Sau khi về đến công ty, Tưởng Diên tính toán số tiền mà mình kiếm được mấy ngày qua, dù còn một khoảng lớn mới đủ số cần có nhưng bây giờ chỉ trong một năm đã kiếm được một nửa, là lợi nhuận ròng.
Sau khi mở công ty, số tiền anh kiếm được nhiều hơn mình nghĩ, chủ yếu là do khách vào khá nhiều.
Anh định ra mục tiêu là hai năm, trong vòng hai năm phải chuẩn bị đủ số tiền. Nay đã qua một năm, một năm mà anh có thể kiếm được khoảng một nửa, thế là tốt lắm rồi. Tối hôm nay đến nhà họ Chu ăn cơm, anh nói chuyện này nhằm bảo đảm với mẹ Chu. Mẹ Chu nghe vậy thì buông đũa xuống đáp: “Nếu thế thì con chuẩn bị tiền cho lễ hỏi, đính hôn luôn đi. Hiện tại phải có nghi lễ đính hôn, đính hôn trước rồi sau đó kết hôn.”
Nhà họ có tập tục như vậy, phải đính hôn trước, xác định mối quan hệ hôn phu và hôn thê đàng hoàng thì sau này sẽ kết hôn. Đính hôn trước, kết hôn sau.
Nghe vậy, Tưởng Diên vui mừng. Cơm nước xong, anh về nhà thuật lại chuyện này với bố mẹ mình. Hai ông bà cũng rất hài lòng, chỉ cần xác định là được, đính hôn trước rồi hai năm sau kết hôn cũng không sao. Trước tiên cứ định chuyện đính hôn đã, xác định là hôn phu và hôn thê xong xuôi, vậy sau này kết hôn cũng là chuyện chắc chắn.
Đính hôn không có quá nhiều hạn chế như kết hôn. Đính hôn chỉ là người bên hai gia đình ăn với nhau một bữa cơm ra mắt, sau đó thương lượng tiền mừng là được. Vì thế, anh mua vé tàu cho hai ông bà ở quê rồi đặt một khách sạn lớn tại đây.
Chu Kỳ và mẹ Chu đi dạo phố, đến lúc mua quần áo, bà nhìn bụng Chu Kỳ rồi hỏi: “Sao bụng con tự dưng bự lên vậy hả? Không phải có bầu rồi đấy chứ?”
Quả thật vì có bạn trai nên Chu Kỳ quản lý thân hình của mình khá lỏng lẻo, hơn nữa Tưởng Diên luôn đưa cô ra ngoài ăn, khi đói hai người còn ăn khuya nữa. Đúng thật yêu đương sẽ làm người ta béo phì mà. Kể từ khi qua năm, Chu Kỳ luôn nghe nhiều người bảo mình mập, còn hỏi cô có phải đang mang thai không, bởi bụng cô thật sự hiện khá rõ. Cô nghe vậy thấy rất khó chấp nhận: “Mẹ, hai bọn con làm chuyện đó đều sử dụng biện pháp an toàn, không thể mang thai được đâu, con ăn nhiều nên mới mập vậy đó.”
Mẹ Chu nghe xong bèn bật cười: “Con mà cũng ăn nhiều đến mập à, chứng tỏ có bạn trai rồi thì không sợ hãi gì nữa nhỉ, thấy mình có bạn trai nên không cần quan tâm đến vóc dáng nữa chứ gì.”
Chu Kỳ: “Dù sao Tưởng Diên cũng không chê con mập, anh ấy còn cảm thấy con gầy và bảo con ăn nhiều vào đó.”
Tuy nói thế nhưng Chu Kỳ vẫn khá để bụng về chuyện thân hình của mình, suy cho cùng bằng cách nào đó mình đã ăn đến mức phát phì lên? Buổi tối lúc về nhà thấy vóc dáng của Tưởng Diên, cô lập tức buồn bực.
Tưởng Diên cũng ăn như mình, hơn nữa mỗi lần cô ăn không hết đều ném cho anh mà.
Lượng cơm của cô không nhiều mấy, vả lại mỗi khi hai người ra ngoài ăn, cô gọi món gì cũng ăn không hết, và những món ăn vặt đó đều nhét cho Tưởng Diên ăn.
Tưởng Diên cũng không lãng phí, những món cô ăn không hết rồi bỏ sang cho anh, anh đều sẽ ăn hết. Lẽ ra anh ăn nhiều hơn cô mới đúng, vậy sao chỉ có cô mập thôi vậy. Trái lại, vóc dáng của anh vẫn đẹp, chẳng lẽ yêu vào sẽ khiến người ta béo phì sao?
Tưởng Diên đang lau nhà. Ở nhà, anh có một thói xấu là không thích mặc đồ, thế nên lúc chỉ có hai người, anh luôn cởi bỏ áo. Chu Kỳ nhìn anh lau nhà, tức giận khi chứng kiến dáng người anh vừa có cơ vừa không mập. Cô cứ nhìn chằm chằm vào anh. Mãi đến buổi tối lên giường, cô vuốt bụng anh và hỏi: “Tưởng Diên, rõ là hai ta đều ăn nhiều như nhau, hơn nữa anh ăn còn ghê hơn em, tại sao anh không mập tẹo nào vậy? Anh nhìn kìa, bụng anh chẳng bự, còn em lộ rõ bụng luôn rồi. Người ta hay nói yêu vào sẽ mập, tại sao mặt của em lại tròn hơn anh vậy. Có phải anh lén em đi tập thể hình không.”
Nghe thế, Tưởng Diên sờ bụng cô. Vốn đang sờ bụng, cuối cùng anh lần mò lên ngực: “Bụng em đâu chỉ tròn lên, bên trên này của em cũng to hơn nè, tốt lắm luôn, trước đây em quá gầy, giờ là vừa tay rồi.”
Dẫu sao Chu Kỳ cũng là con gái, rất để tâm đến thân hình của mình, đặc biệt là bây giờ cô lộ cả bụng rồi. Cô không vui nói với Tưởng Diên: “Em không muốn, em có bụng rồi, dù gì đi nữa thì hôm nay mẹ cũng hỏi có phải em có bầu không nữa đó. Mẹ cứ không tin, luôn nghĩ em đang mang thai. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay em phải giảm cân, anh mua máy chạy bộ cho em đi.”
Tưởng Diên luôn chiều chuộng cô, cô muốn gì được đó. Cô muốn có máy chạy bộ thì qua hôm sau, Tưởng Diên tan việc lập tức đi mua máy chạy bộ cho cô. Anh mua ở khu thương mại, đăng kí giao hàng tới tận nhà.
Do ở trung tâm mua sắm đang có hoạt động, nếu mua máy chạy bộ sẽ được tặng quả bóng tập thể dục, cả hai món sẽ được giao trực tiếp đến nhà.
(*) bóng tập thể dục hay còn gọi là bóng yoga.
Vì giảm cân, Chu Kỳ mua cả áo lót thể thao. Cô nghĩ mình chạy bộ thì chắc chắn có thể giảm cân được.
Vậy nên khi tan việc về nhà thấy máy chạy bộ, cô vô cùng vui sướng. Chu Kỳ nhìn Tưởng Diên, cam đoan: “Chồng cứ yên tâm, để không phụ lòng anh, em sẽ giảm cân đàng hoàng.”
Tưởng Diên mua máy chạy bộ này, nhưng không phải vì muốn cô giảm cân. Thấy cô cười vui vẻ, anh ôm mặt cô và nói: “Yên tâm, chồng sẽ giúp em giảm cân.”
Chu Kỳ: “???”