Cô Ấy Đã Trở Lại

Chương 19



Chu Kiến Huy nâng tách trà đặc đưa lên miệng nhấp hai ngụm thấm giọng, sai bảo: "Tử Tri, con sang tiệm tạp hóa mua cho ba một bao thuốc lá."

Chu Tử Tri cởi bao tay, hỏi lại "Hiệu gì vậy ba ?"

Chu Kiến Huy lúc đầu không nghe , sau đó mới phản ứng,"Gì cũng được.....à... Hoàng Mai ấy."

Chu Tử Tri chân trước mới vừa đi, Chu Kiến Huy liền đứng dậy kêu Từ Thọ Tình vào phòng riêng.


Cũng không biết hai cụ bàn bạc cái gì, mà Từ Thọ Tình mừng rỡ cười ra tiếng, âm thanh vang tận sang nhà hàng xóm cách vách.

Giữa trưa, Từ Thọ Tình đặc biệt vui vẻ, bước chân nhẹ bẫng như lướt mây cỡi gió, Chu Kiến Huy tinh thần hứng khởi, đầu khẽ lắc lư ngâm nga khúc kinh kịch, ngẫu nhiên còn vợt bóng, đá vô bức tường hai ba phát.

Nếu không phải chắc chắn cửa chính nhà họ Chu không có dán chữ hỉ đỏ, láng giềng còn tưởng bọn họ chuẩn bị gả con gái đấy.

-------------------

Chu Tử Tri cúi đầu ăn bánh canh bột gạo nhà làm , vừa mềm vừa thơm, vớt hai miếng trứng chiên sang một bên, bưng cả tô lên miệng húp nước lèo sồm sộp.

"Mẹ chuẩn bị một túi bột gạo cho con rồi đó, chừng nào đi nhớ mang theo." Từ Thọ Tình lấy hai ba củ lạc bỏ thêm vô túi,"Còn có rau má, thịt muối con thích ăn nữa." Đều là những món đơn giản dễ làm dễ ăn , ai biểu tay nghề bếp núc của con gái bà cũng thường thường thôi chứ.

Chu Tử Tri trong miệng còn thức ăn nên giọng nói hàm hồ,"Mẹ gửi chuyển phát dùm con, lát nữa con bắt xe đến thẳng công ty luôn rồi." Cô có thể ngồi xe, nhưng không thể lái xe, đến cùng vẫn không vượt qua không được nỗi sợ hãi nên không mua xe, bình thường đi làm đều nhờ xe công ty đưa đón, những lúc rãnh rỗi hầu như rất ít ra ngoài.


Từ Thọ Tình gật đầu,"Để mẹ gọi." Bà nhìn chăm chăm Chu Kiến Huy.

Chu Kiến Huy vừa vớt mấy cọng bánh canh lắng dưới đáy chén vừa hỏi "Tử Tri, con gặp ba mẹ cậu ta chưa?"

Chu Tử Tri nuốt đồ ăn xuống, trả lời rành rọt," Dạ, con có đến nhà gặp một lần."

Dưới bàn Chu Kiến Huy bị Từ Thọ Tinh đá chân đến tê rần, ông khụ một tiếng, buông đũa hỏi,"Nhà bọn họ dễ không?"

Chu Tử Tri nghĩ nghĩ,"Cũng được ạ."

"Còn Úc Trạch......" Từ Thọ Tình thấy Chu Kiến Huy vô dụng hỏi thăm mấy câu cũng không xong, dáng vẻ bực tức như muốn gõ ông một gậy, tự thân mở miệng hỏi "Cậu ta tốt với con chứ?"

Chu Tử Tri mỉm cười,"Rất tốt ạ."


Từ Thọ Tình và Chu Kiến Huy nhìn nhau, tảng đá đè nặng trong lòng đều rơi xuống .

Không như mọi người nghĩ, vận động viên về hưu sinh hoạt khó khăn lắm, thậm chí bi thảm đến nỗi loay hoay từng bữa ăn, những bó hoa tươi, những tràn vỗ tay, những tấm huy chương hay lá cờ tổ quốc đều đã là dĩ vãng.

Những năm sau này, con gái đã giúp họ nhận thức hiện thực rõ ràng, từ việc kéo họ thoát ra khỏi cái bóng quyền lực quá khứ, con bé hiển nhiên trở thành hi vọng duy nhất của cả hai vợ chồng.






Bình Luận (0)
Comment