Cô Ấy Thật Mềm

Chương 66


Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Lời nói của Đường Hàm Hàm khiến Khương Từ bị phân tâm cả đêm.

Tín hiệu trong thôn không được tốt lắm, cho nên cô cũng bình tĩnh chống đỡ tháng này không gọi điện thoại cho Phó Thời Lễ, chỉ tập trung quay phim.

Thỉnh thoảng mới gửi một tin nhắn báo bình an với anh.
Phó Thời Lễ cũng sẽ gửi tin nhắn báo hành trình công tác với cô, trừ cái này ra, tựa hồ không có cái gì khác để nói.
Khương Từ nhận lại điện thoại từ nữ trợ lý, buổi tối trên giường, mở màn hình lên, nhìn tin nhắn đã đọc.
Trên cùng là một bức ảnh do anh gửi, nói anh đến Mỹ tham gia hội nghị cách đây 3 ngày.

Khương Từ khẽ thở dài, thấy thời gian còn sớm, định nhắn tin lại cho anh, nhưng tín hiệu không tốt cũng không có hy vọng gì, giống như cô còn chưa nghĩ đến chuyện Phó Thời Lễ sẽ đến đây.
Anh cũng rất bận rộn, thường xuyên mang nhóm tinh anh trong công ty đi công tác.
Đó là điều trong suy nghĩ Khương Từ nghĩ vậy, cho nên hoàn toàn không có chút mong chờ như Đường Hàm Hàm.
Nhưng vẫn tự hỏi bản thân có muốn anh đến không?
Điều này làm Khương Từ mờ mịt, cầm điện thoại lăn đi lăn lại trên giường, không biết ngủ từ lúc nào.
…Trong những ngày tiếp theo, Đường Hàm Hàm đã hoàn toàn điều chỉnh tốt trạng thái vai diễn của mình.
Dù không phải diễn viên chuyên nghiệp nhưng cô rất chăm chỉ, quay xong là tập trung nghiên cứu kịch bản, tìm đạo diễn đối diễn.

Hôm nào cũng bận, về nhà là lăn lên giường ngủ, thói ở sạch không còn vì mệt mỏi.
Một ngày trước giao thừa, cả đoàn được nghỉ lễ ba ngày.
Buổi sáng Đường Hàm Hàm đã nháo với Triển Tín Giai muốn đi lên trấn tìm nhà tắm, cô cũng không ngại vất vả, đầu nhỏ còn muốn đi dạo chợ trên trấn.
Bụng Khương Từ lúc này đã lớn, không chịu được xe xóc nảy nên đã nhờ nữ trợ lý đi cùng Đường Hàm Hàm.
“Chị dâu, chị là người tốt nhất, tốt nhất.” Đường Hàm Hàm tiếp nhận tiền mặt từ trong tay cô, càng vui vẻ.
Khương Từ ôn nhu lại kiên nhẫn dặn dò cô: “Đến thị trấn nhớ theo sát Triển Tín Giai, đừng chạy loạn, Tiết Âm lịch những người làm việc ở nơi khác cũng trở về, phải chú ý an toàn.”
“Vâng, chị dâu muốn ăn cái gì, em mang về cho chị?”
Khương Từ mang thai nhưng không kén ăn, cũng không muốn ăn cái gì.

Cô để Đường Hàm Hàm đến thị trấn chơi, thứ nhất có Triển Tín Giai trông coi, thứ hai mọi người căng thẳng quay phim gần hai tháng khó có ba ngày nghỉ, muốn thả lỏng, đi chơi là chuyện bình thường.
Buổi sáng, nửa đoàn phim lên trấn.
Khương Từ nhàn nhã không có việc gì làm nên đi bộ ở trong thôn một chút, chậm rãi dẫm lên cành cây giòn tan trên đường.

Trường học ở đây khác với những ngôi nhà đắp đất, là tòa nhà gạch đỏ kiểu cũ, chỉ cao hai tầng.

Dù trong kỳ nghỉ đông vẫn có thể nhìn thấy nhiều trẻ em mặc áo khoác bông đang đá cầu bên trong, không khí rất náo nhiệt.


Giữa trưa có nắng ấm, cô ôm bụng, đi lên một bậc rồi ngồi xuống.
Ở đây lâu như vậy, Khương Từ phát hiện trẻ em trong thôn hầu như là những đứa trẻ bị bỏ rơi, tuổi còn nhỏ đã phải giúp gia đình làm nông.

Nhìn những đứa trẻ hiểu chuyện, đáng yêu này cô lại không nhịn được cúi đầu, bàn tay trắng nõn cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Đứa trẻ trong bụng lúc này đã có cử động.
Có đôi khi, cảm xúc cô dao động, đứa trẻ trong bụng cũng vậy.
Khương Từ đến bây giờ còn chưa nghĩ ra tên con, nhưng tình cảm với đứa trẻ trong bụng lại càng ngày càng sâu sắc, chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ này đang từng ngày lớn lên trong bụng cô, lông mày cong lên, có một loại vui mừng không nói thành lời.
Cô phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, ở lại trường cho đến khi mặt trời lặn.

Bọn trẻ đều được gọi về nhà ăn cơm, toàn bộ trường học trở nên yên lặng.

Khương Từ cũng đứng lên đi ra ngoài, khi đi ngang qua nhà dân nhìn thấy những ánh đèn lồng màu đỏ cũng có thể tưởng tượng ra sau cánh cửa là một nhà náo nhiệt.
Khương Từ chậm rãi tiếp tục trở về nhà trưởng thôn, trên đường không có nhiều người.

Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không biết vì sao cô lại thấy nhớ nhà.
Có thể là do bầu không khí náo nhiệt lại rảnh rỗi không có việc gì làm.

Khương Từ thu hồi cảm xúc, vừa đi đến cửa nhà trưởng thôn, trong nhà đã có người gọi cô: “Khương đạo, có người đến gặp cô.”
Nghe được một câu như vậy.
Khương Từ cho rằng người trong đoàn phim đang đùa cô.
Cô bước vào ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng từ trong phòng bếp bay tới, cười nói: “Có khách sao? Có phải Hàm Hàm nhà tôi không?”
Người phụ trách vừa gọi cũng không khỏi mỉm cười .
Khương Từ nhìn thấy một đống đồ Tết đặt trong sân, cho rằng đều là đồ mua ở trấn, liền nói: “Hôm nay Triển đạo thắng lợi trở về a.”
Người phụ trách không vạch trần, để cô tự vào phòng xem.
Chẳng lẽ đoàn phim chuẩn bị quà tết cho cô?
Khương Từ cũng không vội ăn cơm, đi về phía phòng mình.
Sắc trời đã hoàn toàn mờ mịt, bên trong không biết ai đã bật đèn, ánh sáng ố vàng mờ ảo chiếu trên cửa sổ, tầm mắt đặc biệt không rõ ràng.
Khương Từ đẩy cửa phòng ra, bước chân trái vào trước.

Vừa ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một người đàn ông thon dài xuất hiện trong phòng.
Trong mùa đông lạnh giá này, Phó Thời Lễ mặc sơ mi trắng, tây trang đen, khoác áo lông dê, thân hình cao lớn, đôi chân thon dài thẳng tắp đứng trước mép giường, khi đôi mắt thâm thúy nhìn qua, cô lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Hoàn cảnh đơn sơ này không phù hợp với khí chất của anh.
Giọng nói của Khương Từ nghẹn ở cổ họng, im lặng nhìn anh chằm chằm hồi lâu.
“Hai tháng không gặp đã không nhận ra chồng mình?”

Giọng nói trong trẻo, đầy từ tính của Phó Thời Lễ vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến Khương Từ tìm thấy vài phần cảm giác chân thực.

Cô dường như không để ý ổ gà dưới chân, vội vàng bước qua.
“Cẩn thận.”
Phó Thời Lễ vươn tay cánh tay ra đỡ cô.
Lòng bàn tay khô ráo, ấm áp qua chiếc áo khoác ngoài ôm eo cô.
Cả người Khương Từ nằm trong lồng ngực anh, tim đập rất nhanh, đôi mắt vẫn không thể tin được, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Phó Thời Lễ cúi đầu, khi môi mỏng nói chuyện, hơi thở ôn nhu, dễ ngửi đều phả lên trán cô, nóng nóng: “Đến gặp em.”
Trước đây anh không xuất hiện.
Khương Từ không nghĩ đến việc Phó Thời Lễ bận rộn đi công tác khắp nơi lại cố ý chạy đến đây một chuyến, mà hiện tại, anh thực sự xuất hiện ở đây.

Khiến ý thức của cô trì độn, nội tâm lại vui mừng khi anh đến.
Đã gần hai tháng không gặp, Phó Thời Lễ nhìn cô, thanh âm trầm thấp truyền đến: “Em béo.”
Khương Từ chớp chớp mắt, mở đôi môi đỏ mọng ra: “A, có phải xấu đi không?”
Cô đến đây quay phim lâu như vậy, điều kiện nơi này không tốt lại đang mang thai, không có thời gian chải chuốt trang điểm.

Cả ngày mặt mộc đi ra ngoài, lại vì sức khỏe của con càng không có ý định giảm béo, câng nặng vì thế cũng tăng lên rất nhiều.
Khương Từ bình thường cũng không để ý, nhưng bị Phó Thời Lễ nói như vậy khó tránh khỏi có chút hối hận, sớm biết hôm nay cô đã tỉa lông mày, bôi son.
Phó Thời Lễ thấy khuôn mặt cô đột nhiên nghiêm túc, môi mỏng đang mím lại nở một nụ cười nhàn nhạt, duỗi ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng chạm

vào da thịt trắng như lòng trắng trứng, mềm mại của cô, có chút lưu luyến: “Không xấu, như vậy đã rất đẹp.”
Khương Từ bị anh sờ mặt không được tự nhiên, dù sao đã lâu không gặp.

Cô chỉ bị kích động nhất thời, bây giờ bình tĩnh lại mới cảm thấy xấu hổ.

“Sao anh không bảo em sẽ đến đây?”
Phó Thời Lễ nắm tay cô cùng nhau ngồi xuống mép giường, thân hình cao lớn chiếm rất nhiều không gian, thấy thế nào cũng cảm thấy nơi này không hợp với anh, cố tình người đàn ông này lại bình tĩnh thoải mái nói chuyện với cô: “Anh phát hiện em không nhớ anh chút nào, điện thoại không gọi, tin nhắn mấy ngày mới gửi một lần, đành phải tự mình đến đây.

Lịch trình cuối năm lại dày đặc, sáng mai đã phải đi rồi, nhưng anh vẫn muốn đến gặp em.”
Ngực Khương Từ bỗng ngột ngạt.
Cô thuộc loại không dính người làm Phó Thời Lễ trực tiếp đuổi đến?
Muốn mở miệng giải thích do không có tín hiệu, nhưng lời nói lại nuốt trở lại, anh cũng đến đây, hiển nhiên trong lòng đã biết rõ, không cần thiết phải mở miệng phân thắng bại vấn đề này.
Ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ vẫn đang nắm lấy cổ tay cô, làn da mịn màng, xương cốt mềm mại, lòng bàn tay anh véo đầu ngón tay hai lần, môi mỏng đột nhiên hỏi: “Có nhớ anh không?”

Khương Từ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thần sắc không đùa cợt kia.

Tựa hồ là đang hỏi nghiêm túc.
Cô rất xấu hổ khi Phó Thời Lễ có loại nghi ngờ này, cắn môi nói: “Có.”
Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm cô một lúc, đáy mắt hiện ra ý cười.
Thật mãn nguyện, ngồi máy bay và ô tô hơn mười tiếng đồng hồ từ nước ngoài đến đây, cả ngày cả đêm giải quyết công việc trên xe chỉ để nghe một từ có của cô.
Anh vẫn cúi đầu nhìn người phụ nữ như cũ, ánh mắt lại rơi vào chiếc bụng tròn trịa của cô.
Khương Từ nhận thấy ánh mắt anh, chủ động ngẩng đầu nói: “Đứa nhỏ sẽ đá anh.”
Không khí trong phòng yên lặng, người bên ngoài rất thức thời nhường không gian cho đôi vợ chồng trẻ, cũng không đến gọi đi ăn cơm, hai người ở chung, tình cảm lưu chuyển trong đó.
Phó Thời Lễ nắm lấy cổ tay cô, đưa bàn tay to còn lại đặt lên bụng.
Không có động tĩnh gì.
Khương Từ giải thích: “Con động lúc 4-5h sáng, lúc yên tĩnh.”

“4-5 giờ?”
Phó Thời Lễ nhíu mày: “Em có thể nghỉ ngơi tốt sao?”
Khương Từ gật đầu: “Chính là đứa nhỏ sẽ cựa trong bụng em, rất nhẹ nhàng, hẳn là một cô gái nhỏ tốt tình.”
Nói đến đứa trẻ mặt mày cô mang đậm ý cười mềm mại.
Phó Thời Lễ nhìn, bàn tay xoa tóc cô.
Ở trong phòng nói chuyện suốt thế này cũng không tốt, thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã không còn sớm, Khương Từ nhẹ giọng hỏi: “Ăn cơm chưa?” Người
Người đàn ông cười như gió xuân phơi phới, biết cô muốn mang anh đi ăn liền im lặng lắc đầu.
“Cơm nhà thôn trưởng rất ngon.” Khương Từ dắt anh đi ra ngoài.
Bên ngoài đã ăn cơm, cả đoàn phim đều biết chuyện Khương Từ đang mang thai còn vất vả đi quay phim, cũng biết cô là con gái ảnh hậu, lại không biết chồng cô là ai.
Lần này nhìn thấy người thật tất cả ánh mắt tò mò đều bị dập tắt.
Vợ trưởng thôn mang hai phần cơm còn lại trong bếp ra, mỉm cười nói với người đàn ông bên cạnh Khương Từ: “Cứ coi đây là nhà của cậu, không đủ ăn trong phòng bếp vẫn còn.”
Bàn tay thon dài trắng nõn của Phó Thời Lễ tiếp nhận bát cơm có móng heo bên trên, thần sắc thong dong, rất lịch sự nói lời cảm ơn.
Khương Từ ngồi xuống cầm bát đũa của mình trước.
Cô nhìn thấy móng heo quen thuộc, khẽ nói với Phó Thời Lễ: “Lần cuối vợ thôn trưởng để lại móng heo cho em đã lâu lắm rồi, cô ấy còn để cho Triển Tín Giai nhưng tất cả đều bị Hàm Hàm cướp mất.”
Phó Thời Lễ nghe vậy, thuận thế đưa hai cái móng heo qua, giọng điệu không nghe được cảm xúc biến hóa: “Chà, hai cái này cũng để lại cho Hàm Hàm gặm.”
Suy nghĩ một chút thì biết, một người đàn ông tự phụ như anh làm sao có thẻ gặp móng heo?
Khương Từ bận tâm trên bàn cơm còn có người, chỉ mím môi cười trộm.

Vợ trưởng thôn gắp thịt lợn cho Phó Thời Lễ đến khi anh ăn no.
Khương Từ biết đó là vì anh đến thăm còn mang theo một đống hàng tết đưa cho thôn dân.
Khi cô nhìn thấy trưởng thôn mang theo hàng tết đi phân phát, cô quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ vì gió lạnh ngoài cửa, đôi mắt trong veo nhìn người đàn ông đang trò chuyện cùng nhân viên công tác trong đoàn.


Phó Thời Lễ ở đây, khí thế giảm rất thấp.
Dù không phô trương nhưng tác phong và khí thế của anh vẫn không lừa được mọi người, mác người có tiền đã bị người trong đoàn gắn lên người anh.
Đã khoảng tám rưỡi, Đường Hàm Hàm vẫn chưa trở về.
Khương Từ thừa dịp điện thoại có tín hiệu đã gọi điện cho Triển Tín Giai, hỏi bao giờ trở về.

Sau đó cô lại đi vào phòng bếp tìm vợ trưởng thôn lấy nước nóng để Phó Thời Lễ rửa mặt, mới rời đi một lúc, Phó Thời Lễ đã tìm tới.
Dù đang nói chuyện với nhân viên đoàn phim nhưng nhất cử nhất động của Khương Từ anh vẫn luôn để ý.
Thấy cô vác bụng bầu chạy vào bếp tự nhiên thấy không yên tâm đi theo.

“Để anh.”
Trên bếp đầy nước nóng, Phó Thời Lễ không dám để bàn tay nhỏ trắng nõn của cô chạm vào.
Khương Từ đành phải về phòng với anh.
Đóng cửa lại, cơ hồ ngăn cách không khí lạnh bên ngoài.
Phòng Khương Từ có nước lạnh, đổ một ít nước nóng pha với nước lạnh trong chậu lúc tìm khăn bông lại phát hiện trong góc tường có một chiếc vali màu đen.
Cô xoay người nhìn Phó Thời Lễ cởi chiếc áo khoác đen, hỏi: “Anh mang đồ vệ sinh cá nhân không?”
Phó Thời Lễ tùy tiện đặt áo lên mép giường, ngón tay thon dài cởi bỏ đồng hồ đắt tiền và nút tay áo sơmi nhìn cô: “Dùng của em.”
“Ồ.”
Khương Từ cho khăn bông vào chậu nước, độ ấm nước vừa phải, đầu ngón tay với vào.
Phó Thời Lễ bước tới, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cứ như vậy dán sau lưng cô.

Cách lớp vải tinh xảo, nhiệt độ cơ bắp trước ngực lại không thấp, dùng hơi thở nóng bỏng vây quanh cô.
Từ đầu tới giờ, anh đều rất quy củ, nhiều nhất chỉ bóp cổ tay cô hai ba lần.
Bây giờ đã là buổi tối, mọi người đều về nghỉ ngơi, nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì sẽ không có ai đến quấy rầy.
Bây giờ đột nhiên xảy ra hành động thân mật làm nhịo tin Khương Từ tăng nhanh, bàn tay trắng nõn muốn nhanh chóng vươn ra khỏi mặt nước nhưng

anh lại nắm lấy bàn tay cô trước, nhỏ giọng ghé sát tai nói: “Có muốn anh không?”
Anh hỏi lại!
Lần này Khương Từ không biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy lỗ tai thật nóng, bị hô hấp nóng ướt của anh ảnh hưởng.
Phó Thời Lễ dùng sống mũi cao thẳng cọ mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của cô.

Căn phòng lạnh lẽo lập tức nóng lên, anh nói: “Nhân viên trong đoàn nói các em được nghỉ ba ngày sao?”
Khương Từ không dám thở mạnh, cảm thấy hơi thở anh ở khắp mọi nơi, không thể thoát được.
Đang êm đẹp lại hỏi nghỉ làm gì?
Trong lòng cô mơ hồ đoán được câu trả lời, vừa nghĩ tới lại thấy xấu hổ.

Phó Thời Lễ đột nhiên dùng môi mỏng dán lỗ tai cô.
Nụ hôn đánh lén khiến Khương Từ run lên.
Động tác khẩn trương theo bản năng, đôi tay không cẩn thận làm nước bắn ra ngoài, một vài giọt nước bắn vào đôi giày da bóng loáng của anh.
Phó Thời Lễ lại không thèm để ý, cánh tay hữu lực che chở bụng cô, tựa hồ bận tâm đứa nhỏ, lại như có như không hôn lên tóc cô, như muốn giày vò cô một lần mới thoải mái.
“Hả?”
Phó Thời Lễ kìm nén giọng điệu, vẫn luôn hỏi cô: “Trong khoảng thời gian này có phải em đã phớt lờ anh không?”
Là do tín hiệu không tốt với cả coi còn bận làm phim nên quên thường xuyên gọi điện cho anh.
Hành vi ghen tuông mù mịt của người đàn ông này khiến Khương Từ không chống đỡ được.
Cô bị hơi thở nam tính của anh làm khẩn trương, xoay người, ngón tay dính nước đặt lên cánh tay anh, đỏ mặt, cô đột nhiên kiễng chân lên hôn lên môi anh..

Bình Luận (0)
Comment