấy ra laptop của mình.
“Dấu giày nam lưu lại là số 42, căn cứ vào hoa văn giày thì đây là đôi ZIOR mẫu mới số lượng có hạn của quý này, bản thân Diêm Tử Long là người phát ngôn đại diện Hoa Quốc của ZIOR, anh ta đương nhiên có một đôi.

Nhưng ở nhà Diêm Tử Long chúng tôi không tìm được đôi giày này.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm dấu chân một lúc lâu, ánh mắt thâm trầm.
Cô dường như đang tính toán gì đó, một lát lâu mới chậm rãi nói.
“Theo dấu chân, đôi giày này vốn không thể mang.”
“Tôi đã xem qua đôi giày này trên website công ty, là phong cách catwalk, phần mũi chân hơi hếch lên, trọng tâm dồn vào bàn chân và gót chân, phần ngón chân không thể để lại dấu vết.”
Cô di chuyển chuột, đem dấu chân phóng to gấp đôi trên màn hình, chỉ vào khu vực mũi chân nói.
“Mọi người xem dấu chân này, đầu ngón chân và lòng bàn chân đều được thấy rất rõ ràng, điều này cho thấy điểm chịu lực được phân bổ rất đồng đều, chân mang giày nhất định lớn hơn số 42.”
Nói tới đây, Thẩm Lưu Bạch hơi dừng lại, trên mặt có chút không xác định.
“Theo so sánh dấu chân trái và chân phải, tôi phát hiện bàn chân trái của nghi phạm có vẻ đang bị thương, khi đi lại hắn sẽ vô thức dồn trọng lượng của mình lên bàn chân phải, điều này dẫn đến việc tất cả dấu chân phải chúng ta thu thập được đều đậm hơn dấu chân trái.”
“Theo diện tích vùng thiếu máu cục bộ trước ngực người chết, hung thủ có mang thạch cao ở chân.

Theo độ rộng của lớp thạch cao, chân của hung thủ to hơn người thường, hoặc là do cơ bắp của hắn, hoặc hắn mập.”
“Người chết đã bị hung buộc dây từ trước lên, vì vậy sức mạnh cánh tay của hung thủ rất lớn, có thể loại bỏ khả năng hắn là người mập.”
“Dựa theo bằng chứng này, có thể suy đoán hung thủ đi giày số 43 trở lên, cao trên 1 mét 75, thân hình cường tráng, vết thương ở chân trái đang hồi phục, cần phải bó bột nhưng vẫn có thể tháo ra được.”

Thẩm Lưu Bạch vừa dứt lời, fan nhỏ Lý Thành ở bên cạnh không khỏi vỗ tay tán thưởng.
“Giáo sư Thẩm thật xuất sắc! Đó là phác họa chân dung tội phạm!”
Anh hưng phấn nói.
Thẩm Lưu Bạch nhìn anh, vẻ mặt bình thản.
“Một trong những trách nhiệm công việc của pháp y và pháp chứng là thu thập chứng cứ để hỗ trợ quá trình điều tra phá án.

Báo cáo của anh quá đơn giản, vì vậy vẫn phải quay trở lại làm việc.”
Nghe cô nói vậy, Lý Thành liền ủ rũ ở góc tường.
Đúng là cậu ấy không có bản lĩnh phân tích nhiều thông tin chỉ với một dấu chân, nhưng cậu ấy còn trẻ, có thể từ từ mà học!
Khoan đã! Tuổi của giáo sư Thẩm so với anh còn nhỏ hơn 2 tuổi đó…Thật là làm người ta không thể sống.
Lúc gần tối, mặt trời sau một ngày khô nóng cuối cùng cũng giấu đi tia sáng cuối cùng, yên lặng chìm vào đường chân trời.
Gió đêm mang theo chút hơi lạnh, Thẩm Lưu Bạch lau tóc còn ướt, lẳng lặng đứng ở sân thượng hóng gió.
“Tiểu Bạch, ăn cơm tối chưa?”
Cách vách truyền đến giọng người đàn ông quen thuộc, trầm thấp mang theo từ tính, dường như mang theo ý muốn câu dẫn tâm hồn.
Thẩm Lưu Bạch theo âm thanh nhìn qua, thấy đại cảnh sát Cận cũng đứng trên sân thượng hóng gió.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ đen, kết hợp với quần đùi dài đến đầu gối, đi dép lê, một bộ đồ ở nhà ít thấy, nhưng nó lại làm tăng thêm một chút lười biếng và quyến rũ khó cưỡng cho anh ta.
Áo ba lỗ mỏng manh tôn lên vòng eo gầy của anh, cơ bắp săn chắc lộ ra bên ngoài, đầy vẻ hung hãn của nam nhân.
Thẩm Lưu Bạch nhìn một lúc lâu, yên lặng gật đầu, cho thấy mình đã ăn rồi.
“Là ăn mì ăn liền à? Tôi gọi cơm hộp cùng nhau ăn đi…”

Người đàn ông nhìn cô ngập ngừng, với giọng điệu cảnh giác.
Anh tựa như sợ cô cự tuyệt, lập tức bổ sung giải thích.
“Sau khi ăn xong, đúng lúc có thể cùng nhau nghiên cứu băng ghi hình từ camera giám sát luôn.”
“Tôi vẫn thấy trong đó có điểm đáng ngờ, chắc là giống với đối tượng cô đoán buổi chiều.”
Vốn chỉ cần thẳng thắn mời cô ăn, mà bị anh nói thành vô vị, mà anh ta nói là khô khan, nhưng nghe rất có lý.
Nghĩ đến lần trước cô nói “Sẽ không hiểu lầm”, trong lòng người đàn ông có chút mất mát, ảo não, trong lòng cứ bị hỗn loạn, không biết đây là tư vị gì.
“Được.”
Thẩm Lưu Bạch đồng ý dứt khoát, gật đầu tỏ vẻ mình đồng ý.
“Tôi sửa soạn chút, lát nữa đến nhà anh.”
Nói xong, cô liền dứt khoát xoay người vào phòng, thái độ không chút do dự.
Ngược lại người đàn ông lại có chút không phóng khoáng.
Cận Hải Dương cô đơn đứng tại chỗ, nhìn sân thượng kế bên trống rỗng, nét mặt thay đổi một cách khó hiểu.
Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên thở dài, vẻ mặt phức tạp rời sân thượng..

Bình Luận (0)
Comment