Cô Ấy Là Để Sủng ( Phần 2 )

Chương 17

" Lợi Uất Chi..."

Dạ Kỷ Thành hoảng hốt, ôm lấy Lợi Uất Chi. Vẻ mặt cô cũng biến sắc hoàn toàn, bụng truyền đến cảm giác rất đau đớn.

Lợi Uất Chi nắm chặt áo anh, miệng không ngừng cầu xin:" Đau...cứu...tôi..."

Dạ Kỷ Thành tay chân luống cuống, cậu bế thẳng Lợi Uất Chi lên, chạy ra bắt taxi đưa cô đến bệnh viện.

...

Bệnh viện.

Sau vài giờ cấp cứu, bác sĩ bước ra.

" Cô ấy uống rượu quá nhiều, tình hình đã qua nguy kịch rồi. Nhưng vẫn nên ở bệnh viện theo dõi, nếu để cô ấy uống rượu một lần nữa e ằng..."

Dạ Kỷ Thành cúi đầu cảm ơn bác sĩ. Không nghĩ bản thân dính vào chuyện rắc rối thế này, cậu quay lưng đi đến phòng bệnh của Lợi Uất Chi.

Nhìn Lợi Uất Chi ngủ say trên giường, cậu lắc đầu thở dài.

" Muốn uống rượu đến chết sao?."

Dạ Kỷ Thành kéo mền lên đắp ngay ngắn cho Lợi Uất Chi.

...

Đông Tâm giải quyết nhanh công việc, qua ngày hôm sau đã trở về sớm hơn dự định.

Anh kéo vali ra gấp khỏi sân bay, thật sự Đông Tâm chỉ muốn gặp Dạ Nhi Nhi bây giờ.

Việc Lợi Dung Nghi, anh sợ cô ta sẽ khiến mọi chuyện giữa anh và cô ngày càng không tốt đẹp gì.

Anh đợi cô bao lâu rồi, bây giờ anh không thể để một ai phá hoại mối quan hệ của cả hai.

Lần này, anh muốn cầu hôn cô, muốn cô và mình kết hôn càng sớm càng tốt.

Đông Tâm cũng không thể không sốt ruột nữa, anh muốn cô làm vợ mình, là người phụ nữ của mình mãi mãi.

...

Dạ Nhi Nhi vừa bước ra khỏi công ty sau một ngày mệt mỏi, đi được vài bước, cô còn đang rất ủ rủ tâm trạng thì đâu ra một đám người xông đến, bọn họ vây lấy cô, rồi lao vào đánh cô túi bụi.

" Tiện nhân!!!"

" Mày hả con..."

" Giật chồng tao này."

Đám người phụ nữ đó không ngừng đánh lấy Dạ Nhi Nhi, Dạ Nhi Nhi vẫn chưa định hình chuyện gì thì đã bị bọn họ đè xuống đánh liên tục, cô không kịp phản ứng.

Đông Tâm lúc này trở về, nhìn thấy đám đông gần công ty mình, anh liền chạy đến xem là chuyện gì.

Lao vào đám đông, anh nghe thấy giọng của cô vang lên.

" Đau...đau..."

Dạ Nhi Nhi không ngừng lấy tay phòng thủ bản thân lại, miệng không ngừng la lên mong bọn họ ngừng lại.

Đông Tâm hoảng hốt, đi đến kéo bọn họ ra.

" Dừng tay!!!."

Anh quát lên, ánh mắt đầy tức giận nhìn mọi người xung quanh.

" Các người đang làm gì hả? Gần chục người đánh một người? Ỷ đông hiếp yếu sao?." Đông Tâm quát lần nữa, nhìn đám người đó.

Anh quay người lại, đỡ Dạ Nhi Nhi lên. Dường như bị đánh đến đau điếng,cô mở mắt ra thấy Đông Tâm, trong lòng vui mừng không ngừng.

Đúng là lúc cô gặp nguy, luôn có anh bên cạnh.

Đông Tâm liền bế cô lên, anh nhìn bọn họ:" Tôi sẽ truy cứu đến cùng."

" Còn em, chúng ta đến bệnh viện."

Lợi Dung Nghi đứng từ xa tức đến điên người, không nghĩ việc cô ta dựng lên đã bị Đông Tâm xuất hiện phá bỏ.

" Dạ Nhi Nhi, số cô quá là hên rồi." Lợi Dung Nghi nắm chặt tay, dậm gót quay lưng đi.

Cô ta vẫn chưa bỏ cuộc đâu.

...

Bệnh viện.

" Đau...ấy đau..."

Dạ Nhi Nhi nhăn mặt khi y tá chạm vào vết thương của mình, cô không nhịn được thốt lên.

Đông Tâm ngồi bên cạnh sốt ruột, cuối cùng đứng dậy:" Cô để tôi làm."

" Nhưng..."

Y tá nhìn anh dè chừng.

" Không sao, tôi làm được. Ngoài kia chắc nhiều bệnh nhân cần cô hơn mà." Đông Tâm bảo.

Y tá gật đầu đứng lên, để lại mọi việc cho Đông Tâm.

Đông Tâm ngồi xuống, anh từ từ rửa vết thương cho cô.

" Đau..."

Dạ Nhi Nhi thốt lên.

" Anh sẽ nhẹ tay." Đông Tâm bảo.

" Anh...sao lại về lúc này?." Cô hỏi.

Không phải ngày mai mới về sao?

" Anh nhớ em, nên đã tốc lực làm việc để về với em, không được sao?."

" Nếu anh không về sớm đến tìm em, có phải em sẽ bị đánh chết rồi không?." Đông Tâm nhìn cô hỏi.

" Làm sao đánh chết được em chứ." Dạ Nhi Nhi cãi bướng.

" Vậy sao em không phản kháng lại?." Anh nghiêm mặt nhìn cô.

" Tại...bọn họ đánh úp như thế...sao em phản ứng kịp..."

Đông Tâm nghe câu trả lời chỉ lắc đầu, im lặng khử vết thương cho cô, sau đó bôi thuốc rồi băng bó.

Cuối cùng đưa cô đi kiểm tra, xem chỗ nào có bị thương nặng đến xương hay gì không.

Việc hôm nay anh sẽ tìm ra rõ, không để Dạ Nhi Nhi của anh chịu thiệt được.

Nếu liên quan đến Lợi Dung Nghi..

Cô ta đứng trách anh vô tình vô nghĩa!
Bình Luận (0)
Comment