Lúc Diệp Phồn Tinh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện.
Đầu tiên cô cảm thấy mờ mịt trong chốc lát, mãi cho đến khi nhớ tới những chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, mặt cô ngay lập tức trắng bệch, vội vàng vén chăn lên, kiểm tra tình trạng cơ thể mình —— sau khi uống xong ly rượu có pha thêm một ít rượu Cocktail kia, cô vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Cô nghe thấy được giọng nói của Chu Tiểu Nhạc, đã nhận ra hắn tớ đang tiếp cận cô với ý định xấu, cũng biết mình trong lúc sơ suất đã để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Trong lúc hoảng sợ cô cũng đã gắng sức vùng vẫy, cũng cố gắng phát ra tiếng kêu cứu, nhưng xung quanh quá ồn, căn bản không ai nghe thấy thanh âm của cô. Hơn nữa cơ thể cũng nhanh chóng trở nên rã rời, không còn sức lực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, cuối cùng cô vẫn không chống lại được tác dụng của thuốc, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra sau đó, một vài tiếng kêu thầm khi đi trên đường cũng chỉ là những lời nói mê man trong vô thức, mãi cho đến lúc này……
“Ôi trời, Phồn Tinh cậu tỉnh lại rồi à?”
Cô đang vô cùng hoảng sợ, đột nhiên giọng nói của Hầu Tử vang lên ở sau lưng. Diệp Phồn Tinh chưa có chút phòng bị nào nên bị dọa sợ đến mức giật nảy mình, suýt chút nữa ngã từ trên giường. Cũng may Lộ Thâm đang đứng bên cạnh Hầu Tử kịp thời tiến lên một bước đỡ lấy cô, cô mới không bị ngã xuống.
“Yên tâm, cậu chỉ hôn mê trong chốc lát, không có xảy ra chuyện gì khác.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lộ Thâm vừa mới cùng Hầu Tử đi băng bó vết thương ở trên đầu về, Diệp Phồn Tinh nghe thấy giọng nói của anh, trước tiên là bình tĩnh lại rồi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trong mũi cảm thấy đau xót, nghĩ lại mà sợ không thôi, nhào vào trong lồng ngực anh: “Tớ còn tưởng rằng tớ……”
“Má ơi cẩn thận cẩn thận! Bà cô nhỏ, cô kiềm chế một chút, tuyệt đối đừng chạm vào vết thương của Thâm ca!”
Tiếng kêu sợ hãi của Hầu Tử đánh gãy động tác theo bản năng của Diệp Phồn Tinh, cô sửng sốt một chút, đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy trên đầu Lộ Thâm có bọc một vòng băng gạc trắng vô cùng chướng mắt.
“Đây, xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm cậu bị thương?!”
“Chính anh ấy tự đánh đấy.” Hầu Tử cướp lời Lộ Thâm mở miệng nói như bay, “Thằng cháu trai bỏ thuốc cậu chính là ông chủ quán bar bọn tôi, là một người không dễ chọc. Vì cướp cậu về từ trong tay hắn ta, Thâm ca đã dùng một hơi uống sạch hai bình rượu lớn, sau đó lấy cái chai rượu đó đập lên đầu mình, lúc này mới thành công hù dọa người khác……”
“Câm miệng,” Lộ Thâm không muốn cho Diệp Phồn Tinh biết những chuyện này, đạp nhẹ Hầu Tử một cái, ngắt lời nói, “Đi mua cho anh một chai nước, khát rồi.”
Hầu Tử nhún vai làm theo —— dù sao cái gì nên nói cậu cũng đã nói rồi.
“Vết thương này của cậu…… Bác sĩ nói thế nào?” Hầu Tử vừa đi, hai mắt Diệp Phồn Tinh liền đỏ lên, “Có nặng lắm không? Có để lại di chứng gì không?”
“Yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.”
Giọng nói anh hời hợt, Diệp Phồn Tinh lại đau lòng và tự trách muốn chết. Cô dùng sức cắn môi, nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể nén xuống những giọt nước mắt đang cuộn trào mãnh liệt: “Tớ xin lỗi, đều là do tớ……”
Cô không hối hận khi mình đã đi tìm anh, nhưng hối hận đã không cảnh giác hơn một chút.
Nước mắt không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt cô, “Lách tách lách tách” rơi trên chăn vỡ ra thành những mảng ướt lớn nhỏ khác nhau. Lộ Thâm thấy vậy trong lòng vô cùng khó chịu, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, khẽ thở ra rồi nâng tay lên, giúp cô lau những giọt nước mắt ở bên má: “Không trách cậu, trách tớ. Nếu như tớ không trốn tránh cậu, cậu cũng sẽ không đi đến những nơi như thế, càng sẽ không gặp phải loại chuyện đó.”
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo sự êm dịu nào đó mà cô chưa bao giờ nghe thấy. Còn có tay của anh….
Tổn thọ rồi, có phải là do cô quá mức hoảng sợ nên xuất hiện ảo giác không???
Diệp Phồn Tinh trừng mắt đôi mắt đẫm lệ, ngây ngốc mà nhìn chàng trai trước mắt, mãi cho đến khi anh lại giơ lên khẽ chạm vào mặt cô, cô mới giật mình lấy lại tinh thần: “Cậu cậu cậu ——”
Lộ Thâm bị vẻ mặt ngốc nghếch của cô chọc cười, hơn nữa bởi vì đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, trong lòng có chút không được tự nhiên. Anh ho nhẹ một tiếng, theo bản năng muốn thu tay lại, ai ngờ lại bị Diệp Phồn Tinh nhanh chóng bắt lại.
“……” Lỗ tai Lộ Thâm nóng lên, “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi cậu sờ tớ mặt có phải không!” Diệp Phồn Tinh nào còn lo lắng khóc lóc nữa, nắm thật chặt bàn tay to của anh, đôi mắt hạnh được rửa qua bằng nước mắt bây giờ càng sáng long lanh “Cái tay này, vừa rồi cậu dùng nó để sờ tớ!”
Lộ Thâm: “……”
Lộ Thâm cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái, trong chốc lát lỗ tai anh càng nóng hơn, nói: “Ừm, cho nên?”
“Cho nên……” Vậy mà anh không có phủ nhận cũng không có giải thích! Trái tim của Diệp Phồn Tinh vốn dĩ đang bình tĩnh ngay lập tức đập loạn lên. Cô có chút không dám tin, nuốt vài ngụm nước bọt xong mới thốt ra một câu, “Cho nên bây giờ cậu sẽ không trốn tránh tớ nữa, sẽ không phủ nhận rằng cậu cũng thích tớ nữa phải không?”
Lộ Thâm bị ánh mắt đầy chờ mong lại có chút thấp thỏm của cô làm cho cả người đều ngừng lại.
Lý trí nói cho anh không nên thừa nhận, nhưng tất cả những chuyện xảy ra vào tối hôm nay, cùng với dáng vẻ cẩn thận, lo được lo mất của cô gái ở trước mắt mình, không còn một chút dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa, lại khiến anh làm sao cũng không thể nói ra được lời phủ nhận.
Anh không muốn cô lại gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì nữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cũng không muốn nhìn thấy những vẻ mặt vốn không thuộc về cô ở trên khuôn mặt của cô —— tươi đẹp sáng lạn, tự tin ưu nhã, đây mới là dáng vẻ mà cô nên có.
Nghĩ vậy, cuối cùng Lộ Thâm than nhẹ một tiếng, cho phép bản thân mang trái tim chân thành này đến trước mặt cô: “Đúng. Diệp Phồn Tinh, tớ sẽ không trốn tránh cậu nữa, thật sự tớ cũng…… thích cậu.”
Diệp Phồn Tinh: “……”
Diệp Phồn Tinh: “!!!”
***
Vốn tưởng rằng đây là chuyện còn rất xa xôi, đột nhiên xảy ra một cách không báo trước, Diệp Phồn Tinh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cảm thấy như đang mơ vậy, nhào vào trong lồng ngực của Lộ Thâm mà gào khóc la lên rất lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Lộ Thâm: “……”
Trái tim Lộ Thâm vốn là đã mềm mại rồi giờ lại bị cô nháo đến hoàn toàn biến thành nước, anh yên lặng điều chỉnh dáng ngồi của mình một chút, chờ cô hoàn toàn bình tĩnh lại, mới cảm thấy buồn cười lại có chút phức tạp mà hỏi cô: “Thật sự vui vẻ như vậy sao?”
“Đương nhiên! Giống như là trúng vé số được năm mươi triệu vậy…… Không, còn vui vẻ hơn chuyện đó nữa!” Diệp Phồn Tinh hơi xấu hổ, nhưng vẫn muốn cho anh biết tâm trạng của mình một cách nhanh nhất. Cô đỏ mặt ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ của anh, thanh âm ngọt ngào mềm mại, như là được bọc từng tầng lại thêm một một tầng mật đường vậy, “Cậu không biết, tớ thích cậu đến cỡ nào đâu.”
Cô luôn thẳng thắn như vậy. Lỗ tai Lộ Thâm nóng lên, có chút không được tự nhiên, nhưng khuôn mặt trời sinh lạnh lùng và sắc bén này bây giờ lại được nhuộm thêm một tầng ý cười dịu dàng mà chính anh cũng không biết.
“Đúng rồi, xác nhận một chút, hiện tại chúng ta đã được tính là ở bên nhau rồi đúng không?” Tuy rằng đã nói hết nỗi lòng của nhau, nhưng danh phận vẫn chưa xác định, Diệp Phồn Tinh nghĩ vậy vội vàng ngẩng đầu hỏi Lộ Thâm.
Lộ Thâm hoàn hồn dừng một chút: “Không tính.”
Diệp Phồn Tinh: “……!”
Nụ cười của Diệp Phồn Tinh cứng đờ, cô cuống lên, ôm lấy anh cánh tay anh nói liên tục như pháo bắn: “Sao lại không tính? Cậu mới vừa mới nói cậu cũng thích tớ mà? Còn có, khuôn mặt này của tớ cậu cũng sờ s0ạng, tay cậu cũng chạm vào, cơ thể cậu cũng ôm rồi, sao cậu có thể đổi ý chứ! Cậu, chẳng lẽ cậu muốn đùa giỡ lưu manh sao!”
Lộ Thâm bị dáng vẻ sốt ruột và vô lại của cô chọc cười, vỗ nhẹ đầu cô một chút cô nói: “Gấp cái gì, tớ vẫn chưa nói xong.”
Diệp Phồn Tinh cảm thấy khó hiểu lại nhìn anh một cách cảnh giác.
“Chờ kỳ thi đại học kết thúc.” Lộ Thâm do dự một chút, rũ hai hàng lông mi thật dài xuống, từng câu từng chữ, nói với cô một cách nhẹ nhàng mà trịnh trọng, “Lúc ấy cậu nếu là còn muốn ở bên tớ, chúng ta sẽ chính thức kết giao.”
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, không quá vui vẻ cũng không hiểu cho lắm: “Vì sao vậy? Rõ ràng chúng ta đã lưỡng tình tương duyệt*, vì sao bây giờ lại không thể ở bên nhau?”
*Đôi bên đều yêu nhau ấyCô bĩu môi, có chút tủi thân, “Hay là vừa rồi cậu lừa tớ, căn bản trong lòng cậu trong lòng không muốn yêu đương với tớ?”
“Tớ lừa cậu làm gì? Cũng không có gì tốt.” Lộ Thâm bật cười nói, “Tớ chỉ là cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là lúc, dù sao chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học rồi.”
“Cậu sợ tớ sẽ bởi vì yêu đương mà làm chậm trễ việc học?” Diệp Phồn Tinh nghe thế, vội vàng giơ lên bàn tay nhỏ lên, bảo đảm nói, “Yên tâm đi, tớ còn muốn thi cùng trường với cậu đó, này nửa năm tớ nhất định sẽ liều mạng ôn tập, tuyệt đối sẽ không vì mối quan hệ của hai chúng ta mà làm ảnh hưởng đến thành tích của kỳ thi. Nếu cậu không tin, bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát tớ, tớ bảo đảm cái gì cũng nghe cậu hết!”
Lộ Thâm nhìn đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh của cô, suýt chút nữa nhịn không được mà đồng ý, nhưng cuối cùng, anh vẫn cứng rắn, lắc đầu một cái nói: “Đây mới chỉ là một mặt thôi.”
Diệp Phồn Tinh: “Vậy còn có cái gì nữa?”
“Còn có chính là,” Lộ Thâm cười một chút, nhẹ giọng nói, “Chỉ là lời giao hẹn, trong vòng nửa năm tới đây, chỉ cần cậu cảm thấy không thoải mái, bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn rời đi, trong lòng không cần mang theo bất cứ gánh nặng gì.”
Diệp Phồn Tinh sửng sốt: “Cậu…… lời này của cậu là có ý gì? Cậu không tin tớ sẽ luôn thích cậu ư? Cậu cảm thấy tớ chỉ muốn chơi đùa với cậu thôi ư, chơi chán rồi thì sẽ phủi mông chạy lấy người ư?”
Cô nói xong liền cảm thấy hơi tức giận, “Ở trong mắt cậu tớ chính là người như vậy sao!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Đương nhiên không phải, tự do thích làm gì thì làm, nó là thứ duy nhất mà tớ có thể cho cậu vào lúc này.” Cô tốt đẹp như vậy lại cố chấp như vậy, Lộ Thâm vô cùng tự ti, cũng vô cùng thương tiếc. Anh dừng một chút, nghiêm túc nói, “Mặt khác, hiện tại cậu mới là người có quyền được lựa chọn. Cho nên Diệp Phồn Tinh, cậu không cần lo được lo mất nữa. Sau này ở trước mặt tớ, cậu có thể kiêu ngạo tùy hứng một cách thỏa thích. Tớ bảo đảm, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu.”
Đây là quyết định của Lộ Thâm sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ—— nếu như không thể khước từ được sự gần gũi của cô, vậy thì cứ nghe theo con tim, vượt khó mà tiến lên.
Anh nguyện ý vì cô, không màng tất cả mà đánh cược một lần.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới chỉ một câu nói của anh mà lại cất giấu nhiều tâm tư như vậy, nhất thời cả người đều ngơ ngẩn. Thật lâu sau, cô mới vừa muốn khóc vừa muốn cười, lẩm bẩm nói: “Cho nên cậu ý của cậu là…… Tớ có thể không chịu trách nhiệm với cậu, nhưng cậu sẽ chịu trách nhiệm với tớ ư?”
Lộ Thâm cười: “Ừm.”
Diệp Phồn Tinh đã từng tưởng tượng sau khi anh thích cô thì sẽ có dáng vẻ gì, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, anh buông bỏ hết tất cả băn khoăn lo lắng để thỏa hiệp với cô, sẽ ấm áp như vậy cưng chiều cô như vậy. Cô vui mừng lại cảm động, nhịn không được liền vùi đầu vào trong ngực của anh: “Cậu, cậu không sợ tớ thật sự bạch phiêu* cậu sao?”
Cái từ “bạch phiêu” này, dùng trong hoàn cảnh này……
*Kiểu chơi xong liền bỏ,mà người chơi không mất cái gì á.Lộ Thâm ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn cô: “Không sợ.”
Cho dù cô thật sự nửa đường đổi ý, muốn rời khỏi anh, anh cũng sẽ không trách cô. Vốn dĩ cô không phải là người thuộc về thế giới của anh, có thể nắm tay cô đi được một đoạn đường, đã là một niềm vui bất ngờ trong cuộc đời anh rồi.
**********************
Editor: Tung bông, viên mãn rồi nè.. chuẩn bị ăn cẩu lương ngập mặt của hai bạn nha:))))))))))))