Chu Kỳ bị làm đến hăng say, khiến Tưởng Diên không khống chế được mà bắn ra ngoài.
Anh biết rất rõ ràng về ngày dì cả của Chu Kỳ, biết ngày nào dì cả sẽ ghé thăm cô, tính toán kỹ lưỡng sau đó mới bắn vào bên trong.
Tinh d*ch của anh vẫn luôn rất nhiều. Bây giờ một giọt cũng không để sót, bắn hết tất cả vào trong bụng cô.
Chu Kỳ bị rót đến căng đầy nên vô cùng thoải mái. Sau khi Tưởng Diên bắn xong cũng chẳng rút “thằng nhỏ” ra, cứ để trong huy*t nhỏ của cô như vậy, một lúc lâu sau mới chịu rút ra ngoài.
Phía dưới đều là tinh d*ch, tất cả đều ở bên trong huy*t nhỏ của cô, nên cô cảm thấy có chút không thoải mái. Chu Kỳ còn phải cùng anh ra ngoài ăn cơm, đi dạo phố, nhưng dưới thân đều là tinh d*ch thật sự không thoải mái chút nào. Cô muốn về nhà tắm rồi mới đi nhưng Tưởng Diên lại không cho, nói cô cứ để như thế cùng anh đi dạo phố, đi ăn cơm. Lúc đi trên đường, tinh d*ch trong người cô có chảy ra một chút, cảm giác cứ là lạ. Vì thế khi đi đường cô có chút không tự nhiên, được anh ôm lấy eo.
Hơn nữa dưới thân cô rất căng, tinh d*ch của Tưởng Diên bắn rất nhiều, nên phía dưới đều được rót đầy tinh d*ch của anh.
Có điều, nơi bọn họ đến vừa khéo lại là quán thịt nướng không đông người, nên xếp hàng một lúc đã có thể trực tiếp vào ăn. Chu Kỳ vẫn luôn quấn quýt đòi ăn thịt nướng, nên bây giờ anh gọi hẳn cho cô một bàn lớn. Tưởng Diên nướng thịt cho cô, nhìn cô ăn thịt nướng thơm ngon, cầm lấy dây thun buộc tóc cho cô.
Sau khi buộc tóc xong anh còn lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô rồi bảo: “Cầm lấy.”
Chu Kỳ nhìn thấy thẻ ngân hàng còn tưởng rằng anh cho cô tiền, nên hoảng sợ đẩy ngược trở về, “Không cần, đừng cho em tiền tiêu, tiền em làm cũng đủ để em xài rồi, anh không cần cho em nữa.”
Tưởng Diên: “Đây là lương của anh, anh nộp tiền lương, em xem thử khi nào tiền trong thẻ anh có thể tích cóp đủ để mua một căn nhà. Anh không tính rõ được bao nhiêu tiền, mật khẩu là sinh nhật em đấy.”
Chu Kỳ hiểu được ý anh, đây là nộp tiền lương ấy mà. Cũng giống những người vợ khác, giúp anh tiết kiệm tiền, hai người họ còn phải kết hôn. Lúc này, cô vô cùng vui vẻ mà nói với anh: “Yên tâm đi, em học toán rất tốt, nhất định mỗi ngày đều tính toán giúp anh. Chờ đến ngày đủ tiền em sẽ nói với anh, để anh nhanh chóng đến cưới em.”
...
Xuân qua thu tới, tết âm lịch gần đến rồi.
Tưởng Diên là con cả, đi làm công ở bên ngoài, cho nên tết âm lịch này chắc chắn phải về quê.
Chu Kỳ thì không giống thế, nhà cô ở thành phố này, cho nên người thân cũng đều ở thành phố này hết, cũng không cần về quê thăm ông bà này nọ. Hơn nữa, lúc này cô cũng không thể cùng anh về gặp gia đình, dù sao cô cũng muốn ở bên cạnh người thân của mình. Tưởng Diên về quê một tuần, trong nhà còn có người thân kết hôn nên anh muốn phụ giúp một chút.
Bởi vì 29 tết về thì không có vé xe nên chỉ có thể về ngày 28, trễ hơn so với trước kia một ngày. Nhưng dù chỉ về có một tuần, Chu Kỳ cũng rất nhớ anh.
Chu Kỳ đưa anh ra nhà ga còn ôm chặt lấy anh, chỉ ước gì có thể ở cùng một chỗ với anh, cùng anh trở về.
Tưởng Diên hỏi cô bây giờ có muốn cùng anh về không, Chu Kỳ cũng không thể đi được. Dù sao lễ mừng năm mới này thì chị em tốt của cô cũng kết hôn, nên cô phải tham dự đám cưới, không thể trở về cùng anh. Nhưng bình thường nếu muốn về nhà trai ăn tết thì cũng phải đợi sau khi kết hôn, thế nên cô càng không thể về cùng anh, chỉ có thể ở đây nhớ mong thôi.
Một năm nay hai người yêu đương quấn quýt như thế, chưa bao giờ xa nhau tận bảy ngày, chưa từng xa nhau lâu như vậy.
Sau khi chia tay, Chu Kỳ mới trải nghiệm được cảm giác chia xa này đau khổ như thế nào, ngày nào cũng nhớ đến anh. Nhưng hai người đã giao hẹn rồi, mỗi ngày đều sẽ gọi video, nói linh tinh trên Wechat, ngoại trừ lúc bận ra.
Tối đêm 30, người nhà họ Chu ăn tiệc tất niên tại khách sạn năm sao lớn. Bây giờ họ hàng thân thích đều đang ở đây nên Chu Kỳ ngồi trên bàn cơm vô cùng nhàm chán, chỉ có thể quấy rầy Tưởng Diên. Sáng ngày 30, Tưởng Diên gửi cho cô một bao lì xì to.
Tiền lì xì là 1314.(*)
(*) 1314: Có nghĩa là một đời một kiếp.
Chu Kỳ cảm thấy rất ngọt nào. Sau khi nhận tiền mừng tuổi của bạn trai, cô đăng lên vòng bạn bè, sau đó lại mở lịch ra xem, vài ngày nữa sẽ là lễ tình nhân, đây là cũng lễ tình nhân đầu tiên của hai người.
Cô gửi icon tủi thân sang cho Tưởng Diên, [Chồng à, một tuần nữa anh mới trở về à, nhưng năm ngày nữa chính là lễ tình nhân đấy. Đây cũng chính là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta, mà anh không thể ở cùng với em.]
Sau khi Tưởng Diên mua vé thì mới phát hiện ra đó là ngày lễ tình nhân. Đối với anh thì đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên, nên anh đã sớm sửa lại vé, rồi gửi tin lại cho cô [Anh đi mua vé thì mới nhận ra ngày lễ tình nhân, cho nên trở về sớm với em trước một ngày.]
Lúc này tâm trạng Chu Kỳ mới vui vẻ, cô đi vào phòng. Dù sao ngày lễ tình nhân cũng phải đổi gió xíu chứ, chỗ nào trong nhà cũng đều đã thử qua cả rồi. Hôm lễ tình nhân ra ngoài mướn phòng cũng khá ổn, thế nên cô định đặt một phòng có giường lớn ở khách sạn cao cấp.
...
Chu Kỳ biết rõ ngày nào Tưởng Diên trở về, sẽ đến nhà ga sớm để đón anh. Dù sao mấy ngày nay cũng không nói chuyện nhiều, không có gì vui cả, nên cô muốn chờ anh về.
Sáng sớm ngày anh về cô đã thay đồ, trang điểm thật đẹp đi đón anh. Lúc Tưởng Diên vừa ra khỏi cổng, còn chưa kịp phản ứng, thì đã có một người chạy nhanh đến ôm anh, chạy đến trước mặt anh rồi nhảy vào lòng anh.