Edit: Pol
Beta: TH + Er
Ở trường bây giờ đã chính thức nghỉ hè, Cố Duyên Xuyên tất nhiên là không về nhà. Anh vẫn như trước đây, thu dọn một vài thứ rồi trở lại căn hộ anh đã ở năm, sáu năm nay.
Trước kia ở một mình quen rồi, cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ anh chơi game cũng bỗng thấy không còn hứng thú nào nữa.
Lúc này anh mới phát hiện, đã quen có người bầu bạn, chờ đợi một người cô đơn biết mấy. Hơn nữa, anh cũng không thể đưa tay ra ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng mà ôm hôn được.
Nhớ lúc trước trêu đùa cô, mặt cô sẽ đỏ bừng. Cô sẽ cố gắng phản bác nhưng không thể nói lại mình, bộ dáng vừa xấu hổ lại vừa tức giận rất đáng yêu, Cố Duyên Xuyên không nhịn được cong môi cười một tiếng.
Nhìn lại ngày tháng trên điện thoại, anh lại thở dài, thời gian trôi qua chậm thật. Vốn cho rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, thật ra chỉ mới được một tuần lễ, còn những hai mươi ba ngày nữa mới đón được cục cưng của anh về nhà.
Tin nhắn trên Wechat vang lên, Giang Dật đang điên cuồng nhắn tin gọi anh đến quán bar của mình uống rượu và đánh mạt chược. Cố Duyên Xuyên suy nghĩ một chút, vừa lúc muốn giết thời gian nên đồng ý.
Quán bar cách nhà anh khá xa, ngồi xe mất một tiếng mới đến, những người khác gần như đều đến đông đủ.
Thấy anh đi một mình tới, mọi người còn hơi kinh ngạc, Trương Viễn hỏi, " Anh Xuyên, sao anh không đưa bạn gái đến, cái em mà sau khi uống rượu say đi đọc thuộc lòng bài《 Túy Ông Đình Ký 》ấy?"
Một người khác cười nhạo nói: "Cậu có kiến thức không vậy? Cô gái đó đọc thuộc lòng câu "Vĩnh hòa cửu niên, năm tại quý sửu" trong bài《 Nhạc Dương lầu ký 》từng học hồi cấp 2 mà!"
Mấy người trình độ học vấn không cao bắt đầu tranh luận về bài thơ này.
Giang Dật không chịu nổi nữa. Thành tích của anh ta khá hơn một chút, lúc bọn họ thi ngữ văn được có 30 điểm, anh ta có thể thi đạt những 70 điểm!
Tay anh ta phát mạt chược, tự thấy mình tài giỏi hơn người, nói: "Đây là 《 Lan Đình Tập Tự 》. Trông bộ dạng các cậu không học vấn, không nghề nghiệp đi ra ngoài đường tôi cũng ngại nói mình quen biết các cậu. Sau này nhớ xem nhiều sách đọc nhiều báo một chút, ăn ít đồ ăn vặt thôi, thức tỉnh đi!"
Nói xong, Giang Dật quay đầu nhìn về phía Cố Duyên Xuyên, "Anh Xuyên, em dâu vừa có dáng người đẹp, tính tình cũng rất tốt, chẳng lẽ là..."
Dừng một chút, anh ta nói ra nghi ngờ đã sớm tồn tại trong lòng, "Anh quyến rũ thiếu nữ vị thành niên, kết quả bị phụ huynh cô ấy phát hiện, bây giờ nhốt cô ấy trong nhà không cho hai người gặp mặt đúng không?"
Cố Duyên Xuyên: "..."
"Nhân dịp nghỉ hè nên cô ấy đi vùng núi dạy học." Anh tự mình rót ly rượu, nhấp một ngụm, cầm quân bài từ trên bàn lên.
Mọi người ở đây đều là con nhà giàu, trình độ thấp, nghe vậy không hẹn mà cùng "oa" một tiếng, kính nể nói: "Anh Xuyên, anh tìm bạn gái có tư tưởng cao ghê."
Đang luyên thuyên về trình độ học vấn, điện thoại của Cố Duyên Xuyên reo lên.
Lúc nhận điện thoại anh như biến thành người khác vậy. Sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng, lúc nói chuyện giọng nhẹ hơn trước hẳn.
"Ừ, được. Cục cưng có lớp buổi trưa, phải chịu khổ rồi. Anh để viên thuốc ngậm vào ngăn trong cùng túi của em, buổi chiều lên lớp xong thì nhớ ngậm một viên, cẩn thận làm hỏng giọng. Thời gian nghỉ trưa của bọn em ngắn, nhanh ngủ trưa đi, anh không làm phiền em..."
Lúc này mấy người nghe ké điện thoại: "..."
Trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh người con gái đi xa, người cha ở nhà ân cần dặn dò.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ bỗng hoảng hốt, thấy anh như đang phủ vầng hào quang của người cha hiền hậu.
Phát bài xong, Giang Dật cầm bài lên sắp xếp, thở dài nói: "Điều kiện sống vùng núi gian khổ như vậy, để cô gái nhỏ vốn được nuông chiều đi như thế mà anh Xuyên, anh vẫn yên tâm sao?"
Đương nhiên Cố Duyên Xuyên không yên lòng, mím môi, không đáp lời.
Trương Viên cũng theo đó phụ họa, "Năm ngoái em nghỉ hè cùng đứa bạn đi vùng núi xa chơi, tình cờ gặp mưa như thác đổ, đất đá thay nhau lăn xuống, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng."
"Đối ba." Cậu ta cầm hai quân bài, tiếp tục nói, "Chúng em bị kẹt ở trong núi khốn khổ hơn một ngày. May mà có mấy chú cảnh sát kịp thời tới cứu viện, không thì em có lẽ còn không được gặp lại mọi người..."
Không chờ cậu ta phát biểu hết cảm xúc của mình khi sống sót sau tai nạn, Cố Duyên Xuyên đã lập tức kín đáo đưa bài trên tay mình cho người bên cạnh, "Anh không chơi nữa, cậu thay anh đánh đi."
Đối phương nhìn bài một chút, lợi hại, vừa có dây ba quân liền nhau vừa có tên lửa, còn có đối ba, không phải nhắm mắt đành bài cũng có thể thắng sao sao!
(*) Chỗ này dịch word by word không đảm bảo chính xác trong trò mạt chược. 顺子
: Đây là dây ba quân liền nhau 火箭
: Tên lửa (Hán Việt: Hoả tiễn) Nếu ai biết về mạt chược xin được chỉ dạy thêm ạ. QAQ "Anh Xuyên, bài tốt như vậy anh cũng không cần ư, tại sao lại bỏ?" Anh ta hỏi.
Cố Duyên Xuyên đứng lên, nhàn nhạt nói: "Cảnh giới suy nghĩ của anh quá thấp, muốn đi vùng núi cải thiện một chút."
-
Kiều Hạ cúp điện thoại, đặt điện thoại qua một bên. Cô nằm sấp trên giường, vén váy hai dây qua một bên, lộ ra bả vai gầy trắng như tuyết, "Điềm Điềm, phiền cậu rồi."
"Cái này có gì mà phiền." Tương Điềm đổ thuốc tiêu sưng lên tay, nhẹ nhàng xoa lên vai cô.
Vừa xoa, cô ấy vừa hỏi, "Cậu thật sự không định nói tí gì cho đàn anh Cố à? Anh ấy quan tâm cậu như vậy, nếu biết cậu bị thương lại không nói cho anh ấy, chắc chắn sẽ nổi giận."
Kiều Hạ suy tư một hồi rồi lắc đầu nói: "Tớ vẫn khá ổn, không muốn anh ấy lo lắng. Hơn nữa việc này thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, trước khi về chỗ máu ứ đọng khẳng định cũng sẽ biến mất, anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu."
Nghe cô đã tự cân nhắc, Tương Điềm cũng không khuyên nhiều nữa, đau lòng nói, "Lúc đấy cậu ngốc quá! Cây gậy lớn như vậy mà cũng dám cản lại, đánh vào người cậu đau phải biết."
Kiều Hạ tay chống cằm, không chút nghĩ ngợi trả lời, "Nếu tớ không cản chút nào, nếu cây gậy đó đánh trúng đầu học sinh của tớ thì so với tớ chắc còn nghiêm trọng hơn nhiều."
Lau xong thuốc, Tương Điềm còn muốn ngồi cùng cô một lúc nữa, Kiều Hạ cười một tiếng, "Sắp vào lớp rồi, cậu nhanh đi học đi. Tớ không sao đâu, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
Sau khi cô ấy đi, vai Kiều Hạ bị thương nên không thể nằm xuống, cô đành giữ nguyên một tư thế cầm quyển bài thi tiếng Anh cẩn thận lật xem.
Mặt trời dần xuống núi, cô đọc lâu nên hơi mệt. Cô nhắm mắt chợp nghỉ một chút, đến khi tỉnh lại đã sáu giờ.
Kiều Hạ mở điện thoại lên, màn hình hiện lên một tin nhắn chưa đọc. Tương Điềm nhắn một lúc nữa sẽ mang cơm vể cho cô.
Cô nhắn lại nhãn dán cảm ơn rồi nằm xuống tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau, hành lang truyền tới tiếng bước chân, cửa bị ai từ bên ngoài đẩy ra.
Quãng đường từ nhà ăn đến kí túc xá rất xa, Kiều Hạ còn thấy kỳ lạ làm sao cô ấy trở về được nhanh như vậy. Cô ngồi dậy nhìn một chút, mắt đen trợn tròn, rất lâu sau mới phản ứng được, "Anh, tại sao anh lại tới đây?"
Vừa đến, Cố Duyên Xuyên đã nhìn thấy vết sẹo rất nổi bật trên vai cô, lông mày nhíu chặt lại.
"Không phải đã hứa với anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt à, làm sao lại thành như vậy?" Sắc mặt anh âm trầm, biểu tình hết sức khó coi.
Kiều Hạ bị anh mắng nên vô cùng chột dạ, giống như học sinh vừa phạm sai lầm, tự giác cúi đầu, nhỏ giọng giải thích, "Việc này... Buổi sáng em đang ở lên lớp học, lúc lên được nửa đường thì một người đàn ông đột nhiên xông vào còn cầm trong tay một cây gậy. Ông ta chưa nói câu nào đã đi thẳng tới chỗ Tiểu Đình."
"Ông ta là ba của Tiểu Đình. Do uống say đầu óc không tỉnh táo nên hoài nghi Tiểu Đình trộm tiền nhà, thật ra thì căn bản không có chuyện này."
"Hai người tranh chấp trong lớp học. Em đã cố gắng thuyết phục ông ta. Lúc lôi kéo nhau, ông ấy nói Tiểu Đình không biết hối cải rồi nhặt cây gậy lên muốn đánh cô bé. Em lúc đó lập tức ôm cô bé vào lòng để bảo vệ."
Nói xong, Kiều Hạ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Cố Duyên Xuyên nói câu nào. Cô ngẩng đầu lên, dè dặt liếc nhìn sắc mặt anh, phát hiện môi anh mím chặt, có vẻ vẫn vô cùng tức giận
Đây là... Hoàn toàn không để ý tới chuyện cô nói.
Kiều Hạ có chút hoảng hốt, chủ động ngồi kế bên người anh, "Em biết đòn đó rất đau. Nếu em không giúp cản lại một gậy đó, nó sẽ đánh trúng đầu Tiểu Đình, lúc đó hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."
Mắt Cố Duyên tối sầm lại, mặt đầy căng thẳng, vẫn không nói năng gì.
Trước nay anh đều không muốn cô lương thiện. Người khác như thế nào không liên quan tới anh, anh chỉ biết phải che chở cho cô gái nhỏ trong lòng thật tốt, không để cô phải chịu chút tổn thương nào.
Kiều Hạ thấy anh không lên tiếng, không thể làm gì khác đành nói, "Tiểu Đình vô cùng ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Trong giờ học cũng không bao giờ gây chuyện. Lúc nghỉ ngơi cũng không đi chơi đùa nghịch ngợm cùng những nữ sinh khác, luôn một mình một người lặng lẽ ngồi ở vị trí của mình."
"Mặc dù cô bé không nói gì nhiều nhưng lớp vừa tan sẽ lặng lẽ cầm ly nước của em đi lấy nước. Hôm qua sau khi tan học, cô bé còn chờ tất cả mọi người về hết, lấy ra một qua táo đã được rửa sạch từ trong cặp nhét vào trong tay em."
"Em biết, điều kiện gia đình cô bé không tốt. Qủa táo này cô bé đã phải dành dụm tiền tiêu vặt suốt một tuần mới đủ mua. Chỉ là, một bé gái tốt như vậy, em cũng không thể trơ mắt nhìn cô bé đó bị thương mà vẫn mặc kệ được."
Kiều Hạ kéo một ngón tay của anh, đôi mắt đen láy ngước nhìn, trên mặt có mấy phần lấy lòng, giọng điệu mềm mại nói: "Đồng ý với anh chuyện em không làm được, là em sai. Anh tha thứ cho em lần này có được không, lần sau em chắc chắn sẽ không như vậy."
Đối với bộ dáng này của cô, trong lòng Cố Duyên Xuyên dù có giận hơn nữa cũng không thể hiện ra được, chỉ có thể thở dài bất lực, "Không có lần sau."
Anh muốn trừng phạt bóp bóp gương mặt của cô để cô nhớ, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng làm cô đau, chỉ hơi bóp nhẹ một cái.
"Anh biết cục cưng rất dũng cảm, rất lương thiện, nhưng lần sau em muốn xả thân làm việc nghĩa cũng phải nhớ, em là sinh mệnh của anh."
Anh ngước mắt nhìn về phía cô, thần sắc trịnh trọng hỏi, "Cục cưng, nếu em xảy ra chuyện gì, sau này anh phải làm thế nào?"
-
Tự kỉ: Bấm ngày giờ xem tui beta hết trong bao lâu. *T_T*