Gần đây, mẹ Chu đã trải qua một cuộc phẫu thuật ở bệnh viện. Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, sau đó bà ở lại bệnh viện bên này để phục hồi sức khỏe. Sau một tuần thì sức khỏe của bà gần như đã ổn định, bác sĩ nói có thể xuất viện về nhà.
Ngày nào Chu Kỳ cũng chạy tới chạy lui giữa nhà và bệnh viện. Sau đó thì ở lại bệnh viện luôn, rất ít khi trở về.
Bây giờ về nhà, Chu Kỳ thu dọn đồ đạc, bắt taxi về đến cổng tiểu khu. Lúc đi lên lầu, cô thoáng sửng sốt.
Cô và Tưởng Diên…. Đã rất nhiều ngày hai người chưa gặp nhau rồi, kể từ lần trước nói chia tay xong thì không hề nghe thấy chút tin tức nào cả, không đụng mặt, cũng chẳng trò chuyện với nhau.
Bây giờ nhớ đến anh, cô cảm thấy chua xót trong lòng, tự hỏi mình bị sao vậy.
Chu Kỳ định len lén nhìn Tưởng Diên một chút, vậy nên lúc đi lên cầu thang, cô nói với mẹ mình muốn đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ, bảo mẹ cứ đi lên trước, mình thì lại đi ra ngoài. Bây giờ chắc hẳn sắp đến giờ Tưởng Diên tan làm, bình thường anh đều về nhà vào tầm này, đứng ở đây chắc là có thể nhìn thấy anh một chút.
Sau khi dỗ được mẹ, cô đứng nơi cửa thang máy. Tưởng Diên mà về thì xem như là tình cờ chạm mặt.
Chu Kỳ cũng rất bất lực. Cô muốn gặp anh nhưng lại phải lấy cái cớ vụng về như thế này.
Nhịp tim Chu Kỳ đập rất nhanh, hệt như thể muốn nhảy ra ngoài vậy. Cô đứng chờ ngoài cửa, lúc này, có một cô gái đi đến bên cạnh, hỏi cô: “Cô gái, chỗ này đi lên tầng sáu sao?”
Nghe hỏi vậy, Chu Kỳ ngẩng đầu nhìn cô ta, thầm nghĩ cô cũng không quen biết người này, cô ta bảo đi lên tầng sáu chẳng lẽ là tìm cô sao?
“Đúng rồi, có điều cô lên tầng sáu làm gì? Cô tìm ai thế?”
Người kia mỉm cười, đáp: “Tìm người yêu tôi đó mà. Hôm nay anh ấy không phải đi làm, tôi mua cho anh ấy chút đồ ăn, bây giờ đến nấu cho anh ấy ăn.”
Chu Kỳ nghe thấy những lời này thì sắc mặt hoàn toàn tối sầm xuống ngay lập tức, đến suy nghĩ muốn đánh người cũng có luôn. Tầng sáu chính là nhà của cô, phòng ở hai bên đều là của cô hết, hơn nữa tầng sáu chỉ có hai hộ gia đình, không phải đến tìm cô thì chính là đến tìm Tưởng Diên. Lại còn là người yêu của Tưởng Diên nữa?
Được lắm, rất được. Chẳng phải mới chia tay được một tuần thôi sao, thế mà anh đã tìm được bạn gái mới, tốc độ này thật sự quá là được luôn!
Chu Kỳ mắng anh cả trăm lần trong lòng, chẳng biết là sự so đo tính toán giữa phụ nữ với nhau hay là bụng dạ hẹp hòi? Sau khi nghe cô gái này bảo mình là bạn gái anh, Chu Kỳ ngẩng đầu nhìn cô ta, đánh giá. Không phải là
cô tự khen mình, mà chủ yếu là người phụ nữ này trông không đẹp bằng cô, dáng người chắc chắn cũng không đọ nổi, chẳng biết anh thích người phụ nữ này ở điểm nào.
Cô gái kia thấy thang máy đã đến nên nhanh chóng bước vào muốn đi lên lầu. Ngay lúc này Chu Kỳ cũng đi lên theo.
Cô gái kia cầm đồ ăn, vừa đến tầng lầu này thì đi ra khỏi thang máy. Lúc này Chu Kỳ cũng bước ra. Cô gái kia ấn chuông cửa nhà Tưởng Diên. Chỉ một chốc, Tưởng Diên từ bên trong bước ra. Nhìn thấy anh, A Hương hết sức phấn khởi đi đến, ôm lấy vai Tưởng Diên, dính sát anh nói: “Anh yêu, em nhớ anh quá à.”
Tưởng Diên bị cô gái này làm cho hết hồn, thấy cô ta nhào vào ôm ấp mình như vậy thì bắt lấy hai cánh tay cô ta, ngăn cản cô ta đến gần mình.
Anh cao ráo, A Hương thấp bé, vậy nên sau khi bắt được cô ta, thông qua A Hương, Tưởng Diên nhìn thấy Chu Kỳ ở phía sau. Đôi mắt của Chu Kỳ vẫn luôn khóa chặt vào hai người bọn họ, ánh lên vẻ nguy hiểm. Tưởng Diên còn định đẩy cô nàng kia ra, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đó thì bắt lấy cổ tay A Hương để lên vai mình, ôm lấy eo A Hương, dẫn cô ta vào nhà với mình.
Sau khi dẫn người vào, Tưởng Diên lập tức khóa trái cửa.
Anh hoàn toàn làm lơ Chu Kỳ. Chu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của hai người bọn họ thì tức giận giậm chân, vô cùng bất lực. Nhớ đến hình ảnh vừa rồi mình nhìn thấy, cô thật muốn giết người.
Cái tên khốn kiếp này thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, chẳng phải chỉ vừa mới chia tay có một tuần thôi sao? Kết quả là đã dẫn cả người phụ nữ khác về nhà rồi, bộ anh đói khát đến thế hả? Nhưng anh cũng là người có ham muốn tình dục mạnh mẽ, một ngày không làm là nghẹn đến phát cuồng lên, thế nên tìm người phụ nữ khác về nhà để giải tỏa cũng là chuyện có thể.
Bây giờ cô càng nghĩ càng rối loạn, trong đầu đã dần hiện lên hình ảnh hai người ở trong phòng làm mấy chuyện đó. Tưởng tượng đến việc Tưởng Diên làm người phụ nữ kia là cô lập tức nổi giận.
Tưởng Diên giỏi chuyện đó như thế, chẳng biết anh sẽ làm người phụ nữ kia sướng như thế nào. Nghĩ đến việc anh sẽ áp dụng tất cả các tư thế mà trước kia hai người từng chơi lên người phụ nữ đó, Chu Kỳ lập tức bực đến điên lên.
Cô tức giận mở cửa đi vào nhà. Cả người dễ bốc cháy và nổ tung như một quả bom vậy.
Mẹ Chu thấy cô về mà chẳng mua gì cả thì nghi ngờ hỏi: “Sao con không mua gì hết vậy? Chẳng phải nói muốn đi mua đồ sao? Đồ đâu?”
Chu Kỳ không phản ứng lại, tức giận đi về phòng khóa cửa lại. Trở về phòng rồi, Chu Kỳ vùi đầu vào gối, khó chịu vô cùng.
Cô không muốn chia tay, không muốn chia tay một chút nào cả. Cô không muốn rời xa Tưởng Diên, càng không muốn Tưởng Diên lên giường với một người phụ nữ khác. Cây gậy to ấy của anh rõ ràng là thuộc về cô. Anh đã nói là chỉ làm với một mình cô, đúng là một tên khốn kiếp, xoay người chẳng phải là đi làm với người phụ nữ khác rồi sao.
Chu Kỳ càng nghĩ càng khó chịu, nhưng sau đó bình tĩnh lại, cô cảm thấy mình có gì mà khó chịu cơ chứ. Chuyện chia tay là do cô đề nghị. Hai người đã chia tay rồi, anh quen bạn gái cũng là bình thường mà thôi.