Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 59

Tiếng xe cấp cứu inh ỏi chạy qua khiến người bên đường giật mình.

Trong xe

Y tá khẩn trương kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, sau đó nhìn về phía Thời Dược:

"Ngoại trừ phần bị gãy xương, những chỗ khác cũng không chảy máu hay chấn thương nghiêm trọng, không có dấu hiệu nôn mửa."

Thời Dược gật đầu, nhìn lên quan sát tinh thần của đối phương. Cô tăng âm lượng, vươn tay vỗ nhẹ lên gò má bệnh nhân.

"Tiên sinh, tiên sinh có nghe thấy tôi nói không?"

Người đó không có động tĩnh gì, Thời Dược đành phải từ bên cạnh rút ra đèn pin y tế kiểm tra phản ứng con ngươi.

Y tá theo xe ở bên cạnh tay siết tay lại thành nắm đấm xoa đi xoa lại phần xương ngực bị tổn thương để kích thích, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào. Cô chần chừ một lúc, rồi cẩn thận mà thử tăng áp lực tay, lần nữa ma sát. Sau một lát, cô ngẩng lên nhìn Thời Dược, lắc đầu.

"Bác sĩ Thời, người bệnh không có phản ứng, đã lâm vào hôn mê."

Y tá nói, cúi đầu xuống kiểm tra một lần, "Phản ứng mở mắt, phản ứng nói chuyện cùng phản ứng vận động đã được kiểm tra, hôn mê cấp độ 3."

Thời Dược sắc mặt trắng nhợt nói, "Kiểm tra hô hấp và mạch đập"

Cô khom người xuống, đặt tai phải gần sát miệng và mũi "... Hơi thở khá yếu"

Thời Dược đứng dậy, dùng tay mở áo của bệnh nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm lồng ngực năm giây "Biên độ thở không rõ ràng" - Cô thấp giọng thì thầm, sau đó quay sang y tá "Mạch đập hiện tại như thế nào?"

Y tá thu hồi ngón trỏ ngón giữa ở động mạch cổ tay bệnh nhân, lặp lại kiểm tra một lần ở động mạch cổ, sắc mặt nghiêm trọng mở miệng "Mạch cũng yếu"

"..." Thời Dược con ngươi rụt nhẹ, "Mạch yếu thường là do mất nhiều máu...."

Ánh mắt cô nhanh chóng quan sát lại một lượt, "nhưng vết thương của bệnh nhân chảy máu không đáng kể... cho nên, chỗ chảy máu có lẽ là...."

"Ở bên trong", y tá theo xe là y tá lâm sàng nhiều năm, hiển nhiên không phải lần đầu tiên tiếp xúc loại vết thương này.

Cô ấy quay đầu nhìn về hộ sĩ phụ trách liên lạc trong xe,

"Thông báo với bệnh viện, bệnh nhân này tình trạng khẩn cấp, đã bị sốc xuất huyết, khả năng là chấn thương đa nội tạng, cần ưu tiên kiểm tra và cấp cứu."

Hộ sĩ vội vàng liên lạc với khoa cấp cứu ở bệnh viện, nói vài câu liền cau mày nhìn về phía hai người.

"Bệnh viện nói vụ tai nạn liên hoàn lần này rất thảm khốc, các nạn nhân xuất huyết đều đang đợi, chỉ có thể theo trình tự đến trước để khẩn cấp kiểm tra."

"Trường hợp này cần hội chẩn đa khoa, làm sao chờ nổi?" Thời Dược gấp gáp, đứng dậy đi qua "Đưa điện thoại cho tôi."

"Bệnh nhân tình hình rất nghiêm trọng, cần hội chẩn sơ bộ thần kinh, hô hấp, xương, tiêu hóa,... vô cùng cấp bách, xin bệnh viện xem xét sắp xếp..."

...

Vài phút sau, xe cứu thương đến cửa bệnh viện, cửa xe mở ra, nhân viên y tế cấp tốc đỡ bệnh nhân trên cáng cứu thương từ xe đẩy tới, Thời Dược cũng vội vàng chạy đến báo cáo tình hình cho bác sĩ khoa cấp cứu.

"Nam, tuổi tác khoảng 40 đến 60 tuổi, bị thương do tai nạn giao thông, hôn mê cấp độ 3. Xương ống chân, xương cổ tay bị gãy, nghi ngờ có nhiều vết thương bên trong, mạch đập yếu... "

Bác sĩ khoa cấp cứu dựa theo thông tin Thời dược vừa nói nhanh chóng làm kiểm tra một lần, sắc mặt hơi xanh nói với thực tập sinh bên cạnh:

"Vết thương nghiêm trọng, trước hết mang đi chụp CT, gọi các bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình, khoa tiêu hóa, khoa hô hấp, khoa thần kinh tới để chẩn đoán."

"Cô là bác sĩ theo xe?" Chủ nhiệm khoa cấp cứu gọi Thời Dược lại hỏi.

Thời Dược do dự một chút, nhưng lúc này bên trong phòng cấp cứu đã đầy ắp người, căn bản không có thời gian cùng cơ hội cho cô giải thích, cô đành phải ứng biến: "Tôi đi cùng bệnh nhân này đến."

"Bên này còn quá nhiều người cần kiểm tra, tôi không thể lo liệu hết được, bệnh nhân này tạm thời giao cho cô phụ trách, đợi chút nữa các bác sĩ các khoa chẩn đoán cô nói lại với họ tình hình."

Thời Dược gật đầu rồi nhanh chân đuổi theo cáng cứu thương đang hướng đến khu kiểm tra CT.

Kết quả rất nhanh đã có, bệnh nhân xác thực có nhiều chỗ xuất huyết bên trong, đặc biệt lá lách bị vỡ chảy một lượng máu lớn trong khoang bụng.

Sau khi hội chẩn khẩn cấp tổn thương xong liền dùng tốc độ nhanh nhất đẩy vào trong phòng phẫu thuật.

Ca phẫu thuật đầu tiên là bác sĩ chủ nhiệm khoa tiêu hóa, có lẽ là vừa từ một ca phẫu khác đến, trên người mặc đồ phẫu thuật, liền nhanh chóng thay đổi một bộ mới, làm thao tác sát trùng rồi lần nữa tiến vào bên trong phòng phẫu thuật.

Thời Dược bị điểm tên vào theo dõi ca mổ này.

"Trường hợp khẩn cấp, cô chỉ cần ở bên cạnh quan sát, giữ ống dẫn khí là được rồi."

Bác sĩ mổ chính dùng dao điện mở ra khoang bụng bị tổn thương, sau khi kiểm tra thấy có 2000 ml máu chảy không đông, vết thương ở lá lách vẫn như cũ xuất huyết ngày càng nhiều.

Thời Dược tập trung quan sát, bàn tay cầm dụng cụ dẫn khí đã run rẩy.

Bác sĩ trưởng liếc nhìn cô một chút "Lần đầu tiên vào phòng phẫu thuật à?"

"... Không phải." Thời Dược cảm giác tay chân lạnh buốt, trong đầu liều mạng nhớ lại những lần thực tập trước đây, nhưng mà chưa bao giờ đối mặt với khoang bụng đầy máu như vậy."

"Vậy là lần đầu tiên gặp tình huống bị nặng thế này."

Bác sĩ trưởng mở miệng, âm lượng cũng nhỏ lại, quay sang đám người trong phòng phẫu thuật,

"Bệnh nhân vết thương nghiêm trọng, cần cắt bỏ lá lách, trong vòng mười phút nhất định phải cầm máu, hiện tại bắt đầu tính giờ."

Ông thu tầm mắt lại, để ý Thời Dược đang chăm chú nhìn chằm chằm vào người bệnh,

"Bình tĩnh thì mới hành động được."

"... vâng"

"..."

May mắn chính là trong vòng mười phút phẫu thuật thuận lợi kết thúc, thành công cắt bỏ lá lách, miệng vết thương chảy máu cũng đã ngừng lại. Thời Dược nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía thiết bị theo dõi.

Ngay lập tức, sắc mặt của cô liền biến hóa, các chỉ số không chuyển biến tốt hơn như trong dự đoán của cô, huyết áp như cũ rất thấp.

Bác sĩ trưởng khoa tiêu hóa tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tay vẫn hoàn thành vết khâu cuối cùng trên bụng cũng không ngẩng đầu lên nói:

"Trong lồng ngực có khả năng vẫn còn tích tụ lượng máu lớn, hoặc là vẫn còn cơ quan hô hấp khác tổn thương."

Sau khi khâu lại xong, ông chuyển hướng đến y tá bệnh cạnh, "Mời khoa tim mạch và khoa ngoại lồng ngực tiếp nhận đi."

...

Lần phẫu thuật này kéo dài hơn mười giờ đồng hồ, bác sĩ trưởng khoa ngoại lồng ngực hoàn thành cố định xương sườn và tu bổ phổi thông báo kết thúc.

Bệnh nhân được đẩy vào phòng ICU (*), mà từ trong phòng phẫu thuật Thời Dược chậm rãi đi theo tới bên ngoài phòng ICU.

(*ICU: phòng hồi sức tích cực/ hồi sức cấp cứu)

Đứng trên hành lang, Thời Dược cảm thấy cả 2 chân đã không còn thuộc về mình. Cô đi đến dựa vào tường đứng trong trạng thái trống rỗng, một lúc sau từ trạng thái lo lắng mới dần hồi phục.

Nhưng vừa trở lại bình thường, sau mười mấy tiếng liên tục không ngủ, không nghỉ, không ăn uống cơ thể mệt nhoài cũng không chống đỡ được nữa, theo mặt tường trượt ngồi xuống đất.

Nhìn vào hư không trong chốc lát, Thời Dược chợt nhớ tới gì đó, đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra mở lên.

Vậy mà trên màn hình hiển thị 4 cuộc gọi nhỡ đều đến từ An Duyệt và Tần Nguyện, không có lấy một cuộc gọi nào từ Thích Thần.

Thời Dược do dự một chút, liền bấm gọi cho Thích Thần.

Nhưng mà chuông vừa reo không tới vài giây, điện thoại bên kia đã ngắt máy.

Thời Dược sửng sốt một chút, cầm điện thoại nhìn vào màn hình. Xác định trên màn hình đúng là hàng chữ cuộc gọi kết thúc, cô không khỏi ngơ ngác, có thể cúp điện thoại thì chắc không có nguy hiểm gì, trước đó cô bảo anh sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ gọi điện cho cô báo bình an, tại sao bây giờ đã không gọi chô cô thì thôi, mà ngay cả nghe máy cũng không chịu rồi?

Thời Dược thầm trách, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.

Trong lòng cô hy vọng, cúi đầu xem trên màn hình... là Phòng An Duyệt.

"... An Duyệt" nhận điện thoại, Thời Dược mở miệng lên tiếng mới phát hiện giọng mình không biết từ lúc nào đã trở nên khàn đặc.

Cô cười khổ, "Bên chỗ cậu xong rồi à?"

"Bên này đã kết thúc lâu rồi, nghe nói bệnh nhân của cậu phải trải qua một lần đại phẫu à?"

"Đâu chỉ có một lần thôi đâu..." Thời Dược bất lực cười.

"Ông trời của tôi ơi, nghe giọng có cảm giác cậu mới là người bị mổ chứ không phải bệnh nhân... Không sao đấy chứ?"

Thời Dược cúi đầu rã rời, đem trán tựa vào đầu gối, thở dài một hơi,

"Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát thêm."

"Tớ hỏi cậu có sao không ấy?" Phòng An Duyệt bất đắc dĩ nói,

"Để tớ ghi âm lại cho cậu trở về nghe, đều là âm thanh hít vào nhiều thở ra ít, giống như đang bệnh rất nặng vậy."

Thời Dược vô lực cúi đầu cười khổ: "Không có gì, chỉ là có chút... đứng dậy không nổi. Nhưng may là bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, cả ngày hôm nay tớ sống trong lo sợ... tim như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào."

Tóc cô sớm đã lòa xòa trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn sáng chói trên hành lang.

"Lúc nãy đứng trong phòng phẫu thuật, hai chân tớ đều run, nhưng mà, An Duyệt à..."

"Hả?"

"Cảm giác đem một người từ trong tay tử thần kéo về, thực sự rất nhẹ nhõm... Nghe trái tim đập từng nhịp, mạch khôi phục, huyết áp từ từ tăng lên... lúc đó tớ thấy thật sự không giống như cứu người khác nữa, mà là cứu chính mình."

An Duyệt cũng bật cười,

"Đúng, cậu siêu may mắn, cậu không biết trước đó tớ còn lo lắng... Được rồi, không nói nữa, cậu nghỉ ngơi một chút rồi tranh thủ về đi, có cần tớ đến đón không?"

Phòng An Duyệt còn chưa nói dứt lời, bên tai Thời Dược đột nhiên vang lên tiếng kêu của chuông báo động đỏ "Tút tút tút"

Cô không biết mình lấy đâu ra sức lực mà gần như đứng bật dậy, "Tôi là bác sĩ phụ trách bệnh nhân này", Thời Dược cùng với các bác sĩ và y tá tiến vào phòng bệnh.

Mà lúc này nhịp tim của bệnh nhân đang yếu dần.

"Nhanh, hô hấp nhân tạo! Chuẩn bị máy sốc điện tim!"

Một bác sĩ cùng tổ với Thời Dược tiến tới, bác sĩ kia phụ trách sốc tim, Thời Dược phụ trách làm hô hấp nhân tạo.

Máy sốc điện tim liên tiếp vang lên vài tiếng "Phanh", nhưng nhịp tim của bệnh nhân vẫn mãi không thể khôi phục như bình thường.

Thời Dược trong đầu một mảnh hỗn độn, cô hô hấp nhân tạo và ép ngực cho bệnh nhân đến mức đôi tay gần như không còn cảm giác, nhưng âm thanh máy theo dõi cứ vang vọng bên tai, giống như ai oán đòi lấy mạng cô.

Cuối cùng, bác sĩ bất đắc dĩ buông máy sốc điện tim xuống, bác sĩ trưởng khoa ICU cũng thở dài.

"Chuẩn bị thông báo thời gian tử vong đi."

"... Không, không... Để cho tôi thử một lần nữa, còn có thể cứu được, nhất định còn có thể." Thời Dược quay lại, lần nữa bắt đầu hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân, nhưng chưa kịp làm, cô đã bị bác sĩ bên cạnh kéo lại.

"Bác sĩ Thời à, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô cũng tận lực rồi..."

"..."

Ánh mắt Thời Dược trống rỗng, cô cứng đờ mà quay đầu đi, nhìn thiết bị theo dõi không còn hình ảnh nhịp tim chập trùng, não giống như bị người nhấn giữ phím cách, tất cả nhận thức đều bị xóa sạch.

Cô không biết mình rời khỏi phòng bệnh ICU như thế nào, xuống lầu như thế nào, rồi rời khỏi bệnh viện như thế nào.

Đi thẳng xuống sảnh, điện thoại rung không biết bao nhiêu lần mới có thể khiến cô tỉnh táo trở lại.

Thời Dược lấy điện thoại di động ra, thậm chí còn không nhìn vào màn hình điện thoại liền bấm nghe rồi đưa đến bên tai.

"... Thỏ con à?"

Âm thanh trầm thấp mệt mỏi giống như xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, truyền vào tai cô.

Nước mắt Thời Dược như được mở chốt, cứ thế tuôn ra.

"Anh..."

Cô khóc không thành tiếng.



Lời của tác giả: nam nữ chính sự nghiệp có gợn sóng nhưng tình cảm vẫn sẽ không ngược chỉ có ngọt, ngọt, ngọt và ngọt~
Bình Luận (0)
Comment