Edit: KaliBeta: TH Trước khi trở về ký túc xá, Kiều Hạ thầm nghĩ, nếu bạn cùng phòng hỏi về chuyện bài post kia thì cô nên trả lời thế nào.
Nhưng dự đoán của cô lại không xảy ra.
Mọi người ngồi xem chương trình văn nghệ trò chuyện với siêu sao cười nói vui vẻ, không có gì khác với ngày thường.
Nhưng mà lúc tắt đèn thì Tưởng Điềm nói: "Hạ Hạ, lúc chiều tớ bất cẩn làm đổ nước lên giường, vẫn chưa khô, tối nay cho tớ ngủ chung nhé."
Kiều Hạ đương nhiên đồng ý, "Được."
Vì thế hai người chen chúc trên một cái giường.
Trần Duyệt và Triệu Mẫn Mẫn đeo tai nghe, trong phòng hết sức im lặng, Kiều Hạ nhịn không được nhỏ giọng nói, "Các cậu không muốn hỏi tớ gì hết sao?"
Giống như lúc lên cấp 3, tin tức vừa truyền ra, mấy đứa bạn có quan hệ không tệ đều như ong vỡ tổ chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt đầy tò mò, mồm năm miệng mười hỏi không ngớt.
"Mẹ cậu thật sự là tiểu tam à?"
"Hóa ra Quý Hành không phải là anh ruột của cậu à?"
"Người bố ruột của cậu đã làm gì vậy?"
Tưởng Điềm lắc đầu, "Cho dù bài post là thật hay giả, thì chuyện của mẹ cậu cũng hoàn hoàn không liên quan đến cậu, càng không liên quan gì đến bọn tớ. Bọn tớ chỉ cần biết..."
Cô cười, thật lòng nói: "Bọn tớ có một bạn cùng phòng vừa lương thiện lại đáng yêu. Cô ấy có đồ gì tốt đều chia sẻ cho bọn tớ, là chỗ dựa vững chắc cho bọn tớ mỗi khi có kì thi, lại còn chu đáo chuẩn bị nước đường đỏ mỗi khi bọn tớ tới tháng nữa, như vậy không phải quá đủ rồi sao."
Kiều Hạ vô cùng cảm động, không ngờ lại được mọi người có ý tốt đón nhận chuyện này như vậy, nói một lời cám ơn từ tận đấy lòng: "Thật sự rất cám ơn các cậu."
"Có gì mà cần cám ơn chứ." Tưởng Điềm dừng một chút, thẳng thắn nói: "Hạ Hạ, tớ nói này, thật ra sáng nay đàn anh Cố đã ngầm liên lạc với chúng tớ."
Kiều Hạ ngẩn người, nghe cô ấy tiếp tục nói: "Anh ấy nói sợ chúng tớ sẽ để bụng chuyện này, anh ấy sẽ chuyển cậu ra ngoài ở, sẽ không lại để cậu phải sinh hoạt bất tiện giống như trước nữa, không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
"Cho nên, Hạ Hạ à, anh bạn trai này của cậu thật sự quá tốt rồi, cậu không tìm sai người chút nào, chúc mừng." Tương Điềm khen nói.
Hốc mắt Kiều Hạ có chút ướt, hơi mím môi, giọng rất nhẹ, "Tớ biết mà, tớ vẫn luôn biết."
Tưởng Điềm nhìn cô, ánh mắt vô ý từ xương quai xanh của cô nhìn xuống dưới, rơi vào hai gò bông đào trắng như tuyết kia.
Thoạt nhìn rất mềm mại, sờ vào nhất định cũng rất mềm, cô là con gái mà cũng thấy rung động.
Thực sự không tin nổi lúc ngủ chung một giường, có đứa con trai bình thường nào có thể chịu đựng được cơ chứ!
Cô chuyển đề tài, bát quái hỏi, "Hạ Hạ, đêm qua, rồi lần trước uống say nữa, cậu đều ở chung với đàn anh Cố, hai người có xảy ra chuyện gì... hay không?"
Bầu không khí cảm động bị phá hỏng hoàn toàn, Kiều Hạ đỏ mặt, "Làm sao có có thể chứ, thời gian chúng tớ nói chuyện ít như vậy mà."
Tưởng Điềm đang đọc sách muộn, lớn hơn cô một tuổi, từng có vài người bạn trai, ở phương diện này tương đối có kinh nghiệm, cô thành thật nói: "Hơn ba tháng cũng không tính là ngắn, chỉ cần sử dụng các biện pháp an toàn thì hoàn toàn ok. Hơn nữa chuyện này vẫn nên sớm kiểm tra thì vẫn tốt hơn."
Cô ho nhẹ một tiếng, "Tớ không phải có ý hạ thấp đàn anh Cố đâu. Chỉ là giả sử thôi, lỡ như anh ấy có vấn đề gì, vậy sau này cậu không phải sẽ thảm sao. Đời sống hài hòa trong hôn nhân cũng rất quan trọng."
Mới trò chuyện một chút, làm sao đã lái đến tận đây rồi! Mặt Kiều Hạ đỏ như quả cà chua, "Tớ biết rồi, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh ngủ thôi."
Cái gì mà lỡ như chứ, dựa vào bộ dáng những khi thao tác không ngừng nghỉ của anh ấy, cô tin rằng cái giả sử này không thể nào xảy ra!
Kỳ thi cuối kì càng ngày càng đến gần.
Kiều Hạ học bài môn nào cũng rất nghiêm túc, khi những bạn học khác hoảng loạn, thì cô vẫn vẫn khá thoải mái.
Hơn nữa gần đây không có tiết, có thể học bài với Cố Duyên Xuyên cả ngày ở quán cà phê, cô chắc chắn sẽ không cảm thấy mệt, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Thoắt cái chỉ còn lại một môn cuối, lúc đang đọc sách, điện thoại vang lên vài cái, Kiều Hạ cầm lên xem, vui vẻ kể tin tốt với anh.
"Lúc mới khai giảng, em và Điềm Điềm đi ghi danh tham gia vào hoạt động dạy học mùa hè, nhưng nhóm trưởng Thanh Chí thấy chúng em mới năm nhất, tuổi còn quá nhỏ cho nên đã không đồng ý."
"Bây giờ trong đoàn có 2 chị đột nhiên bận chuyện không đi được, còn trống 2 vị trí, vừa vặn lúc này em có thể đi được rồi!"
So với sự vui vẻ của cô, thì Cố Duyên Xuyên không vui vẻ như vậy, "Phải đi mấy ngày?"
Kiều Hạ giơ một ngón tay ra với anh.
Cố Duyên Xuyên nhướn mày, "Một ngày?"
Kiều Hạ dở khóc dở cười, "Sao có thể một ngày được chứ, chúng em đi dạy học mà, chứ không phải đi du lịch vùng núi một ngày."
"Một tuần?" Anh nhíu mày hỏi
"Không phải, một tháng cơ..." Cô trả lời.
Cố Duyên Xuyên trầm mặc, vẫn nhíu mày mà chưa giãn ra, hơn nửa ngày, mới nói ra một câu có chút hờn dỗi: "Cục cưng của anh muốn chung giường chung chiếu với người khác rồi."
Kiều Hạ: "..."
Em và Tưởng Điềm thì có cái gì mà chung giường chung chiếu chứ. QWQ
Cô dịch người qua, xích tới gần anh, ôm anh rồi nói: "Mỗi buổi tối em sẽ gọi điện thoại video cho anh, rãnh thì ngay lập tức nhắn tin cho anh mà."
Vẻ mặt của Cố Duyên Xuyên không thay đổi, "Không đi không được sao?"
Kiều Hạ lắc cánh tay anh, nũng nịu nói, "Đi dạy ở đó là một cơ hội rất tốt, có thể cho các bạn nhỏ ở vùng núi sách vở và quần áo mới. Còn có thể truyền dạy cho bọn nhỏ thêm kiếm thức, mở mang một chút thế giới bên ngoài."
Cô nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh như một ngôi sao, "Khi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy những cô giáo trên núi dẫn dắt dạy học các em nhỏ, em đều cảm thấy vô cùng cảm động. Em không vĩ đại như các cô ấy, dành cả đời để cống hiến ở đó, nhưng em vẫn có thể tranh thủ dịp nghỉ hè này để đi dạy."
Cố Duyên Xuyên thở dài, cảnh giới tư tưởng của cục cưng cao như vậy, làm sao anh có thể ngăn cản cô chứ.
Nếu ra vẻ mình quá ích kỷ, thì thật không xứng với cô gái lương thiện như vậy.
"Sau khi hoạt động kết thúc cho đến lúc khai giảng, mỗi ngày cục cưng đều phải đi chơi với anh." Anh nhượng bộ.
"Ừm."Kiều Hạ cười gật đầu đồng ý.
Chớp mắt đã sắp tới ngày đội tình nguyện viên xuất phát, trước khi đi một ngày, hai người đi mua đồ ở siêu thị.
Cố Duyên Xuyên đẩy xe, cái gì cũng thả vào trong xe.
Kiều Hạ thấy xe đẩy càng ngày càng đầy, khuyên ngăn: "Anh lấy hơi nhiều rồi, thật sự không cần mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, trường học đã đặt cơm cả tháng rồi."
Nghe xong lời của cô, Cố Duyên Xuyên vẫn bỏ thêm ba bịch thịt heo khô và hai bịch sô-cô-la vào trong xe đẩy, "Lỡ như cục cưng ăn không quen đồ ăn ở đó, không phải sẽ phải nhịn đói một tháng sao."
Kiều Hạ thấy mình không yếu ớt như vậy, "Nhưng... Vali của em chỉ có mười sáu tấc, không thể đựng nhiều đồ như vậy đâu."
Cố Duyên Xuyên suy nghĩ vài giây, "Có lý."
Kiều Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục mua, cô nghi ngờ mình không phải đi dạy học mà là đi nghỉ phép.
Lúc mà cô cho rằng bọn cô rốt cuộc cũng có thể đi tính tiền, thì Cố Duyên Xuyên đẩy xe mua hàng đến quầy chuyên bán đồ dùng hàng ngày.
Trước mặt một loạt các loại vali đủ kiểu, anh nói: "Chúng ta mua một cái 32 tấc, như vậy thì có thể mang nhiều đồ hơn một chút. Cục cưng hãy chọn màu mà em thích đi."
Đi dạo hơn một tiếng, cuối cùng hai người cũng đem được những túi đồ lớn đó về nhà bác gái của Kiều Hạ. Sau khi trường cho nghỉ, cô đã qua đây ở.
Bác gái của cô cũng đã sắp sáu mươi tuổi rồi. Chồng đã qua đời từ sớm, con trai hiện đang công tác ở nước ngoài mà hai ba năm mới về một lần. Một mình bác gái rất cô đơn, cho nên từ khi học cấp 3, mỗi lần Kiều Hạ được nghỉ đông hay nghỉ hè thì đều sẽ sang đây ở với bác. Bác còn chuẩn bị một phòng dành riêng cho cô nữa.
Người bác gái này đối với Kiều Hạ mà nói, thậm chí còn thân hơn cả mẹ ruột của cô.
Khi bọn họ về đến nhà thì bác gái vẫn đang tập múa với những bà cụ khác ở dưới sân, vừa vặn không đụng trúng, Kiều Hạ thầm nghĩ may quá.
Cố Duyên Xuyên liếc mắt đã biết được suy nghĩ của cô, không vui vẻ, "Cục cưng, vì sao anh không thể gặp người thân của em?"
Kiều Hạ lập tức giải thích, "Mỗi ngày bác em xem chương trình phổ cập pháp luật trên tivi đã thấy rất nhiều cảnh bạo lực gia đình, cảm thấy con trai 100 người thì hết 99 đều là người xấu rồi. Dù sao vẫn là lo lắng em bị mấy người con trai xấu xa ngoài kia lừa."
"Mỗi lần nhìn thấy em và đứa con trai nào ở với nhau lâu một chút, bác ấy sẽ hỏi tới tấp cho rõ ngọn nguồn mới thôi. Nếu bây giờ nhìn thấy chúng ta về nhà chung, chắc chắn sẽ nói chuyện với anh vài tiếng, ngay cả anh học tiểu học ở đâu cũng có thể hỏi ra đấy."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động, Kiều Hạ hạ thấp giọng nói, "Trước hết anh ngồi ở đây một lát, em đi ra bên ngoài xem một chút."
Cô nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài, hơn mười phút mới đi vào lại, nhỏ giọng nói: "Bác ấy vào phòng ngủ rồi, bây giờ anh đi sẽ không bị phát hiện."
Cố Duyên Xuyên ngồi yên không nhúc nhích, "Cục cưng, ngày mai anh muốn tiễn em ra nhà ga."
Kiều Hạ suy nghĩ xong thì lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng buổi sáng sáu giờ rưỡi em phải xuất phát rồi, từ nhà anh đến đó sẽ không kịp."
Cố Duyên Xuyên đề xuất một biện pháp, "Tối nay anh ở lại đây, ngày mai có thể đi cùng em rồi."
Kiều Hạ cảm thấy như vậy không thỏa đáng, nếu như để bác gái phát hiện cô ngủ trên giường với con trai, như vậy sẽ phiền phức lớn.
"Cục cưng, chúng ta phải xa nhau trong một tháng, ba mươi ngày, 720 giờ, chỉ một buổi tối trước lúc chia xa mà em cũng không muốn ở cùng anh sao?"
"Chẳng lẽ trong lòng em không có chút nào luyến tiếc anh sao?" Con ngươi đen láy của Cố Duyên Xuyên bình tĩnh nhìn cô.
Bị anh nhìn chăm chú, trong lòng Kiều Hạ bỗng nhiên dâng lên áy náy rất sâu sắc. Cảm giác cô giống như một người phụ nữ vứt con cho chồng để đi chơi vậy, tuy bọn cô vẫn chưa kết hôn, càng chưa có con đâu.
Căn phòng này cách âm không tệ, còn có cả nhà vệ sinh, rửa mặt cũng rất tiện.
Hơn nữa bác gái đã lớn tuổi, tai không còn được thính nữa. Chỉ cần vào sáng mai dậy trước bác, hai người rón rén rời khỏi chắc sẽ không bị phát hiện.
"Vậy anh phải đồng ý, đêm nay ngủ với nhau, anh không được động tay động chân với em." Cô thỏa hiệp.
"Được, không động tay động chân." Trong mắt Cố Duyên Xuyên lóe lên một tia cười, ở khoản làm bạn gái dễ mềm lòng anh chưa từng thất bại.
Chiếc giường một mét rưỡi, hai người ngủ cũng dư dả, đang nhỏ giọng nói thì thầm thì tiếng đập cửa "cốc cốc" vang lên.
Kiều Hạ hoảng hốt, vội vàng tắt cây đèn bên cạnh, trước khi mở cửa ra, vừa kéo người con trai bên cạnh mình vào trong ngực, dùng chăn đắp lên giấu đi.
"Bác à, có chuyện gì không ạ?" Cô cố gắng không lộ ra vẻ bối rối.
"Bác ra uống nước, thì thấy phòng con vẫn còn sáng đèn, muốn nhắc con đừng nghịch điện thoại khuya quá. Đi ngủ sớm đi để sáng sớm mai còn lên núi nữa."
"Dạ, con đi ngủ ngay đây ạ, chúc bác ngủ ngon."
Chờ sau khi cửa đóng lại, Kiều Hạ thờ phào "phù "một hơi dài, nhưng rất nhanh lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thế mà mặt của anh lại chôn ở ngực mình lại còn, còn... Dán chặt như vậy
"Anh mau đứng lên!" Cô nhỏ giọng vội vàng thúc giục.
Cố Duyên Xuyên không nghe, ở ngoài váy ngủ của cô mà cắn nhẹ một phát lên nơi mềm mại kia.
Kiều Hạ: "??!"
Người này là cún sao, vì sao lại bắt đầu cắn người rồi, còn cắn vào chỗ đó của cô nữa!
"Anh, anh làm gì vậy?" Mặt cô nóng đến mức sắp bốc cháy.
"Cục cưng..." Yết hầu Cố Duyên Xuyên phát khô, âm thanh khàn khàn, lại chất chứa mấy phần kín đáo, anh cười khẽ "Chỗ này của em vừa thơm lại vừa mềm, ăn ngon giống như bánh ngọt vậy."
Kiều Hạ: "..."
Đây là lý do mà anh cắn người sao, không, cô không thể chấp nhận được
"Không phải đã nói sẽ không động tay động chân hay sao?" Cô đỏ mặt hỏi.
"Cục cưng, anh động miệng mà, không động tay động chân." Anh có cớ để phản bác
Kiều Hạ: "..."
A a a đúng là nói không lại mà.
"Chúng ta ngủ thôi, đừng làm loạn." Cô thì thầm, cuống quít đẩy anh ra xa một chút.
Cố Duyên Xuyên cười nhẹ, hôn lấy vành tai của cô, "Bây giờ còn chưa tới mười giờ. Cục cưng, bình thường em cũng không ngủ sớm như vậy. Không bằng chúng ta làm chuyện gì khác đi, được không?"