Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 16

Editor: Bé Lá

Beta: TH

Đi được nửa đường, Kiều Hạ vô tình liếc qua chỗ Quý Hành ngồi nhưng không thấy người, đoán rằng anh ta ăn xong nên đã đi trước.

Tuy nhiên đến lúc hai người ăn xong, cô đi qua bàn Quý Hành, thấy bát cơm vẫn còn nguyên, ngay cả đũa cũng chưa từng động qua.

Kiều Hạ cảm thấy không thể hiểu được anh ta, trong lòng có chút mất mát.

Cô vẫn nhớ lúc mình mới chuyển tới Quý gia thì rất sợ Quý Hành. Anh ta thường xuyên hung dữ, thậm chí không bao giờ có vẻ mặt dễ nhìn với cô.

Do sợ phải chạm mặt nên Kiều Hạ luôn trốn ở trong phòng, không ra ngoài. Nhưng mẹ cô Triệu Như Mi lại luôn nói rằng nếu không muốn bị đuổi về quê thì phải học cách lấy lòng Quý Hành, để anh ta dần dần chấp nhận cô em gái này.

Vì vậy vào một buổi chiều nọ, Kiều Hạ hai chân đứng lên chiếc ghế nhỏ trong bếp, cẩn thận rửa sạch một bát cherry rồi lấy hết can đảm mang vào phòng đọc sách cho Quý Hành.

Nhưng Quý Hành một quả cũng không ăn, trực tiếp cầm bát cherry kia và tấm lòng của cô ném thẳng vào thùng rác.

Bắt đầu từ khi đó Kiều Hạ đã hiểu Quý Hành chán ghét cô, chán ghét cả những đồ ăn mà cô đã chạm qua.

Bảy tám năm trôi qua, Kiều Hạ vốn tưởng rằng sự chán ghét của anh ta đối với cô sẽ phai nhạt theo thời gian, hiện giờ xem ra không phải như vậy.

Nhưng cô thật không hiểu nổi, rõ ràng anh ta không muốn ăn tại sao còn nhờ cô đi mua cơm chứ, lãng phí thức ăn còn làm cho cô xấu hổ nữa.

Kiều Hạ im lặng cùng Cố Duyên Xuyên ra khỏi nhà ăn, không hào hứng như ngày thường nói chuyện trên trời dưới đất với anh.

Những việc xảy ra trước kia Kiều Hạ cũng không quên, chỉ là cô đặt ở sâu trong lòng không muốn nghĩ đến. Dù sao mọi thứ cũng đã qua, quan trọng bây giờ vui vẻ là được.

Nhưng cũng có lúc, rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt gộp lại giống như một cái móc câu, kéo những tâm trạng không vui lên.

Bầu trời ảm đạm, đàn chim mệt mỏi bay về nơi trú ẩn. Hoàng hôn dần chìm xuống như một quả trứng vịt muối màu vàng cam, nhuộm cả nửa chân trời phía xa.

Cố Duyên Xuyên hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy được vẻ mặt buồn bã của bạn nhỏ ngồi cùng bàn.

Tâm tư của cô quá đơn giản, mọi vui buồn đều bày ở trên mặt.

Không cần đoán cũng biết là có liên quan đến nam sinh mặc đồ màu đen kia.

Nguyên nhân khiến bạn nhỏ cùng bàn của anh buồn phiền, lại là vì một nam sinh khác.

Cảm nhận được chuyện này làm Cố Duyên Xuyên trong lòng vô cùng bực bội khó chịu.

Đi được vài bước anh giống như không quan tâm hỏi: "Cậu với nam sinh vừa rồi là bạn bè sao?"

Kiều Hạ lắc đầu, giọng nói rầu rĩ, "Không phải là bạn."

Dừng một chút, cô nhẹ giọng, thẳng thắn với anh, "Là... Anh trai."

Cố Duyên Xuyên hiển nhiên không nghĩ tới loại quan hệ này, kinh ngạc nhíu mày, đưa ánh mắt về phía cô tìm hiểu.

Kiều Hạ mím môi, việc này cô không muốn nói ra nhưng lại có ý muốn thổ lộ hết với anh, "Nhưng là... Không phải anh trai ruột, anh ấy họ Quý. Năm mười tuổi tớ và mẹ dọn đến nhà của chú Quý."

Cố Duyên Xuyên hiểu ra.

Nhớ tới vẻ mặt buồn bã của cô khi nói mình bị chán ghét, anh có thể tưởng tượng được cuộc sống trước kia của cô có bao nhiêu gian nan.

Bực bội ban đầu đều hóa thành thương xót, Cố Duyên Xuyên cau chặt mày, giọng lạnh xuống, "Người anh trai này trước kia đối với cậu không tốt?"

"Không, không phải quá tốt." Kiều Hạ do dự một chút, im lặng trong vài giây rồi nói thật với anh, "Nhưng chuyện này cũng không thể trách anh ấy, bởi vì..."

Cô nói một cách uyển chuyển hơn, "Chuyện của trưởng bối tớ không dám nói, dù sao lúc trước mẹ tớ vì muốn gả cho chú Quý cũng đã làm nhiều việc sai trái. Mẹ tớ có lỗi với anh ấy, anh ấy chán ghét tớ cũng là điều dễ hiểu."

Cố Duyên Xuyên nghe bạn nhỏ cùng bàn nói xin lỗi, nghĩ đến cô còn nhỏ tuổi thừa nhận những việc đó, trái tim đau nhói giống như bị kim châm.

"Kiều Hạ." Anh dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Những ân oán đó đều là chuyện của đời trước, mọi việc đều không liên quan đến cậu."

"Cậu không làm sai bất cứ điều gì, cậu không nợ anh ta, không cần phải chịu đựng. Anh ta đối với cậu không tốt, vậy thì cậu đừng để ý đến."

Kiều Hạ có chút kinh ngạc mà nhìn Cố Duyên Xuyên, anh là người đầu tiên nói với cô những lời như vậy.

"Cậu đứng đây đợi tớ một chút." Cố Duyên Xuyên nói xong liền đi tới chỗ đám người đang vòng quanh lều trại.

Thời tiết mấy ngày nay rất tốt, các câu lạc bộ lớn đã bắt đầu dựng trại.

Nhìn về phía Cố Duyên Xuyên đi tới, Kiều Hạ nhìn thấy một câu lạc bộ phi tiêu.

Cho rằng anh nổi hứng muốn đi xem nên cô rất nghe lời, đứng tại chỗ chờ đợi trong lúc xem.

Để thu hút sinh viên đăng ký, mỗi câu lạc bộ đều chuẩn bị trò chơi cùng các phần thưởng tương ứng.

Các giải thưởng do hiệp hội phi tiêu chuẩn bị rất hấp dẫn, nhưng bù lại độ khó rất cao. Phi tiêu phải nằm chính giữa hồng tâm mới có cơ hội được ném lại lần hai.

Sinh viên tới tham gia nối liền không dứt, nhưng phần lớn bọn họ đều là những người nghiệp dư, ném cái đầu tiên đã không trúng.

Rất nhanh đã tới lượt Cố Duyên Xuyên, anh chỉ vào một hộp chocolate tương đối đẹp mắt hỏi: "Cái này cần phải ném trúng mấy lần?"

Trưởng nhóm giơ ngón tay, "Ba lần."

Cố Duyên Xuyên lấy trong hộp ra ba cái phi tiêu, anh đẹp trai nên có không ít cô gái biết tên, thấy thế đều kích động mà vây lại xem.

Anh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm tấm bia, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. "Phập" một tiếng phi tiêu trong tay bắn trúng vào hồng tâm.

Trong tiếng xì xào bàn tán, anh không vội mà cầm lấy cái phi tiêu thứ hai rồi đến thứ ba, tất cả đều chuẩn xác trúng vào mục tiêu.

Ba phát đều trúng, trưởng nhóm vô cùng kích động muốn đưa cho anh cây thứ tư, Cố Duyên Xuyên từ chối, "Không cần, tôi chỉ muốn hộp chocolate kia."

Mặc cho trưởng nhóm cùng thành viên trong hội khuyên như thế nào, anh đều không quan tâm cầm chocolate lên đi luôn, để lại đám sinh viên nhìn nhau tiếc hận.

Kiều Hạ đứng cách đó không xa, biểu hiện xuất sắc vừa rồi của anh cô đều nhìn rõ.

Thấy anh chỉ thắng một hộp chocolate nhỏ, cô còn rất buồn bực hỏi, "Sao cậu không tiếp tục ném, với khả năng của cậu có thể được giải nhất là một cái bút máy đấy!"

Chiều tà đượm vàng, ánh nắng đỏ thẫm chiếu rọi xuống vai anh, Cố Duyên Xuyên cười một cái, đi tới gần cô, "Tớ qua đó không phải vì lấy phần thưởng."

"Hả? Vậy thì là gì chứ?" Kiều Hạ nghi hoặc mà chớp mắt, sau đó thấy anh mở hộp chocolate ra.

Gió tháng ba nhẹ nhàng mà thổi qua mặt cô, Kiều Hạ nghe được anh dùng âm thanh như rượu ủ đã lâu, trầm thấp nói, "Để dỗ dành bạn cùng bàn của tớ."

"Đây là lần đầu tớ dỗ dành nữ sinh, không biết nên làm thế nào để cô ấy vui vẻ..."

Kiều Hạ kinh ngạc cực kỳ, đôi mắt chớp liên tục, lời này sao lại quen thuộc như vậy. Đây không phải là lời mà chính cô đã nói với anh vào tối ngày hôm đó ở khu học tự chọn sao?!

Cố Duyên Xuyên không chớp mắt mà nhìn cô, dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng tớ nhớ rõ, bạn cùng bàn nói, thời điểm không vui cô ấy sẽ ăn rất nhiều đồ ngọt."

"Mời cậu ăn một viên chocolate." Đáy mắt anh nổi lên ý cười đậm, so với gió xuân đêm nay còn dịu dàng hơn. Từ trong hộp lấy ra một viên chocolate, đưa đến miệng Kiều Hạ.

Sau đó, anh cố ý nói chậm lại, hỏi: "Bạn cùng bàn của tớ, có thể đừng buồn nữa được hay không?"

Các câu lạc bộ xung quanh còn đang tổ chức hoạt động vô cùng khí thế, bên tai không ngừng các tiếng la hét ầm ĩ. Vườn trường yên tĩnh lúc trước hiếm khi náo nhiệt được như vậy.

Nhưng Kiều Hạ lại tự động đem nhưng âm thanh đó bỏ ngoài tai, chỉ nghe được câu nói kia của Cố Duyên Xuyên, cùng với năm chữ: "Bạn cùng bàn của tớ".

Đúng là... Rõ ràng là quan hệ cùng bàn rất bình thường, sau khi anh thêm từ "của tớ", hình như có chút không giống lắm.

Kiều Hạ khó hiểu nghĩ ngợi lung tung, nhìn thấy anh đưa chocolate qua theo phản xạ mở miệng nhận lấy, bờ môi đỏ mọng không cẩn thận chạm phải ngón tay của anh.

"Ây không, ngại quá." Má cô ửng hồng, không dám nhìn anh, thanh âm nho nhỏ.

Cố Duyên Xuyên hơi cong khóe miệng, môi bạn cùng bàn, đỏ mọng lại mềm mại giống như thạch trái cây.

"Không sao." Anh rất không để bụng mà nói, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn mà lặp lại vấn đề vừa rồi: "Cho nên bây giờ, bạn cùng bàn, cậu có thể đừng buồn nữa hay không?"

Hương vị ngọt ngào của chocolate tan chảy ở đầu lưỡi, chua xót dưới đáy lòng Kiều Hạ đã nhàn nhạt phai bớt.

Lông mi cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, gật đầu chắc nịch, "Ừm! Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, không có không vui nữa."

Nhìn bộ dạng vui vẻ của bạn nhỏ cùng bàn, Cố Duyên Xuyên rất có cảm giác thành tựu. Đáy lòng yên lặng ghi nhớ, về sau trên người thường xuyên phải mang thật nhiều kẹo ngọt.

Kiều Hạ đáy mắt tràn đầy cảm kích, "Cám ơn cậu đã mời tớ ăn chocolate."

Đôi mắt đen nhánh của Cố Duyên Xuyên chăm chú nhìn vào cô, "Cậu không cần nói hai chữ cảm ơn với tớ."

"Vì sao chứ?" Miệng Kiều Hạ ngậm chocolate, âm thanh mơ hồ không rõ hỏi.

Trong nhận thức của cô, nhận lòng tốt của người khác thì phải nói lời cảm ơn, như vậy mới lễ phép.

Cố Duyên Xuyên nhướn mày, còn có thể vì cái gì, đương nhiên là bởi vì... Tớ thích cậu muốn chết. Trái tim cũng đều cho cậu, những thứ khác tính là gì.

Nhưng lời này không thể nói với bạn nhỏ cùng bàn cái gì cũng không hiểu, vì thế anh cong môi, trong đôi mắt hiện ra ý cười, "Bởi vì cậu đáng yêu."

Hả? Cậu ấy sao lại dùng từ như vậy khen mình chứ.

Kiều Hạ tự hỏi một chút, cũng... Không cảm thấy mình có chỗ nào đáng yêu.

Cô đem chocolate nuốt xuống, đỏ mặt nói: "Đây sao có thể là đáp án được, hơn nữa đáng yêu thì không cần nói cảm ơn với cậu sao?"

"Ừ." Anh rất nghiêm túc gật đầu.

Nhìn vẻ mờ mịt của cô, suy nghĩ của Cố Duyên Xuyên giật giật, lại đột nhiên rất muốn đùa giỡn bạn cùng bàn của mình.

Anh đến trước mặt Kiều Hạ khẽ cúi xuống, nhìn đôi mắt to màu đen lúng liếng của cô, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười khẽ một tiếng.

Mấy giây sau, anh vươn tay ra sau lưng cô, "soạt" một tiếng đội mũ lên đầu cho cô.

Đột nhiên bị người khác đội mũ cho, Kiều Hạ: "..."

Sao anh lại y như trẻ con trêu cô vậy.

Hơn nữa vừa rồi, thế mà cô còn thực sự vớ vẩn cho rằng... Cho rằng anh muốn hôn mình!!!
Bình Luận (0)
Comment