Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 11

Gần đây không khí lớp rất khẩn trương. Trước ngày quốc khánh còn vui tươi hớn hở, thầy chủ nhiệm chia lớp làm bốn nhóm nhỏ. Hiện tại các nhóm nhỏ sụp đổ.

Tư Dật cả ngày lạnh mặt cũng không biết bày thái độ cho ai xem. Khiến cho đại biểu bộ môn thu bài tập cũng không dám đi hướng bên cậu.

Tiết tự học buổi tối hôm nay, bọn học sinh đều vùi đầu ôn bài, chuẩn bị cho kỳ thi tháng sắp đến.

Chương trình phát thanh không đúng lúc vang lên. "Mời các lớp trưởng, lớp phó, uỷ viên kỷ luật năm nhất, năm hai, đến phòng 201 khu hành chính họp."

Âm thanh kia lặp đi lặp lại vang lên trong phòng học mấy lần rồi ngừng.

Lục Gia đang ngủ, nghe được thông báo thì lười biếng duỗi eo đứng lên, hướng Tư Dật khoa tay múa chân một chút: "Anh Dật, đi."

Tư Dật không phản ứng, cau mày khoanh tay nhìn chằm chằm đề bài trước mắt. Tựa hồ đã đắm chìm ở trong đại dương học tập mênh mông.

Vương Tư Miểu đứng dậy, đi đến bàn Tư Dật, gõ gõ vài cái. "Đi thôi, đi họp."

Mọi người bội phục, không hổ là lớp trưởng mặt lạnh a!

Tư Dật tựa hồ đang ngẩn người, bả vai giật mình, đứng dậy: "Ừ."

Lúc đứng dậy, vừa vặn chạm vào quyển bài tập trên bàn, không biết vô tình hay cô ý quyển bài tập lại rớt trên ghế Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ chỉ ngồi một góc nhỏ ghế, thân thể chồm về phía trước, không biết đang làm cái gì.

Tư Dật mím môi, không nhặt quyển bài tập, đi theo Vương Tư Miểu cùng Lục Gia ra ngoài.

Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, rụt rụt cổ, chọc chọc cánh tay Cố Dật Nhĩ: "Dật nhĩ, cậu ấy đây là làm sao vậy?"

Cố Dật Nhĩ ngô một tiếng: "Chắc là dì cả của cậu ấy tới?" Ngữ khí rất là không chút để ý.

"... Nam sinh sao có thể có dì cả đến thăm chứ." Lâm Vĩ Nguyệt vẻ mặt không tin.

"Tại sao không?" Cố Dật Nhĩ chỉ chỉ sau bàn: "Cậu ấy đó còn không phải vậy sao?"

Nói xong câu đó, Cố Dật Nhĩ liền đem đầu lại vùi vào bàn học.

Lâm Vĩ Nguyệt thò lại gần: "Cậu đang xem cái gì?"

Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu lên, Lâm Vĩ Nguyệt phát hiện má Cố Dật Nhĩ ửng đỏ, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt lưu chuyển. Thần bí hướng Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt, đem tay áo đồng phục to rộng lôi kéo, lộ ra một cái di động.

Trường học không cho phép mang di động, nhưng cũng không gây trở ngại bọn học sinh trộm mang di động. Các thầy cô dễ chịu cũng liền mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không làm trò gì quá phận thì coi như không biết.

"Tớ đang xem tiểu thuyết, xem không?" Cố Dật Nhĩ đưa điện thoại di động qua bên Lâm Vỹ Nguyệt.

Lâm Vĩ Nguyệt trên cơ bản chỉ xem các loại sách báo mà phía sau sách ngữ văn đề cử, còn lại đều không rõ các loại khác, tiểu thuyết cô chưa bao giờ tiếp xúc, liền rất tò mò.

"Là Lão Xá* hay là Ba Kim**?" Vĩ Nguyệt ngây thơ hỏi.

*Lão Xá là một văn sĩ, viết nhiều tiểu thuyết về đề tài học sinh, trí thức và thị dân, nhất là về cuộc sống ở Bắc Kinh.

** Ba Kim là Nhà văn, dịch giả, nhà hoạt động xã hội

Cố Dật Nhĩ xì một tiếng cười lớn: "Tớ xem là thiểu thuyết ngôn tình."

"Ngôn tình? Quỳnh Dao sao?"

Cố Dật Nhĩ bị sự ngây thơ của Lâm Vĩ Nguyệt đánh bại: "Vĩ Nguyệt, nói đến ngôn tình, chẳng lẽ cậu chỉ xem qua Hoàn Châu Cách Cách?"

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: "Không có a, tớ còn xem qua Tân Dòng Sông Ly Biệt."

"Thiên Sứ.com xem qua chưa? Hoa Lửa xem qua chưa?" Dật Nhĩ hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt mê mang lắc lắc đầu: "Đó là cái gì?"

Các bộ truyện gối đầu của các nữ sinh tuổi xuân đầy mơ mộng: Tuyệt sắc mỹ thiếu niên cùng nữ sinh nghèo khổ, Nam sinh phúc hắc si tình cùng nữ sinh ngây thơ bảo khiết, Yêu anh liền phải huỷ hoại anh cả những nữ nhân nằm qua giường anh, Bá đạo tổng tài em yêu anh - anh lại ngược em - dù sao em chính là chết sống không đi - nữ chủ tuyệt mỹ làm trời làm đất, Câu chuyện tình yêu, Muốn em rơi lệ, nửa đêm trốn trong chăn tay bấm điện thoại xem, có thể khóc ướt toàn bộ bao gối.

Cố Dật Nhĩ đem điện thoại đưa cho Lâm Vỹ Nguyệt: "Cậu xem này."

Lâm Vĩ Nguyệt nhìn cái giao diện xanh mượt, cảm giác rất bắt mắt.

"Che trời lấp đất mà hôn, cơ hồ muốn đem cô cắn nuốt, đầu lưỡi cạy mở răng cô ra, xâm thành chiếm đất, không lưu tình chút nào. Cô giãy giụa, bất đắc dĩ sức lực giữa nam nữ khác biệt quá lớn, không hề có cơ hội tránh thoát. Anh gầm nhẹ một tiếng, nụ hôn dần dần dịu lại."

Lâm Vĩ Nguyệt tuy rằng là lần đầu tiên xem, nhưng nhân loại tựa hồ trời sinh đối với miêu tả loại này có chút thông tuệ, lĩnh ngộ thực mau.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt nóng lên: "Này..."

"Kích thích không?" Cố Dật Nhĩ nhìn Lâm Vỹ Nguyệt nhướng mày.

Lâm Vĩ Nguyệt thẹn thùng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, cắn môi: "Không nghĩ tới cậu không đứng đắn như vậy a!"

"Tớ chỉ là vừa vặn cho cậu xem một đoạn này mà thôi, kỳ thật đoạn dưới vẫn là rất trong sáng nha." Cố Dật Nhĩ lại đem điện thoại đưa qua: "Cùng nhau xem không?"

Lâm Vĩ Nguyệt đấu tranh tư tưởng rất lâu, xác nhận lại: "Không có cái loại tình tiết như vậy nữa sao?"

"Không có, chỉ có một ít mà cậu vừa mới đọc rồi đấy."

Sau đó hai cái đầu lén lút dúi đầu vào bàn học, cả tiết tự học đều trộm đọc tiểu thuyết ngôn tình.

"Vì cái gì nam chủ luôn là đỏ mắt gầm nhẹ, anh ta là con thỏ sao?"

"......"

"Nữ chủ không phải thích nam chủ sao? Vì cái gì nam chủ tới tìm cô cô ngược lại cùng nam phụ đi rồi?"

"......"

"Nam chủ mỗi ngày rống, giọng nói không đau sao..."

Cố Dật Nhĩ hôm nay mới phát hiện, Lâm Vĩ Nguyệt lại là người hay thắc mắc đến vậy.

Thật sự quá ảnh hưởng đến cảm xúc đọc truyện, Dật Nhĩ chỉ nói: "Nếu là không có tình tiết này nọ thì tiểu thuyết còn có thể viết tiếp sao? Trực tiếp liền kết cục rồi còn gì, cậu xem cậu, đừng có thắc mắc nữa."

Lâm Vĩ nguyệt có điểm ủy khuất: "Tớ lại không nói sai..."

Cố Dật Nhĩ đem điện thoại dịch sang mình: "Cậu xem sách hóa học của cậu đi."

"... Tớ không nói nữa."

Tuy rằng có điểm ngốc, nhưng không thể không thừa nhận, tiểu thuyết ngôn tình vẫn là so với sách hóa học hay hơn một trăm lần.

*****

Ba người tới nơi họp, phát hiện ra bọn họ đến sớm. Tư Dật đảm nhiệm vị trí ủy viên kỷ luật, trừ bỏ mỗi ngày hy sinh thời gian nghỉ trưa, cũng không có chỗ nào làm người khác không hài lòng.

Uỷ viên kỷ luật có chỗ khác biệt với các chức vị khác, khó ở chỗ nếu lớp học có bạn học không tuân thủ kỹ luật thì không biết nên chí công vô tư đem bạn học ghi vào sổ, hay nên nhắm mắt mở mắt xem như không thấy được.

Lựa chọn thứ nhất thì đắc tội đồng học, lựa chọn thứ hai thì tổn hại danh dự trước mặc thầy cô, cho nên chức vị này, không ai nguyện ý đảm nhiệm.

Tư Dật không có loại phiền não này, cậu đi học rất ít sẽ chú ý đến những người khác, chính mình không nghe giảng thì là nhìn cái ót Cố Dật Nhĩ mà như đi vào cõi thần tiên, đến nỗi những người khác nói gì cậu cũng không thèm để ý.

Học sinh năm nhất mỗi ngày bị giao thêm nhiều bài tập hơn nhưng đi một vòng lớn thì tiết tự học buổi tối là thời điểm làm bài tập tốt nhất, lúc về nhà thì là thời gian ngủ, trừ bỏ động tĩnh lật trang giấy cùng âm thanh bút cọ xát vào vở, cơ hồ nghe không ra tạp âm gì nữa.

Tư Dật có thói quen mang tai nghe một bên nghe âm nhạc một bên làm bài tập, bởi vậy cũng không biết ai nói gì.

Cho dù có người bị bắt được, cũng không ai dám nói cái gì.

Ai bảo đàn em của Tư Dật đông đảo, người giang hồ đều gọi là anh Dật.

Vương Tư Miểu ngồi ở vị trí ở giữa, Tư Dật cùng Lục Gia mỗi người ngồi một bên, Vương Tư Miểu viết cái gì đó, Lục Gia tiếp tục ghé vào trên bàn tiếp tục giấc mộng lúc nãy.

Có nữ sinh trộm nhìn Tư Dật, hai ba người nhỏ giọng mà nói nhỏ, còn mang theo tiếng cười.

Tư Dật bản thân tựa hồ không hề phát hiện, rũ mắt không biết đang nhìn cái gì.

"Tư Dật."

Có người kêu cậu. Cậu ngẩng đầu, là một nữ sinh, đang đứng ở trước mặt ý cười ngâm ngâm nhìn cậu.

Lục Gia không biết như thế nào bỗng nhiên tỉnh táo. Cách Vương Tư Miểu hướng Tư Dật khoa tay múa chân: "Lớp ba, hoa khôi lớp ba!"

Sau đó bị Vương Tư Miểu hung hăng trừng mắt liếc Lục Gia một cái.

Lục Gia rụt rụt cổ, cuối cùng nói câu: "Tên là Tôn Yểu!" Sau đó nhìn biểu tình Vương Tư Miểu ngậm miệng lại.

Là cô gái đó a, hoa khôi lớp ba.

"Bên cạnh cậu không có người, tớ có thể ngồi không?"

Tư Dật ngữ khí không gợn sóng: "Tùy tiện."

Tôn Yểu ngồi bên tay phải Tư Dật, đem ghế kéo lại, nói: "Lần trước cảm ơn cậu dạy tớ làm bài."

"Chuyện nhỏ thôi."

"Nếu không phải cậu chỉ các bước giải đề cho tớ, chắc tớ nghĩ nát óc cũng không ra rồi." Tôn Yểu ngữ khí thật chân thành, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười ngọt ngào: "Nhưng là sau đó lúc tính toán vẫn có điểm khó, tớ tính sai rồi, thật lãng phí thời gian cậu dạy tớ."

Tư Dật giương mi: "Cậu làm sai, còn cảm ơn tớ làm cái gì?"

"Chẳng lẽ còn muốn cậu từng bước từng bước viết cụ thể ra cho tớ sao? Như vậy quá phiền cậu rồi."

Tư Dật cũng không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên liền nhấp miệng cười. Nhìn trông có vẻ ngốc ngốc cậu thở dài: "Quả thực trên đời này chính là có người không có lương tâm như vậy đấy."

Tôn Yểu không biết lời này ám chỉ ai, Tư Dật nói xong câu đó, liền đem đầu quay đi, không có ý tứ cùng Tôn Yểu tiếp tục nói chuyện nữa.

Lúc sau giáo viên liền bước vào. Nội dung cuộc họp này là về việc sắp đến kỷ niệm ngày thành lập trường. Học trưởng và học tỷ năm ba mỗi ngày bị buộc ở phòng học làm bài tập luyện thi, tính ra kỷ niệm ngày thành lập trường cũng làm ảnh hưởng đến nhiệt tình học tập của bọn họ. Chỉ có học đệ học muội năm nhất, năm hai là rảnh rỗi.

"Bởi vì đây là năm kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên trường học lần này rất coi trọng, chờ tới ngày đó, sẽ có không ít học trưởng học tỷ thành danh trở về trường, ban cán bộ phải cố gắng phối hợp với giáo viên để ngày kỷ niệm thành lập trường diễn ra tốt đẹp, nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ."

Thầy tổng phụ trách vừa lòng gật gật đầu: "Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này còn có tiệc tối, tiết mục khai mạc đã được an bài tốt, nhưng là hiện tại cần thêm một người biểu diễn nữa, hình thức không giới hạn, thời gian tương đối khẩn cấp, các em trở về hỏi các bạn trong lớp, xem có ai muốn báo danh không."

Tiết mục cho tiệc tối đã sớm đã sớm được chuẩn bị, hiện tại muốn thêm một tiết mục nữa, ai cũng không muốn ôm món đồ sứ dễ vỡ này.

Chuyện quan trọng này nói xong, thầy tổng phụ trách nói đến chuyện tiếp theo: "Gần đây tôi thấy tình hình kỷ luật của năm nhất cũng không tệ lắm, đặc biệt là lớp một, nhật ký hành trình không có ghi chép ai mắc lỗi cả, tôi có lời khen ngợi một chút ban cán bộ lớp một, mọi người vỗ tay nào."

"Bạch bạch bạch bạch!"

Tư Dật trừu trừu khóe miệng, không quá nguyện ý tiếp thu cái khen thưởng này.

Vương Tư Miểu cũng thực bình tĩnh, chỉ là hướng mọi người thoáng cười tỏ vẻ cảm ơn.

Lục Gia thì tương đối phiêu, đứng lên cúc cung, ngoài miệng thực dối trá khiêm tốn: "Hổ thẹn rồi, hổ thẹn rồi!"

Tiếp theo thầy tổng phụ trách chuyển sang chuyện tiếp theo: "Nhưng là chỉ kiểm tra kỷ luật không thôi vẫn chưa đủ, còn phải bảo đảm hiệu suất học tập của các bạn nữa, tôi biết, một tháng đầu sau ngày khai giảng, đã có người nhịn không được đem điện thoại theo, tôi ở chỗ này cũng không muốn nhiều lời, nhưng nội quy chính là nội quy, trường học nói không cho phép mang di động, vậy không thể mang, nếu các em nhìn thấy có bạn học nào trốn tránh lén lút chơi di động thì tịch thu, trực tiếp giao cho giáo viên bộ môn thời điểm đó xử lý, hoặc là giao cho chủ nhiệm lớp."

Loại đắc tội bạn học này, càng không ai nguyện ý làm. Tất cả mọi người đều không phản ứng gì. Thầy tổng phụ trách lại dong dài lằng nhằng nói một ít lời xong liền kết thúc: "Tiết tự học buổi tối cũng mau kết thúc, tôi cũng không nói nhiều nữa, các em về phòng học đi, học sinh không ở nội trú thì lúc về nhà chú ý an toàn."

Một đám người tốp năm tốp ba đứng dậy rời đi, Tư Dật đứng dậy giật giật cổ, chuẩn bị về phòng học lấy cặp sách về nhà.

"Anh Dật, các cậu đi trước đi, tớ ở đây nghỉ ngơi một chút, hôm nay giữa trưa đã quên nghỉ trưa, giờ thấy mệt quá."

Lục Gia ngáp một cái, lại ngồi trở về.

"Cậu nhớ tỉnh trước khi bảo vệ khóa cửa phòng đó."

Tư Dật chân dài bước đi,hơn phân nửa thân mình liền ra khỏi phòng học.

"Tư Dật."

Vương Tư Miểu bỗng nhiên gọi cậu lại. Tư Dật quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Vương Tư Miểu có chuyện gì.

Vương Tư Miểu đỡ đỡ mắt kính, thần sắc nghiêm túc: "Vừa mới nãy thầy tổng phụ trách nói cậu đều nghe được chứ?"

"Nghe được."

"Tớ hy vọng cậu không cần lại bao che các bạn học, nếu gặp phải người vi phạm thì ghi lại vào nhật ký hành trình ngay."

Thật đúng phong cách nói chuyện của cán bộ lão làng, Tư Dật ngẩng một chút.

"Hy vọng cậu không giống Lục Gia, trước mặt thì là một bộ dạng khác phía sau lưng lại là một bộ dạng khác."

Nữ sinh này từ nhỏ khi bắt đầu đi học chính là lớp trưởng đại nhân cũng là tận tâm tận trách, mọi việc trong lớp đều quản rất tốt.

Nói xong câu đó, Vương Tư Miểu lại xoay người đi trở về bên cạnh Lục Gia. Tay duỗi ra, nắm một bên tai Lục Gia kéo lên.

Lục Gia tiếng kêu thảm thiết vang lên: "Má ơi! Đau!"

Tư Dật che lại lỗ tai, lòng còn sợ hãi về phòng học.

Mới vừa về phòng học, liền có người nhìn cậu hỏi thăm: "Cuộc họp nói gì vậy?"

"Kỷ niệm ngày thành lập trường."

Các bạn học lập tức tinh thần tỉnh táo: "Là được nghỉ sao!"

Vừa qua quốc khánh xong liền nghĩ đến việc nghỉ nữa, bọn học sinh này cả ngày không nghĩ đọc sách mà toàn nghĩ gì không đâu.

"Không phải, chờ lớp trưởng trở về thông báo cho mọi người." Vừa nghe không phải nghỉ, mọi người cũng không có hứng muốn nghe nữa.

Tư Dật đi trở về chỗ ngồi, phát hiện Cố Dật Nhĩ cùng Lâm Vĩ Nguyệt đồng thời nằm ở trên bàn, bả vai run lên, không biết đang làm gì. Cậu lặng lẽ khom khom lưng, phát hiện một chùm ánh sáng. Quá quen thuộc, ánh sáng màn hình di động. Đầu lưỡi chống lên một bên má, cậu nhướng mày.

Thời cơ đến rồi. Hành động tức khắc như sét đánh không kịp che tai, hắn vươn tay tới, chuẩn xác lấy được di động của Cố Dật Nhĩ.

Di động tới tay. Cố Dật Nhĩ cùng Lâm Vĩ Nguyệt đồng thời ngẩng đầu, còn có chút mông lung.

Tư Dật nhìn Cố Dật Nhĩ đắc ý cười, vốn tưởng rằng Cố Dật Nhĩ lúc này khẳng định sẽ tức giận sau đó kêu to đem điện thoại trả cô.

Nhưng cô không có, mặt cô ửng hồng, ánh mắt long lanh, vẻ mặt của cô gái nhỏ ủy khuất nhìn cậu.

Này vẫn là Cố Dật Nhĩ sao? Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, nắm tay dậm chân, nhỏ giọng hô: "Mau trả tớ!"

Có... Có điểm đáng yêu... Tư Dật không kịp phục hồi tinh thần lại, theo bản năng mắt nhìn di động của Cố Dật Nhĩ, di động còn không có khóa màn hình, mặt trên là thứ cô đang xem dở.

"Anh đem hai chân cô tách ra, nhìn cảnh xuân nơi đó, hầu kết gợi cảm di động lên xuống. Thật xinh đẹp."

Cái này là ý gì!

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Dật: thì ra em thích loại tư thế này, anh đã hiểu rồi

Cố Dật Nhĩ:...

Tư Dật: Lần sau không bằng chúng ta...

Cố Dật Nhĩ: Câm miệng!
Bình Luận (0)
Comment