Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 4

Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------

Thời Tích quay đầu lại.

Liền thấy, dưới ánh đèn đường tối tăm đến mức cơ hồ không nhìn thấy gì, Cố Trì một tay nhét vào túi, dáng người cao lớn đứng ở đằng sau cô.

Kỳ thật bọn họ cũng không quá là thân thiết, mới quen có một ngày mà thôi, nhưng lúc này anh xuất hiện lại khiến cho cô cảm thấy thả lỏng rất nhiều, cũng không biết là vì cái gì.

Bả vai luôn căng chặt của cô rũ xuống, buột miệng thốt ra vấn đề tương tự: "Sao cậu lại ở đây?"

"Đói bụng, xuống lầu mua đồ ăn khuya." Cố Trì cúi đàu, đối diện với ánh mắt đen nhánh của cô, miệng hơi xụ xuống: "Đã trễ thế này, một học sinh ngoan như cậu không ở nhà đi, chạy ra đây nghịch loạn cái gì?"

"..." Thời Tích do dự một lát, thành thật nói: "Em trai tớ hình như đang ở một tiệm net gần đây, tớ tới đây tìm nó."

Dừng một chút, cô lộ ra biểu tình nghi hoặc, ngữ khí cũng trở nên uể oải hơn: "Nhưng mà tớ tìm rất lâu rồi cũng không thấy cái tiệm net nào cả."

Môi cô gái hơi bĩu, bộ dáng hoang mang tới chọc người, khiến Cố Trì nhịn không được cười thành tiếng.

Thời Tích chớp chớp mắt: "Cậu cười cái gì?"

Lời cô nói có cái gì đáng cười.

Cố Trì vẫn duy trì độ cung nơi khóe môi, hỏi lại: "Thời Tích, có phải cậu bị ngốc hay không?"

Đột nhiên bị mắng là ngốc, cô lộ rõ vẻ không vui, rướn cổ lên: "Cậu nói chuyện đàng hoàng đi, tự dưng mắng tớ làm gì?"

"Em trai cậu là trẻ vị thành niên, quán net mà để trẻ vị thành niên vào thì có thể là cái quán net đàng hoàng gì? Lại còn để biển ở ngoài cho người ta nhìn thấy, đây là sợ cảnh sát tới chậm sao?"

Thời Tích bừng tỉnh, mặt đỏ lên, cô lại hỏi: "Vậy cậu biết có tiệm net nào ở gần đây không?"

"Đi tới cuối con đường này, quẹo phải, đi thêm mấy trăm mét nữa thì nhìn thấy một cửa hàng treo tấm vải màu lam ở ngoài, xốc lên đi vào là được."

"Cảm ơn cậu." Thời Tích phi thường cảm kích, lập tức muốn đi, lại nghe thấy phía sau truyền tới thanh âm lạnh lạnh của anh.

"Cậu có biết chỗ này loạn như thế nào không, đêm hôm dám một mình chạy lung tung?"

Cô dừng một chút, xoay người nhìn anh.

"Tối hôm nọ có một cô gái đi làm ca đêm về bị cướp."

Thời Tích hơi hơi mở to mắt.

"Nửa tháng trước," Cố Trì nhìn cô, tiếp tục dùng cái ngữ điệu không chút gợn sóng thuật lại, "Hai tên côn đồ uống say điên lên cầm dao gọt hoa quả với dao phay chém nhau."

Anh chỉ chỉ dưới chân Thời Tích: "Đây là nơi mà cánh tay của một trong hai tên đó bị chặt đứt."

"!!!"

Thời Tích sợ tới mức run lên, nhanh chân dịch sang bên cạnh, cách nơi anh chỉ một đoạn xa.

Tuy rằng không tận mắt thấy cái gì, nhưng nghe anh nói vậy, những hình ảnh máu chảy đầm đìa vẫn cứ lần lượt hiện lên ở trong đầu.

Thời Tích không dám đi một mình nữa.

Rối rắm cắn cắn môi một chút, thẳng đến khi đôi môi anh đào có chút trắng, cuối cùng cô cũng nâng mặt lên, ấp a ấp úng: "Cái đó... cậu có thể không..."

Cô vốn không thích phiền tới người khác, huống hồ hai người bọn họ cũng không quá thân thiết, cho nên cô rất ngại nhờ anh giúp, thế nhưng bây giờ lại thật sự không còn cách nào khác.

Tâm tư thiếu nữ không dễ giấu, nghĩ gì đều viết hết ở trên mặt, Cố Trì nhìn ra cũng không nói, cong môi, biết rõ còn cố hỏi: "Tôi có thể cái gì?"

Thời Tích có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thể đi với tớ không?"

Thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn, âm cuối còn giống như cái móc nhỏ, có thể câu tâm người ta lên, làm người ta căn bản không có khả năng nhẫn tâm từ chối.

Con ngươi Cố Trì đen nhánh, nhìn về phía cô, nghiêm túc đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Cô gái nhỏ có mái tóc đen thẳng, nhu thuận rũ ở trên vai, hẳn là vừa mới tắm xong cho nên chỉ cần đứng gần một chút là có thể ngửi được mùi hương mật đào ngọt ngào.

Không giống khi ở trường mặc đồng phục, bây giờ cô đang mặc một cái áo thun màu hồng nhạt, quần cao bồi màu đen, lộ ra mắt đôi chân tinh tế trắng nõn.

Chân đi đôi giày vải trắng, sạch sẽ như mới.

Toàn thân trên dưới, không chỗ nào là không lộ ra vẻ ngoan ngoãn, rõ ràng là không phải người ở cùng một thế giới với anh.

Lựa chọn sáng suốt nhất chính là cách xa ra.

Nhưng anh lại nhịn không được muốn tới gần, nhịn không được muốn trêu chọc, đúng là bệnh không nhẹ mà.

"Muốn tôi giúp à," Cố Trí đi hai bước tới gần cô, khoảng cách đột ngột bị kéo gần lại, mùi hương trên người cô lại càng thêm rõ ràng, dễ ngửi đến không chịu được, anh bỗng nhiên bật cười, "Vậy cậu tính trả công gì cho tôi đây?"

Thời Tích có chút mờ mịt, mắt hạnh mở lớn, ngây thơ mờ mịt hỏi: "Cậu muốn gì?"

Cố Trì chậc một tiếng.

Con ngươi cô gái thanh triệt sạch sẽ, thuần khiết như sữa bò, bị ánh mắt vô tội đó nhìn khiến anh cảm thấy dù mình có đưa ra yêu cầu gì cũng đều rất ngượng ngùng, bởi vì dù yêu cầu có là gì đi nữa thì cũng khiến cho anh giống như là một tên lưu manh độc ác.

Anh cởϊ áσ khoác gió màu đen trên người ra, trực tiếp choàng người của cô gái trước mặt. Cái áo to rộng hoàn toàn che khuất vòng eo tinh tế của cô gái, còn chắn đi đôi chân trắng nõn kia.

Nhìn lại lần nữa, anh liền cảm thấy hài lòng hơn nhiều, đồng thời dưới đáy lòng còn sinh ra chút cảm xúc may mắn.

May là trường học bắt mặc đồng phục mỗi ngày, may mà cô gái nhỏ là học sinh ngoan, không bao giờ làm trái với nội quy trường học.

Thời Tích chưa kịp phản ứng, tay đã bị người tay nắm lấy.

Cô bị kéo về phía trước, thanh âm của nam sinh truyền tới từ đằng trước, cắt qua màn đêm thanh lãnh...

"Việc trả công cho cậu nợ trước."

***

"Sao cậu lại đưa áo cho tớ?"

"Tiệm net mở điều hòa lạnh, cậu còn chưa khỏi bệnh, vạn nhất nặng thêm thì rất có thể sẽ lây sang bạn cùng bàn của cậu, tức là tôi đây."

Thời Tích: "..."

Cái áo size to nhất mặc ở trên người cô, rộng lớn lỏng lẻo mang theo hơi thở độc hữu ở trên người nam sinh, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, không khó ngửi, nhưng loại cảm giác này thập phần xa lạ.

Mà bàn tay nhỏ của cô lại bị anh bọc lấy hoàn toàn, lòng bàn tay hai người gắt gao dán chặt vào nhau, độ ấm từ người anh truyền tới da thịt cô, lan tới tận tâm.

Thời Tích không quá tự nhiên, hơi tránh đi, rút tay ra: "Không cần dắt, tớ tự đi được."

Cố Trì cũng không cưỡng cầu, buông tay ra, tự nhiên rũ xuống bên người.

Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của thiếu nữ lộ ra mạt đỏ ứng nhàn nhạt, giống như là hoa anh đào đầu tháng tư, vốn đã đẹp lại tăng thêm vài phần kiều diễm.

"Nắm tay thôi đã đỏ mặt như vậy à?" Anh cười cười, ánh mắt nghiền ngẫm hỏi, "Thời Tích, có phải cậu chưa từng nắm tay nam sinh không?"

"Mới không phải, cậu nói bậy!" Thời Tích phản bác theo bản năng, hai tay che lại gương mặt hơi nóng, lòng bàn tay lạnh lạnh vừa lúc có thể giúp hạ nhiệt độ.

Cố Trì không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô, biểu tình rõ ràng là không tin.

Thời Tích có cảm giác mình bị khinh thường, đỏ mặt nói: "Chính là... lúc trường tiểu học tổ chức chuyến du thu, không phải đều là nam nữ nắm tay nhau xếp hàng sao?"

Lúc này Cố Trì liền bật cười thành tiếng, cười một hồi lâu cũng không dừng được. Đệch, rốt cuộc cô ăn cái gì để lớn vậy, đáng yêu quá.

Thời Tích cho rằng tiếng cười kia là anh đang cười nhạo của mình, càng thêm ngượng hơn, đồng thời còn có chút bực, khuôn mặt nhỏ banh ra: "Cậu đã đồng ý đưa tớ tới tiệm net rồi, mau đi thôi."

Ngay cả ngữ khí cũng bắt đầu hung hơn, giống như con thỏ nhỏ bị chọc cho nóng giận, dựng lỗ tai xù lông lên, cái miệng nhỏ há ra như muốn cắn người.

Dáng vẻ này, cho dù ai nhìn cũng đều không cảm thấy sợ hãi.

Chỉ cảm giác được thật con mẹ nó đáng yêu, thậm chí còn rất muốn chủ động duỗi tay tới trước mặt thỏ con để cô cắn một cái.

"Đi thôi." Cố Trì chân dài đi ở phía trước, phi thường tự nhiên đặt cho cô gái nhỏ nhà người ta một cái biệt danh, "Thỏ con."

Thời Tích: "???"

Ai là thỏ con?

Cậu mới là thỏ con thì có!

Bình Luận (0)
Comment