Chiếc xe hơi màu đen bon bon trên đường rồi tiến vào thành phố A. Nắng chiều gay gắt chiếu vào trong xe, hắt lên gương mặt hơi xanh xao của cô gái.
Trần Y An siết chặt tay, nhìn cảnh vật lướt nhanh qua cửa sổ, trong lòng cô đầy lo lắng. Đây là lần đầu cô đặt chân đến thành phố A. Cô có ấn tượng về nơi này là những hàng cây hòe xanh mướt khắp phố, tán lá rộng, thân cây đen sẫm, cao lớn lại đầy sức sống.
Liệu mình có thể ở lại đây cho đến mùa hoa hòe nở không?
"Cô nhỏ ơi, mình sắp về đến nhà rồi." Trịnh Lan Duyệt ngồi bên cạnh đang mải mê gõ phím điện thoại, không ngẩng đầu lên mà nói. Bà ấy vừa làm móng, ngón tay dài gõ lách cách trên màn hình.
Nghe thấy lời dì Trịnh, Trần Y An liền quay sang nhìn. Lần đầu gặp dì Trịnh, bà ấy đúng là một quý phu nhân, ăn mặc trang nhã, tinh tế nhưng không hề sắc sảo, ánh mắt rất dịu dàng.
"Cái thằng nhóc thối này, hở ra là cãi mẹ." Trịnh Lan Duyệt vừa nói vừa xoa xoa thái dương. Dạo này bà ấy có quá nhiều việc phải lo, vậy mà còn có một đứa con trai chẳng khiến mình yên tâm.
Trần Y An không tiếp lời, một phần vì không biết phải nói gì, phần khác vì đó là chuyện gia đình của dì Trịnh nên cô cũng không tiện xen vào.
"Về đến nhà, cô nhỏ phải quản chặt đứa cháu đích tôn của cô nhỏ đấy."
Trịnh Lan Duyệt bất ngờ nói một câu như vậy khiến Trần Y An mở miệng nhưng lại chẳng thốt nên lời. Năm nay cô mới 16 tuổi, tự dưng lại thành bà cô của người khác, cái vai vế này nghe thật cao cả, mà còn có vẻ già nữa chứ!
"Dì bảo nó tối nay về sớm, vậy mà nó cứ cãi lời. Cứ bảo có việc, không về được, nó mới lớn mà sao suốt ngày không chịu ở nhà?" Giọng Trịnh Lan Duyệt pha chút ấm ức.
Lời bà ấy nói rõ ràng là trách móc, nhưng trong tai Trần Y An lại nghe ra chút ngọt ngào ấm áp của gia đình. Đồng thời, cô cũng bắt đầu tò mò hơn về "đứa cháu đích tôn nổi loạn" này.
"Chắc là đến tuổi dậy thì rồi." Trịnh Lan Duyệt tự mình lẩm bẩm rồi lại chuyển sang chuyện khác, tóm lại là không để cuộc nói chuyện bị ngắt quãng.
Xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Thời.
Trần Y An bước xuống xe, nhìn căn biệt thự song lập trước mắt, lòng cô có chút phức tạp. Cô biết nhà họ Thời rất giàu, nhưng khi đứng đây nhìn biệt thự trước mặt rồi ngước nhìn những tòa nhà cao tầng phía sau, trong lòng cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Đồng thời, cô cũng thấy hơi bất an về việc liệu mình có thể hòa nhập với cuộc sống ở nhà họ Thời được không.
"Mau vào đi cô nhỏ." Thấy Y An im lặng, Trịnh Lan Duyệt nắm chặt lấy tay cô. Bà không phải mẹ của Y An, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất quý cô bé này.
Trần Y An trắng trẻo, xinh xắn, có đôi mắt biết cười cong cong, sống mũi nhỏ xinh hơi hếch lên, trông vô cùng đáng yêu, chỉ có điều cô bé không mấy khi nói chuyện. Một cô bé xinh đẹp như vậy, tiếc là số phận không được may mắn. Trịnh Lan Duyệt thở dài trong lòng, nhưng vẫn nắm chặt tay Trần Y An.
Trần Y An cụp mắt xuống, nhìn bàn tay dì Trịnh đang nắm lấy tay mình, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.
"Chúng ta về nhà thôi." Trịnh Lan Duyệt nắm tay Trần Y An, mỉm cười nói rồi dẫn cô đi một vòng quanh nhà, giới thiệu từng nơi một. Cuối cùng, họ mới đến phòng ngủ của cô.
Trần Y An đi một vòng quanh nhà họ Thời cùng dì Trịnh. Sau khi dì Trịnh rời đi, cô một mình ở trong phòng ngủ, lúc này mới cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm, được thả lỏng. Cô biết rõ dì Trịnh rất tốt với mình, nhưng khi một mình đến nhà người khác mà lại là họ hàng xa như vậy, cô cứ như đang đi trên mây, không có cảm giác thật, cũng chẳng vững vàng.
Nhưng giờ cô không còn nơi nào khác để đi.
Trần Y An co ro trên giường, miệng cô lẩm bẩm: "Không thể kiểm soát số phận, vậy nên hãy cố gắng để hạnh phúc của mình không phụ thuộc vào những thứ bên ngoài, cuối cùng sẽ tự chủ với mọi thứ xung quanh. Đó là sự 'bình thản của Chủ nghĩa Khắc Kỷ '."
Nói ra những lời đó, cô cảm thấy lòng mình bình yên hơn nhiều.
Trần Y An chỉnh lại tâm trạng rồi mới bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.
Vừa xuống đến tầng một, cô đã thấy một cậu con trai mở tủ lạnh lấy một chai nước. Từ góc này, cô chỉ thấy được nửa khuôn mặt của cậu ta. Cái đập vào mắt cô đầu tiên là đường quai hàm sắc nét, đẹp như được vẽ bằng cọ.
Tuy nhiên, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi theo bản năng muốn tránh đi, định quay lên lầu. Trực giác mách bảo cô rằng đây có lẽ không phải thời điểm tốt để gặp mặt.
"Cậu là ai?"
Giọng cậu con trai vang lên hơi trong trẻo, như thể thời kỳ vỡ giọng vẫn chưa qua hẳn, vừa trong lại vừa pha chút khàn đặc.
Trần Y An dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cậu. Lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt của cậu con trai. Quả nhiên rất đẹp trai, đôi mắt và lông mày tinh xảo giống như dì Trịnh nhưng không mềm mại bằng mà lại có chút sắc bén, khiến cả người cậu toát ra vẻ ương ngạnh.
Thời Hành. Trần Y An thầm gọi tên Thời Hành trong lòng, trước khi đến đây dì Trịnh đã giới thiệu với cô rồi.
Thời Hành đóng sầm cửa tủ lạnh lại, tạo ra một tiếng "rầm", rồi lười biếng nhìn cô gái đang đứng ở cầu thang. Cậu nhớ mấy hôm trước bố mẹ có vẻ nói sẽ đưa một cô bé về nhà, không ngờ lại là thật à?
Trần Y An ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: "Tôi là Trần Y An."
"Trần Y An?" Cậu con trai nhắc lại. Cậu xác nhận xong thì bắt đầu lục lọi trong trí nhớ xem họ hàng nhà mình có ai tên này không. Chưa kịp suy nghĩ được hai giây, cậu đã nghe thấy tiếng mẹ mình vang lên.
"Trần Y An là cái tên con có thể gọi à? Con phải gọi là bà cô chứ, không có tí lễ phép nào hết." Giọng Trịnh Lan Duyệt vang lên, nổi bật hẳn trong không khí yên tĩnh.
Trần Y An nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Trịnh Lan Duyệt đang bê đĩa hoa quả đi tới, không chút nể nang mà đấm cho cậu con trai một cái, nói: "Gọi bà cô đi, mẹ còn phải gọi Y An một tiếng cô, con gọi tên gì cơ?"
"Hỗn láo!"
Thời Hành ôm đầu, không phản bác lời mẹ mà quay sang nhìn Trần Y An, đánh giá vài giây rồi cau mày khó chịu kêu lên: "Bà cô?"
Rõ ràng cậu vẫn còn mơ hồ về thân phận và cách xưng hô này.
"Tôi..." Trần Y An há miệng, theo bản năng muốn giải thích, nhưng rồi lại chẳng biết phải giải thích điều gì. Bởi lẽ xét về vai vế, cô thật sự đúng là bà cô của cậu.
"Đúng vậy, hàng thật giá thật, là em gái của ông nội con đấy." Trịnh Lan Duyệt nói thẳng rồi vòng tay ôm lấy Trần Y An, bà nói: "Y An này, con xem dì cũng đã ngoài bốn mươi rồi, con gọi tên dì chắc cũng không tiện cho lắm. Hay là thế này nhé, chúng ta cứ xưng hô theo cách của mình, dì gọi cháu là cô nhỏ, còn cháu gọi dì là dì, được không?"
Dù sao thì ra ngoài, chẳng lẽ lại để Y An gọi mình là cháu dâu sao?
"Con..." Trần Y An thấy việc xưng hô tùy ý này dù cô không có vấn đề gì, nhưng khi nghe dì Trịnh gọi mình là cô, cô cứ có cảm giác... mình thật sự già lắm rồi.
"Vậy nhé, cứ thế mà quyết định! Vai vế không thể loạn, đây là quy tắc của tổ tiên." Trịnh Lan Duyệt vừa nói vừa kéo Trần Y An đến trước mặt Thời Hành giới thiệu: "Đây là con trai dì, Thời Hành, cũng là cháu đích tôn của cô nhỏ đấy. Mà xét về tuổi thì nó còn lớn hơn cô nhỏ ba tháng đấy, ha ha ha ha."
Trịnh Lan Duyệt vừa nói vừa không nhịn được cười phá lên. Cứ nghĩ đến cảnh con trai mình bị cái vai vế này đè bẹp, bà ấy lại không kiềm được.
Trần Y An không cười theo. Cô đã thấy mặt Thời Hành đen lại rồi nên rất thức thời mà ngậm miệng.
Thời Hành nhìn hai người họ, không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của cậu là đây chỉ là một trò đùa. Ông nội cậu là con một, làm sao có thể tự dưng lại xuất hiện một cô em gái được?
"Cái gì mà bà cô? Ai muốn gọi thì tự gọi đi, con có việc, con ra ngoài trước đây." Thời Hành liếc nhìn hai người họ, dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng cậu vẫn cảm thấy mẹ mình đang trêu chọc, còn Trần Y An chắc là con của một người họ hàng nào đó. Cậu đâu còn là trẻ con nữa mà lại mắc lừa mấy trò này.
"Thằng nhóc thối này, con nói chuyện kiểu gì vậy hả?" Trịnh Lan Duyệt nghe vậy thì nổi quạu, muốn tiến lên giữ Thời Hành lại, nhưng Thời Hành cao lớn, chân dài nên thoắt cái đã ra đến cổng lớn, cậu còn quay đầu lại nói: "Tối nay con thật sự có việc, không về nhà ăn cơm đâu."
Cậu chuồn mất dạng.
Thời Hành ra khỏi nhà, vừa đi trên đường vừa nghĩ, trong họ hàng nhà cậu đâu có ai họ Trần đâu nhỉ?
Trần Y An nhìn dáng vẻ tức giận của dì Trịnh, đành phải kéo bà lại.
"Cô nhỏ đừng để ý nhé, thằng nhóc này dạo gần đây đến tuổi dậy thì rồi, suốt ngày chỉ muốn đối đầu với dì thôi." Trịnh Lan Duyệt nói.
Trần Y An gật đầu, không hỏi thêm gì. Trong mắt cô, Thời Hành và dì Trịnh vẫn có mối quan hệ rất tốt, đúng kiểu mẹ con nhà người ta đối xử với nhau ấy.
Bữa tối hôm đó, quả nhiên Thời Hành không về. Trần Y An nhìn Thời Giản ngồi ở ghế chủ vị. Cô đã gặp ông hai lần, ông là "cháu trai" của cô.
May mắn thay, bữa ăn tối nay diễn ra rất ấm cúng. Thời Giản là một người đàn ông trung niên ôn hòa, nho nhã, ăn nói lịch sự, trong lời nói cũng rất quan tâm đến cô. Dì Trịnh thì tính tình hoạt bát, trên bàn ăn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của bà ấy.
Ăn tối xong, Trần Y An được Thời Giản gọi vào thư phòng trò chuyện một lát, sau đó cô mới về phòng mình nghỉ ngơi.
Thời Giản đã nói chuyện với cô về một số việc trong gia đình, cũng như sắp xếp tương lai cho cô ở nhà họ Thời. Cô rất biết ơn khi nhà họ Thời sẵn lòng đón nhận mình, nhưng đồng thời lại cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
Cô không biết liệu mình có thể hòa nhập vào gia đình này không. Nếu không hòa nhập được, vậy nơi nương tựa tiếp theo của cô sẽ ở đâu?
Đêm đó, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Nhưng gần đến ngày khai giảng, Trần Y An nhanh chóng dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị cho năm học lớp 10. Thời Giản đã giúp cô có được suất vào trường cấp ba số một Yến Lâm nhưng vẫn cần phải thi đầu vào.
Trong vài ngày tiếp theo, cô rất bận rộn. May mắn là mọi người trong gia đình này đều rất bận. Thời Giản bận công việc, Trịnh Lan Duyệt cũng có các hoạt động riêng, còn Thời Hành thì...
Trần Y An gần như không gặp cậu quá hai lần một ngày, hơn nữa Thời Hành không mấy khi ăn cơm ở nhà, cứ như đang đối chọi với dì Trịnh vậy. Đây là cảm nhận của Trần Y An, nhưng dì Trịnh và chú Thời chẳng nói gì nên cô chỉ có thể dựa vào quan sát của mình.
Thế nên mấy ngày qua, cô cũng phần nào thích nghi được với thói quen và không khí sinh hoạt của nhà họ Thời. Đồng thời, cô cũng không có nhiều thiện cảm với Thời Hành vì dì Trịnh luôn vì cậu mà tức giận.
Sáng ngày thi đầu vào, Trần Y An và Trịnh Lan Duyệt ăn sáng xong rồi cùng đợi Thời Hành.
"Ôi, thi cử làm gì cơ chứ? Thủ tục nhập học đã xong hết rồi, cứ thế đến trường là được rồi mà." Trịnh Lan Duyệt cằn nhằn, mấy hôm nay bà ấy cũng bận nên không thể đưa Y An đi được.
Trần Y An mím môi, cô ngập ngừng một lát rồi nói: "Con tự đi cũng được mà dì, dì không cần phải để..."
"Đến rồi đến rồi." Trịnh Lan Duyệt cắt ngang lời Trần Y An.
Trần Y An ngẩng đầu nhìn lên, Thời Hành đang mặc một bộ đồ rộng thùng thình, miệng ngậm một viên kẹo m*t, một tay đút túi quần bước về phía này.
"Thằng nhóc này, sao mà chậm chạp thế, lỡ không kịp thì sao?" Trịnh Lan Duyệt bực bội nói.
"Chẳng phải đã đến rồi sao?" Thời Hành cũng chẳng vừa mà đáp lại.
Trần Y An kẹp giữa hai người họ, nhìn hai mẹ con cứ đối đáp qua lại, cô cũng không tiện chen lời.
"Hai đứa mau đi đi, xe đã chuẩn bị sẵn rồi." Trịnh Lan Duyệt đẩy hai người họ ra ngoài.
Trên xe, Trần Y An ngẩng mắt nhìn Thời Hành đang ngồi ở ghế phụ lái không nói lời nào. Thật ra, cô có thể tự mình đến trường cấp ba số một Yến Lâm để thi mà. Chỉ là dì Trịnh cứ nhất quyết bắt Thời Hành đi cùng, nói sợ cô không tìm được đường.
Cô cứ suy nghĩ lan man về những chuyện không đâu rồi xe cũng đến trường cấp ba số một Yến Lâm.
Thời Hành đi trước dẫn đường.
Trần Y An theo sau cậu, theo có hơi vất vả. Thời Hành cao lớn, bước chân dài, lại đi nhanh, cô gần như phải chạy bộ mới theo kịp.
"Đến rồi, tầng hai, lên đó là cậu tìm được thôi." Thời Hành đột nhiên dừng lại, quay đầu nói.
Trần Y An mồ hôi nhễ nhại, vẫn còn thở hổn hển. Cô không thích vận động lắm, thể lực cũng kém. Cô dừng lại th* d*c, nhìn Thời Hành mà không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi đi lên lầu. Trong lòng cô thầm cằn nhằn về Thời Hành, vừa đi vừa tìm văn phòng.
Tầng này chỉ có một văn phòng mở cửa, bên trong có một giáo viên.
Trần Y An giải thích tình hình với giáo viên rồi cô giáo đưa cho cô một bộ đề thi.
Thời Hành đứng dưới lầu nhìn đồng hồ. Cậu không rõ kỳ thi đầu vào này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ biết là sẽ thi ba môn chính, tính ra thì cũng phải mất nửa ngày. Cậu nghĩ một lát, thời gian này đủ để cậu đi ra ngoài dạo một vòng rồi quay lại.
Cái gì mà bà cô chứ, dù ông nội cậu đã mất từ khi cậu còn rất nhỏ, nhưng trong ký ức của cậu, ông nội là con một mà! Sao tự nhiên lại xuất hiện một cô em gái nhỏ như vậy được? Chẳng lẽ là con riêng của cụ cố ư?
Suy đi nghĩ lại, lời giải thích này vừa hợp lý nhất lại vừa vô lý nhất.
Mấy ngày nay, Trần Y An ăn ở tại nhà cậu, ít nhiều cũng phải có chút quan hệ huyết thống chứ. Không thì làm từ thiện cũng đâu thể đón người về thẳng nhà được? Thời Hành vừa nghĩ, vừa nhanh chân đi đến cổng trường, tìm một quán quen thường đến ngồi. Mấy ngày nay, cậu cứ muốn lật tung gia phả lên để xem rốt cuộc cái "bà cô" này từ đâu mà ra.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám mở miệng hỏi bố mình.
Trần Y An đã thi liền ba môn, chủ yếu là vì cô muốn hoàn thành nhanh chóng, nếu không sẽ lãng phí thời gian buổi chiều, với lại Thời Hành trông có vẻ rất khó chịu. Cô dứt khoát làm luôn cả ba bài thi ở đây, cùng lắm thì mỏi tay một chút thôi.
Thầy giáo coi thi thấy vậy thì ngẩn người ra một lát, nhưng cũng không nói gì thêm. Đến trưa, thầy nói một tiếng rồi đi ăn cơm.
Khi Trần Y An thi xong, thu dọn đồ đạc và đi xuống tầng một, cô thấy Thời Hành đang ngầu lòi tựa vào cột, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra mình chẳng có gì phải trốn cả, nên cô ngẩng cao đầu đi về phía Thời Hành.
"Tay không bị tê à?" Thời Hành liếc nhìn tay cô và hỏi. Trưa nay cậu không đợi được Trần Y An xuống, nghe thầy giáo nói cô muốn làm xong cả ba bài thi.
Trần Y An theo phản xạ giấu tay ra sau lưng, sợ Thời Hành nhìn thấy vết đỏ trên ngón giữa của mình. Cô lắc đầu nói: "Chúng ta về thôi."
Cô nói xong định nhấc chân đi về phía trước, nhưng Thời Hành lại đứng im, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô có một sự uy h**p khó tả, dù rõ ràng cậu cũng chỉ bằng tuổi cô.
Trần Y An rụt chân lại, chờ Thời Hành lên tiếng, chắc là cậu có điều muốn nói.
"Cái đó," Thời Hành vẫn không thể thốt ra được ba chữ "bà cô", cậu líu lưỡi một vòng trong miệng rồi nói: "Cậu thật sự là bà cô ư?"
Hai chữ "bà cô" vẫn nghe rất ngượng nghịu khi cậu nói ra.