Tưởng Diên trả phòng, định bụng dẫn cô đến một quán cơm để ăn tối, hỏi: “Em muốn ăn gì? Chúng ta ăn ở tiệm hay về nhà nấu?”
Chu Kỳ hoàn toàn không muốn ăn gì cả, bây giờ cũng không thiết ăn uống. Cô sửa soạn đến bệnh viện ăn với mẹ cô, hơn nữa còn phải về nhà lấy thức ăn cho mẹ, vì vậy cô thẳng thừng từ chối: “Em không muốn ăn gì hết, nếu anh muốn ăn thì anh gọi đồ bên ngoài đi. Về trước đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nhìn vẻ mặt này của vợ mình, Tưởng Diên đã cảm thấy không bình thường, trong lòng hoang mang nhưng không đáp lại. Hai người trở về, đến lầu dưới của khu nhà.
Tưởng Diên kéo tay Chu Kỳ, hai người đối diện nhau. Ngón tay Tưởng Diên vuốt ve ngón tay cô, ngón tay cô gái này mềm mại hệt như không có xương.
Ban nãy Chu Kỳ vô cùng thấp thỏm, bây giờ không chịu đựng nổi nữa, cô đẩy tay Tưởng Diên ra rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Tưởng Diên thấy Chu Kỳ như vậy, thầm có linh cảm xấu. Còn chưa kịp nói gì, anh bỗng thấy Chu Kỳ ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe và cất giọng nghẹn ngào: “Tưởng Diên, chúng ta chia tay đi.”
Tưởng Diên nghĩ bụng quả nhiên như anh đoán. Nội tâm anh lạnh lẽo, trầm hẳn xuống, anh sa sầm mặt trông không mấy vui vẻ: “Em lặp lại xem.”
Sau khi dứt lời, lòng Chu Kỳ cực kì đau đớn, thế nên cô cúi xuống, không dám nhìn anh nữa, rồi bình tĩnh lặp lại: “Em nói hai ta chia tay đi, anh nghe không rõ hả?”
Tưởng Diên cười khẩy, nhìn cô bằng đôi mắt âm u: “Muốn chia tay, hôm qua em còn leo lên giường tôi, ngồi lên gậy th*t của tôi hăng say uốn éo thế kia, em có ý gì? Chia tay nên làm nháy chia tay à?”
Anh to tiếng, chẳng biết những người đi ngang có nghe mấy lời không biết giữ mồm giữ miệng của anh không. Chu Kỳ trừng mắt nhìn anh, khó khăn nuốt nước bọt rồi bĩu môi: “Hai chúng ta chia tay là vì em không muốn tiếp tục nữa, bố mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, gây áp lực rất lớn sau lưng em, em không thể ở bên anh được nữa. Dạo này em thật sự quá mệt, bố mẹ em vẫn không đồng ý, luôn nói trước mặt em, em thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi.”
Tưởng Diên đau lòng khi thấy dáng vẻ này của cô. Anh nắm tay cô, định an ủi: “Chu Kỳ, chờ anh một chút không được sao? Cho anh thêm một cơ hội đi, chờ anh đem đến cho công ty, chờ anh đem đến cho công ty chút thành tích để họ biết anh là người có năng lực, có thể nuôi em, có thể xứng với em không được sao? Cho anh thêm chút thời gian đi, anh làm được mà.”
Tưởng Diên nói xong thì nắm tay cô, kéo vai định ôm lấy cô, thấy cô khóc thảm thương vậy làm anh rất đau lòng.
Khi anh tới gần, Chu Kỳ chắc như đinh đóng cột từ chối cái ôm của anh và đẩy anh ra. Dù khóc lóc khó chịu, nhưng cô vô tình một cách rất quật cường: “Em không muốn tiếp tục, em không muốn đợi thêm nữa. Em không muốn lúc nào gặp anh cũng phải lén lén lút lút vì sợ bị họ phát hiện, mỗi lần bị họ phát hiện thì họ sẽ nhắc nhở em một trận thật lâu. Dạo này em thật sự mệt mỏi lắm, bố mẹ em vẫn vậy. Nên là, chúng ta chia tay đi.”
Tưởng Diên muốn dỗ dành cho sự kiên trì của cô tiêu tan, nhưng thấy cô tuyệt tình muốn chia tay và không còn nhẫn nại nữa, thì lúc này anh mới căm tức nghiến răng nghiến lợi nhìn và hỏi cô với đôi chút nóng giận: “Chu Kỳ, anh cho em một cơ hội nữa, em trả lời anh đi, có phải em thật sự muốn chia tay không?”
Chu Kỳ khóc gật đầu.
Tưởng Diên vốn muốn khuyên cô, kéo tay cô, kết quả thấy cô chắc chắn như vậy khiến trái tim anh như bị tắc nghẽn. Cuối cùng anh thả lỏng tay, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô như rít ra từ kẽ răng: “Em chắc chắn chưa, muốn chia tay phải không, Chu Kỳ, sau này em đừng hối hận đấy.”
Tưởng Diên nói xong, vô cùng bực tức hất tay cô ra rồi đi lên lầu. Trong khoảnh khắc bị hất ra, Chu Kỳ hơi lảo đảo, đứng không vững suýt nữa ngã xuống.
...
Một tiếng sau, Chu Kỳ đã đến bệnh viện, trễ hơn thời gian ăn cơm trưa một chút. Gần đây mẹ cô sắp sửa làm phẫu thuật nên phải ăn đồ nhạt và không
quá nhiều dầu mỡ. Cô về đến nhà thì bố đã nấu cơm xong xuôi, rồi đi theo cô đến bệnh viện.
Mẹ Chu vừa múc cháo loãng vừa ngẩng đầu nhìn sắc mặt con gái, trông cô không tốt lắm, bèn hỏi cô: “Con và thằng nhóc kia sao rồi? Con đã đồng ý chia tay với nó chưa, tách ra rồi chưa?”
Chu Kỳ mới đề nghị chia tay với anh không lâu, nay lại bị nhắc tới khiến vết thương sâu thêm. Cô ngước nhìn mẹ mình, thẫn thờ đáp: “Con đã chia tay với anh ấy theo lời mẹ dặn rồi, sau này con và anh ấy sẽ không dây dưa nữa, mẹ hài lòng chưa?”
Nghe thế, mẹ Chu bật cười: “Tiểu Kỳ à, mẹ biết suy nghĩ bây giờ của con, con nhất định sẽ khó chịu khi chia tay với cậu ta, nhưng sau này con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Con cố gắng vượt qua quãng thời gian này đi, mai mốt đương nhiên sẽ quên cậu ta thôi, thời gian sẽ giúp ta quên lãng một người. Bây giờ con rất thích cậu ta, chờ mai sau quên đi chuyện này thì con sẽ không thích cậu ta nữa. Đàn ông tài giỏi còn nhiều mà, chờ con tìm được một người khác tốt hơn thì con sẽ không còn bức bối.”
Nghe vậy, Chu Kỳ chỉ biết im lặng bỏ chén cơm xuống rồi đi ra ngoài, không màng để ý đến điều gì nữa.