Editor: Ngải
Bây giờ không còn là con trai nữa, lắc mình biến thành con gái rồi.
Tờ giấy trên tay lúc này như củ khoai lang nóng bỏng, Tư Dật ngồi tại chỗ thở ngắn than dài.
Lại trúng chiêu, sau bao nhiêu lần rồi mà vẫn không khôn ra.
Sau đó Phó Thanh Từ bên cạnh cũng thở dài một tiếng.
Tư Dật nghiêng đầu nhìn cậu, thử thăm dò hỏi: “Cậu cũng bắt được nhân vật nữ à?”
Phó Thanh Từ há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì thì từ tổ khác truyền đến một tiếng tru tréo.
“WTF! Mẹ nó chứ tớ bắt được Thượng Quan Ngọc Phân!” Thanh âm tục tằn, kinh động rung nhà.
Nữ thứ Thượng Quan Ngọc Phân,thiên kim nhà trại nuôi heo, thanh mai trúc mã kiêm vị hôn thê của Tư Mã Phú Quý, tình thâm bất thọ, cảm động đất trời.
(Tình thâm bất thọ: Tình cảm sâu đậm thường không kéo dài được)“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thật con mẹ nó quá kích thích!”
“Rốt cuộc là ai xui xẻo bắt được Tư Mã Phú Quý!!!”
“Tìm kiếm Tư Mã Phú Quý, gọi Tư Mã Phú Quý!”
Thầy Mộ đứng ở bục giảng cười nhìn học sinh ở dưới loạn cào cào, cuối cùng đã sắp ồn ào đến lớp bên cạnh mới vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người bình tĩnh lại.
“Được rồi, được rồi, đã biết mình diễn cái gì rồi phải không? Trật tự lại nào, từng người nói một.”
Các bạn học sôi nổi nói ra nhân vật mình sẽ diễn, thầy Mộ dùng phấn viết tên bọn họ dưới tên nhân vật trên bảng đen.
Tuy nói tên hơi quê mùa, nhưng cũng may chỉ là chân le ve, phần diễn không nhiều, thôi thì cứ diễn vậy.
Nhóm người này bản thân cũng không phải kẻ đứng đắn gì nếu không cũng sẽ không kết phường nghĩ ra cái kịch bản như thế này, cảm xúc cự tuyệt ban đầu qua đi, mọi người cũng bắt đầu tiếp nhận rồi, lại còn hứng thú bừng bừng mà thảo luận.
Các nhân vật đã có người đảm nhiệm, ngoại trừ nam nữ chính phụ còn chưa có người lên tiếng.
“Hửm? Bốn nhân vật quan trọng nhất đâu?” Thầy Mộ nhướng mày hỏi, “Nếu đã rút trúng thì phải nhận mệnh, phản kháng vô hiệu.”
Những người còn chưa có nhân vật đều lấy giấy trắng ra để chứng minh bản thân mình.
Thầy Mộ nhìn một lượt rồi tỏa định mục tiêu vào một chỗ.
Tư Dật và Phó Thanh Từ nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó yên lặng mà cùng xê dịch mông, rời xa đối phương.
“…..”
“……” Tại sao lại như vậy?
Lục Gia chắp tay trước ngực: “Cầu trời lạy phật có nữ sinh, như vậy con có thể đổi với cậu ấy!”
Sau đó cậu nghe thấy thầy Mộ đọc ra tên của hai người: “Tư Dật, Phó Thanh Từ, nhân vật của hai em là gì?”
Toàn lớp đầu tiên là trầm mặc ước chừng mười giây, sau đó bộc phát ra một trận cười kinh thiên động quỷ đến thần linh cũng khiếp sợ.
“Không thể tin được, úi mẹ ơi tớ muốn chết, ai có thuốc trợ tim không mau cho tớ nhanh!”
“Ha ha ha ha ha thật sự là duyên phận!”
“Cả đời ngồi cùng bàn với nhau đi, nhân vật ngốc bức ai cũng có!”
Mọi người còn đang cười, chỉ có Lục Gia vẻ mặt buồn rầu: “Hai người đó nhất định là không muốn đổi với mình…”
Thầy Mộ cũng nghẹn đến mức rất khó chịu, tay cũng sắp không cầm nổi phấn viết rồi, một bàn tay ôm bụng hỏi: “Hai em là nhân vật gì?”
Tư Dật dùng tay chống đầu không muốn trả lời.
Phó Thanh Từ mặt không có biểu tình, nhưng mà mọi người có thể nhìn ra được bây giờ cậu tuyệt vọng đến cực điểm rồi nên mặt mới vô cảm như thế.
Một lúc sau, Phó Thanh Từ rốt cuộc mở miệng, ngữ khí bình tĩnh: “Tư Mã Phú Quý.”
Sau đó lại là một trận tiếng cười.
Thầy Mộ gật đầu: “Được, thế Tư Dật em là nhân vật nào?”
Cố Dật Nhĩ thay cậu trả lời: “Vương Tiểu Thúy.”
“Được đấy, được làm nữ chính, Tư Dật, vận khí của em cũng không tồi nha.”
Tư Dật lấy cái chết để uy hiếp: “Nếu thầy lại nói đùa nữa thầy có tin em nhảy xuống luôn từ chỗ này không?”
“…” Thầy Mộ khụ khụ, xoay người viết tên hai người lên bảng đen.
Phía dưới học sinh lẩm nhẩm, vốn dĩ trong lòng có chút kháng cự, nhưng lúc này lại biến thành tràn đầy chờ mong.
“Càng xem càng xứng đôi…”
“Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó, có lẽ các nữ sinh điên hết mất.”
Hai học bá thành CP, quá kích thích.
“Ừm… Sao vai nam phụ không có ai nhận?” Thầy Mộ xoay người lại, lại hỏi, “Ai diễn nam phụ?”
Không ai trả lời, trong tay mọi người đều đã có giấy.
Lúc này lại truy cứu ai lén bỏ tờ giấy có tên nam phụ rồi thay bằng giấy trắng cũng không có ý nghĩa, bởi vì cho dù là ai cũng sẽ không thừa nhận, thầy Mộ đành phải từ bỏ tính toán này, định lần nữa tuyển một vai nam phụ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, không ai nguyện ý.
Thầy Mộ thở dài: “Làm thế nào bây giờ? Nhân vật không thể nói bỏ là bỏ được.”
Có người ra chủ ý: “Thầy Sư tử, nếu không chúng ta tranh thủ lớp khác còn chưa biết kịch bản là gì, lừa một người đến đây thế thân đi.”
Thật là một ý kiến vô sỉ, nhưng lại được mọi người nhất trí thông qua.
Tối hôm đó, trên Tieba nổi lên một chủ để hot:
【 Chiêu mộ diễn viên sân khấu kịch, hoan nghênh người có chí gia nhập ~】
Chủ thớt thuyết minh bởi vì các loại nguyên nhân, hiện tại thiếu một vai nam phụ, để nâng cao tình cảm quê nhà nên tiến hành chiêu mộ ở Tieba, tìm kiếm chàng trai dịu dàng tươi trẻ vào vai nam phụ, thù lao là cơm trưa tình yêu một tháng liên tục.
Người chiêu mộ là toàn bộ học sinh lớp 10-1.
Lớp 10-1 tụ tập tinh anh, ở trong mắt các bạn học lớp thường vẫn tồn tại như những vị thần, lần này thi tháng có 9 môn thì năm vị trí đầu tiên đều ở lớp 1, mười vị trí đầu tiên thì lớp 1 chiếm tám chỗ.
Lại thêm hai nhân vật thần cấp lấy danh hiệu Trạng Nguyên thành phố nhập học.
Kịch bản mà một đám học bá viết ra nhất định cũng không kém.
Người báo danh rất nhiều, độ hot của chủ đề mãi không giảm, luôn ở trang đầu tiên đỏ rực một mảng.
【 Tớ không báo danh, tớ chỉ muốn hỏi một chút, ai diễn nam nữ chính? Là CP Trạng Nguyên sao? 】
【 Cùng câu hỏi với lầu trên, cầu chủ thớt báo cáo 】
【 Mấy người tỉnh lại đi, nếu CP Trạng Nguyên diễn nam nữ chính, vậy các cậu đi diễn không phải là tìm chết sao? 】
【 Tớ nghe nói là lớp 1 rút thăm, chắc không trùng hợp vậy đâu 】
【 Trả lời lầu trên, nhưng thật sự rất muốn xem hai người bọn họ diễn! 】
***
Nam phụ đã được quyết định, là bạn học Nhị Canh ở lớp 5 trở thành khách mời hữu nghị.
Cửa sau là Tư Dật và Lục Gia mở ra, đến casting cũng không cần, trực tiếp quyết luôn.
Nhị Canh nghe nói Dật ca với Lục Gia đều có đất diễn, cho nên tâm tư cũng hơi rục rịch, muốn đến góp vui với huynh đệ.
Dù sao Dật ca đi đầu mất mặt, cậu làm chó săn số một của Dật ca, sao có thể nhìn Dật ca chịu chết một mình mà không dao động.
Tư Dật đáp ứng rất sảng khoái, lý do là thà tìm một người không quen biết tới diễn, còn không bằng tìm một người quen thuộc, ghê tởm thì ghê tởm, ít nhất cũng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên.
Các bạn học lớp 1 dọn bàn ghế vào một góc, sau đó một đám người ở bên trong chuẩn bị tập luyện.
“Nào, diễn viên đến chỗ này tập hợp.” Đạo diễn cuốn kịch bản thành một cây gậy cầm trong tay, đứng ở trên bục giảng gào thét.
Người không phải diễn thì ở bên cạnh xem hăng say.
Diễn viên thì như phạm nhân đi chịu tội, mọi người đứng tại chỗ, trên mặt là biểu tình vạn phần nghiêm trọng.
Đạo diễn ra vẻ thành thục khụ khụ: “Mọi người vui vẻ lên một chút nào, đặc biệt là mấy vai chính, nào cười lên một cái coi.”
Vai chính nhất là Phó Thanh Từ vốn dĩ rất cao ngạo lạnh lùng, đôi mắt cậu không động dù chỉ một chút, cũng lười đưa ra phản ứng gì.
Tư Dật so với cậu thì tốt hơn một chút, nhưng lúc này cũng là một bộ tôi vừa mù lại vừa điếc, rất là không cho đạo diễn mặt mũi.
Đạo diễn nóng nảy: “Tôn trọng đạo diễn một chút được không!”
Diễn viên cũng nóng nảy: “Nếu không phải cái tên ngốc nhà cậu từ đầu ra cái chủ ý rách nát này, thì sao bọn tôi lại phải ở đây diễn cái kịch bản nhị hóa này!”
Đạo diễn rụt rụt hai cái, sau đó lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trách tớ à? Tớ chỉ nói ra ý tưởng, tên nhân vật có phải mọi người cùng nghĩ hay không? Cốt truyện có phải cùng nhau thảo luận hay không? Hiện tại lại đổ hết lên đầu tớ, tớ không làm!”
“Không làm thì không làm! Chuyển lớp!” Mọi người không sợ chiêu này của đạo diễn.
“Các vị đại ca đại tỷ, dừng bước!” Đạo diễn hai ba bước từ trên bục giảng nhảy xuống, cầu xin, “Chủ nhiệm lớp cho tớ làm đạo diễn, dặn dò tớ nhất định phải để các vị tập luyện cẩn thận, đây là tiết mục hiệu trưởng tự mình gật đầu, nếu là hỏng bét thì tớ nhất định phải chết, cầu xin các vị!”
Các diễn viên cũng không thật muốn bãi công, dù sao vẫn phải đi học ở trường này, nhất định phải cho hiệu trưởng mặt mũi.
Một đám người cãi cọ ầm ĩ, người xem cũng mồm năm miệng mười, mấy diễn viên vẫn luôn an tĩnh như gà bị phiền đến nhăn nhó mặt mày.
Cửa sổ phòng học đóng chặt, có không ít bạn học ở lớp khác vây xem, nhưng cũng không nhìn ra tình huống bên trong thế nào.
Nhị Canh bước vào lớp 1, được những người khác coi thành học bá lớp 1 mà nhìn chằm chằm, trong lòng hưng phấn không chịu được, cảm giác nội tâm cực kỳ bành trướng.
Đạo diễn đang cúi đầu cúi cầu xin nam nữ chính thể hiện ra một chút biểu cảm, mà nam nữ chính đều giữ bộ dáng lạnh lùng không chút nào dao động.
Xem ra còn phải mất một thời gian nữa.
Nhị Canh nhìn về phía Cố Dật Nhĩ đang đứng cách cậu tương đối gần, cô với một em gái nữa không biết đang nói cái gì.
“Bạn học Cố, có thể cho tớ gia nhập với được không?” Cậu da mặt dày, không muốn một mình ngây ngốc đứng đó nên trực tiếp thò mặt qua.
Cố Dật Nhĩ biết cậu ta, sảng khoái gật gật đầu: “Cậu là bạn của Tư Dật đúng không?”
“Đúng vậy, cậu còn nhớ tớ à.”
Cố Dật Nhĩ cười một chút: “Tớ toàn nghe thấy Tư Dật gọi cậu là Nhị Canh, tên của cậu là gì?”
Cô vẫn luôn vẫn duy trì tươi cười ấm áp điềm đạm, rất khó tưởng tượng nữ sinh mềm mại thế này có thể chọc tức Dật đến mức hai ngày trước cơm cũng không nuốt được.
Ở nhà ăn ăn cơm, vài người ngồi cùng nhau, vốn đang ăn cơm ngon nghẻ, Dật ca bỗng nhiên đập mạnh đôi đũa xuống bàn, vẻ mặt phẫn nộ không biết suy nghĩ cái gì.
Mọi người hỏi cậu bị làm sao vậy, vẻ mặt cậu tức muốn hộc máu, còn không phải là bởi vì cô!
Không cần nói, trong lòng mọi người đều rõ ‘cô’ trong miệng Dật ca là ai.
Tư Dật đẹp trai, học tập ưu tú, lúc ở Anh Tài đã có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, cậu trước nay đều lễ phép mà xa cách, đối với nữ sinh, vẫn duy trì khoảng cách đúng mực, không lạnh nhạt, nhưng cũng không thân cận, chính là khoảng cách như vậy, lại làm người khác càng thêm điên cuồng.
Cậu là vị trí tấn công số một trên sân bóng rổ, cũng là một học sinh ưu tú sấm sét không tạc được; cậu là đại ca kiêu ngạo trong trường thích kéo bè kéo cánh để người ta kêu cậu một tiếng Dật ca, cũng là thiếu niên tuấn tú cúi đầu an tĩnh đọc sách trong phòng học.
Dáng người cậu cao mảnh khảnh, cơ bắp rắn chắc trên cánh tay là do chơi bóng rổ luyện thành, rõ ràng luôn chạy nhảy dưới ánh mặt trời mà vẫn ôn nhuận như bạch ngọc, đẹp trai thanh lãnh khiến người ta chú ý.
Ngoại trừ lúc ở cùng với bạn bè, cậu cũng rất ít nói chuyện.
Bởi vậy tất cả mọi người cho rằng, Tư Dật là một đóa hoa kiêu hãnh trên vách đá dựng đứng ghê người, khó hái, cũng không dễ nhìn thấy được.
Dật ca từ trước đến nay chưa từng tức giận với con gái, cũng chưa từng để ý đến một nữ sinh nào như vậy.
Chính cậu cũng chưa ý thức được, trước kia khi bọn họ nói chuyện về nữ sinh, cậu sẽ đứng ở một bên giả vờ điếc, hiện tại chỉ cần chủ đề nói chuyện xuất hiện ba chữ Cố Dật Nhĩ, mức độ tham dự của cậu sẽ trở nên cực kỳ cao.
Dáng vẻ cực kỳ khó chịu oán trách Cố Dật Nhĩ giảo hoạt như thế nào, hãm hại cậu thế nào.
Nhưng lại dùng cái xưng hô ‘Nhĩ Đóa’ buồn nôn như vậy.
Hơn nữa, trong ánh mắt có bất đắc dĩ, có vui mừng, cũng có ngọt ngào, chỉ là không thấy có buồn bực.
Mồm nói tức giận, lại vẫn nhận mệnh mà tiếp nhận cái nhân vật luôn miệng nói cự tuyệt này.
Sau đó oán trách sao cô có thể xấu xa như vậy.
Biết cô xấu xa lại vẫn cam lòng tình nguyện để cô khi dễ.
Nhị Canh thân với cậu nhất nên nhìn mọi chuyện cực kỳ rõ ràng.
Dật ca không ai bì nổi kia đã thua trong tay Nhĩ Đóa vừa giảo hoạt xấu xa vừa đáng yêu, vừa khiến người tức giận lại khiến người ta bất đắc dĩ mà cậu luôn miệng nhắc tới rồi.
Mà chính cậu dường như còn chẳng hay biết gì.
Nhị Canh phục hồi tinh thần, nhìn cái lỗ tai hư hỏng trước mắt này.
Cô lớn lên vừa ngoan vừa xinh đẹp, ngày ấy khai giảng ở hội trường cô kinh diễm bộc lộ quan điểm, làm rất nhiều nam sinh chỉ liếc mắt một cái đã nhớ kỹ.
Khó có thể tưởng tượng cô sẽ xấu xa như vậy, xấu xa đến mức Dật ca cũng không có cách nào với cô.
“Ai nha, tên của tớ đọc ra giống như là mắng chửi người ý, vẫn là không nên nói đến.”