Edit: Tiểu Màn Thầu
Sau khi ba người này gửi những tin nhắn tương tự nhau thể hiện sự ngạc nhiên xong.
Tiếp đến bắt đầu điên cuồng spam, giống như biết được chuyện gì đó kinh khủng lắm.
[Chu Duẫn Hành: Nhất thời anh không thể phân biệt được cái cách xưng hô này là thật hay là giả.]
[Tiêu Lập: Là lời nói thật lòng, đây chính là hình tượng của Tống Kỳ Thâm nhà chúng ta ở trong lòng Thiên Chi.]
[Lâm Diễm Chi: Tôi cười chết mất ha ha ha ha ha Chi Chi, làm tốt lắm!]
Thiên Chi theo bản năng ngẩng đầu lên, trước tiên là vì có tật giật mình nên mới liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm đang ngồi ở một bên lái xe, sau khi cô kịp phản ứng lại, muốn tranh thủ thời gian, nhanh chóng thu hồi tin nhắn của mình.
Bởi vì khoảng thời gian không tính là quá lâu, hiện giờ vẫn có thể thu hồi.
Thiên Chi chọn thu hồi tin nhắn, ngay sau đó, lập tức thở dài một hơi.
Nhưng Lâm Diễm Chi dường như biết suy nghĩ trong lòng Thiên Chi, câu nói tiếp theo đã triệt để cắt đứt hoàn toàn cảm giác may mắn ẩn giấu trong nội tâm cô.
[Lâm Diễm Chi: Đừng đấu tranh nữa Chi Chi, Internet cũng có bộ nhớ, thu hồi cũng vô dụng thôi, anh Diễm Chi của em đã chụp hình lại!]
Bình thường cũng không thấy anh ta đối với chuyện của hai người bọn họ để bụng như vậy.
Giờ phút này còn dốc lòng bán nước thế này, Thiên Chi không tránh khỏi có hơi buồn bực.
Lần nữa len lén liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thâm một cái, bất chấp cảm giác phiền muộn đó, Thiên Chi kịp thời ngăn cản sự tổn hại, vội vàng làm sáng tỏ ý của mình ——
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vừa rồi em đánh nhầm….Em muốn đánh là anh Kỳ Thâm!]
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm đã cảm giác được Thiên Chi luôn nhìn lén mình, lại xem bộ dạng vui vẻ ôm điện thoại không chịu buông tay của cô, trong lòng cảm thấy nghi ngờ rồi.
“Tại sao em vẫn còn nhắn tin vậy?”
“Nói chuyện phiếm không được à…..”
Thiên Chi vẫn luôn nhớ rõ vụ ảnh chụp màn hình kia, lại nghe thấy Tống Kỳ Thâm hỏi như vậy, trực tiếp ném một câu trở về, giọng điệu hơi vội vàng.
Thực ra giọng điệu của anh rất bình thường, nhưng bản thân Thiên Chi đang nằm trong tình thế bất lợi, cô không hề suy nghĩ lập tức buột miệng thốt ra.
Vừa dứt lời, cô đã hối hận.
Đúng lúc này tín hiệu đèn giao thông ở phía trước chuyển sang màu đỏ, Tống Kỳ Thâm chậm rãi dừng xe, nghiêng mặt qua nhìn cô.
Thiên Chi khoá màn hình điện thoại, nắm chặt trong tay.
Âm thanh của cô gái tuy hơi nhỏ, nhưng dường như còn mang theo một chút ý tứ cây ngay không sợ chết đứng, “…….Dù sao hiện giờ em không còn nhắn tin nữa.”
Tống Kỳ Thâm nhìn cô một lúc lâu, rồi sau đó khẽ cười một tiếng.
Giọng nói cứ như bay bổng trong khoang xe như vậy, “Em nghe lời anh thế cơ à?”
Mỗi lần anh nói cái gì, yêu cầu cái gì, nếu Thiên Chi cảm thấy không mấy hợp lý, cô sẽ luôn kháng nghị.
Nhưng kháng nghị qua đi, giống như tất cả đều tan thành mây khói, cô cứ tuỳ theo ý anh.
Lại rất ngoan ngoãn nghe lời.
Nói cách khác, cô gái này dễ bị bắt nạt lắm.
“Có đôi khi em nghe lời anh, có đôi khi…..Anh cũng phải nghe lời em.”
Thiên Chi lên tiếng thú nhận, rồi sau đó cô âm thầm tranh thủ đấu tranh vì lợi ích riêng của riêng mình, bắt đầu vẽ vòng tròn cho chính mình.
Tống Kỳ Thâm chăm chú nhìn cô, không nói đồng ý, cũng không nói là không đồng ý.
Anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Quả nhiên Thiên Chi vẫn là một cây xương sườn* thẳng thắn, trục* cực kì, qua lời nói của cô là nhận ra ngay.
(*Cây xương sườn: chỉ người cứng đầu và cố chấp)(*Trục: tiếng địa phương ở vùng Đông Bắc (TQ), dùng để miêu tả những người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, không thích nghe lời khuyên của người khác; nhưng trong tình yêu họ là những người rất tích cực và chủ động, cũng ko dễ thay đổi)Đa số thời gian, không phải là anh luôn tuần hoàn theo cô sao.
Nhất thời đầu quả tim nổi lên cơn ngứa ngáy, Tống Kỳ Thâm vươn cánh tay dài qua thăm dò, đầu ngón tay bấu lấy phần má mềm mại của cô. Trên khuôn mặt mũm mĩm, hung hăng mà véo.
*
Bởi vì trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác nên Thiên Chi không đau không ngứa, từ lúc cô trở về Nam Uyển, hay ở trong hầm gara, rồi một đường đi đến huyền quan, đều luôn che mặt, còn mang một dáng vẻ trầm tư.
Nơi vừa rồi bị Tống Kỳ Thâm véo có chút đau râm rỉ, cô cũng không rảnh để bận tâm, cứ dùng tay che mặt như vậy.
Nói tóm lại Lâm Diễm Chi sẽ không làm ra việc thiếu đạo đức này đúng không?
Việc âm thầm chụp lại màn hình tin nhắn để gửi cho người khác, cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, có lẽ anh ta sẽ không làm như thế đâu?
Tự mình tẩy não cho chính mình, sau khi uống xong một liều thuốc an thần, Thiên Chi mới ổn định lại tinh thần.
Vận mệnh chú định cho cô, chính là một loại dự cảm không lành.
Từ lúc Tống Kỳ Thâm trở về nhà, anh lập tức cởi áo khoác ra, đầu tiên là đi phòng giữ quần áo.
Thiên Chi cảm thấy nhiệt độ ổn định ở Nam Uyển vào đêm mùa đông vẫn hơi lạnh, nhiệt độ trong toà biệt thự này dần tăng lên, lúc này cô mới nhắm mắt theo đuôi mà đi lên lầu.
Tống Kỳ Thâm trường thân ngọc lập*, đôi tay anh đặt trên cà vạt, đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng đang chuyển động, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt.
(* 长身玉立
trường thân ngọc lập: Chỉ thân dài thẳng như ngọc, miêu tả thân hình cao ráo thon thả của phụ nữ. Nguồn GG.)Nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, anh ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Chi, “Đến đây.”
Chờ khi Thiên Chi bước đến gần, Tống Kỳ Thâm kéo cô về phía mình.
“Em giúp anh cởi nó ra đi.”
Thiên Chi hơi nhón mũi chân, sau đó ngước mắt cẩn thận quan sát sắc mắt Tống Kỳ Thâm một lúc, do dự nhìn khắp nơi, cô không phát hiện ra điểm nào bất ổn cả.
Trong lúc anh mới vừa bước xuống xe đã xem điện thoại, phản ứng rất bình thản, có lẽ là chưa nhìn thấy cái gì.
Cuối cùng cục đá lớn trong lòng cũng buông xuống, sau khi Thiên Chi giúp anh cởi cà vạt xong, lúc này thần sắc của Tống Kỳ Thâm có chút không thích hợp.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh sáng long lanh, tựa như một hồ nước sâu thẳm, anh cứ rũ mắt nhìn cô như vậy, ngay cả đôi tay đặt trên phần eo thon của cô cũng dùng sức hơn.
Hình như có điểm gì đó không ổn, Thiên Chi vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Cô không để anh thành công chiếm tiện nghi của mình, sau khi cô bị bắt hôn trong một thời gian dài, lúc này cô tránh né hai lần mới thoát thân được, ngay sau đó cô chạy thẳng vào phòng tắm.
Vì không có gì phải lo lắng nữa, chuyện ưu tiên hàng đầu, đã chuyển thành chuyện khác.
Cô muốn rửa mặt trước, rồi sẽ đi sủng hạnh căn phòng toàn heo con Bội Kỳ kia.
Trong lúc Thiên Chi vừa mới bước vào phòng lập tức đã nhìn thấy, bên trong toàn những chú heo con béo mập trắng hồng, cộng thêm những cái đuôi heo dựng thẳng lên, không cần phải bàn đến điều này rung động lòng người như thế nào.
Lúc ấy cô chỉ thiếu chút nữa đã vùi đầu vào đó.
Đợi đến khi Thiên Chi rửa mặt xong xuôi, có lẽ Tống Kỳ Thâm vẫn còn đang ở trong phòng tắm khác tắm rửa.
Cô cởi dép lê ra, vội vã bổ nhào lên giữa giường, đầu tiên véo chú heo bị giặt đến biến dạng, tiếp đến là tiến đến phía cuối giường, dùng sức kéo những chú heo con đó ra, ôm chặt một số con vào trong lồng ngực.
Thiên Chi nằm giữa đám heo con, tư thế thoải mái và thích ý.
Thậm chí ngay trong cổ họng cùng đôi mắt, đều tràn ngập hơi thở cực kì sung sướng.
Làm sao có thể vui vẻ như vậy.
Niềm vui chồng chất bay vút lên tận trời cao, từng chút từng chút một đập tan suy nghĩ của Thiên Chi, rồi lại một lần nữa liên kết với nhau, hết lần này đến lần khác.
Dường như những cảnh rời rạc lại hiện lên trong tâm trí.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tống Kỳ Thâm mua cho cô đám heo con này, sự kích động gần như vĩnh viễn không bao giờ tan biến được, nó gột rửa cả trái tim cô.
Thiên Chi ở nơi này chơi đến mức vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên phía sau lưng xuất hiện một cái bóng mờ ảo.
Cô gái nhỏ chú ý đến nó, quay đầu lại dừng một lúc, hàng lông mi đen nhánh nâng lên một nửa, đôi mắt mơ màng, một bên cổ lộ ra đường cong duyên dáng.
Eo thon chân dài như thế này, các đường cong nổi bật đều lộ ra.
“Vui vẻ đến thế sao?”
“Vâng ạ.”
“Muốn vui vẻ hơn không?”
Không có một chút rề rà nào, ngay sau đó áo ngủ của cô bị xốc lên.
Tống Kỳ Thâm trực tiếp cúi người.
“Không được….Sao anh lại như thế…..Sao anh lại làm thế, ai nha ——”
Thiên Chi không thể nói tiếp phần còn lại.
Cô gái nhỏ vẫn còn đang ngây ngốc, cảm nhận được giọng điệu nguy hiểm của anh, thậm chí còn mang theo ý cười.
“Không có chút cầm thú, làm sao có thể xứng với tên gọi mà em đã đặt cho anh?”
Đại não của Thiên Chi chết máy, trực tiếp ngừng hoạt động.
*
Ngày hôm sau Thiên Chi không đến Lâm thị, cô vẫn còn có lớp, vì vậy cô đã trở về Kinh Đại.
Chẳng qua là hai cái quầng thâm mắt rõ ràng như vậy, khi bị đám bạn cùng phòng nhìn thấy, bọn họ tỏ vẻ rất khiếp sợ.
Thiên Chi có làn da trắng, những vết bầm xanh nhạt càng trở nên rõ ràng.
Chỉ là sau khi khiếp sợ qua đi.
Bọn họ bắt đầu cảm khái, cảm thấy việc thực tập quả thực rất khó khăn giống y như trong lời đồn, lúc nào cũng phải làm trâu làm ngựa không được ngơi nghỉ, những lời khuyên bảo của các học trưởng và học tỷ không sai chút nào.
Còn không phải sao.
Cho dù tối hôm qua cô đã làm trâu làm ngựa, Tống Kỳ Thâm vĩnh viễn cũng không chịu dừng lại.
Thiên Chi hận mình quá nhanh tay, nhưng hơn thế nữa, trong nội tâm lại thầm lên án một người.
Cái tên Lâm Diễm Chi! Thật đáng ghét! Cái tên đàn ông thối tha!!
Nhưng anh ta ngoại trừ là người khơi mào cho câu chuyện.
Người khời xướng, vẫn là Tống Kỳ Thâm.
Sau khi lên án người nọ xong, một số di chứng lúc trước bắt đầu xuất hiện, khi Thiên Chi nghe giảng, cứ mơ mơ màng màng như vậy.
Cô chỉ cảm thấy ngủ không đủ giấc, cơn buồn ngủ đã quét đi tất cả.
Tiết học này là tiết của phó viện trưởng dạy, thông thường mọi người đều dùng nó để thu thập học phần, kỳ thi cuối kỳ không cần phải làm kiểm tra, trực tiếp nộp một bảng viết về kinh nghiệm học tập dài 3000 chữ là được rồi.
Mặc dù ngày thường quản lý không mấy nghiêm ngặt, nhưng số tiết học yêu cầu rất cao.
Cho nên khi lên năm ba điểm này rất quan trọng, không ai dám cúp tiết.
Khó có dịp bốn người trong phòng ký túc xá tụ tập lại với nhau, vừa ngồi một bên nghe giảng vừa nói chêm vào để chọc cười.
Mặc dù Thiên Chi rất buồn ngủ, vẫn không tài nào ngủ được.
Cô không tham gia vào cuộc thảo luận này, nhưng cũng không tránh khỏi bị phân tâm, suy nghĩ đã bay xa đến nơi nào mất rồi.
Mãi đến khi Đường Thu Thu cố tình đè thấp giọng, trong sự thần bí mang theo chút phấn khích.
“Woa, Chi Chi, cậu lại được lên trang chủ của trường.”
“Hả?…” Thiên Chi lười biếng lên tiếng, trông cô không vẫn như cũ.
Đường Thu Thu thấy cô như vậy, nhất thời nổi lên sự nghi ngờ, “Tại sao cậu không có một chút hiếu kỳ nào thế?”
“Ừ, cái gì vậy.”
Thiên Chi làm theo lời Đường Thu Thu, lên tiếng hỏi.
“Cuộc thi thiết kế toàn quốc lần trước đã có kết quả, cậu giành được giải thưởng vàng, giáo sư vui tươi hớn hở, lại một lần nữa đăng bài khen ngợi cậu.”
Đường Thu Thu nói xong lập tức tìm kiếm trang web.
Bởi vì cuộc thi thiết thiết lần trước do bọn họ tự mình đi, không có sự dẫn dắt của giáo sư, cho nên không có tấm ảnh chụp chung nào.
Do đó tấm hình có mặt Thiên Chi được đăng trên trang chủ, thực ra là tấm hình lần trước ở trong phòng thí nghiệm, bên cạnh đó là bản thiết kế đoạt giải của cô.
“Thật không!”
Thiên Chi đột nhiên tỉnh táo lại, ngay sau đó cơn buồn ngủ biến mất, thậm chí là những lời oán trách dành cho Tống Kỳ Thâm cũng bay không còn một mảnh.
Khái niệm về giải thưởng vàng, so với ý nghĩa của giải nhất, còn cao quý hơn rất nhiều lần.
Điều này chứng tỏ, thứ hạng của cô trong cuộc thi này được xếp hạng trong top 10 toàn quốc, tuy rằng thứ tự xếp hạng cụ thể sẽ không được công bố trên website official, nhưng nó đã đủ chứng minh thực lực của cô, hơn nữa về sau nó có thể nằm trong bản sơ yếu lý lịch, quả thực là một nét bút quan trọng.
Lần trước cô chỉ giành được giải ba.
Mà lần này, là giải thưởng vàng.
Thiên Chi cảm thấy trong một năm nay, có rất nhiều việc đang được ra hoa kết quả.
Tất cả đều như thế, ngay cả những mưu cầu và viên mãn, mọi thứ sẽ rơi vào trong lòng bàn tay trống rỗng này.
“Việc ấy còn có thể giả được sao? Chỉ là tớ dường như đang tuột lại ở phía sau, cậu và Lâm Tuân đều giành được giải thưởng vàng, còn tớ chỉ giành được hạng nhì thôi.”
Mặc dù Đường Thu Thu nói như vậy, nhưng giọng điệu không có chút đau buồn nào, cô ấy vẫn cúi đầu xem ảnh chụp của một người khác cũng được đăng trên trang chủ.
Thiên Chi vuốt lông tơ của Đường Thu Thu, “Cậu đã làm tốt lắm rồi.”
Theo sau ánh mắt cô vô tình lướt qua màn hình điện thoại của Đường Thu Thu, hiện giờ nó đang dừng lại ở một tấm ảnh, hiếm khi cô nổi lên hứng vui đùa, “Dù sao trong một cặp, có thể bổ sung cho nhau là đủ rồi.”
*
Dựa theo thói quen trước kia của Thiên Chi mà nói, nhận được tin tức tốt như vậy, khẳng định cô sẽ thông báo cho Tống Kỳ Thâm.
Tuy cô không ngủ đủ giấc, nhưng tính khí cực kì tốt, còn tràn đầy năng lượng.
Nếu chủ động chia sẻ việc này với anh, trông có vẻ như cô rất muốn anh khen thưởng vậy.
Chỉ là từ lần đó ra, quả thực về sau anh đã bù đắp bằng những lời khen ngợi.
Đối với việc sau khi tiểu tâm tư bị đả kích rồi lại được khích lệ, Thiên Chi không muốn trải qua lần thứ hai.
Về sau còn có một chặng đường dài phải đi, anh ưu tú như vậy, cô sẽ phải nỗ lực hơn, để càng ngày càng trở nên ưu tú.
Hướng về phía trước, không ngừng hoàn thiện bản thân.
Với những ý nghĩ như vậy, cứ thế đã hai ngày trôi qua.
Hôm nay Thiên Chi vô cùng buồn chán, mở Wechat lên lướt xem bài đăng trong vòng bạn bè, tiện thể xem cả hoạt động của mọi người như thế nào.
Rồi sau đó, ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng ở một bài đăng.
Tống Khổng Tước: [Trong nhà.]
Còn tặng kèm thêm một tấm ảnh chụp.
Bình thường Tống Kỳ Thâm không hề đăng bài trong vòng bạn bè, nhưng anh lại đột nhiên tự mình đăng như vậy, đối với Thiên Chi mà nói, nó vẫn rất mới lạ.
Cô tò mò liếc nhìn vào tấm ảnh.
Bên trong chính là phòng ngủ của hai người bọn họ, anh hình như đứng ở phía cuối giường, góc chụp hướng về phía vách tường.
Ở giữa tấm ảnh, phía dưới máy chiếu trong phòng ngủ, có một bức tranh được đóng khung cẩn thận, khung tranh tinh xảo.
Ánh mắt Thiên Chi dừng lại trên bức tranh đó, theo sau gắt gao khoá trụ nó, cuối cùng không thể dời đi.
Bức tranh kia, chính xác là bản thiết kế lọ nước hoa mà đã cô giành giải thưởng vàng trong cuộc thi.
Giờ phút này nó được phóng to thành một bức tranh, lọ nước hoa hình con khổng tước cũng được kéo dài ra.
Uốn lượn đầy kiêu ngạo, tẫn thái cực nghiên*.
(*Tẫn thái cực nghiên: là phiên âm Hán Việt của cụm từ “尽态极妍
” nghĩa là hình dáng và nhan sắc đẹp đến cực điểm. Nguồn từ Baidu.)————-//——-//———-
* Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc: Phỏng vấn ngài một câu, lấy bức tranh vẽ chính mình treo trong phòng ngủ của mình, ngàu có cảm giác gì?
NTống khổng tước: Hối hận, tóm lại chính là rất hối hận.