Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 56

“Được rồi, lát nữa nhớ mang nước cho tớ nhé.” 

Tư Dật dặn dò.

Cố Dật Nhĩ gật đầu, lại hỏi cậu: “Di Bảo hay Nông Phu Sơn Tuyền hay là Bách Tuế Sơn?”

“Nước cậu mua là được.” Với cậu thì ba nhãn hiệu nước này không có gì khác nhau cả, “Cậu về lớp đi.”

Nhìn theo cô vào lớp, Tư Dật mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu bỏ kính xuống xoa xoa đôi mắt rồi mới xoay người định đi về lớp mình.

Một đám người chắn trước cửa phòng học.

Tư Dật liếc mắt một cái: “Tránh ra.”

“Dật ca, rất biết điều nha.” Nhị Canh cười khinh bỉ, “Từ lần trước sau khi được em khai đạo, tiến bộ của anh có thể nói là vượt bậc đấy.”

Tư Dật hững hờ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ngữ khí khinh thường: “Cái gì mà cậu khai đạo cho tôi, cậu yêu đương bao giờ chưa mà đòi khai đạo cho tôi, mặt mũi thật lớn quá nhỉ.”

Nhị Canh vẻ mặt vô tội: “Dật ca anh vậy mà lại qua cầu rút ván.”

“Theo đuổi được Du Tử Tụ rồi à?”

Một câu này giống như một khẩu súng lục bắn thẳng vào trong lòng Nhị Canh.

“Dật ca, anh thật quá độc ác.” Cậu ta che ngực làm vẻ như bị bắn trúng.

“Cậu có rảnh ở chỗ này trêu đùa cùng tôi thì không bằng chuẩn bị tinh thần để phân cao thấp với tôi trên sân bóng.” Tư Dật đấm vào vai cậu, “Không phải nói muốn so ba điểm với tôi sao?”

Nhị Canh thu hồi biểu tình gợi đòn của mình, nghiêm túc nói: “Em cũng muốn lắm, nhưng mà thật sự là dạo này vừa tập trung làm chuyện gì là lại choáng váng đầu, cứ cảm thấy cả người không có sức lực, em có thức khuya chơi game đâu.”

Tư Dật nhíu mày: “Mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”

“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng cần đến bệnh viện sao? Em cũng không phải là Lâm Đại Ngọc.” Nhị Canh làm ra tư thế mãnh nam khoe cơ bắp với cậu, “Nhìn một thân cơ bắp này của em xem, khỏe lắm.”

“Cậu để mà khoe cho tiểu học muội xem đi.”

“Thế thì xấu hổ chết.” Nhị Canh cợt nhả bám lên vai Tư Dật, “Dật ca, anh xem một năm nay em cũng rắn chắc hơn không ít, chờ lên lớp 12, em tính báo danh vào trường quân đội, anh thấy sao?”

Tư Dật nhíu mày: “Cậu muốn làm quân nhân?”

“Lão gia tử nhà em nói, thân thể ông mạnh khoẻ như vậy chính là rèn luyện từ những năm tham gia quân ngũ, trong chiến tranh, viên đạn sượt qua trái tim còn có thể nhặt một cái mạng về, ông rất hy vọng nhà họ Nhĩ lại có thể sinh ra một thế hệ quân nhân nữa.” Nhị Canh vỗ vỗ ngực, “Nên gánh nặng này phải giao đến tay em rồi.”

Tư Dật không ý kiến: “Khá tốt.”

Thấy cậu phản ứng lãnh đạm như vậy, Nhị Canh lại có chút lấy lòng nói: “Dật ca, em cũng không phải chỉ vì mỗi lão gia tử nhà em, em còn là vì anh nữa.”

Tư Dật xuỳ một tiếng: “Thôi đi.”

“Thật mà, ba em nói anh về sau nhất định sẽ làm chính trị, anh chính em quân, hai ta cùng nhau hộ quốc, thật tốt.”

“Tôi chưa từng nói sẽ làm chính trị.” Tư Dật nhàn nhạt phản bác, “Muốn bảo vệ Tổ quốc cậu tự làm đi.”

Nhị Canh ngăn cậu lại: “Dật ca, khi hai ta còn nhỏ còn từng ở dưới hồng kỳ tuyên thề sau này phải làm quan lớn mà.”

“Chẳng qua là khi còn nhỏ thuận miệng mà thôi.”

“Vậy anh không nối nghiệp công việc của chú sao?”

“Chính bởi vì ông ấy làm chính trị nên tôi mới không muốn.”

Nhị Canh nghi hoặc: “Vậy anh muốn học cái gì?”

“Học toán học.”

Nhị Canh chớp chớp mắt, giơ ngón tay cái lên: “Lý tưởng thật cao thượng, không hổ là Tư học bá lúc nào cũng max điểm.”

Tư Dật đá cậu một cái: “Cút đi.”

“Em còn tưởng rằng có thể cùng Dật ca anh vĩnh viễn ở bên nhau cơ.” Nhị Canh bỗng nhiên thương cảm than một tiếng, “Kết quả lý tưởng của hai ta lại hoàn toàn bất đồng.”

“Đồ ngốc.” Tư Dật mở miệng quở trách cậu, “Bất đồng thì không thể cùng nhau sao?”

Nhị Canh không thuận theo không buông tha: “Vậy anh bảo đảm em vĩnh viễn là vị trí số một trong lòng anh đi.”

“Thực xin lỗi, cậu vẫn luôn không phải.”

“Đau lòng quá, em vì anh đi tham gia quân ngũ, kết quả anh lại làm tổn thương em như vậy.”

“Nhĩ Canh Lục cậu mà còn nói lời ghê tởm nữa tôi ném cậu xuống lầu đấy.”

Nhị Canh kéo khóa bịt kín miệng, không quá vài giây lại phản công: “Này, anh nói hai người vừa nói chuyện gì thế? Em còn vừa nhìn thấy Dật tỷ dụi mắt.”

Tư Dật thuận miệng có lệ nói: “Nhà cô ấy xảy ra chút chuyện.”

Nhị Canh lại hỏi: “Như vậy à, vậy anh không oán giận với cậu ấy sao?”

“Tôi có gì mà oán giận?”

Nhị Canh tự biết lỡ miệng nên không nói gì nữa.

“Tự tôi có thể xử lý, cô ấy không cần biết.” Tư Dật còn nói thêm.

***

Trên sân thể dục, thi đấu hữu nghị đang diễn ra nóng như lửa.

Các thiếu niên mặc đồng phục bóng rổ đang kịch liệt sống mái với nhau, Cố Dật Nhĩ ngồi bên cạnh Lâm Vĩ Nguyệt.

Ánh mắt các cô đều dừng ở trên cùng một người.

Phó Thanh Từ.

Phó Thanh Từ mặc áo bóng rổ không tay với quần đùi rộng thùng thình, cánh tay với cẳng chân lộ ra ngoài, trắng đến phát sáng lên, không kém màu trắng của đồng phục bao nhiêu.

Không giống với màu da trắng nõn khỏe mạnh của Tư Dật, Phó Thanh Từ quả thực giống như quỷ hút máu từ trước đến nay chưa bao giờ phơi dưới ánh nắng, cậu đứng giữa một đám nam sinh cả ngày phơi nắng hóng gió trở nên cực kỳ nổi bật.

Mọi người cho rằng cậu đã sớm quên mất cách chơi bóng rổ.

Nhưng thật không ngờ sau khi cậu vào sân lại chuyền bóng linh hoạt, ném rổ chính xác, không hề giống dáng vẻ của một người nhiều năm không chơi bóng.

Tư Dật phát hiện chính mình ném bóng ba điểm nhưng ánh mắt của người nào đó vẫn chỉ nhìn chằm chằm Phó Thanh Từ, trong lúc nhất thời có chút uất nghẹn.

Cậu xoa xoa mồ hôi trên cằm, thở phì phò trêu chọc Phó Thanh Từ: “Phó Thanh Từ, cậu là làm bộ lừa gạt bọn tớ không chơi bóng rổ đúng không?”

Phó Thanh Từ che chắn trước người cậu làm tư thế phòng thủ: “Ở nhà tự mình chơi.”

“Thế thì còn gì thú vị nữa, ở bên ngoài chơi vui hơn nhiều, về sau chơi bóng rổ tớ gọi cậu đi.” Tư Dật nói xong câu đó, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc lao về phía rổ.

Tuy rằng Phó Thanh Từ phòng thủ thật sự chặt chẽ nhưng cậu thắng ở chỗ sức bật lớn, vóc dáng cũng cao hơn Phó Thanh Từ, nhảy lên một cái, lại giơ tay, hai điểm tới tay.

Đồng đội cũng không trách Phó Thanh Từ mà còn tiến lên khen ngợi cậu chân nhân bất lộ tướng.

“Phó Thanh Từ, nếu năm lớp 10 cậu tham gia thi đấu giữa các lớp với bọn tớ thì danh hiệu bóng rổ vương cũng chưa chắc đã là Tư Dật độc chiếm.” Có người cười trêu ghẹo nói.

Các nữ sinh Tứ Trung tuy rằng nghe qua đại danh của Tư Dật, nhưng chân chính dám đến cửa phòng học nhìn lén cậu lại không nhiều lắm, trận bóng rổ năm lớp 10 Tư Dật là chủ lực của lớp 1, lúc ấy chỗ ngồi cũng kín người, rất nhiều nữ sinh có phúc hôm đó được nhìn no mắt, hơn nữa cậu chơi bóng rổ cũng giỏi nên hấp dẫn biết bao fan nữ.

Còn đặt cho cậu một biệt danh như phim thần tượng, hoàng tử bóng rổ.

Cái tên này đến chính Tư Dật nghe xong cũng thấy nổi da gà.

Nghỉ trưa sắp kết thúc, mọi người lau mồ hôi hẹn lần sau, chuẩn bị về phòng học lên lớp buổi chiều.

Tư Dật gọi bọn họ lại: “Uống nước đã rồi hãy về.”

“Bọn tớ không mang nước.”

“Nhĩ Đóa mua.” Tư Dật chỉ chỉ Cố Dật Nhĩ bên kia, “Mua cho tất cả mọi người.”

Bảo cô mua nước cho mình, cô làm ngược lại, mua cho tất cả mọi người, như vậy có vẻ cũng không có chút đặc biệt nào.

“Quá đỉnh.”

“Hoa khôi mua nước cho tớ, tớ có thể bốc phét cả đời đấy.”

Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt mỗi người cầm một túi nước đứng ở chỗ đó đưa nước cho mọi người.

Lâm Vĩ Nguyệt lấy ra một chai nước đưa cho Phó Thanh Từ.

Phó Thanh Từ nhận nước nhàn nhạt nói câu cảm ơn.

Lâm Vĩ Nguyệt do dự đã lâu mới nhỏ giọng khen: “Cậu chơi  bóng rổ giỏi quá.”

“Cảm ơn.”

“Cậu chơi tốt như vậy sao lại không chơi?”

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng Phó Thanh Từ sẽ bởi vậy mà trầm mặc.

Cô cho rằng chính mình lắm miệng vội vàng xin lỗi cậu.

Phó Thanh Từ chỉ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy tốt sao?”

Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: “Tốt mà.”

Đôi mắt thiếu niên nhìn về phía xa xăm, môi cắn miệng chai nước, thanh âm phát ra chui vào cái chai có vẻ có chút linh hoạt kỳ ảo: “Vậy tớ sẽ chơi.”

Cậu vốn vì vận động kịch liệt mà hai sườn gương mặt có chút đỏ lên, uống nửa bình nước mà sắc đỏ chẳng những không bớt, ngược lại còn có xu thế lan đến cổ và tai.

Trên da thịt trắng nõn nhiễm ánh nắng chiều khiến Lâm Vĩ Nguyệt nhìn có chút ngẩn ngơ.

Những người khác còn đang lớn tiếng nói chuyện với nhau, không phát hiện không khí có chút vi diệu của bọn họ bên này.

Thẳng đến một tiếng hét nóng giận khiến lực chú ý của mọi người lại đặt lên người Phó Thanh Từ.

Cách mấy mét, cô gái thân hình nhỏ xinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên đang dùng vẻ mặt phẫn hận nhìn bên này.

“Anh!” Cô gái đi tới, đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ngữ khí thậm chí có chút trách cứ, “Không phải em đã nói anh vĩnh viễn đừng chơi bóng rổ sao!”

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, hóa ra nguyên nhân Phó Thanh Từ không chơi bóng rổ là do em gái cậu ta.

“Em không thể can thiệp vào quyết định của anh.” Phó Thanh Từ khẽ nhíu mày.

Phó Thanh Lai cười lạnh một tiếng: “Anh là muốn hấp dẫn ai?”

Phó Thanh Từ đã có chút tức giận: “Phó Thanh Lai!”

Phó Thanh Lai không để ý tới cậu, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vĩ Nguyệt, ngữ khí sắc nhọn: “Là chị phải không?”

Lâm Vĩ Nguyệt không hiểu tình huống trước mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.

“Không biết xấu hổ!” Phó Thanh Lai thốt ra một câu, đoạt lấy chai nước trong tay Phó Thanh Từ, giơ tay giội từ trên đầu Lâm Vĩ Nguyệt xuống.

Cố Dật Nhĩ tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng lôi kéo Lâm Vĩ Nguyệt tránh về sau, chỉ có chút nước rớt xuống quần cô.

Phó Thanh Từ giữ chặt cánh tay Phó Thanh Lai, lớn tiếng quát: “Em làm gì thế!”

Phó Thanh Lai bị giữ chặt một cánh tay, nâng lên một cái tay khác muốn đánh về phía Lâm Vĩ Nguyệt.

Nhưng một bàn tay bị gông cùm xiềng xích ngăn lại, căn bản không chạm được đến Lâm Vĩ Nguyệt, Phó Thanh Lai nhăn mày lại, hung hăng trừng mắt một cái, ném cái chai còn nước trong tay về phía cô.

“Phanh ——”một tiếng, bình nước rơi xuống trên mặt đất, nước trong chai chảy hết ra ngoài.

Trước ngực đồng phục màu trắng của Phó Thanh Từ bị ướt nhẹp.

Phó Thanh Lai còn muốn động thủ lại bị cậu mạnh mẽ lôi kéo rời đi.

Nữ sinh nhỏ nhắn không tránh được, chỉ đành bị động rời khỏi sân thể dục.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, mặt đầy chấm hỏi với tình huống vừa mới phát sinh.

Tư Dật nhìn hướng Phó Thanh Từ rời đi, mím môi như suy tư gì, ngay sau đó dăm ba câu đuổi mọi người về phòng học.

“Anh em cãi nhau thôi, không có gì hay, đi thôi đi thôi, về phòng học chuẩn bị vào lớp.”

Sân thể dục rất nhanh chỉ còn lại ba người.

Tư Dật nhìn phía Lâm Vĩ Nguyệt, hỏi cô: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Vĩ Nguyệt hoảng sợ lắc lắc đầu.

“Vừa nãy rốt cuộc là tình huống gì thế?” Cố Dật Nhĩ hỏi.

Tư Dật cũng lắc đầu: “Tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm thấy quan hệ của Phó Thanh Từ với em gái cậu ta thật không thích hợp.”

“Bọn họ không phải anh em ruột sao?”

“Không phải ruột còn đỡ, nếu ruột thì càng phiền toái.” Tư Dật thần sắc phức tạp, “Chúng ta về phòng học chứ?”

Lâm Vĩ Nguyệt vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: “Tớ muốn đi xem.”

Nói thật, hai người kia mà không hiếu kỳ thì là giả.

“Thế cùng nhau đi xem, nếu Phó Thanh Từ với em gái cậu ta có hành vi quá khích gì thì chúng ta sẽ gọi giáo viên tới.”
Bình Luận (0)
Comment