Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 54

Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Thời Dược, Thẩm Kiêu như có cảm giác, quay đầu lại nhìn.

"Chà, đi nhanh thật đấy." Thu lại những cảm xúc dư thừa trong đáy mắt, Thẩm Kiêu đứng dậy, nhân tiện kéo theo Tôn Tiểu Ngữ đứng lên.

Anh ta lấy tai nghe trên tai Tiểu Ngữ xuống, giọng cợt nhả: "Đến lúc nhường chỗ cho người ta rồi, bảo bối."

Tôn Tiểu Ngữ lúc này cũng đã nhìn thấy Thích Thần, biểu tình nhất thời phức tạp, có chút phẫn nộ lại do dự nhìn về phía Thời Dược.

"Chuyện này em không giúp gì được đâu", Thẩm Kiêu nhìn ra ý đồ của Tôn Tiểu Ngữ, cười cười kéo người ra bên ngoài, "Ngoan, đừng làm loạn nữa."

"... Thẩm Kiêu anh có phải là ngứa đòn rồi không – ai làm loạn? Nhân lúc em chưa ra tay thì mau..."

Còn chưa nói dứt câu, bóng dáng Tôn Tiểu Ngữ cùng Thẩm Kiêu đã biến mất ở đầu cầu thang.

Thay vào đó, người con trai mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt có chút tái nhợt đi tới trước mặt Thời Dược.

Thời Dược vừa rồi nghe được chân tướng từ miệng Thẩm Kiêu, lúc này mới hoàn hồn, vội phản ứng: "Sao anh lại ra đây làm gì?"

Trước đó lúc Thích Thần trông thấy Tôn Tiểu Ngữ và Thẩm Kiêu ở đây, liền biết mình bị Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt hợp tác cho một vố rồi. Chỉ là hai người đó lại nhắc tới tên bác sĩ Cố khoa gây tê, chắc hẳn là có ý đồ gì đó.

Nghĩ như vậy, Thích Thần đi đến, ngồi đối diện Thời Dược,

"Theo lời dặn dò của bác sĩ, mỗi ngày anh cần phải vận động ở mức độ vừa phải."

Thời Dược: "Bác sĩ có bảo anh đến quán cà phê đối diện bệnh viện tản bộ à?"

Thích Thần không lên tiếng, hắn khẽ rũ mắt, lặng lẽ ngồi đối diện Thời Dược, không nói lời nào.

Mà Thời Dược cảm nhận rõ ràng được, mấy bàn khách nữ ở bên cạnh đã dồn toàn bộ sự chú ý lên người hắn. Các nàng nhìn Thích Thần bằng ánh mắt không che giấu được hảo cảm cùng thương tiếc.

Trước mặt cô, người con trai một thân quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn có chút tái nhợt, đúng là khiến người ta bị mê hoặc.

Thời Dược nghĩ thầm, nếu như cô không tự mình trải qua sự việc nguy hiểm phát sinh ngày hôm đó, và chưa từng thấy hắn trong bộ quân phục đặc công dõng dạc chỉ huy hành động, có lẽ giờ phút này cô sẽ nghĩ người đối diện mình là cái dạng người...

Yếu ớt đến gần như vô hại...

Thẩm Kiêu nói không sai, người anh họ này của cậu ta nếu muốn, có thể biểu hiện giống như "tượng tạc" y đúc.

Không phải ngay từ đầu chính mình cũng bị điều đó mê hoặc sao?

Không nhịn được muốn tới gần hắn, muốn được nhìn thấy hắn cười, muốn được ôm hắn vào lòng và an ủi...

Thậm chí khi người này biến mất mà không một lời từ biệt, cô còn chấp mê bất ngộ (*) quyết định chọn nghề bác sĩ cùng tương lai của bản thân như vậy...

(*chấp mê bất ngộ: mê muội đến không tỉnh ngộ)

Tại sao bốn năm qua, lần nữa gặp lại hắn cùng những vấn đề liên quan đến hắn, cô vẫn không có một chút tiến bộ nào chứ?

Thời Dược cắn môi, không chớp mắt nhìn Thích Thần,

"Nếu như anh vẫn không có gì nói với em, thì em nghĩ chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại đâu."

Thời Dược cầm điện thoại trên bàn, muốn đứng dậy rời đi, chỉ là cô còn chưa kịp rời khỏi bàn, tay đã bị giữ lấy.

Con ngươi Thời Dược hơi co lại, nhìn qua. "..."

"Đồng nghiệp của em nói, em đang ở đây."

"... Anh biết đây không phải điều em muốn nghe."

"..." Thích Thần làm ngơ câu nói của cô, "Họ nói em và bác sĩ Cố khoa gây tê ở cùng bệnh viện đến đây uống trà chiều."

Thời Dược hơi kinh ngạc, trong mắt lướt qua một chút buồn bực.

Cô muốn giải thích, nhưng lời nói dạo một vòng bên miệng, đến lúc thốt ra lại thành một đáp án hoàn toàn khác –

"Ừ, bác sĩ Cố đi rồi."

Nói dối như vậy, cho dù cố kiềm chế nhưng Thời Dược vẫn cảm giác bản thân có chút chột dạ cùng hoảng loạn.

Mà đôi tay đang đặt trên tay cô, ngón tay thon dài cũng run lên một cái, sau đó sử dụng lực đạo lớn hơn. Âm thanh của người đối diện cũng nặng nề hơn mấy phần,

"Hắn đối với em rất tốt à."

Khóe miệng Thời Dược giật giật, "Bác sĩ Cố dịu dàng ân cần, luôn quan tâm người khác, đương nhiên là rất tốt."

"... Em thích hắn?" - Giọng nam lần này có chút khàn khàn.

Thời Dược mím chặt môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thích Thần, ngũ quan tuấn tú như được điêu khắc, lại không thể nhìn ra hắn đang có cảm xúc gì.

Vài giây sau, Thời Dược quay mặt đi chỗ khác, cười một cái tự giễu,

"Người như bác sĩ Cố, hơn nửa các cô gái trong bệnh viện muốn gả cho anh ấy, em thích anh ấy thì cũng có gì lạ đâu?"

Nói xong, Thời Dược liền có chút bất lực, nghĩ thầm nhất định là An Duyệt không có yên lòng về mình nên để Thích Thần chạy đến đây – mấy lời này nếu như vô tình bị lan truyền trong bệnh viện, thực sự cô chỉ còn nước đến phòng chủ nhiệm bên kia chịu đòn nhận tội.

... Đừng ngây thơ như vậy a.

Trong lòng Thời Dược tự khuyên nhủ chính mình như thế. Sau đó, cô đánh lên bàn tay đang giữ chặt lấy tay mình, "Em thích hay không thích anh ta, không liên quan đến..."

Cô vừa mới rút ra được nửa bàn tay, lại bị một lực lớn "ba" một cái đè chặt lại trên bàn, khiến Thời Dược theo bản năng nhăn mày lại.

Cô giương mắt nhìn về phía đối diện, "Anh..."

Người đàn ông đột nhiên đứng lên, nghiêng người áp sát đối phương.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Không nghĩ tới cô gái này lại đột nhiên ngẩng đầu, người đang ghen tuông đến mức sắp bộc phát kia cũng mất hồn.

Hai giây trôi qua, Thời Dược vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vẻ mặt vẫn đang rối loạn chưa kịp phản ứng, đôi mắt Thích Thần mờ đi, hôn một cái lên môi cô, nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

"... Em đừng thích hắn."

Hắn lại hôn một cái nữa, bổ sung thêm một câu, "Cũng đừng thích người khác."

"..."

Thời Dược cảm thấy bản thân đại khái là sắp điên rồi.

Qua rất lâu sau, Thời Dược mới nói được thành lời: "Thích Thần, anh... Anh đây là có ý gì..."

Thích Thần đưa tay ôm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi mềm, sau đó thấp giọng thì thầm,

"Là anh sai rồi, anh hối hận rồi... Anh không muốn tiếp tục rời xa em nữa... Thỏ con, em muốn biết cái gì anh đều sẽ nói cho em biết, chỉ cần em đừng thích người khác, được không?"

***

"..." Hai ngày nay mí mắt phải của Thời Hằng hay giật giật, giống như là đang cảnh báo ông có chuyện không hay sắp xảy ra.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy khả năng nào, nên đành tạm thời buông những lo lắng trong lòng xuống.

Mãi đến chạng vạng tối, Quan Tuệ - người đáng lí ra hôm nay có hẹn trà chiều và bữa tối với mấy cô bạn thân – lại trở về sớm, vừa vào cửa đã hào hứng chào ông:

"Dược Dược nói tối nay con bé về nhà ăn cơm, còn bảo sẽ đem cho chúng ta một điều bất ngờ đấy."

Trong lòng Thời Hằng nảy lên một cái: "..." Không biết tại sao, ông đột nhiên linh cảm rằng việc mí mắt mình giật giật hai hôm nay hình như sẽ ứng nghiệm trên cái "điều bất ngờ" này của Thời Dược.

Sáu giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên ở cửa chính biệt thự. Quan Tuệ và Thời Hằng đã thấp thỏm mong ngóng một hồi, lúc này liền vội vàng đứng lên, cao hứng đi ra mở cửa –

"Dược Dược, con..."

Thời Hằng đi phía sau nghe thấy giọng nói phấn khởi của Quan Tuệ bỗng dừng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc, vội đi nhanh hơn, vừa mới tiến đến cửa trước, chưa kịp thấy rõ tình hình ở đó lại nghe Quan Tuệ kinh hô một tiếng –

"Thích Thần?!"

"..."

Thời Hằng đứng sững lại.

Âm thanh Thời Dược mang theo sự vui vẻ từ ngoài cửa truyền đến,

"Mẹ, con đã nói sẽ đem về cho người một bất ngờ - thế nào, cái "món quà" này mẹ hài lòng không?"

Thích Thần đứng sau lưng Thời Dược, hướng Quan Tuệ vẫn còn đang ngây người, khẽ cúi đầu một cái,

"Dì, đã lâu không gặp."

Quan Tuệ rốt cục lấy lại tinh thần, bỗng hít một hơi thật sâu, đem nước mắt nén trở về,

"... Nhanh nhanh nhanh, mau vào đi – vào rồi nói tiếp – "

Thời Dược cùng Thích Thần một trước một sau đi vào bên trong.

Thời Hằng đứng ở bên trong cũng đã nhìn thấy hai người, Thời Dược nở nụ cười, còn Thích Thần sau lưng cũng khom người chào hỏi giống như với Quan Tuệ –

"Chú..."

Hắn vừa mới thăm hỏi một câu, đã bị Thời Dược trực tiếp đỡ lấy –

"Anh vẫn đang bị thương đấy, đừng lộn xộn. Để em dìu anh vào trong ngồi."

Nói xong, Thời Dược liền dìu Thích Thần đi vào trong, thời điểm đi qua Thời Hằng, không cao không thấp hô một câu "Ba"

Sau đó, không có sau đó nữa.

"..." Bị con gái nhà mình xem như không khí, Thời Hằng xoay người đi theo hai người, nhìn qua bóng lưng kia chợt cảm thấy đau răng – con gái bảo bối của nhà ông gần như chỉ thiếu một cái băng đô "Cùng chung mối thù" trên trán thôi.

Vậy là... Sự việc đã bại lộ?

Từ sau khi Thích Thần rời đi, tinh thần Thời Dược có chút sa sút, từ đầu đến cuối thỉnh thoảng lại nhớ tới một chuyện nào đó khiến Thời Hằng lại cảm thấy lương tâm cắn rứt. Ông lắc đầu, bất đắc dĩ đi vào theo.

Mà Quan Tuệ lúc này đã ở bên trong, nghe được chuyện Thích Thần bị thương thì vô cùng sốt sắng –

"Bị thương? Bị thương gì? Thích Thần bị thương sao?"

Thời Dược "Vâng" một tiếng, "Nói thì rất dài dòng, hay là chúng ta ăn cơm chiều trước."

Quan Tuệ cười khổ: "Há, đúng, ăn cơm trước... Các con đi đường xa như vậy chắc là mệt muốn chết rồi."

Thời Dược lúc này mới dìu Thích Thần về phía phòng ăn.

Trên đường đi, thừa dịp bố mẹ Thời Dược không để ý, Thích Thần nghiêng người, thấp giọng nói với Thời Dược,

"Không cần đỡ cũng được mà"

Thời Dược không nặng không nhẹ đánh hắn một cái, nhỏ giọng,

"Nói gì vậy, đã diễn kịch phải diễn cho trót a. Ba em thế nhưng mà nhạy bén lắm đấy, nhất định phải đánh đòn phủ đầu, bằng không thì... anh chờ ông ấy túm tóc đánh anh một trận đi."

Thích Thần cười cười, thu tầm mắt lại, được Thời Dược "dìu" đến cạnh bàn ăn.

Lúc ngồi vào bàn, Quan Tuệ lại hỏi về vết thương của Thích Thần, Thời Dược đem chuyện hai người gặp nhau ra biến tấu một chút, rồi mới kể cho mẹ mình nghe.

Quan Tuệ vành mắt không kìm được đỏ lên, còn ánh mắt của Thời Hằng nhìn Thích Thần cũng thay đổi rất nhiều,

Nếu không phải dựa trên sự thật, chắc lúc này Thời Dược cũng cảm thấy tội lỗi ngập đầu.

Thời Hằng và Thích Thần phải trấn an khuyên nhủ một hồi, không khí trên bàn ăn quay về yên bình vui vẻ.

Sau khi hỏi thăm xem mấy năm nay Thích Thần ở bên ngoài sống ra sao, Quan Tuệ rốt cục không nhịn được hỏi một câu,

"Thích Thần, lúc trước... Có phải dì có chỗ nào không tốt, nên con mới âm thầm rời đi?"

"..."

Bàn ăn lặng ngắt.

Thời Dược mỉm cười nhìn về phía cha mình.



Tác giả có lời muốn nói: tự mình trải qua nói cho mọi người biết, các bác sĩ và y tá mà bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười nhìn người bệnh, thực sự rất đáng sợ... Không biết có phải là do nhiều năm cầm dao giải phẫu mà luyện ra được sát khí này không.
Bình Luận (0)
Comment