Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 53

Edit: Er

Beta: TH

Từ khi đến nhà họ Quý, Triệu Như Mi thực sự không hề quan tâm tới con gái của mình nữa.

Tất cả suy nghĩ của bà ta đều dùng để củng cố địa vị của mình trong nhà, ngoại trừ việc hàng năm bỏ ra thời gian nhất định đưa cho Kiều Hạ chút tiền, còn lại thì không bận tâm.

Lần này Triệu Như Mi nghĩ phải đến trạm xe lửa đón cô, vẫn may là lúc ăn sáng, Quý Bá Hào lật báo, thuận miệng nói một câu, "Đã qua một kỳ nghỉ hè dài mà sao Hạ Hạ vẫn chưa trở lại lần nào?"

Quý Hành từ nhỏ đã rất ầm ĩ, thích đánh nhau, thường xuyên gây chuyện phiền toái, Quý Bá Hào vẫn luôn đau đầu không thôi, vì vậy ông rất có hảo cảm đối với người có tính cách ngoan ngoãn và yên tĩnh còn thích đọc sách như Kiều Hạ.

Triệu Như Mi dùng thìa múc một muỗng cháo tổ yến, cười cười, thờ ơ đáp lời: "Chắc con bé lại đi sang nhà bác nó rồi, bác nó ở nhà một mình cô đơn, rảnh rồi thì sẽ gọi nó qua đó ở cùng."

Bà ta vừa nói xong, Quý Hành lập tức cười nhạo một tiếng, "Có người mẹ nào như bà sao, em ấy đi vùng núi dạy học, con gái của mình mà không thèm quan tâm chút nào, không biết cả ngày bà nghĩ cái gì nữa."

Bị vạch trần ở trước mặt mọi người, Triệu Như Mi vô cùng xấu hổ, cố gắng lấy cớ cho mình: "Ôi chao, sau khi Hạ Hạ lớn, có chủ kiến hơn nên không giống như lúc nhỏ, chuyện gì cũng nói với mẹ."

Quý Hành lại trào phúng cười hai tiếng, không nói gì nữa.

Bầu không khí trên bàn cơm nhất thời có chút gượng gạo, Triệu Như Mi lặng lẽ liếc nhìn Qúy Bá Hào, thấy sắc mặt ông ta không có gì khác thường, chắc là đã tin lý do qua loa của bà.

Bà ta giả vở làm người mẹ hiền từ, "Chờ sau khi Hạ Hạ trở về, tôi muốn dì hầm nhiều canh một chút để con bé bồi bổ sức khỏe. Ở vùng núi môi trường tồi tệ như vậy, chắc chắn con bé sẽ chịu không ít khổ cực. Không biết thời tiết đang oi ả như vậy mà nó còn chạy đến đó là gì?"

Quý Bá Hào lại nói: "Đi vùng núi dạy học là chuyện tốt, có ý nghĩa rất lớn."

"Chồng nói rất đúng, là tại kiến thức của quá ít." Triệu Như Mi tươi cười, phụ họa lấy lòng.

Sau đó bà ta cúi đầu ăn cháo tổ yến, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ kì lạ. Quý Hành không phải là thích con gái của bà đấy chứ?

Ý nghĩ này làm Triệu Như Mi kinh ngạc một chút, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, bà tạ lại cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng.

Lần trước bà ta muốn giới thiệu Kiều Hạ cho Lâm Yên thì thằng nhãi đó lại chạy từ trường học tới ngăn cản, bình thường Kiều Hạ có rất nhiều việc, cậu ta còn biết rõ hơn cả người làm mẹ như bà ta.

Trong mắt Triệu Như Mi hiện ra một chút đắc ý.

Lúc trước ngoài miệng thằng nhãi đó còn nói không thích mẹ con bà, nhưng sau đó không phải lại thích con gái của bà ta sao.

Nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, cô con gái này của bà ta, đầu óc có hơi ngốc một chút, nhưng bộ dạng lại rất dễ nhìn, dáng người cũng rất chuẩn, không hề kém mấy nữ minh tinh trên TV.

Sớm tối ở cùng nhau như vậy, người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

Triệu Như Mi môi đỏ mọng cong lên, thoải mái cười cười, trong lòng như sáng như gương.

Bây giờ ít nhất bà ta phải biết rõ, rốt cuộc Quý Hành thích con gái của bà ta bao nhiêu, có thể nguyện ý vì con bé làm tới trình độ nào.

-

Trên xe lửa, sau khi Kiều Hạ nhận được cuộc gọi này thì vô cùng kinh ngạc.

Cố Duyên Xuyên nhìn cô đã cúp điện thoại rồi còn sững sờ lâu như vậy, anh quan tâm hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Kiều Hạ nghĩ thế nào cũng không thông, thẳng thắn nói với anh, "Mẹ em nói một lát nữa sẽ đến nhà ga đón em, lại còn có... Quý Hành đi cùng, nhưng quan hệ của bọn họ luôn không hòa hợp, sao lại cũng nhau đi tới đây chứ?

Chuyện gia đình của cô Cố Duyên Xuyên không biết nhiều lắm, trực giác nói cho anh biết chuyện này thực sự kì lạ. Thậm chí còn có thấy không ổn lắm, nhưng không có chứng cớ gì, trực tiếp nói ra sẽ không tốt.

"Chờ họ đến thì hỏi là ổn thôi, còn nửa giờ nữa mới đến, cục cưng lại dựa vào anh ngủ một lát đi." Anh dịu dàng nói.

"Được thôi." Lúc Kiều Hạ đi dạy vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào, rất mệt mỏi, vì thế dựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại yên tâm đi vào giấc ngủ.

Xe lửa đến trạm, Cố Duyên Xuyên kéo vali hành lý xuống, nắm tay Kiều Hạ cùng đi ra nhà ga. Vừa ra đã lập tức nhìn thấy Quý Hành và một người phụ nữ trông còn rất trẻ.

Kiều Hạ cất vài bước đến, ngỡ ngàng hỏi, "Mẹ, sao hai người lại cùng nhau tới đây vậy?"

Triệu Như Mi cười nói, "Người lái xe là chú Trần trong nhà đột nhiên có việc gấp nên mẹ cho chú ấy nghỉ cả ngày. Nhưng hôm nay con lại về, mẹ muốn đón con về nhà nên đành phải nhờ A Hành, nhờ nó lái xe đưa mẹ tới."

Kiều Hạ nghe xong, vẫn có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Sao Quý Hành lại nghe lời mẹ vậy chứ, hơn nữa mẹ của cô không phải rất bận rộn sao, vì sao lại chủ động tới đón cô chứ?

Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, vì ngay sau đó Triệu Như Mi đã dùng ánh mắt đánh giá nhìn Cố Duyên Xuyên, nhướn mày cười hỏi, "Hạ Hạ, con giới thiệu với mẹ một chút, vị này là?"

Kiều Hạ mở miệng, "Anh ấy là bạn trai của con, Cố Duyên Xuyên, bọn con học cùng khóa máy tính, anh ấy lớn hơn con hai tuổi."

Cố Duyên Xuyên vươn tay, lễ phép nói: "Cháu chào cô ạ!"

Triệu Như Mi cảm thấy chuyện này thật sự rất trùng hợp, người này bà có ấn tượng, chính là lúc chơi mạt chược, bà ta đã nghe được từ người bạn Chúc Tiêm Vũ của mình.

Hoàn cảnh hai người có chút giống nhau, đều là từ kẻ thứ ba rồi mới lên vợ, một người gả cho Quý gia, một người gả cho Cố gia.

Chắc là vì giả tạo y như nhau nên hai người họ luôn có rất nhiều đề tài để nói chuyện, quan hệ vẫn rất tốt.

Bà ta cầm tay anh, "Cậu đã cất công đưa Hạ Hạ nhà chúng tôi về, vốn là nên mời cậu ăn bữa cơm để cảm ơn, nhưng bây giờ cô có chuyện quan trọng muốn nói với Hạ Hạ nên bữa cơm này đành phải để lần sau mời cậu vậy."

Những lời này đều nói rất cẩn thận, nhưng trong đó lại có ý nghĩa sâu xa khác, Cố Duyên Xuyên tất nhiên vừa nghe đã hiểu.

"Cô khách khí quá, nếu là lần sau thì phải là cháu mời mới đúng, vậy cháu đi trước, không làm phiền mọi người nữa."

Kiều Hạ thấy anh muốn đi, trong lòng vô cùng luyến tiếc, nhìn anh, "Chút nữa em sẽ gọi điện cho anh sau!"

"Được, anh chờ em." Cố Duyên Xuyên dịu dàng đáp.

Sau khi lên xe, Kiều Hạ tò mò hỏi, "Mẹ, chuyện quan trọng mẹ muốn nói với con là chuyện gì vậy?"

Triệu Như Mi không trả lời, mà chỉ nói: "Chuyện này không thể nói rõ trong thời gian ngắn được, sau khi về nhà mẹ sẽ nói chi tiết với con."

Kiều Hạ "ồ" một tiếng, cũng không hỏi nữa.

Triệu Như Mi bỗng nhiên nói: "Hạ Hạ, con có nhớ con thích ăn món bồ câu nướng ở nhà hàng Hồng Kông kia không, bây giờ đi mua là đúng lúc họ mới nướng xong."

Thật ra lúc nhỏ Kiều Hạ vô cùng thích món chim bồ câu nướng nhưng sau khi lớn lên thì lại rất ít ăn.

Nhưng đến bây giờ Triệu Như Mi vẫn còn nhớ rõ chuyện này, trong lòng cô cũng có chút cảm động, "Không cần đâu ạ, từ nơi này mà lái xe đến đó phải mất hơn một giờ, quá xa, đợi khi nào đi ngang qua thì mua sau cũng được ạ!"

Chủ yếu là, người lái xe bây giờ không phải người trong nhà, mà là Quý Hành đấy. Cô nào dám làm phiền anh ấy chỉ vì muốn ăn chim bồ câu nướng mà phải đi xa như vậy chứ.

Nào ngờ cô vừa dứt lời thì Quý Hành đã điều chỉnh máy chỉ đường, dùng giọng điệu nước chảy mây trôi nói: "Vừa hay anh cũng muốn ăn, trước hết cứ đi đến đó mua hai xuất rồi về nhà cũng được."

Triệu Như Mi lộ ra một nụ cười đăm chiêu, khẽ cảm thán, "Vậy thì tốt quá rồi."

Mua hai suất bồ câu nướng rồi trở về nhà là hơn bốn giờ chiều, Kiều Hạ bị Triệu Như Mi gọi vào phòng đọc sách.

Kéo ngăn kéo ra, Triệu Như Mi cầm hồ sơ bệnh án từ trong đó ra, đưa cho cô, "Hạ Hạ, con nhìn là biết rồi đấy."

Kiều Hạ mở ra, bên trên ghi rất nhiều từ ngữ của ngành y nên cô đọc không hiểu lắm, chữ viết cũng không rõ ràng, nhìn nửa ngày cũng không hiểu.

Nhưng cô ý thức được chuyện này có vẻ nghiêm trọng, lo lắng hỏi, "Mẹ, sức khoẻ mẹ có vấn đề gì sao?"

Triệu Như Mi thở dài thật sâu, "Tử cung của mẹ có một khối u nhỏ, lúc trước kiểm tra thì phát hiện, may mắn là đã ổn rồi, mẹ làm phẫu thuật thuật nên bây giờ đã hồi phục rất tốt."

Mấy năm nay, nguyện vọng lớn nhất của bà ta chính là có thể sinh cho Qúy Bá Hào một đứa bé thì sẽ khiến địa vị ở nhà của bà ta vững chắc hơn.

Đáng tiếc cuộc đời lại không như mong muốn, uống bao nhiêu thuốc bổ, khám qua rất nhiều bác sĩ nhưng sau đó toàn bộ hi vọng lại rơi vào khoảng không.

Vài ngày trước, sau khi làm phẫu thuật xong, bác sĩ đã thẳng thắn nói cho bà ta biết, về sau bà gần như là không có cơ hội thụ thai nữa. Chuyện này đã khiến cho bà ta bị đả kích rất lớn, vì vậy tinh thần của bà ta đã sa sút một khoảng thời gian dài

Nhưng bây giờ, Triệu Như Mi lại tiếp tục đặt hy vọng trên người con gái của mình.

Cố gia cũng rất được, nhưng Cố Thanh Nham vẫn yêu thương con trai út của mình hơn, còn Cố Duyên Xuyên thì có thể xem là đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi. Về sau phần lớn gia sản và công ty đều giao cho thằng con trai út mà thôi.

Vậy nên nếu so sánh thì Quý Hành vẫn là tốt nhất. Triệu Như Mi có thể nhìn ra, thằng nhóc đó là kiểu người mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Kiều Hạ nghe bà ta nói như vậy, trong lòng áy náy không thôi, tự trách nói: "Mẹ, thật xin lỗi, là tại con bình thường không quan tâm nhiều tới mẹ. Mẹ đổ bệnh nằm viện, chuyện lớn như vậy mà con cũng không biết, cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc mẹ".

Triệu Như Mi lập tức cầm tay cô, nhẹ nhàng lắc lắc đầu như phơi bày tâm trạng của mình, trên mặt bà ta đầy hối hận, "Hạ Hạ, đều là lỗi của mẹ, trước kia không quan tâm tới con, còn đối xử tồi tệ với con."

"Cho đến lúc bị bệnh kia, mẹ mới hiểu được theo đuổi tiền tài và danh lợi đều là vô ích. Chỉ có tình thân mới là quan trọng nhất. Trên đời này, mẹ chỉ có người thân duy nhất là con mà thôi."

"Hạ Hạ, con đồng ý tha thứ cho mẹ chứ, cho mẹ một cơ hội để bồi thường cho con?" Bà ta chân thành và tha thiết hỏi, đôi mắt ngấn lệ.

Kiều Hạ không nghĩ đến đến mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, nhiều năm chờ đợi như vậy, tình thương của mẹ đột nhiên quay lại, cô nhất thời không biết phải làm gì.

Mở to mắt hồi lâu, cuối cùng cô gật gật đầu.

Triệu Như Mi đạt được mong muốn cười rộ lên, sau đó nhìn cô hỏi, "Vậy con có đồng ý chuyển từ chỗ bác con về đây để chăm sóc mẹ ở nhà không?"

"Được, con về với mẹ." Kiều Hạ đáp ứng.

-

Chuẩn bị có âm mưu.

Ngủ thôi, mai trả tiếp nhé.:<
Bình Luận (0)
Comment