Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 42

Tháng 5, mùa xuân ấm áp rời đi, đầu hạ đã buông xuống.

Những mầm non của sự sống mới cuối cùng cũng đã nở nụ hoa, lộ ra màu sắc tươi sáng bên trong nhụy.

Thành phố Thanh Hà là khu vực với khí hậu á nhiệt đới gió mùa điển hình, tuy còn chưa tới giữa hè, nhưng những chú ve sầu đã không chờ được mà bắt đầu râm ran, công khai biểu thị sự ra đời của chúng.

Mặt hồ yên tĩnh, ngẫu nhiên có gợn sóng nổi lên soi rõ bầu trời trong vắt quang đãng.

Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa đào ngọt ngào.

Trên sân bóng rổ, hai mắt Tư Dật gắt gao nhìn chằm chằm hai đối thủ đang muốn đoạt bóng trước mặt.

Cậu làm bộ muốn nhảy lên ném rổ, đối thủ lập tức làm tư thế lấy đà nhảy lên.

Lúc này hai lớp đang tiến hành thi đấu trận chung kết bóng rổ của khối lớp 10.

Lớp 1 đã dẫn trước một điểm, chỉ cần 30 giây còn lại không bị úp rổ là bọn họ có thể thắng.

Một khi đã như vậy thì cũng không cần vì cool ngầu mà lên rổ 3 điểm cho đối phương có cơ hội đoạt bóng làm gì.

Lông mày Tư Dật nhíu lại, nhanh chóng truyền bóng cho Nhị Canh ở bên cạnh, hai người làm bạn trên sân bóng nhiều năm nên ăn ý mười phần, Nhị Canh nhanh chóng nhận bóng, vọt về hướng rổ, sau khi vượt qua vạch 3 điểm, Nhị Canh vươn cánh tay vèo cái ném bóng vào rổ đối phương.

Tiếng huýt sáo của trọng tài vang lên, lớp 1 giành được chiến thắng với cách biệt 3 điểm mỏng manh.

“A a a a a a thắng rồi!”

Mọi người hưng phấn vây quanh nhau chúc mừng thắng lợi.

Nhị Canh thở phì phò đề nghị: “Các huynh đệ, các huynh đệ, chúng ta tung Dật ca lên được không!”

Mọi người đồng ý, Tư Dật còn chưa kịp phản ứng đã bị vài người nâng tay chân lên, sau đó vài người vừa hô vừa tung cậu lên trời.

Cậu giương mắt nhìn bầu trời xanh vô ngần, mồ hôi uốn lượn chảy xuống làm cậu nhất thời quên đi căng thẳng và kích thích ban nãy.

Sau khi Tư Dật được buông xuống, các thành viên trong đội cổ vũ của lớp 1 ôm bình nước và khăn lông tới.

Có rất nhiều nữ sinh muốn đưa nước và khăn cho cậu, chỉ là Tôn Yểu làm đội trưởng đội cổ vũ đứng mũi chịu sào đi phía trước, không cho người khác chút cơ hội nào đã trực tiếp đưa nước và khăn cho cậu.

“Chúc mừng các cậu.” Ngữ khí của Tôn Yểu mềm nhẹ, “Mệt lắm rồi đúng không, lau mồ hôi uống nước đi.”

Tư Dật nhẹ nhàng cười với cô một cái rồi chỉ lấy khăn của mình phủ lên đầu: “Cảm ơn, nãy giờ cậu hô cố lên chắc là cũng đau họng lắm, nước này cậu uống đi.”

Tôn Yểu cũng không tức giận, rút tay cầm bình nước của mình lại, hỏi: “Vậy cậu uống gì?”

“Lát nữa tớ tự đi mua là được.”

Nhị Canh đúng lúc đưa bình nước của mình qua: “Dật ca, uống của em đi, em không chê anh đâu.”

Tư Dật trực tiếp mắt trợn trắng cự tuyệt: “Cút đi, ai muốn uống nước của cậu.”

“Vậy anh muốn uống của ai? Không phải là anh thật sự muốn đến quầy bán quà vặt mua đấy chứ?”

Tư Dật không trả lời, ánh mắt giống như lơ đãng nhìn về phía người nào đó, rõ ràng thi đấu đã kết thúc nhưng vẫn như cũ ngồi ở cầu thang thất thần không biết đang làm cái gì.

Bên cạnh cô có một chai nước, còn mới, chưa mở ra.

Vóc dáng của cậu cao, cho dù phía trước có một đám người, cậu cũng có thể chuẩn xác tìm được cô.

Cố Dật Nhĩ cầm lấy nước, dường như muốn mở bình nước ra.

Trong lòng Tư Dật cười thầm, mau vặn ra mang đến cho cậu đi, cậu con mẹ nó khát sắp chết rồi.

Cô dùng hết sức mãi vẫn chưa vặn được.

Tư Dật khẽ nhíu mày, nhấc chân muốn đi đến phía cô.

Giây tiếp theo, Cố Dật Nhĩ đã vặn ra.

Cậu thu hồi ánh mắt, chờ đợi người nào đó đưa nước lại đây.

Nha đầu kia dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu, ngửa đầu, uống hết hơn phân nửa chai nước, thoạt nhìn cũng là vừa rồi hô cố lên đến khản giọng.

“……”

Nhị Canh còn đang lộc cộc lộc cộc uống nước, bỗng nhiên một bàn tay vươn đến đoạt mất suối nguồn vui sướng của cậu, Nhị Canh bị sặc đến khụ khụ vài tiếng, điên người muốn nhìn xem thằng oắt con nào dám đoạt nước của cậu.

Kết quả là Tư Dật đang ngửa đầu uống nước của cậu.

Nhị Canh trợn mắt há hốc mồm: “Dật ca anh vừa nãy không phải…”

Tư Dật liếc cậu một cái không nói chuyện.

Sau khi sảng khoái uống hết, cậu ném cái chai lại cho Nhị Canh.

Miệng của con gái đúng là chuyên lừa người.

Mấy tháng trước còn ra vẻ cô vợ nhỏ ngoan ngoãn mua nước cho cậu uống, bây giờ lại biến thành một cái cánh gà ngâm ớt ích kỷ chỉ biết suy nghĩ cho chính mình.

Cậu mới mặc kệ cô.

***

Ngày tháng giống như nước chảy, không nhanh không chậm chậm rãi chảy qua bánh xe thời gian.

Tư Dật không nghĩ tới nha đầu kia có thể nhẫn nhịn đến vậy.

Vốn là cậu đề nghị xa cách với cô, nhưng đến bây giờ, chính cậu lại trở thành người tâm can cồn cào.

Mắt thấy thi đấu diễn thuyết sắp bắt đầu rồi, nha đầu kia mỗi ngày ở cùng một chỗ luyện tập với cậu, nhưng cố tình chính là có thể nhịn xuống không liếc cậu một cái, không nói với cậu một lời.

Trong phòng học, cậu thấy quan hệ của nha đầu kia cùng cái tên Nhạc Trạch Mính càng ngày càng tốt, cậu không ngồi cùng cô, thậm chí cũng không biết kia hai người đó thế nào mà trở nên thân với nhau đến vậy.

Rõ ràng Nhạc Trạch Mính nhìn qua cũng là dáng vẻ cao lãnh như Phó Thanh Từ, thế mà mỗi lần chỉ cần Cố Dật Nhĩ tìm cậu ta nói chuyện là cậu ta lại có thể nói mãi không hết chuyện.

Đến một ngày phát bài thi trắc nghiệm toán học, Lâm Vĩ Nguyệt phát bài thi tổ bên này của cậu.

Tư Dật nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Học sinh tiểu học.”

Lâm Vĩ Nguyệt biết Tư Dật đang gọi cô, nhưng cô rất chán ghét Tư Dật gọi cô như vậy, cho nên mỗi lần nghe Tư Dật gọi như thế cô sẽ không thèm để ý.

Tư Dật lại gọi vài tiếng, phát hiện tuy rằng động tác của Lâm Vĩ Nguyệt dừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn cậu.

“Bạn học Lâm Vĩ Nguyệt.” Cậu đành phải gọi tên cô.

Lâm Vĩ Nguyệt cười tủm tỉm đáp: “Chuyện gì vậy? Bạn học Tư Dật.”

Tư Dật nhấp môi, ngữ khí có chút không chút để ý: “À, cũng không có gì, chỉ hỏi thăm các cậu một chút, ở bên đấy ổn không?”

Đúng chuẩn ngữ khí của hình tượng tra nam vứt bỏ vợ con, chẳng thèm quan tâm vợ con còn sống hay không.

Khóe miệng Lâm Vĩ Nguyệt giật giật: “Trong cùng một lớp, chỉ cách một tổ, cậu không nhìn thấy à?”

“Tớ cận thị được chưa.” Tư Dật đúng lý hợp tình, “Kia cái gì, ừ, haiz, thôi, lười hỏi đến các cậu.”

Cậu vẫy vẫy tay, làm bộ không kiên nhẫn muốn đuổi cô đi.

Tròng mắt Lâm Vĩ Nguyệt xoay chuyển, cũng không tức giận, khom lưng tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu muốn hỏi Dật Nhĩ không?”

“Ai hỏi cậu ấy!” Tư Dật lớn tiếng phản bác, “Tớ chính là hỏi một chút Phó Thanh Từ ở bên kia có quen không, ngồi với bạn cùng bàn mới thế nào.”

Lâm Vĩ Nguyệt à một tiếng: “Hai người bọn họ rất giống nhau, cơ bản không nói lời nào, nhưng nếu có bài tập thì sẽ thảo luận với nhau.”

Tư Dật bĩu môi: “Không nói lời nào? Tớ thấy Nhạc Trạch Mính nói rất nhiều mà.”

“Đó là với Dật Nhĩ.” Lâm Vĩ Nguyệt nâng nâng mi, “Bọn họ nói chuyện thật sự hợp.”

“Nói cái gì thế?”

Lâm Vĩ Nguyệt ý vị thâm trường kéo dài ngữ điệu: “Không phải là cậu không hỏi sao?”

“… Tùy tiện hỏi thôi.”

“Bọn họ là bạn cùng trường hồi cấp hai, nói chuyện chủ yếu là nói đến chuyện hồi cấp hai, còn có bọn họ hình như đều học nhạc cụ, tớ không học qua nên nghe không hiểu lắm.”

Tư Dật híp mắt: “Không còn cái khác sao?”

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Không có.”

“Ờm.” Tư Dật nhàn nhạt trả về một chữ.

Lâm Vĩ Nguyệt hứng thú, đứng ở bên cạnb cậu cũng không đi, cười hỏi: “Cậu với Tôn Yểu ngày thường nói cái gì thế?”

Tư Dật giương mắt: “Bài tập thôi.”

“Gì nữa?”

“Diễn thuyết.”

“Không có gì khác à?”

Tư Dật ôm ngực nhìn cô; “Cậu một học sinh tiểu học, có thể đừng bát quái như vậy được không?”

“Cũng không biết là ai bắt đầu trước.” Lâm Vĩ Nguyệt hừ một tiếng, “Thấy không còn giá trị lợi dụng là đá văng người ta.”

“Được rồi.” Tư Dật ngoắc ngoắc tay ý bảo cô thò qua, “Vì cảm ơn cậu, tớ mời cậu ăn bánh kem, thế nào?”

Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc: “Không thành vấn đề, về sau tớ nhất định biết gì nói hết.”

Tư Dật dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ mình là gián điệp à.”

“Thấy các cậu giận dỗi lâu như vậy, tớ cũng muốn các cậu nhanh làm hòa mà.” Lâm Vĩ Nguyệt làm động tác cố lên với cậu, “Là đàn ông thì phải chủ động xuất kích, không thể lúc nào cũng để nữ sinh chủ động được.”

Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Cậu ấy ngoại trừ lúc bắt nạt tớ thì rất chủ động, ngoài ra có lúc nào chủ động bao giờ?”

“Lâm Vĩ Nguyệt.” Bỗng nhiên có người gọi tên Lâm Vĩ Nguyệt, cô theo bản năng nhìn qua.

Hóa ra Phó Thanh Từ gọi cô.

Lâm Vĩ Nguyệt chỉ chỉ chính mình: “Cậu gọi tớ à?”

Phó Thanh Từ vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây, có bài này hỏi cậu.”

Thật là hiếm lạ, ngày thường chỉ có cô hỏi bài Phó Thanh Từ, hôm nay phong thuỷ luân chuyển, đến lượt cô bị Phó Thanh Từ hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt nhanh chóng phát xong bài thi rồi chạy về chỗ ngồi.

“Bài nào?”

Phó Thanh Từ không ngẩng đầu: “Không có bài nào, tớ lừa cậu đấy.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lâm Vĩ Nguyệt ngây người: “Hả, sao cậu lại muốn lừa tớ?”

“Ở bên kia ngây người lâu như vậy cũng không biết quay về làm bài tập, lãng phí thời gian.” Cậu nói xong câu đó thì tiếp tục chuyên tâm làm bài tập của mình.

Lâm Vĩ Nguyệt vuốt cái mũi quay người về, trùng hợp đụng phải ánh mắt của thầy Mộ ở trên bục giảng.

Thầy chỉ nhìn cô, bên môi treo ý cười nhàn nhạt.

Lâm Vĩ Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, vừa nãy nhất định là thầy cũng nhìn thầy cô nói chuyện hăng say với Tư Dật.

Chuông tan học vang lên, thầy Mộ cầm giáo án đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa lại quay đầu lại gọi Lâm Vĩ Nguyệt: “Lâm Vĩ Nguyệt, em ra đây.”

Lâm Vĩ Nguyệt động tác nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

“Thưa thầy, có chuyện gì ạ?”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Cùng thầy đến phòng photo lấy một bộ bài thi nữa.”

Lâm Vĩ Nguyệt có chút kinh ngạc: “Vừa mới phát xong một bộ lại phát nữa ạ?”

“Là bài tập làm ở nhà, đi thôi.”

Lâm Vĩ Nguyệt đi theo phía sau Mộ Tử Sư, vẫn luôn duy trì khoảng cách 50 cm, không dám quá mức tiến lên, cũng không dám cách quá xa.

Bỗng nhiên, bước chân của Mộ Tử Sư dừng lại, xoay người quay đầu nhìn cô.

Cô mơ mơ màng màng nâng đôi mắt lên: “Thầy?”

Giọng nói của Mộ Tử Sư nhẹ nhàng: “Sức khoẻ của ba em thế nào?”

Lâm Vĩ Nguyệt chỉ máy móc trả lời: “Khá hơn nhiều rồi ạ, tuần trước đã bắt đầu đi làm.”

“Vậy là tốt rồi.” Mộ Tử Sư mỉm cười, “Ở quê gửi cho thầy không ít đồ chua, em đến văn phòng lấy cùng thầy.”

Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng xua tay: “Sao không biết xấu hổ như vậy được ạ, thầy ơi em không nhận đâu.”

“Nhận đi, nhiều quá mình thầy ăn cũng không hết được.”

Lâm Vĩ Nguyệt biết không cự tuyệt được, đành phải gật đầu: “Em cảm ơn thầy.”

“Không cần cảm ơn, coi như là thầy cảm ơn nhà em đã giữ thầy lại lúc Tết.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhếch miệng cười: “Thầy không cần khách khí như vậy, chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi, thầy đừng để trong lòng.”

Khóe môi anh nhếch lên thành một độ cong xinh đẹp: “Đã rất lâu rồi thầy không ăn Tết cùng ai.”

Bao nhiêu năm phiêu bạt bên ngoài, ngay cả ăn tết cũng là màn trời chiếu đất, uống rượu ngắm trăng với những khách ba lô xa lạ, đêm trừ tịch, nhà nhà đèn đuốc náo nhiệt phi phàm, nhưng duy chỉ có chỗ anh, một chiếc đèn, một chén rượu, một cái ba lô, chính là toàn bộ gia sản ăn Tết của anh.

Cuối cùng thì năm nay, một lần nữa mới có hương vị ăn Tết chân chính. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Người Trung Quốc trong xương cốt vẫn lưu luyến gia đình, bốn chữ toàn gia đoàn viên là người Trung Quốc nâng niu mấy ngàn năm, chỉ có anh một kẻ khác biệt, áp chặt bốn chữ này vào sâu trong nội tâm.

Khi anh lựa chọn buông bỏ hết thảy rời đi đã dự đoán được sẽ có một ngày như vậy.

Cực hạn tự do, ngoại trừ không có vướng bận thì cũng chỉ có không có vướng bận.

Lâm Vĩ Nguyệt bắt giữ ánh mắt cô đơn trong nháy mắt của thầy, vội vàng nói: “Sau này nếu như thầy không ngại thì có thể ăn Tết cùng nhà em, em với ba hai người cũng rất quạnh quẽ.”

Mộ Tử Sư giơ tay sờ sờ đầu cô: “Cảm ơn em, bức ảnh kia thầy sẽ luôn trân trọng, về sau cho dù không có cơ hội ăn tết cùng nhau, thầy nhìn bức ảnh kia cũng sẽ nhớ tới năm nay.”

Ngày giao thừa hôm đó, thừa dịp bầu trời đêm được pháo hoa xán lạn bắt mắt chiếu sáng như một dải ngân hà, anh lấy ra một cái máy ảnh vẫy tay với cô:

“Tới đây, chụp một tấm với thầy, lưu lại khoảnh khắc pháo hoa đêm nay.”

Dưới pháo hoa, Lâm Vĩ Nguyệt cực kỳ co quắp, cũng cách thầy thật xa.

Nhưng trái tim lại đập nhanh dã man.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Bức ảnh kia cô vẫn kẹp ở trong sách, nghĩ ngày nào đó mua một cái khung ảnh, để nó vĩnh viễn trân quý ở nơi đó.

Đi đến văn phòng, Mộ Tử Sư đưa hộp đồ chua cho cô.

Lâm Vĩ Nguyệt có chút nghi hoặc: “Không phải là đi lấy bài thi ạ?”

Mộ Tử Sư nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Thầy lừa em đấy, sao có thể bắt các em viết hết bài này đến bài khác mà không có thời gian nghỉ ngơi thế được, về đi, buổi tối nhớ phải ăn nhé.”

Cô ôm đồ chua, hốt hoảng ra khỏi văn phòng.

Có vài thứ, dường như cô sắp không giấu được nữa rồi.

Vốn là một chút an ủi và ánh sáng ấm áp dành cho cô nơi cùng đường bí lối, nhưng dần dần cô lại có ý niệm không nên có.

Ích kỷ muốn giấu ánh sáng kia trong lòng bàn tay mình.

Lâm Vĩ Nguyệt dùng sức lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình.

Không thể được.

***

Từ lần trước nghe Lâm Vĩ Nguyệt nói, Tư Dật thường xuyên lâm vào trầm tư.

Hôm nay cuối tuần, cậu chả đi đâu, nằm bẹp ở nhà chơi game với bọn Nhị Canh.

Bởi vì thất thần dẫn tới bỏ lỡ vài lần, Nhị Canh ở bên kia cũng có chút điên lên rồi: “Dật ca, hôm nay anh làm sao vậy?”

“Tôi có chút chuyện, các cậu chơi đi.” Cậu vội vàng nói xong câu đó rồi rời khỏi trò chơi.

Mở cửa ra khỏi phòng, đi tới phòng để đàn mà đã lâu cậu không tới.

Cậu học đàn thuần túy chỉ là vì ứng phó với các kỳ thi, bởi vì sở trường đặc biệt có thể được cộng điểm chứ không phải bản thân mình là cỡ nào yêu thích, bởi vậy sau khi thi xong, căn phòng để đàn này đã bị cậu vứt bỏ.

Tư Dật mở cửa, trong phòng đàn trống rỗng, chỉ có một cây dương cầm tam giác nằm an tĩnh lẻ loi.

Trong góc lại có một cây đàn tranh.

Ban đầu cậu đi theo một vị diễn tấu đàn tranh nổi tiếng trong giới, sau đó lại ghét bỏ học đàn tranh quá đàn bà, nên chỉ thi lấy một cái cấp 6 rồi ném một bên, chuyển sang học dương cầm.

Dương cầm cuối cùng qua cấp 10, không còn ai cuối tuần giục cậu luyện đàn nữa.

Tư Dật xoa xoa lớp bụi phủ trên dương cầm, ngồi xuống.

Không biết Nhĩ Đóa học nhạc cụ gì.

Cậu không biết Nhĩ Đóa từng học nhạc cụ, có lẽ Nhĩ Đóa cũng không biết cậu cũng từng học.

Nếu không thì đời nào đến lượt Nhạc Trạch Mính nói chuyện với cô.

Cậu không chút để ý ấn một phím, nhíu mày, nhớ tới cây đàn này đã rất lâu rồi không được điều âm.

Cây dương cầm này vẫn luôn được điều luật sư tới tận nhà điều âm, cậu chỉ biết chút ít điều âm của lập thức, còn loại tam giác này thì cậu chịu.

Tư Dật đứng dậy sờ vào bộ máy cơ, hình như phải tháo cái này xuống.

Lại không có công cụ, Tư Dật rất nhanh đã bỏ đi cái ý tưởng này.

Âm không chuẩn, đàn cũng không thoải mái, Tư Dật bỗng nhiên nhớ tới hồi nhỏ mình đọc Conan, trong lúc nhất thời tò mò, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống chui vào dưới gầm đàn.

Muốn nhìn xem dưới đàn dương cầm nhà mình có ngăn kéo bí mật nào không.

Cậu duỗi tay vuốt vuốt, quả nhiên không có.

Phòng đàn đột nhiên bị mở ra.

Có tiếng bước chân trầm trọng vang lên.

“Sao lại nói chuyện ở chỗ này?”

“Nơi này hiệu quả cách âm tốt, tôi không muốn để Tư Dật nghe thấy.”

Tư Dật trốn dưới đàn dương cầm hoàn toàn không phát hiện ba mẹ mình về nhà khi nào.

Cậu sớm quen ở nhà một mình, cũng đã quen đôi vợ chồng này càng ngày càng ít về nhà.

May mắn cậu đã trưởng thành, có thể tự ở một mình.

Ban đầu, bất luận hai người bận thế nào, ít nhất cuối tuần sẽ tận lực rút ra thời gian ở nhà.

Trước kia cho dù cãi nhau nhưng Tư Dật có thể nhìn ra, đó là gia vị trong sinh hoạt vợ chồng hàng ngày mà thôi.

Cậu nhớ rõ, từ năm ngoái sau khi người phụ nữ xa lạ kia xuất hiện, hai người đều dùng công việc mà che giấu chuyện không thích hợp trong ngôi nhà này.

Càng là muốn tạo cảnh thái bình giả tạo, càng làm cái nhà này trở nên thêm xa lạ ngăn cách, biểu hiện giả dối như vậy giống như là pha lê chỉ nứt một góc nhỏ, thời gian càng lâu, cái khe càng lớn, tuy rằng còn có thể nỗ lực chống đỡ, nhưng sớm hay muộn sẽ có ngày hoàn toàn vỡ nát.

“Tư Thanh Dương, tôi thật sự mệt mỏi rồi.” Giọng nói buồn bã của mẹ Tư vang lên quanh quẩn trong gian phòng này, càng phóng đại sự bi thương và bất đắc dĩ trong giọng nói.

Tư Dật dùng móng tay bấu vào mạch gạch nền nhà, cắn chặt môi, yên lặng trốn dưới dương cầm, nghe đối thoại giữa hai người bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment