Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

Chương 8

Hạ Ấu Thanh sắp tốt nghiệp tiểu học. Từ khi học lớp năm cô đã đặt ra mục tiêu không vào Nhất Trung sẽ không học, không chỉ bởi vì Nhất Trung có danh tiếng vang xa, quan trọng hơn là, Diệp Chính Thanh đã từng tốt nghiệp Nhất Trung. Cô cố gắng khắc khổ học tập, cuối cùng bùng nổ sức lực hồng hoang trong cơ thể, trong kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở lấy thế chẻ tre chen vào top hai mươi, được phân vào lớp bảy A. Có thể thi vào đueọc Nhất Trung, Ấu Thanh hiểu rất rõ, không thể bỏ qua nỗ lực và tín niệm của cô, cũng không thể bỏ qua vận may, cho dù là dựa vào cái gì, sau này cô chính là người của Nhất Trung, là danh hiệu mà cô cảm thấy vinh dự.

Ngày công bố kết quả, Diệp Chính Thanh dậy sớm, dắt xe đạp của mình ra, giục Hạ Ấu Thanh đang lò mò ở phía sau: "Còn không nhanh lên, mặt trời đốt tới mông rồi."

Hạ Ấu Thanh ngẩng đầu nhìn về phía đông, nắng rất gắt, làm cô không thể mở mắt được: "Ôi! Suýt nữa quên mất! Nón rơm của em!" Hạ Ấu Thanh xoay người chạy về phòng, Diệp Chính Thanh nhìn cô, lắc đầu bất đắc dĩ.

Cuối cùng Hạ Ấu Thanh cũng sửa soạn xong, cô đội chiếc nón hoa cỏ xinh đẹp của mình, hai bím tóc khéo léo màu đen thả trên bờ vai, dây nón buộc chặt dưới cằm. Nhìn dáng vẻ của cô lại giống như đi nghỉ phép, Diệp Chính Thanh chống một chân xuống đất, tay phải thả tay lái, vươn tới dưới cằm cô, nắm một đầu sợi dây, kéo ra, sợi dây được nới lỏng.

Hạ Ấu Thanh vô thức giữ sợi dây, nhíu mày hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Buộc chặt như vậy, khó coi." Diệp Chính Thanh nói.

"Cần gì nó đẹp hay không, gió lớn như vậy, dây cột không chắc, nón bị thổi bay thì phải làm sao, dọc đường chạy theo cái nón mới khó coi." Hạ Ấu Thanh bị hình ảnh sinh động hiện ra trong đầu chọc cười, cô cười không ngừng.

Diệp Chính Thanh liếc cô: "Lại đây."

Hạ Ấu Thanh dịch một bước nho nhỏ.

Diệp Chính Thanh chăm chú nhìn mũi chân cô hai giây: "Rùa đen bò cũng lớn hơn bước chân của em."

Lại dịch một bước nhỏ.

"Gần một chút."

Hạ Ấu Thanh không động đậy, nhìn cậu nói: "Làm gì ạ?"

"Anh ăn em à?"

"Không ạ!" Hạ Ấu Thanh giữ chặt nón, ngẩng đầu nhìn anh: "Đột nhiên trở nên nghiêm túc..."

"Nói nhảm nhiều vậy..." Diệp Chính Thanh bỗng nhiên quay đầu xe, kéo gần khoảng cách với Hạ Ấu Thanh, vươn tay ra, đè gáy cô lại, mạnh mẽ kéo người tới. Hạ Ấu Thanh vẫn chưa hoàn hồn, ngay sau đó bàn tay kia sửa lại nón cho cô, nắm hai đầu dây.

Hạ Ấu Thanh nhìn hầu kết của anh trai di động gần trong gang tấc, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, Diệp Chính Thanh hơn nâng mắt lên, tầm mắt từ chiếc cằm trơn nhẵn của cô đi lên, môi, nhân trung, cánh mũi, đảo qua một lần, sau cùng nhìn vào mắt cô, không đợi Hạ Ấu Thanh che miệng, cậu đã cụp mắt xuống, tầm mắt lại rơi lên dây buộc, đè thấp giọng nói: "Gần chút nữa, anh với không tới."

Thực ra sao lại không tới được, khoảng cách rất gần. Huống chi tay cậu dài như vậy, ngón tay cũng dài như vậy.

Hạ Ấu Thanh thầm nghĩ, lạ thật, sao giọng nói lại đột nhiên trầm như vậy, nhưng mà, đúng là rất dễ nghe. Oán thầm thì oán thầm, nhưng vẫn nghe lời bước một bước nhỏ.

Diệp Chính Thanh ngồi trên xe đạp, chân dài chống xuống đất, nhoài người lên phía trước, nhét mấy sợi tóc lộ ra bên ngoài vào nón, tiện tay thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp, cậu vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: "Lên xe!"

Hạ Ấu Thanh dùng hay tay đỡ vành nón nhảy lên, ôm eo Diệp Chính Thanh: "Anh ơi, làm sao đây, bây giờ em hồi hộp quá!"

"Hả?"

"Gió lớn quá, không nghe được anh nói gì hết, anh ơi!" Hạ Ấu Thanh kêu.

Diệp Chính Thanh dừng lại giữa đường, nghiêng đầu nhìn cô: "Hả?"

Hạ Ấu Thanh: "..." Gì vậy?

"Em nói, em hồi hộp quá!"

Diệp Chính Thanh: "Sợ không thi đậu?"

Hạ Ấu Thanh: "Sợ không làm bạn cùng trường với anh được."

Diệp Chính Thanh: "Tại sao không làm bạn cùng trường với anh thì không được?" Cậu có chút không hiểu sự cố chấp của cô.

Hạ Ấu Thanh vung tay lên: "Vì em là em gái của anh, điều đó thể hiện niềm tự hào! Nếu như em không thi được vào cùng trường của anh, rất mất mặt!"

"Em không cần cố gắng như vậy, Ấu Thanh."

Hạ Ấu Thanh khó hiểu nhìn anh, tại sao còn chưa hỏi gì, Diệp Chính Thanh lại nói tiếp: "Hai chúng ta, chỉ cần một người cố gắng là đủ rồi."

Cậu xoay người tiếp tục đạp xe, gió thổi bay câu nói tiếp theo của câu.

"Sau này, anh sẽ nuôi em!"

Đến trường học, Diệp Chính Thanh dừng xe, Hạ Ấu Thanh kéo quai đeo của chiếc cặp, vội vàng chạy tới bảng thông báo. Ở đó đã bu đầy người, cũng may Diệp Chính Thanh cao lớn, liền nhìn thấy tên của Hạ Ấu Thanh. Cậu ôm chầm lấy Hạ Ấu Thanh đang ngẩng đầu kiễng chân đứng bên cạnh mình, cười nói: "Tiểu nha đầu, có tiền đồ."

"Lên ạ? Lên ạ?" Hạ Ấu Thanh vội vàng hỏi.

"Lên." Diệp Chính Thanh vẫn mỉm cười nhìn cô: "Lớp A."

Hạ Ấu Thanh vui mừng hét chói tai, ôm cổ Diệp Chính Thanh: "Anh Chính Thanh, em thật sự thành bạn học cùng trường với anh rồi!"

Diệp Chính Thanh cúi người, sau lại ngẩng mặt, búng tay lên trán cô, cười nói: "Ừ, bạn học nhỏ cùng trường của anh."

Trường học mới, học kỳ mới, bạn học mới, giáo viên mới, Ấu Thanh rất thích.

Dương Nhụy cũng thi đậu, chẳng qua Dương Nhụy học lớp C, may là ở chung một tầng lầu, có thể cùng chơi, cùng ăn, cùng về phòng ngủ.

Lúc mới đầu còn chưa quen bạn mới, Dương Nhụy và Ấu Thanh vẫn luôn thích chạy tới chạy lui, dần dà, Ấu Thanh quen rất nhiều bạn học ở lớp C, Dương Nhụy cũng được rất nhiều nam sinh lớp A hoan nghênh.

So với Hạ Ấu Thanh, Dương Nhụy giống như một mặt trời nhỏ phát sáng tỏa nhiệt, Hạ Ấu Thanh cũng là mặt trời, nhưng khác nhau ở chỗ, Hạ Ấu Thanh là mặt trời của mùa đông, lành lạnh.

Nghe nói lớp C có một nam sinh rất thích Hạ Ấu Thanh, là lớp trưởng lớp C, tên là Lâu Khoa Khoa. Lâu Khoa Khoa có thành tích rất tốt, đeo một cặp kính cận, trắng trẻo sạch sẽ, lịch sự nhã nhặn, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Ấu Thanh thì mặt đỏ bừng bừng, cúi đầu đi qua, kẻ ngốc còn nhìn ra cậu ta có ý với Hạ Ấu Thanh. Hơn nữa, nghe nói người khác mượn bài tập của lớp trưởng Lâu thì có tám phần là không được, lớp trưởng Lâu tượng gỗ nhất định là Đường Tăng, vì người khác mượn bài tập để chép, cậu ta sẽ bắt đầu niệm chú Kim Cô: "Bạn học à, Vừa nhìn đã biết bình thường cậu không chịu học tập cho tốt, vừa làm bài tập là vò đầu bứt tóc, nảy ra một đống chủ ý lệch lạc, chỉ biết chép chép chép, thi cậu cũng chép, kiểm tra cậu cũng chép sao? Đi học phải dựa vào chính mình..." Bla Bla, cậu ta có thể nói cả một giờ, quả thật chính là học trò ruột của giáo viên chủ nhiệm. Chờ cậu ta nói xong, những người tới mượn bài tập đều bịt tai chạy đi.

Nhưng lại nghe nói, toàn lớp chỉ có một người mượn bài tập của cậu ta, cậu ta không chỉ không niệm, mà còn hai tay dâng bài tập lên. Người ngày chính là Dương Nhụy.

Tại sao? Đạo lý rất đơn giản.

Dương Nhụy là bạn tốt của Hạ Ấu Thanh.

Bạn học Lâu Khoa Khoa thích Hạ Ấu Thanh.

Không có Dương Nhụy, Hạ Ấu Thanh sẽ không chạy tới cửa lớp C.

Bạn nói Dương Nhụy quan trọng hay không quan trọng?

Đáp án là: Quan trọng!

Vô cùng quan trọng.

Lâu Khoa Khoa có cần nịnh bợ Dương Nhụy hay không?

Đáp án là: Cần!

Nhất định cần!

Lâu Khoa Khoa o bế Dương Nhụy mục đích chính là vì theo đuổi Hạ Ấu Thanh. Dương Nhụy không ngốc, loại người như Lâu Khoa Khoa làm sao xứng với bạn tốt Hạ Ấu Thanh của cô, bên đây mặt dày hưởng thụ chỗ tốt mà lớp trưởng Lâu Khoa Khoa mang lại, bên kia, chết cũng không giúp Lâu Khoa Khoa theo đuổi Hạ Ấu Thanh, không những vậy mà còn trả đũa nữa.

Dưới sự siêng năng dạy dỗ của Dương Nhụy, trong mắt Hạ Ấu Thanh, Lâu Khoa Khoa chính là điển hình của loại bại hoại văn nhã, không đúng, là cặn bã khoác áo học bá.

Tóm lại là không có hảo cảm với Lâu Khoa Khoa.

Thứ tư, Lâu Khoa Khoa và Dương Nhụy ầm ĩ một trận lớn trên hành lang trường.

Trưa hôm đó, Dương Nhụy đang ở khúc cua hành lang dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho mẹ, Lâu Khoa Khoa bỗng dưng nổi giận đùng đùng chạy tới.

Lâu Khoa Khoa không nói hai lời đã ngắt điện thoại.

Dương Nhụy bối rối một giây, chờ đến khi nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì nổi giận, dùng sức kéo tay Lâu Khoa Khoa khỏi cái nút trên thân máy, chửi ầm lên: "Bệnh thần kinh à, tôi chọc ghẹo gì cậu!"

Sắc mặt Lâu Khoa Khoa lạnh như băng, ném giấy vụn đang siết chặt trong tay vào mặt Dương Nhụy: "Cậu con mẹ nó, tôi nhờ cậu tặng đồ, cậu xé nát ném trong thùng rác, không tặng thì nói một câu đi, tôi bắt ép cậu sao? Dựa vào đâu mà cậu ném nó!"

Dáng vẻ nóng giận của Lâu Khoa Khoa thật sự dọa người, đỏ mặt tía tai, tròng mắt sắp lòi ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Dương Nhụy, Dương Nhụy dù sao cũng là một nữ sinh, đối mặt với nam sinh cao hơn mình một đoạn, khí thế vẫn yếu hơn một chút.

Dương Nhụy ưỡn ngực, không sợ cậu ta chút nào, chỉ vào mũi Lâu Khoa Khoa mắng: "Trư Bát Giới còn muốn cưới vợ, cậu không tiểu ra một bãi để soi xem có xứng với người ta hay không mà dám theo đuổi như thế!"

Lâu Khoa Khoa tái mặt, tức giận cùng cực, bẻ ngón tay của Dương Nhụy: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không phải là nữ, hôm nay tôi đã đánh cậu một trận!"

Dương Nhụy bị đau, nhanh chóng rút tay về, chống nạnh trừng mắt với nam sinh trước mặt: "Dựa vào cái dạng này của cậu, cậu dám đánh tôi, cậu không sợ tôi nói xấu cậu trước mặt Hạ Ấu Thanh sao!"

Lúc này nam sinh mới kìm nén căm hận lại một chút, giọng nói vẫn còn hung ác: "Không cần cậu giúp! Hạ Ấu Thanh tự tôi theo đuổi! Lâu Khoa Khoa tô và Dương Nhụy cậu cắt áo đoạn nghĩa, sau này cậu đừng mong mượn bài tập từ tôi mà chép!" Nói xong, nam sinh nổi giận đùng đùng phủi tay bỏ đi.

Hạ Ấu Thanh nghe Dương Nhụy kể lại xong cũng ngẩn ra, càng không có ấn tượng tốt với Lâu Khoa Khoa: "Con người cậu ta sao lại xấu xa như vậy, cậu có gọi điện thoại về giải thích với mẹ cậu chưa?"

Hạ Ấu Thanh vừa nhắc nhở xong, Dương Nhụy vỗ đầu một cái, tức giận dậm chân nói: "Ôi! Mình bị Lâu Khoa Khoa làm cho tức đến hồ đồ rồi, phải quay lại nói với mẹ mình." Cô nàng vội vàng muốn đi, Hạ Ấu Thanh kéo tay Dương Nhụy lại: "Chờ một chút, Dương Nhụy." Tay còn lại với vào hộc bàn kéo khóa cặp lấy điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, rồi đứng lên, nói thầm vào tai Dương Nhụy: "Cậu dùng điện thoại của mình mà gọi."

Dương Nhụy kinh sợ, vội vàng xua tay: "Không được không được..."

"Ôi chao không sao đâu, lỡ như Lâu Khoa Khoa lại tới tìm cậu giở trò thì sao, nghe mình đi."

Khi đó điện thoại vẫn là vật hiếm lạ, chỉ có người trong gia đình giàu có mới có thể mua cho trẻ con một cái để gọi điện. Huống chi lại là nhãn hiệu Nokia này, có thể nói là giàu trong giàu. Hạ Ấu Thanh rất ít khi lấy ra khoe khoang, đầu tiên là trường học quản rất nghiêm vấn đề này, thứ hai, đối với cô mà nói, điện thoại di động không có tác dụng lớn gì, ngoại trừ gọi điện cho nhà, hơn nữa thì liên lạc với anh trai một chút. Nhiều lúc, ví dụ như buổi trưa về ký túc xá ngủ có thể chơi điện thoại một lúc, nhưng cô chẳng biết nên chơi cái gì, cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Diệp Chính Thanh, nhưng lại sợ cậu cảm thấy cô không chịu học tập, cả ngày làm chuyện vớ vẩn. Hơn nữa, chương trình học của Diệp Chính Thanh rất nặng nề, một tấc thời gian một tấc vàng, cô nào dám lãng phí thời gian quý giá của cậu chứ? Ý niệm mới nổi lên đã bị mạnh mẽ đè xuống.

Dương Nhụy hâm mộ Hạ Ấu Thanh, nhà cô và Hạ Ấu Thanh không giống nhau, ba mẹ hàng năm không có ở nhà, một năm chỉ lác đác gặp được mấy lần, cô hận không thể có một chiếc điện thoại có thể gọi cho ba mẹ bất cứ lúc nào, sẽ không bao giờ phải xếp hàng chờ điện thoại công cộng nữa.

Thứ có cũng được không có cũng chẳng sao trong mắt của Hạ Ấu Thanh, lại là nhu cầu xa xỉ trong lòng Dương Nhụy.

Hạ Ấu Thanh và Dương Nhụy cùng đi vào nhà vệ sinh nữ, Hạ Ấu Thanh lấy điện thoại trong túi đưa cho Dương Nhụy, sau đó thì đi ra ngoài.

Đời học sinh, nhà vệ sinh chính là chỗ lánh nạn tốt nhất. Hút thuốc, gọi điện thoại, thậm chí là bắt nạt đánh nhau, những việc nằm ngoài sự cho phép của phụ huynh và giáo viên nhà trường, tất cả đều có thể hoàn thành trong nhà vệ sinh.

Đó là nơi ngọn nguồn của sự chống cự, kháng cự, phản nghịch.

Hạ Ấu Thanh cho hai tay vào túi, cúi đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, từng đôi giày vụt qua trước mắt, giày chơi thể thao của bọn con trai tới lui, Li-Ning, Nike, Adidas... Đôi giày nhỏ xinh của con gái, kèm với vớ trắng, cô lại cúi đầu nhìn chính mình, váy đồng phục, chân để trần, một đôi giày vải màu trắng, chẳng ra cái gì cả.

Cô thích phối đồ như vậy, không có lý do nào.

Một đôi giày dừng trước mặt cô. Màu vàng huỳnh quang và xanh biển, giày thể thao Jordan.

Bên trên là bộ đồ đồng phục của trường.

Là một nam sinh.

Hạ Ấu Thanh chầm chậm ngẩng đầu lên.

Cô thấy rõ người trước mắt.

Lâu Khoa Khoa.

Hạ Ấu Thanh nhíu mày không chút che giấu, hàng mi mỏng, đôi mắt lớn mà có thần, khi đó còn có chút mũm mĩm của trẻ con, nhăn mày nhíu mi cũng không có bao nhiêu tính công kích.

Lâu Khoa Khoa cho tay vào túi quần, cố gắng ra vẻ trấn định. Hạ Ấu Thanh nhìn ra cậu ta đang hồi hộp, né tránh ánh mắt, đó là biểu hiện của việc thiếu tự tin.

"Có chuyện gì sao?" Tuy rằng ghét nam sinh trước mặt này, Hạ Ấu Thanh vẫn hữu nghị chào hỏi.

Lâu Khoa Khoa không nói chuyện, rút đôi tay vẫn luôn đút trong túi quần ra, đưa phong thư siết chặt trong tay đến dưới mí mắt của Hạ Ấu Thanh: "Cho cậu."

Hạ Ấu Thanh cúi đầu nhìn phong thư kia, phong thư rất đẹp, màu lam nhạt, không phải loại của bưu cục, là loại mua ở cửa hàng nhỏ dưới lầu, vừa đặt dưới mũi đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Có điều mùi thơm kia Hạ Ấu Thanh không thích, ngửi nhiều đầu sẽ bị choáng váng.

Hạ Ấu Thanh không nhận, nhìn thẳng nam sinh trước mặt: “Cho tôi làm gì?”

"Nói cậu cầm thì cầm đi!" Nam sinh bỗng dưng bực bội vô cớ, cầm tay Hạ Ấu Thanh lên, kiên quyết nhét phong thư vào tay cô. Hạ Ấu Thanh ném ra, phong thư rơi xuống đất. Mọi người xung quanh bắt đầu vây tới, lập tức có người muốn dẫn giáo viên đến.

Lâu Khoa Khoa thẹn quá thành giận: “Hạ Ấu Thanh, cậu nhận hay không nhận?”

“Không nhận!” Hạ Ấu Thanh cứng rắn nói.

Lâu Khoa Khoa nhặt phong thư trên mặt đất lên, đẩy đám người vây quanh ra, hầm hừ bỏ đi.

Không thể hiểu nổi. Hạ Ấu Thanh thầm nghĩ.

Dương Nhụy đẩy người ra đi tới, thấy là Hạ Ấu Thanh cô nàng sửng sốt một chút, lại vừa thấy dáng vẻ tức hộc máu của Lâu Khoa Khoa, thật vui.

Các bạn học thấy trò vui đã xong, nhao nhao tản ra.

Hạ Ấu Thanh nhìn Dương Nhụy, vẫn chưa nói gì, tự về phòng học.

Cô dựa đầu vào tay, thật phiền não.

Dương Nhụy kẹp điện thoại trong sách ngữ văn đứng ngoài cửa sổ đưa vào.

Hạ Ấu Thanh lấy điện thoại, trả sách ngữ văn lại cho Dương Nhụy theo đường cũ.

“Cái người tên Lâu Khoa Khoa sao mà đáng ghét như vậy?” Hạ Ấu Thanh buồn bực thở dài một tiếng, chẳng có tâm trạng để đọc sách nữa, mặt ủ mày chau dựa vào bàn.

“Được rồi được rồi,” Dương Nhụy kéo kéo tay cô: “Đừng buồn bực nữa, hết tiết tan học mình mua kem cho cậu ăn.”

Hạ Ấu Thanh miễn cưỡng mỉm cười, nắm ngược lại tay của Dương Nhụy: “Cảm ơn cậu trước nha.”

Hạ Ấu Thanh lại không ngờ rằng, bây giờ phiền não của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment