(Lạc định: một từ có nghĩa không tốt, khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được gì cả. Có cố cách mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ nhận lại đắng cay mà thôi.)Cuộc sống phảng phất lại về với quỹ đạo trước kia.
Mùa hè sắp tới rồi.
Biểu ngữ của Tứ Trung lại thay đổi một nội dung mới.
“Chúc mừng bạn học Cố Dật Nhĩ lớp 11-2 trường ta vinh quang đạt giải nhất trong cuộc thi viết văn ‘Cúp khái niệm’ toàn quốc”
Chủ nhiệm lớp 1 đã xin nghỉ ốm hơn nửa tháng.
Giữa lúc thời tiết giao mùa thế này luôn dễ khiến người ta sinh bệnh, đến cả giáo viên cũng không ngoại lệ.
Trong phòng y tế, Lâm Vĩ Nguyệt đang truyền glucose, Cố Dật Nhĩ ngồi trên một ghế đơn cạnh giường, trên tay cô cầm một quyển sách, ước chừng nửa phút lại nhẹ nhàng giở một trang, không khí trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô và tiếng cọ sát rất nhỏ khi tiếp xúc với trang sách.
Khiến lòng người cảm thấy an bình nhưng cũng khiến người ta dễ cảm thấy buồn ngủ.
Trước đó không lâu cô đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi viết văn, vốn tưởng rằng cô có thể gặp được Tư Dật, nhưng cũng là tưởng vậy thôi chứ hai người đều đến Bắc Kinh tham gia thi đấu, đừng nói gặp mặt, đến thời gian gọi điện thoại cũng bị rút ngắn vô cùng.
Cũng may kết quả không tồi.
Tư Dật đã chứng minh cho mọi người thấy thiên phú toán học của mình, từ 60 học sinh mũi nhọn của cả nước lấy được tư cách đi thi IMO.
Có lẽ cậu thật sự có thể như cậu mong muốn, trở thành một nhà toán học.
Cố Dật Nhĩ đã trúng tuyển danh ngạch tuyển sinh của Thanh – Bắc, chỉ chờ cuối tháng sáu năm nay lên lớp 12 rồi tham gia thi viết phỏng vấn.
Cô đang đọc 《 thư tình 》của Iwai Shunji.
【
Khi giáo viên điểm danh ở buổi học đầu tiên, đến tên Fujii Itsuki thì cả tôi và cậu ấy đều đáp gần như cùng lúc. Đến giây tiếp theo mọi ánh mắt và lời xì xào đều đổ dồn vào hai chúng tôi, ý chừng muốn bảo “Xấu hổ hay gì thế”.…
Thấy hai chúng tôi ôm tài liệu dùng trong giờ học đi trên hành lang hay ngồi viết nhật ký buổi học trong phòng học sau giờ tan trường là bọn bạn sẽ gọi giật sau lưng “Fujii Itsuki!” để rồi khoái chí khi thấy cả hai bất giác cùng quay lại, cả một ngày chẳng khác gì buổi họp chợ giảm giá đáng ghét. 】
Đây là oán giận bất đắc dĩ mà đơn thuần của nhân vật nữ Fuji Itsuki đối với bạn nam học cùng lớp trùng tên với cô.
Mọi người luôn cảm thấy tên của mình nên là độc nhất vô nhị trên đời này.
Nhưng một khi xảy ra yếu tố kỳ diệu nào đó thì người ta sẽ cảm thấy có thể có một cái tên trùng với cậu là một chuyện khiến ta vui vẻ nhường nào.
Vì thế oán giận biến thành vui sướng, bất đắc dĩ biến thành thẹn thùng ái muội trong lòng thiếu nữ.
Cho dù trong 《 thư tình 》, luôn có một không khí ưu sầu, nhưng cô vẫn mang theo ý cười, từng câu từng chữ tinh tế phẩm vị.
“Dật Nhĩ.”
Lâm Vĩ Nguyệt tỉnh lại, Cố Dật Nhĩ vội vàng ngừng cười, gập sách lại đứng dậy đi đến mép giường.
“Cậu có khỏe không?” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng hỏi, “Truyền glucose có thấy khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Giọng cô ấy có chút suy yếu.
“Tại sao lại không ăn cơm?”
Lâm Vĩ Nguyệt mím môi, không trả lời.
Cậu ấy không nói thì không có nghĩa là Cố Dật Nhĩ không đoán được, cô nhẹ nhàng thở dài, hỏi: “Liên quan đến thầy Mộ, phải không?”
“Cậu đã biết à.” Lâm Vĩ Nguyệt không kinh ngạc chút nào.
“Thầy Mộ đã nói rõ ràng với cậu chưa?”
Lâm Vĩ Nguyệt cười: “Tớ không trách thầy, tớ biết, thầy làm như vậy là vì tốt cho tớ, thầy sai, mà tớ cũng sai rồi.”
Sai ở chỗ biết rõ phần tình cảm này là sai lại không kịp thời ngăn lại, ngược lại càng lún càng sâu, cuối cùng hại người hại mình.
Khi thầy Mộ nói với cô, hy vọng có thể để mọi chuyện trở về lúc ban đầu, cô chỉ kinh ngạc vài phút, sau đó đã suy nghĩ mọi chuyện một cách rõ ràng.
Sớm nên như thế.
Thầy Mộ đỏ mắt nói xin lỗi với cô, nói mình không xứng làm thầy cô, nhưng cô cũng đâu có trong sạch, cô nảy sinh tình cảm với thầy giáo của mình, cho dù cô còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng đây không phải là lý do để làm sai.
“Cái đuôi nhỏ, thầy không phải là một người lớn đủ tư cách, nhưng thầy hy vọng, em có thể trưởng thành thành một người lớn đủ tư cách.”
“Dật Nhĩ, thầy nói, tớ đối với thầy cảm kích nhiều hơn là thích, nhưng mà chỉ có mình tớ biết, tớ đối với thầy, là thật sự thích.” Cô cắn môi, nhỏ giọng khóc nức nở, “Thầy có thể thích tớ, với tớ đã là chuyện mà cả đời này không dám mơ tưởng.”
Cố Dật Nhĩ biết, mình có thể đứng bục cao đạo đức mà trách cứ bọn họ, nhưng mà từ phương diện tình cảm, thì cô không có tư cách.
Cô không biết Lâm Vĩ Nguyệt trải qua điều gì, cũng không biết thầy Mộ đối với cậu ấy mà nói đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng.
Cô chỉ biết, từ bỏ một người mình thích là một chuyện rất đau khổ.
“Mấy ngày nay, dường như tớ đang mơ một giấc mộng, hiện tại mộng tỉnh, tớ cũng nên tỉnh lại.”
Mơ một hồi, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không còn.
“Vậy về sau cậu có thể ăn uống đàng hoàng không? Đừng làm bọn tớ lo lắng.”
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: “Tớ sẽ ăn uống đầy đủ.”
“Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
“Dật Nhĩ, cậu có thể ôm tớ một chút không?” Cô ấy thỉnh cầu.
Cố Dật Nhĩ không nói chuyện, chỉ đỡ cô ấy ngồi dậy rồi dùng sức ôm chặt cô ấy.
Có lẽ, cái ôm này có thể cho cô ấy một chút an ủi.
Tiếng nức nở của Lâm Vĩ Nguyệt càng lúc càng lớn, cô ấy dùng sức đấm đấm ngực mình: “Dật Nhĩ, tớ không nhịn được, nơi này của tớ đau quá, tớ biết đây là kết quả tốt nhất, nhưng mà tớ đau lòng quá.”
“Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, ngoại trừ tớ, không ai thấy được đâu.”
“Tớ sẽ thay đổi lại, sẽ không để các cậu lo lắng, ba tớ lo lắng, cho nên trong khoảng thời gian này, để cho tớ tùy hứng một chút, cho tớ khóc thoải mái một lần, được không?”
“Được.”
Nhận được sự đồng ý của Dật Nhĩ, cô cuối cùng cũng bật khóc lớn, khóc cho chính đoạn tình cảm sai trái vừa mới bắt đầu của mình.
Cũng không biết khóc bao lâu, khóc đến mức cánh tay Cố Dật Nhĩ mỏi nhừ, khóc đến khi Lâm Vĩ Nguyệt lại nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.
Cố Dật Nhĩ giúp Lâm Vĩ Nguyệt đắp chăn đàng hoàng, đứng dậy hoạt động cánh tay.
Lúc này cửa phòng y tế bỗng nhiên bị đẩy ra, đến tiếng suỵt Cố Dật Nhĩ còn chưa kịp nói đã nghe thấy một nam sinh hô to: “Thưa bác sĩ, Nhĩ Canh Lục cậu ta ngất đi rồi!”
Sau đó, mấy nam sinh hợp lực khiêng Nhĩ Canh Lục vào.
“Bác sĩ đi ra ngoài rồi, cậu ta đây là bị làm sao vậy?”
Nam sinh kia vừa thấy là Cố Dật Nhĩ, có chút kích động giải thích với cô: “Vừa nãy ở sân bóng rổ, cậu ấy nói muốn lên làm nóng người, kết quả tự nhiên hôn mê.”
Có nam sinh nghi hoặc: “Giờ còn chưa tới mùa hè sao đã bị cảm nắng rồi?”
Cố Dật Nhĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhị Canh, cô cứ cảm thấy đây không phải là bị cảm nắng.
Không bao lâu sau bác sĩ đã trở lại, mắt thấy lại có học sinh bị ngất thì đỡ trán cảm thán: “Các em đám nhóc này không thể chăm sóc tốt cho bản thân mình sao? Mười mấy tuổi mà cứ một hai phải hành hạ mình, chờ già rồi mới biết mình sai thế nào.”
Vài người ba chân bốn cẳng nâng Nhị Canh lên giường.
“Cởi bỏ cổ áo đồng phục của cậu ta ra đi.”
Không giống với Lâm Vĩ Nguyệt bị hạ đường huyết, Nhị Canh chỉ ngất xỉu một lúc, chẳng bao lâu đã tỉnh lại.
Nhị Canh che đầu ngồi dậy: “Em bị làm sao vậy ạ?”
Cố Dật Nhĩ rót cho cậu ấy một chén nước: “Cậu ngất xỉu, dạo này có phải toàn thức đêm chơi game không?”
“Không có, dạo này em làm xong bài tập là đi ngủ.”
Bác sĩ cầm mấy viên thuốc đến dặn dò: “Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, không phải là nhân tố bên ngoài dẫn tới té xỉu.”
“Bác sĩ, thân thể này của cháu cường tráng lắm! Chẳng qua là dạo này quá say mê học tập nên bị mệt mỏi thôi, không có việc gì đâu ạ.”
Nhị Canh nhẹ nhàng bâng quơ giải thích một phen, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Vĩ Nguyệt nằm ở giường bên cạnh, tò mò hỏi: “Cậu ấy còn chưa tỉnh à?”
“Học quá mệt mỏi, ngủ rồi.”
Nhị Canh cảm thán: “Sao cả đám đều học tập liều mạng thế!”
Cố Dật Nhĩ liếc mắt nhìn cậu một cái: “Không phải chính cậu đề nghị gặp lại ở Bắc Kinh sao?”
“Cũng phải, dù sao Bắc Kinh cũng không phải nói đi là đi được.” Nhị Canh cảm thán xong lại nhắc tới Tư Dật, “Cũng không biết Dật ca thế nào, Olympic Toán thứ này không phải người bình thường có thể chịu được.”
“Cố lên thôi, kết quả nhất định sẽ không phụ sự nỗ lực của chúng ta.” Cố Dật Nhĩ cười nói.
Nhị Canh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên!”
Cố Dật Nhĩ cầm sách chuẩn bị rời khỏi phòng y tế: “Tớ về phòng học đây, cậu với Vĩ Nguyệt nghỉ ngơi đi”
“Dật tỷ đi thong thả.”
Cố Dật Nhĩ đóng cửa lại nhưng chưa vội đi, tay cô còn cầm lấy tay nắm cửa dường như đang suy nghĩ gì.
Cuộc sống vốn đã không dễ dàng, mỗi người đều có câu chuyện riêng không muốn người khác biết.
Có lẽ bọn họ đều có.
Chỉ nguyện mọi người có thể khắc phục được muôn vàn khó khăn, thực hiện mộng tưởng.
“Cố Dật Nhĩ.”
Bỗng nhiên có giọng nói thanh lãnh gọi cô.
Cô giật mình, là Phó Thanh Từ.
“Lâm Vĩ Nguyệt thế nào rồi?”
Cô gật đầu: “Ngủ rồi, cậu tới thăm cậu ấy à?”
Phó Thanh Từ khẽ gật đầu: “Dạo này cậu ấy hẳn là rất vất vả.”
Cố Dật Nhĩ nghe ra ý ngoài lời nói, thử hỏi: “Cậu biết cậu ấy xảy ra chuyện gì à?”
“Tớ biết sớm hơn cậu.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói.
“Cậu thích cậu ấy à?”
Phó Thanh Từ không phủ nhận, chỉ là hơi gật đầu.
Cậu dứt khoát thừa nhận như vậy, ngược lại làm Cố Dật Nhĩ hơi kinh ngạc.
“Có lẽ, giữa người với người thật sự có duyên phận.” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng cười cười, “Có người tới sớm, có người tới muộn, có duyên cũng không thắng được sai thời điểm.”
Cô nói xong câu đó thì rời đi.
Phó Thanh Từ thoáng sửng sốt trong chốc lát mới đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, giọng nói của Nhị Canh tràn ngập đại não cậu: “Phó Thanh Từ, cậu là tới thăm tớ sao?”
“Không phải.” Phó Thanh Từ lập tức đi đến mép giường Lâm Vĩ Nguyệt, rũ mắt nhìn cô.
Nhị Canh ghen ghét nói: “Các cậu chỉ quan tâm tới Lâm Vĩ Nguyệt, toàn mặc kệ tớ thôi.”
“Tớ không quan tâm tới cậu?” Phó Thanh Từ nhướng mày, “Tư Dật đi rồi, bài tập toán là ai hướng dẫn cậu làm?”
“Hướng dẫn bài tập toán là đủ rồi sao?” Nhị Canh có chút bất mãn.
“Nếu cậu thấy không đủ thì cả cái đó cũng không có.”
Nhị Canh cắn răng: “Phó Thanh Từ, tớ phát hiện cậu cũng thật xấu xa, thế mà trước kia tớ còn cảm thấy cậu là một bạn nhỏ lương thiện.”
Nói xong liền quay đầu nằm không để ý tới cậu ấy.
Phó Thanh Từ kéo một cái ghế tới ngồi bên giường Lâm Vĩ Nguyệt.
Ánh mắt cậu nhìn từ trán cô, một đường lướt qua đôi mắt, cái mũi, đôi môi, thẳng đến xuống cằm cô.
Lông mi cô còn hơi ẩm, hẳn là vừa mới khóc.
Không cần đoán, cậu cũng có thể biết cô vì cái gì mà khóc.
Thật ra trong lòng cậu rất vui.
Chính là không biết vì sao, nhìn nước mắt của cô, cậu lại không còn vui như vậy nữa.
Cậu một thân gông xiềng, vốn không có tư cách tới gần cô, chỉ là mặt trời của cô quá ấm áp khiến cậu theo bản năng mà tới gần.
Thầy Mộ là ánh mặt trời của cô, nhưng cô lại là tia nắng của cậu.
Con người luôn tham luyến sự ấm áp, nếu trên đời này có thể làm thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của cô thì cho dù cậu không bao giờ có được ánh nắng nữa cũng không sao.
Chỉ cần cô có thể hạnh phúc là tốt rồi.
“Cậu sẽ tìm được ánh mặt trời tiếp theo.” Cậu nhẹ giọng nói.
Bàn tay giấu ở trong chăn bỗng nhiên nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cô gái đang ngủ an tĩnh lông mi run nhè nhẹ một chút.
Có nước mắt lại lần nữa lướt qua khóe mi cô.
***
Mùa hè năm nay tới sớm hơn năm ngoái.
Thời gian nghiễm nhiên đã đi tới tháng bảy, đúng là thời gian nóng bức nhất của mùa hè, trong không khí khô nóng, chỉ có ve sầu mới yêu thích thời tiết thế này, không chê phiền mà ầm ĩ cả ngày.
“A! DM! Dật ca thật quá trâu bò! F*ck! F*ck!”
Một tiếng thét chói tai đánh vỡ sự yên lặng của giờ tự học.
“Làm sao vậy? Quỷ khóc sói gào.” Lục Gia dẫn đầu phát ra tiếng oán giận bất mãn, “Nhĩ Canh Lục cậu ăn giọng ca vàng à?”
“Không phải, Dật ca, Dật ca đạt giải! Là IMO!”
Lục Gia mở to hai mắt: “Mụ nội nó? Thật hay giả? Mau đưa cho tớ xem!”
Nhị Canh không gạt người, trên di động là thành tích của các tuyển thủ Trung Quốc tham gia thi toán Olympic năm nay ở Anh quốc.
Tin tức trên mạng, ở IMO năm nay, đội tuyển Trung Quốc sau bốn năm liên tiếp lỡ nhịp với giải nhất thì cuối cùng ở năm nay, đã giành được giải nhất với tổng điểm 212.
Tin tức còn có một tấm ảnh, bảy tuyển thủ của đội tuyển Trung Quốc mặc đồng phục màu lòng đỏ trứng, cầm quốc kỳ mỉm cười với màn ảnh.
Một trong số đó, chính là Tư Dật.
Thiếu niên mặt mày thanh tuấn, trên cổ đeo huy chương đang cười nhạt với ống kính.
“A a a a a a Dật ca quá trâu bò!!!!”
Lục Gia cũng hô to.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng vây quanh lại chỉ vì xem Tư Dật.
Nhị Canh lão lệ tung hoành: “Cảm giác Dật ca đẹp trai hơn rất nhiều.”
“Dật ca có phải lại cao hơn không? Nhìn cao hơn người bên cạnh một khoảng lớn.”
Trọng điểm của các nữ sinh lại không ở phương diện này.
“Tư Dật là người đẹp trai nhất.”
“Thật sự đẹp.”
“Vừa cao vừa trắng, lóa mắt quá.”
Các cô chú ý tới, những người khác đương nhiên cũng chú ý tới.
Trên Weibo đang có một chủ đề lặng lẽ bò lên.
#IMO Trung Quốc đạt được quán quân #
Nhưng nội dung đứng đầu Weibo lại không liên quan đến thi đấu.
Hôm nay ăn mấy cân cẩu lương V: Đệch các ngươi mau tới thẩm nhan sắc của tuyển thủ IMO năm nay, đội Trung Quốc năm nay có thằng ku tuyệt lắm! Nhan sắc như thần tiên! Vừa cao vừa soái, đây là nam chính từ tiểu thuyết nào nhảy ra vậy!!!
Sau đó đính kèm mấy bức ảnh.
Bình luận đứng đầu:
Một phút, tôi muốn toàn bộ tư liệu của nam sinh này.
Cầu bọn tỷ muội giới thiệu cho vài bộ ngôn tình thanh xuân vườn trường! Ta muốn mang gương mặt này vào trong giấc mơ!
Tiểu đệ đệ cũng đẹp quá đi!
Chỉ số thông minh cùng giá trị nhan sắc max điểm, lục học cảnh cáo!
Sau đó xuất hiện một đề tài mới #Tuyển thủ IMO nhan sắc thần tiên #, cũng cùng ngày bước lên hot search thứ hai.
Các tài khoản lớn trên mạng xã hội sao có thể bỏ qua cơ hội quảng cáo này, một ứng dụng video ngắn đứng đầu cả nước là đơn vị đầu tiên đưa ra cành oliu với nhóm tuyển thủ này.
Tư Dật mới vừa về nước còn chưa ngồi ấm chỗ, vốn định mua vé máy bay sớm nhất về thành phố Thanh Hà nào ngờ đã bị phóng viên chặn ở Bắc Kinh.
Thầy phụ trách đội tập huấn vỗ vỗ vai cậu: “Nước ta năm nay khó khăn lắm mới đạt được quán quân vậy mà lại bị gương mặt này của em đoạt hết nổi bật rồi.”
Tư Dật cũng rất choáng váng, thật ra từ khoảnh khắc đoạt giải đến giờ cậu vẫn luôn ngơ người.
Mãi cho đến khi cậu nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Bắc Kinh, thông báo cậu đã thành công được tuyển thẳng vào học viện khoa học toán của đại học Bắc Kinh.
Tư Dật đã quen với máy quay, phóng viên hỏi gì cậu đáp nấy, từ ngữ rất đơn giản.
Cho đến khi phóng viên hỏi cậu: “Khi đã học rất nhiều rồi thì em sẽ làm gì để thư giãn một chút?”
Cậu nghĩ nghĩ, đáp: “Em thích ở bên bạn bè, cho dù làm cái gì cũng rất vui vẻ.”
“Thế cho chị bát quái một chút, em có thích bạn nữ nào không?”
Cậu kỳ quái dừng lại nhìn về phía thầy giáo đứng ngoài ống kính.
Thầy cổ vũ cậu muốn nói thì cứ nói.
Trên màn ảnh, thiếu niên với khuôn mặt trắng nõn lúc trước còn rất bình tĩnh lạnh lùng, giờ lại thoáng rũ mắt, hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Cậu mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, đôi mắt mang theo sự tinh khiết và ngượng ngùng chỉ thuộc về thiếu niên, sau vài giây, cậu nhẹ gật đầu thừa nhận.
Phóng viên không nghĩ tới cậu sẽ thừa nhận, cũng bị dáng vẻ ngượng ngùng của cậu bắn trúng tim rồi, thuận thế liền hỏi: “Nhìn dáng vẻ của em thì rất thích cô ấy phải không?”
Tư Dật cong môi, thanh âm mát lạnh: “Đúng vậy, rất thích.”
Video phát sóng đã trải qua cắt nối biên tập, trong một ngày đã có cả vạn lượt chia sẻ.
Vị tuyển thủ này mới lớp 11 đã dùng thiên phú toán học siêu cao của mình đạt được tư cách tham gia vào đội tuyển IMO quốc gia, được tuyển thẳng vào học viện khoa học toán của đại học Bắc Kinh, nhưng mà, cậu cũng giống với những thiếu nam thiếu nữ có mối tình đầu chớm nở, khi nhắc tới người mình thích cũng sẽ thẹn thùng.
【 Bà thím già bị đáng yêu chết rồi 】
【 Ta mẹ nó thật quá ghen ghét với nữ sinh được cậu thích… uhuhu 】
【 a a a a a a a a a đây là cái thần tiên gì vậy! Dáng vẻ thẹn thùng quá chọc người! 】
【 Không giống, thanh xuân của chúng ta không giống nhau 】
Mà lúc này, Tieba Tứ Trung cũng đã nổ tung chảo.
【 Tư Dật nói cậu có người thích! Đặt cược đi! Ai! 】
【 Đánh cuộc mười bao que cay! Cố Dật Nhĩ! Trạng Nguyên CP xông lên đi! 】
【 Này còn cần đánh cuộc? Nhất định là Cố Dật Nhĩ không thoát được, không phải Cố Dật Nhĩ tôi livestream ăn cứt luôn 】
【 Cố Dật Nhĩ Cố Dật Nhĩ Cố Dật Nhĩ Cố Dật Nhĩ Cố Dật Nhĩ 】
【 Lầu trên nhắc đến Tôn Yểu chắc là còn đang sống trong mơ hả, Tư Dật sớm 800 năm trước cự tuyệt cậu ta rồi, cho nên chỉ có thể là Cố Dật Nhĩ 】
【 Hotboy đương nhiên thích hotgirl, nói bản thân mình tỉnh tỉnh đi, thím cho rằng Tư Dật thật sự không nhìn mặt à? 】
【 Không phải, sao mấy thím toàn nói nữ sinh thế? Video lại chưa nói là nam hay nữ, vạn nhất là nam thì sao? Ta đánh cuộc Phó Thanh Từ 】
【 Người đánh cuộc Phó Thanh Từ là ma quỷ sao? Nếu như vậy, tôi đặt cho Nhĩ Canh Lục! 】
【 Nhĩ Canh Lục +1, thời gian hai người bọn họ ở bên nhau, Phó Thanh Từ và Cố Dật Nhĩ cộng lại cũng không bằng 】
【 Một phiếu cho trúc mã trúc mã 】
Cố Dật Nhĩ vừa mới tắm rửa xong còn chưa kịp sấy tóc, cầm di động lặng lẽ đăng nhập acc clone của mình, để lại một cái tên “Cố Dật Nhĩ”.
May mà động tác của cô nhanh, không thì bị người khác đoạt mất cậu đi rồi.
Trong lúc Cố Dật Nhĩ đang chuyển qua chuyển lại giữa Weibo với Tieba thì bỗng nhiên bị một tiếng chuông cắt ngang suy nghĩ.
Cô vội vàng nghe máy: “Alo?”
“Nhĩ Đóa, tớ về rồi.”
Vui sướng mãnh liệt phút chốc tràn đầy trong thân thể cô, Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy mình vui đến mức tay cũng run lên.
“Hoan nghênh cậu trở về.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Bên kia dường như có chút bất mãn.
Cố Dật Nhĩ nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: “Cậu vừa xuống máy bay à?”
“Không, tớ xuống được một lát rồi.”
“Cậu về nhà rồi à?”
“Không.”
“Vậy cậu?”
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó vang lên tiếng cười khẽ của cậu.
“Tớ ở dưới lầu nhà cậu.”
*****
(“Thư tình” tác phẩm văn học Nhật Bản của tác giả Iwai Shunji và sau này cũng được chính ông chuyển thể thành tác phẩm điện ảnh cùng tên. “Thư tình” được coi là tác phẩm vốn được viết ra để dựng thành phim. Cuốn sách xoay quanh những lá thư trao đổi giữa hai cô gái, Watanabe Hiroko và Fujii Itsuki. Watanabe Hiroko ban đầu tưởng viết cho hôn phu Fujii Itsuki ở trên thiên đường nhưng sau đó thì nhận ra mình đang viết cho cô bạn cùng lớp cấp II của vị hôn phu và cũng là mối tình đầu của anh này.)Đoạn trích của ‘Thư tình’ trong chương này mình sử dụng bản dịch của dịch giả Nguyệt Phùng của nhà xuất bản Nhã Nam.