Cô Ấy Thật Mềm

Chương 33


Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

Bà bầu bị sốt nếu kéo dài sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, đặc biệt trong ba tháng đầu nếu nặng sẽ có thể gây sảy thai, dù cảm nhẹ cũng không tốt.
Từ Uyển Nghi kêu chị Lệ đi nấu trà gừng, thuốc không uống được, chỉ có thể dùng phương thuốc dân gian áp chế cảm lạnh.
Tuy rằng Khương Từ họ Khương, nhưng lại rất ghét ăn gừng.
(*) Cái này mình cũng không hiểu lắm nhưng mà chắc là do 1 chữ có nhiều nghĩa.
Cô hít mũi, dùng khăn giấy lau đến đỏ cả mũi, không muốn uống bất cứ thứ gì.
Từ Uyển Nghi nghiêm khắc giáo huấn cô mà cô vẫn không an phận: “Con chống đối mẹ thì có lợi ích gì, có bản lĩnh thì đi tìm Phó Thời Lễ đến dỗ con uống đi?”
Việc uống trà gừng để áp chế cảm lạnh, thái độ Từ phu nhân không chút nhượng bộ, thừa dịp còn nóng, bắt cô uống hết chén trà, Khương Từ chịu đựng một trận sóng cuộn biển ngầm trong dạ dày, khí lực yếu nhưng không quên nói: “Con với anh ấy không quá thân thiết.”
Vì hai người chưa thân thiết cũng chưa quen nói chuyện nên cô đã không nhắn tin báo với Phó Thời Lễ cô bị ốm.

Thay vào đó, cô lại vội vã chạy lên

lầu vì không đủ tinh thần, trở về phòng, cuốn chăn bông kín cả người.

Buổi tối Khương Từ ăn quá ít, cuộn tròn thành một quả bóng trên giường, ngủ say đến mức không phát hiện điện thoại trên giường thông báo có tin nhắn mới.
—-
Rạng sáng.
Trước cánh cửa biệt thự vắng lặng, một bóng người cao lớn mặc tây trang bảnh bao xuất hiện từ trong bóng đêm.

Tinh thần anh mệt mỏi sau khi đi công tác trở về, bước xuống xe, một cánh tay cầm áo khoác tây trang màu bạc, tay còn lại đang kéo vali vào nhà.
Đường Yến Lan nghe thấy động tĩnh, là con trai về nhà, bà liền khoác áo khoác đi xuống lầu, ra phòng khách.
“Mẹ.” Phó Thời Lễ đặt vali sang một bên, nhìn thấy mẹ, môi mỏng tràn ra tiếng nói hơi khàn khàn kèm theo chút mệt mỏi.
Đường Yến Lan rót cho anh một cốc nước, ở bên cạnh hỏi: “Đói bụng không? Mẹ đi nấu mì cho con?”
Phó Thời Lễ nhíu mày lại, nói: “Không cần.”
Thái độ của anh ôn đạm, ngón tay thon dài kéo cà vạt xuống, làm mất thời gian nghỉ ngơi của mẹ, anh liền muốn đi nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị lên lầu.

Đường Yến Lan biết con trai không có khả năng vô duyên vô cớ trở về trước lịch công tác mà không có lý do, lại còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy đến đây, liền hỏi: “Là Hàm Hàm nói với con hôm nay Khương Từ về nhà sao?”
“Vâng.” Phó Thời Lễ cũng không giấu mẹ tâm tư của mình.
Nếu không phải Khương Từ ở cách vách, anh cũng không kết thúc công tác sớm rồi vội vàng từ sân bay chạy đến chỗ ba mẹ anh.

Đường Yến Lan thấy anh nửa đêm lăn lộn, hóa ra là vì sáng sớm mai có thể nhìn thấy Khương Từ sớm hơn một chút, trong lòng nhất thời có chút phức tạp, do dự một lúc, hỏi anh: “Tin đồn về quan hệ của Khương Từ với Lương đạo diễn, con trai, con biết không?”
“Tin đồn?”
Đường Yến Lan thấy con trai mình chưa biết, liền đem chuyện từ trong miệng Quý phu nhân nói lại cho anh nghe, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, thở dài nói: “Lương phu nhân chính miệng thừa nhận với người ngoài Khương Từ với chồng bà ấy có quan hệ không chính đáng, việc này, tình huống như thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm, mẹ chỉ hỏi con một câu, không có ý gì khác.”
Phó Thời Lễ từ nhỏ đã hiểu chuyện, tự có chủ kiến, chuyện của anh, người khác không làm chủ được.
Nhớ năm đó, ngay cả chuyện lập hôn ước với Kiều gia, trong nhà vẫn phải tiền trảm hậu tấu (*) sau đó mới để anh biết.

Kết quả, tiểu tử này đối với hai

lão gia của Kiều gia rất khiêm tốn lễ phép.

Mấy năm đi lại với Kiều gia cũng không lạnh lùng, thái độ với tiểu thư Kiều gia vẫn luôn tinh tế, nhưng vẫn luôn kéo dài không chịu đề cập đến chuyện kết hôn.
(*) Tiền trảm hậu tấu: làm trước thông báo sau
Đường Yến Lan là không quản được hôn sự của anh, vì vậy vẫn luôn trông chờ con trai sớm chọn được người, có thể đính hôn càng sớm càng tốt.
Phó Thời Lễ nhíu mày, ngữ khí vững vàng: “Cái gì quan hệ không chính đáng? Cô ấy có quan hệ không chính đáng với Lương Chính, nhưng quan hệ của con với cô ấy cũng chưa chính đáng, Lương Chính thì tính là gì?” Đường Yến Lan tức giận liếc con trai một cái: “Lời này của con đừng để Khương Từ nghe thấy, con bé bị bệnh, lại nghe con có quan hệ không chính đáng với con bé, chắc chắn sẽ cho rằng nhân phẩm con có vấn đề, sẽ không chịu trách nhiệm với con bé.”
Phó Thời Lễ theo ý tứ trong lời nói của mẹ mình, lời nói chậm lại, lông mày ôn đạm dưới ánh đèn có vẻ thâm trầm, nói: “Mẹ, người có quan hệ không chính đáng với cô ấy chính là con trai mẹ, con bây giờ muốn mối quan hệ này trở nên danh chính ngôn thuận, làm phiền mẹ lên lầu lấy sổ hộ khẩu cho con.”
“Con cần sổ hộ khẩu làm gì?” Câu hỏi này của Đường Yến Lan xem như vô nghĩa.
Tất nhiên bà biết con trai bà lấy sổ hộ khẩu trừ việc cùng Khương Từ đi lãnh chứng thì không có mục đích gì khác, chỉ là bây giờ đang khuya khoắt…
Động tác Phó Thời Lễ thong thả ung dung cởi cà vạt, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh, mở miệng nói: “Mẹ không phải nói cô ấy bị bệnh sao? Con bây giờ không yên tâm muốn sang xem tình hình cô ấy, nhân tiện thể hiện lòng trung thành của mình.”
Hành vi nửa đêm đường đột tới nhà, thấy thế nào cũng không giống việc anh sẽ làm, cố tình Phó Thời Lễ lại đang mặc áo khoác tây trang vào, vuốt lại những nếp nhăn, sửa sang thật tốt, tư thế sẵn sàng sang nhà bên cạnh.
Đường Yến Lan xưa nay coi trọng nhất lễ tiết, bà còn ở chần chờ nói: “Cũng không cần phải vội như thế.”
“Mẹ, mẹ hiện tại không vội, cũng không vội ôm cháu mẹ sao?”
Phó Thời Lễ nói không rõ lại khiến Đường Yến Lan bị uy hiếp, bà trừng mắt nhìn anh: “Con nếu có thể thu phục được mẹ vợ mình, mẹ còn ước gì đâu.”
Nói xong, liền lên lầu lấy sổ hộ khẩu.
Phó Thời Lễ lấy ra một hộp quà vuông vắn tinh xảo từ trong vali, cất vào túi quần.

Hai phút sau, lấy sổ hộ khẩu Phó gia từ trong tay mẹ mình, thân hình thon dài đi ra cửa biệt thự, không nhanh không chậm đi đến cửa nhà bên cạnh.

Đêm khuya như vậy tới thăm, xác thật vô cùng thất lễ.
Cũng may bởi vì Khương Từ đột nhiên sinh bệnh, Phó Thời Lễ giải thích mục đính đến thăm của mình, không yên lòng với cô gái của mình, hơn nữa tư thái vô cùng bình tĩnh, khiêm tốn, điều này khiến người làm ra mở cửa có một sự ưu ái lớn, lên lầu gõ cửa phòng Từ Uyển Nghi, nói không ít lời tốt đẹp.
Sau khi Từ Uyển Nghi bị đánh thức, nghe tin Phó Thời Lễ vừa đi công tác trở về, nửa đêm đã chạy sang xem con gái mình.


Làm trưởng bối, bà cũng không ngăn cản không cho anh gặp cô, nhưng xét về thân phận cũng không có đạo lý mẹ vợ phải đi nghênh đón con rể vào cửa.
Bà qua cánh cửa nói với người làm: “Để cậu ta đi vào, nói cho cậu ấy Khương Từ vẫn đang ốm, nhìn một cái liền trở về đi.”
Người làm bên ngoài mấy giây sau liền không có động tĩnh gì.
Từ Uyển Nghi tắt đèn nằm lại xuống, bên cạnh bà, một cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy thân thể bà, giọng nói ôm trầm của người chồng mới Tống Y Thần vang lên: “Con gái bà cùng con trai cả Phó gia kia, qua lại từ lúc nào vậy?”
Lúc Tống Y Thần với Từ Uyển Nghi lập gia đình mới, Khương Từ đã không còn nhỏ nữa, tự nhiên quan hệ ba dượng với con gái riêng cũng xa cách, không có cách nào hòa hợp ở chung như với ba ruột.
Cho nên, đối với chuyện của Khương Từ ông cũng không biết nhiều.

“Ai biết nha đầu này, không nói không rành làm nên chuyện lớn.”
Từ Uyển Nghi cũng không biết rõ tình hình thực tế, Lý Diệp Na cũng không nói quá nhiều nội tình cho bà.

Nếu không phải ngay từ đầu thái độ của Phó Thời Lễ nói rõ sẽ phụ trách với con gái bà, bà cũng sẽ không hỏi mà bỏ qua như vậy.
Tống Y Thần suy nghĩ nói: “Người đàn ông này, chỉ sợ Khương Từ không quản được cậu
ta.”
“Chuyện này còn phải xem đàn ông các người có nguyện ý để người phụ nữ của mình quản không.”
——
Trong một căn phòng yên tĩnh trên hành lang tầng hai, cửa phòng bị đẩy ra.

Người đàn ông với dáng người thon dài đi vào, cố ý làm nhỏ tiếng bước chân để không quấy nhiễu cô gái đang ngủ say trên giường.
Vì vô cớ sinh bệnh nên lúc ngủ coi đã quấn chăn kín mít cơ thể mình, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, hơi nóng, đôi môi mím chặt, tóc tán loạn phủ kín toàn bộ gối đầu.
Khi ngủ đổ một tầng mồ hôi, luôn cảm thấy không khí trong chăn ngột ngạt, nóng bức nên thỉnh thoảng tỉnh lại, lại nhanh chóng ngủ tiếp.

Đôi lông mi

của Khương Từ run nhẹ, cảm giác được có đôi mắt đen nhánh trong đêm tối đang nhìn chằm chằm gương mặt của mình, làm cô bối rối mở hai mắt ra.
Ánh sáng từ ngọn đèn đường ngoài cửa sổ rất yếu, ánh sáng chiếu vào cũng chỉ khiến căn phòng thêm ảm đạm, nhưng lại mơ hồ có thể thấy rõ một bóng người quen thuộc đang lạnh lùng đứng ở mép giường.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ trợn to, cũng không sợ cơ thể đang đau nhức, bình tĩnh nhìn người đàn ông từ trên trời rơi xuống này.
“Đánh thức em sao?” Phó Thời Lễ ngồi xuống mép giường, hơi thở nam tính từ cơ thể anh toát ra cũng tới gần hơn vài phần, làm cảm giác tồn tại của anh càng chân thật hơn.
Anh vươn bàn tay khô ráo ấm áp lên đặt ở trán hơi ấm của cô, giọng nói ngầm có ý quan tâm: “Vẫn không thoải mái sao?”

Khương Từ ngẩn người một lúc mới nhận thức rõ ràng anh đã đến.

“Anh…”
Cô đón nhận cặp mắt thâm thâm thúy của anh, mở miệng nói chuyện, tiếng nói khô khốc: “Không phải đi công tác ba ngày sao?”
“Chuyến công tác đã kết thúc.”
Phó Thời Lễ không đề cập đến chuyện của Lương Chính, mà chỉ ra: “Anh đã nhắn tin cho em.”
Khương Từ vì bị tin nhắn của Lương phu nhân quấy rầy nhục mạ, liền không xem tin nhắn, cô sững sờ nói: “Em bị bệnh, không để ý.”
Phó Thời Lễ gật đầu, rất rộng lượng không cố chấp lấy chuyện này ra giáo huấn cô.
Anh nhìn thấy sợi tóc trên trán nóng bỏng của cô đều ẩm ướt, bình tĩnh hỏi: “Rất khó chịu sao?”
Khương Từ sốt nhẹ cả ngày, thấp giọng ừ một tiếng, ủy khuất đều tan vào trong đó: “Phó Thời Lễ, em bị cảm vô cùng khó chịu, sau khi mang thai mấy ngày, khả năng miễn dịch của em trở nên yếu hơn, vẫn luôn sốt nhẹ không khỏi.”
Cô còn chảy nước mũi, chính là không còn mặt mũi nói với người đàn ông.

Đôi mắt Khương Từ cũng nóng bỏng, khi nói chuyện hơi thở phun ra cũng nóng bỏng.
Cảm thấy cơ thể so với trước kia càng giống một cái lò sưởi nhỏ, cả đêm đã tỉnh lại nhiều lần vì nóng bức, chuyện này đều nói thật hết với Phó Thời Lễ.

Đứa nhỏ này làm cô thật sự khó chịu.
Phó Thời Lễ nghe xong nhíu mày một chút nhưng cảm xúc vẫn bình tĩnh, bàn tay thon dài vén mái tóc ở trán cô sang một bên, giọng nói ôn nhu an ủi: “Em bây giờ là vì sinh bệnh nên mới cảm thấy khó chịu, chờ hết sốt sẽ tốt hơn.

Thực xin lỗi, lần này là do anh bận đi công tác nên không có thời gian chăm sóc em! Nói cho anh biết, bây giờ anh nên làm gì mới có thể khiến em dễ chịu hơn, ít nhất tâm lý có thể khiến em cảm thấy thoải mái.”

Khương Từ vốn dĩ mang một bụng ủy khuất lập tức bị giọng điệu ôn nhu của anh nói vài ba câu đã hết hơn nửa.
Khóe mắt cô vẫn còn đỏ hoe, cô trốn dưới chăn nhìn anh: “Người em đổ mồ hôi rồi.”
Phó Thời Lễ nghiền ngẫm hiểu ra ý tứ trong lời nói cô, một lát sau mới nói: “Anh đi lấy khăn nóng cho em, có cần thay quần áo không?”
Khương Từ lắc đầu, kỳ thật dưới chăn cô cũng không mặc đủ quần áo, chỉ có một chiếc áo mỏng, bởi vì thân thể ra mồ hôi vài lần nên cũng không mặc nhiều quần áo.
Phó Thời Lễ làm việc chăm chỉ, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bàn tay thon dài của anh cầm một chiếc khăn, nhúng qua nước ấm sau đó lại quay về mép giường.
Khương Từ ngồi dậy, bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, muốn nhận lấy.
Kết quả lại không nhận được, người đàn ông này cố tình không đưa cho cô, mà mở một góc chăn ra, nói: “Anh giúp em.”
Khương Từ mới không cần: “Anh không cần.”
Biểu hiện của Phó Thời Lễ vào giờ phút này vô cùng săn sóc, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Em vì mang thai con anh mà sinh bệnh, anh tới chăm sóc em có vấn đề gì sao?”
Đương nhiên là có.
Khương Từ tưởng tượng đến bàn tay thon dài của anh cầm khăn bông lau qua lau lại trên dưới cơ thể cô, nhịp tim liền tăng nhanh, nghĩ thế nào cũng cảm thấy sao sao.

Cô và anh còn chưa thân thuộc đến thế, sao có thể bình tĩnh được.
Đầu ngón tay cô nắm chặt lấy chăn, gắt gao, sợ người đàn ông đang ở gần này sẽ mạnh mẽ kéo nó ra, giọng nói xấu hổ đến muốn chết: “Em không có mặc quần.”

Đáy mắt Phó Thời Lễ biến đổi trong vài giây, đôi môi mỏng tràn ra tiếng nói thanh trầm: “Không mặc quần lót?”
“Anh nghĩ gì vậy!” Khương Từ cảm thấy khuôn mặt càng ngày càng nóng, cô chỉ nói hai chữ “quần” để giải thích cho anh mà anh hiểu lại theo nghĩa khác vậy?
“Nếu không phải thế, em che lấp cái gì?” Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ tiến gần đến, không kéo toàn bộ chăn của cô gái nhỏ ra, suy xét nếu hồ nháo sẽ khiến cô bị lạnh, mà chỉ kéo lên một góc, bàn tay đẹp của anh đi vào trong ổ chăn.
Khương Từ không kịp trốn, thân thể phủ đầy ẩm ướt trơn trượt, để cho một tay người đàn ông nắm lấy eo mình, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Đừng lộn xộn, nếu không sẽ sờ đến chỗ khác.”
Câu cảnh cáo này lập tức có tác dụng!

Khương Từ không dám giãy giụa, hai mắt đỏ hoe, hơn nửa là xấu hổ.
“Em đừng sợ anh.” Phó Thời Lễ đã nhận ra cơ thể cô cứng đờ, cánh tay ôm toàn bộ chăn bông bọc cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, hơi thở nam tính tràn ra bên tai cô, lại cực kỳ ôn nhu nói: “Em đang sốt nhẹ, anh sẽ không nghịch em.”
Trong bụng còn mang một tiểu gia hỏa, thân thể thai phụ không thể vui đùa được.
Những lời này thật ra có vài phần đáng tin.

Khương Từ gật gật đầu, chậm rãi thả lỏng bản thân.
Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm khăn lông, ở trong chăn, nơi anh không thể nhìn thấy, lau mồ hôi trên cơ thể cô, vô cùng quy củ, nhưng không tránh được sẽ chạm vào bộ phận nào đó, cho dù vô tình cũng khiến cô vô cùng xấu hổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Từ nóng rực, lông mi càng ngày càng run rẩy.
Phó Thời Lễ từ vòng eo nhỏ của cô đi lên, bàn tay còn cách khăn lông lau qua chỗ mềm mại trước ngực cô, chỉ giống như đang lau mồ hôi, không có cọ xát dữ dội.

Anh cúi đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô gái đang xấu hổ.
“Khương Từ.”
Anh đột nhiên cất tiếng gọi cô.
Nhịp tim Khương Từ vẫn không bình thường lại được, vừa nghe thấy liền ngẩng đầu, tầm mắt còn chưa thấy rõ khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông thì trên môi đã bị đôi môi ấm áp bao phủ.
Cũng chỉ vài giây tiếp xúc ngắn ngủi, Phó Thời Lễ nhanh chóng rời đi, dùng sống mũi cao thẳng xoa xoa ở hõm cổ cô, khi nói chuyện hơi thở nam tính nóng bỏng tràn ra: “Sao em cứ xấu hổ với anh thế?”
Khương Từ bị nụ hôn bất ngờ của anh làm kinh ngạc, chạm nhẹ một hai giây?
Dù sao ý thức của cô đã hoàn toàn rối loạn, hàm răng cắn cắn môi, phía trên vẫn còn lưu lại hương vị của anh.
Không thể không thừa nhận, sau khi Phó Thời Lễ hôn thì cô đã không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Anh sợ cô buồn lại ra mồ hôi bệnh sẽ khiến bệnh nặng hơn, dùng khăn lông từ đầu đến đuôi đều lau qua một lần, còn mượn sức dùng chăn bọc kín cơ thể cô lại.
Trong phòng, không ai đi bật đèn, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào.

Mái tóc đen nhánh của Khương Từ rối loạn, cả người khẩn trương lại thẹn thùng vì bị cánh tay cường tráng của người đàn ông ngồi ở mép giường ôm, hơi nóng trên thân thể cô giảm đi rất nhiều, cũng bớt đi cảm giác choáng váng khi bị sốt nhẹ, lăn lộn một hồi liền có chút mơ màng buồn ngủ.

“Khương Từ.”

Lúc này, Phó Thời Lễ lại gọi cô.

Bình Luận (0)
Comment