Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 8

Không nghĩ ra được cách giải đề mục, Cố Dật Nhĩ dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Đứng dậy đi đến mép giường, sau đó cả người nhào vào trong ổ chăn ấm áp.

Chăn là do Dì Cao đặc biệt phơi dưới ánh mặt trời, mềm mại thoải mái.

Cô cầm lấy di động tìm tiểu thuyết xem. Hiện tại tiểu thuyết không lưu hành loại nam chính xấu xa, bắt đầu lưu hành nam chính lưu manh. Miệng lúc nào cũng cợt nhả nhìn như phóng đãng kỳ thật thâm tình trong ấm ngoài lạnh, còn nữ chính lại là lưu hành kiểu mềm mại xinh đẹp thông minh tinh nghịch, chấp nhận sự theo đuổi của nam chính, sau đó toàn bộ là hành trình rải đường rải đường lại rải đường vẫn luôn rải làm đọc giả chết vì ngọt, tiểu thuyết kết thúc.

Cố Dật Nhĩ mới đầu xem còn rất nghiện, xem nhiều cũng thành thói quen. Trong truyện nữ chính đỏ mặt dậm chân, đang mắng nam chính là lưu manh.

Cô bỗng nhiên nhớ tới Tư Dật, tuy rằng không dậm chân, nhưng là cũng mắng cô lưu manh. Hơn nữa cùng đại đa số nữ chính trong tiểu thuyết giống nhau, kiêu ngạo.

"......"

Cho nên nói Tư Dật chính là nữ chính trong tiểu thuyết? Càng nghĩ đến chuyện đó càng cảm thấy là trong đầu dần dần hiện ra mặt cậu.

Nhớ tới ngày đó ở trên hành lang, Tư Dật đưa lưng về phía ánh mặt trời cười sáng lạng, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời đó, trên người tỏa ra khí chất sạch sẽ, vẻ đẹp đó làm người ta khó thở, không dời mắt được.

Đang suy tư, dưới lầu dì Cao kêu cô: "Dật Nhĩ! Xuống dưới đây ăn lê!"

"Vâng ạ." Cô lên tiếng, từ trên giường ngồi dậy, mang dép lê vào chạy xuống lầu.

Cả nhà lúc này đều ngồi ở phòng khách, một bên nói chuyện phiếm một bên ăn trái cây, trong TV đang chiếu phim thần tượng, âm thanh chỉ là làm nền.

Dì Cao bới tóc, ăn mặc váy liền áo tinh tế, nhìn qua rất đoan trang xinh đẹp. Dì Cao cầm lấy một quả lê gọt vỏ rồi đưa cho Cố Dật Nhĩ: "Đây, ăn lê đi."

"Dạ." Cố Dật Nhĩ cắn một ngụm, mỉm cười ngọt ngào nói: "Ngọt quá a."

Dì Cao cũng cười: "Ngọt thì tốt rồi, đây là dì cố ý nhờ người mua lê từ quê lên, vừa rẻ mà trái lại to, ăn nhiều một chút, ăn lê sẽ thông minh."

Một bên bác cô trêu ghẹo: "Dật Nhĩ thông minh như vậy, nào còn cần ăn lê, nhưng Dật Hiên nhà chúng ta thì nên ăn nhiều một chút."

Anh họ của Cố Dật Nhĩ - Cố Dật Hiên bất mãn già mồm: "Ba, ăn lê liền ăn lê đi, trêu chọc nhắc tới con làm gì."

Bác trừng Cố Dật Hiên một cái: "Làm sao? Ba nói không phải sự thật sao? Dật Nhĩ nhỏ hơn con 2 tuổi, lại là Trạng Nguyên, cho Cố gia chúng ta mặt mũi lớn, còn con thì sao? Lên Tứ trung vẫn là ba dùng tiền và quan hệ để con được vào học, con không biết xấu hổ sao?"

Cố Dật Hiên không thể trách ba mình, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện chí nhìn cô mà vô tội chớp chớp mắt, ánh mắt chân thành.

Cái gọi là "Con nhà người ta", kỳ thật cảm giác vẫn là rất thoải mái.

Cố Dật Nhĩ nói: "Bác a, bác đừng nói anh Dật Hiên như vậy, gần đây con coi xếp hạng của năm ba thì anh Dật Hiên có tiến bộ rất lớn."

Lúc này, Ba Cố ngồi một bên vẫn luôn nghe mọi người nói chuyện rốt cuộc cũng mở miệng: "Nói đến cái này, thì phải nhắc đến truyền thuyết Cao Tư Án chứ?"

"Sinh viên ưu tú, hoạt động ngoại khóa tích cực, quan hệ cùng bạn bè rất tốt." Bác đang ăn lê, lại đem đề tài hướng sang Cố Dật Hiên: "Con phải cố gắng, không cầu con giống anh trai thi đậu Thanh Đại, ít nhất phải thi đậu đại học."

Vẻ mặt Cố Dật Hiên không kiên nhẫn, gật đầu có lệ.

"Rảnh rỗi thì tìm Dật Nhĩ học hỏi kinh nghiệm học tập, đừng ngày ngày ngẩn ngơ, đứng đắn mà học tập tốt đi."

Cố gia đã quen nghe kiểu răn dạy này, lúc này tất cả mọi người đều ăn ý giả điếc.

"Ba, con là anh đó, nào có người anh nào đi lĩnh giáo kinh nghiệm học tập của em gái chứ." Cố Dật Hiên trên mặt không nhịn được: "Con không đi."

"Người anh như con còn không bằng em gái đâu, giờ còn biết tự cao tự đại."

Cố Dật Hiên á khẩu không trả lời được, lại trừng mắt nhìn liếc Cố Dật Nhĩ đang ăn trái cây.

Cố Dật Nhĩ cùng Cố Dật Hiên đối mắt, cười vui vẻ. Sau đó cô nhìn anh họ duỗi duỗi đầu lưỡi, lêu lêu chọc quê anh.

Cố Dật Hiên lập tức đứng lên: "Ba! Cố Dật Nhĩ cười nhạo con! Nó nhìn con còn le lưỡi chọc quê nữa!"

"Hả?" Bác mê mang a một tiếng.

Ba Cố nhìn mắt Cố Dật Nhĩ: "Dật Nhĩ, con làm cái gì đó?"

Cố Dật Nhĩ ủy khuất lắc đầu: "Con không có a, trong miệng con toàn là lê, làm sao le lưỡi được chứ."

"Cố Dật Hiên con có khí khái anh trai chút đi! Mất mặt quá mà!"

Cố Dật Hiên tức giận dậm chân, nha đầu này xấu lắm! Trước mặt người lớn giả ngoan ngoãn thẹn thùng, sau lưng chính là nhóc con ma quỷ.

Cố Dật Nhĩ cười đến nỗi hai vai rung lên, tiếp theo liền thấy Cao Tự Án ngồi đối diện nhìn cô với vẻ thú vị.

Cô thu hồi bộ dáng, ngồi ngay ngắn ở trên sô pha tiếp tục yên lặng ăn lê.

Cố Dật Hiên quá tức giận, đang nghĩ ngợi tới Cố Dật Nhĩ có nhược điểm gì không để xử lý nha đầu hư này. Đầu óc vừa chuyển động, thật đúng là nghĩ ra được.

"Cố Dật Nhĩ, em cùng Tư Dật đồng học thế nào?" Cố Dật Hiên giả vờ ra vẻ quan tâm, trong ánh mắt lại giấu không được một tia ác ý: "Nghe nói lần trước mẹ của cậu ấy tặng cho em một hộp chocolate? Em mới năm nhất cao trung thôi a, cũng không thể yêu sớm đâu."

Cái từ yêu sớm này, đối với các gia đình Trung Quốc mà nói giống như bão táp hay mãnh thú, bọn họ sợ con mình sẽ bị cuốn vào nguy hiểm.

Ba Cố khẽ nhíu mày, nhìn Cố Dật Nhĩ: "Dật Nhĩ, anh họ con nói vậy là sao?"

Cố Dật Nhĩ bình sinh sợ nhất chính là ba cô tức giận. Bởi vì là bình thường hay cười, nhưng một khi có chuyện gì làm ông tức giận, hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Dì Cao cũng có chút lo lắng: "Con còn nhỏ như vậy, cũng không thể yêu sớm được."

Cố Dật Nhĩ vội vàng giải thích: "Không có không có."

Cố Dật Hiên vội vàng làm khó dễ: "Mẹ của cậu ấy vì cái gì lại đưa cho em chocolate?"

Hai chữ "cướp quần" ở yết hầu muốn buột miệng thốt ra, liền nhớ tới lời hứa với Tư Dật.

Lúc này Cao Tự Án lên tiếng giảng hòa: "Con có biết cậu Tư Dật này, cậu ấy cũng giống Dật Nhĩ là Trạng Nguyên."

Vừa nghe nói đến Trạng Nguyên, các trưởng bối ánh mắt lại không thích hợp. Hai đứa trẻ thành tích ưu tú yêu đương, thật đúng là không thể lấy lí do yêu đương sẽ ảnh hưởng học tập để chia rẻ chúng.

Ba cố tựa hồ cũng có chút ấn tượng: "Là con của bí thư Tư?"

Cao Tự Án gật đầu: "Đúng vậy, chú có ấn tượng sao?"

"Trong một buổi tiệc tại nhà họ chú đã thấy qua Tư Dật." Ngữ khí của ba Cố thấp xuống: "Chú thấy đứa trẻ này bộ dáng thực tốt, hơn nữa còn thực ưu tú, Dật Nhĩ nếu có thể cùng cậu ấy làm bạn thì cũng không tồi."

Cô biết điều kiện gia đình Tư Dật không kém, nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại là nhà quan gia.

Cố Dật Nhĩ nghĩ không thể cùng cậu ấy gây sự được, đợi lát nữa vẫn nên cho cậu ấy ra khỏi danh sách đen.

"Con đã thấy qua Tư phu nhân." Cao Tự Án còn nói thêm: "Ngày lễ khai giảng có gặp qua bà ấy một chút, bà ấy đối với Dật Nhĩ có ấn tượng không tồi, hẳn là cũng muốn cho Tư Dật cùng Dật Nhĩ kết giao bạn bè."

Thì ra không phải yêu sớm, chỉ là đơn thuần kết giao bạn bè thôi.

Các trưởng bối yên tâm, đem đề tài từ trên người Dật Nhĩ chuyển đi đến đề tài khác.

"Chú nhớ Tư phu nhân tự mở công ty? Nghe nói là làm vật liệu xây dựng?"

"Vâng, lần trước Tĩnh Giang hoa viên đấu thầu, là công ty bà ấy trúng thầu."

Đề tài dần dần có chút đi sâu vào công việc kinh doanh, Cố Dật Nhĩ cảm giác không thú vị, ăn xong miếng lê cuối cùng liền tính toán lên lầu nằm.

Cô mới vừa đứng dậy, Cao Tự Án đã kêu cô: "Dật Nhĩ, em cùng anh tới thư phòng một chút, anh có lời muốn nói với em."

Cố Dật Nhĩ đi theo Cao Tự Án đến thư phòng: "Chuyện gì a?"

Cao Tự Án xoay người lại nhìn cô, tươi cười ôn nhu: "Thành thật nói cho anh biết có phải em đã khi dễ Tư Dật không?"

Cố Dật Nhĩ trong lòng căng thẳng, theo bản năng trả lời: "Không có a, em sao có thể khi dễ cậu ta được."

"Em có thể khi dễ cậu ta hay không em còn không biết sao?" Cao Tự Án nhẹ nhàng gõ vào trán cô: "Một bụng toàn ý nghĩ xấu."

Lúc vừa mới cùng mẹ dọn đến Cố gia, anh đã thấy đứa em gái tóc tết, mặc váy trắng, nhỏ nhắn xinh xắn, núp sau lưng chú Cố.

Làm anh cho rằng, đây là một cô gái nhỏ an an tĩnh tĩnh nhẹ nhàng yếu đuối. Mẹ anh cũng nói, em gái là cô bé hay thẹn thùng, anh phải đối tốt với em gái mới được.

Sau này Cao Tự Án mới phát hiện, thì ra ấn tượng đầu tiên không hề đáng tin.

Cô gái nhỏ nhìn điềm đạm nho nhã, một khi bên người không có trưởng bối, lập tức liền hiện nguyên hình.

Cố Dật Hiên là anh họ nhưng lúc nào cũng bị Cố Dật Nhĩ trêu cợt. Đương nhiên, thằng nhóc này cũng trả đủa so chiêu.

Cố Dật Nhĩ xoa cái trán, có chút bất mãn: "Nói giống như trong bụng anh trong sáng lắm vậy."

Còn nói một câu: "Nếu anh không phải anh của em, anh đã đem chuyện xấu này nói cho chú biết rồi".

"Không được khi dễ bạn học, có nghe thấy không?" Cao Tự Án dặn dò cô: "Tiểu cô nương hơn 15 tuổi mà một chút rụt rè cũng không có, nếu như để anh phát hiện em yêu sớm, cũng đừng trách anh đi nói với chú."

Cố Dật Nhĩ không phục: "Em không khi dễ cậu ta, là cậu ta chọc em trước, hơn nữa cậu ta cũng không phải người tốt đẹp gì."

Cao Tự Án hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ cười: "Em đó, luôn có một đống đạo lý."

"Vốn dĩ chính là đạo lý, anh nói xong chưa? Xong rồi thì em đi ra ngoài đây." Cố Dật Nhĩ biết dù có nói thêm gì nữa, anh cũng sẽ là bại tướng.

"Ai, không kiên nhẫn như vậy sao." Cao Tự Án thở dài: "Sau quốc khánh, chú lại đi công tác, lần này chú đi cùng mẹ anh, đến lúc đó ở nhà chỉ còn mình em."

Cố Dật Nhĩ ánh mắt sáng ngời.

"Anh muốn trong khoảng thời gian này em dọn đến nhà anh bên kia, anh sẽ chăm sóc em."

Những lời này vô tình lại dập tắt ánh sáng trong mắt cô.

Cố Dật Nhĩ không quá tình nguyện: "A, em có thể cự tuyệt không."

Cao Tự Án hơi hơi mỉm cười: "Em cảm thấy sao?"

"Đã biết." Cố Dật Nhĩ từ bỏ giãy giụa.

Cao Tự Án vừa lòng gật gật đầu, còn nói thêm: "Còn có chuyện anh phải nói cùng em, mẹ của em, tới công ty tìm anh."

Cố Dật Nhĩ thân thể cứng đờ

"Bà ấy không dám gặp chú, cho nên tới tìm anh, nói là muốn gặp em."

"Bà ấy không dám gặp ba em, liền dám đến gặp em sao?" Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: "Không gặp."

Nhận được câu trả lời, Cao Tự Án liền cũng không nhắc đến nữa.

*****

Cố Dật Nhĩ lén lút đem Wechat Tư Dật kéo ra khỏi danh sách đen.

Cứ tưởng rằng bên kia sẽ không nhanh như vậy biết mình đã được kéo ra, ai ngờ không quá nửa phút, bên kia liền đã nhắn một tin nhắn lại.

"Ba Cố tớ sai rồi còn không được sao"

Hả????

Cố Dật Nhĩ nhanh chóng chụp màn hình lại. Bên kia quả nhiên chỉ trong một giây thu hồi tin nhắn.

"Mẹ nó, cậu chừng nào thì đem tớ ra khỏi danh sách đen?"

Cố Dật Nhĩ nhướng mày, cũng không biết nãy giờ Tư Dật đã phát bao nhiêu tin nhắn đều bị từ chối, làm cho cậu kêu ra một tiếng ba ba này.

"Cậu vẫn luôn nhắn tin cho tớ?"

Bên kia không nói chuyện một hồi, tin nhắn đến là một icon: "Tớ không, không biết, tớ không rõ lắm.jpg". Ba icon không biết liên tiếp giả ngu.

Cố Dật Nhĩ đáp trả một icon: "Đừng kiêu ngạo như vậy, tớ van cậu.jpg".

Tư Dật đánh lạc hướng: "Đề mục nào không biết làm?"

Cô sửng sốt, không nghĩ tới Tư Dật cư nhiên còn nhớ đến đề mục.

"Uhm"

"Chụp cho tớ xem"

Cố Dật Nhĩ bò dậy đi đến bàn học, đem đề mục kia chụp gửi cho cậu.

"Có thể gọi cho cậu không"

"Có thể"

Lúc sau Tư Dật gọi đến.

Xuyên qua sóng vô tuyến điện thoại truyền tới thanh âm, giọng nói mát lạnh không giống bình thường, lại mang theo một ít trầm thấp cùng nhu hòa.

Bên kia thử thăm dò nói hai câu: "Cố Dật Nhĩ, có thể nghe thấy mình nói không?"

"Có, có nghe."

Cũng không biết vì cái gì, Tư Dật thanh âm không lớn, cô cũng hạ giọng theo.

Hắn cười hai tiếng, nặng nề, mềm mại.

Tai Cố Dật Nhĩ có chút ngứa.

"Làm gì? Đang làm chuyện xấu à?"

"Không có, âm thanh quá lớn không tốt."

"Ha, sợ bị ba mẹ cậu nghe thấy à?" Ý vị thâm trường ngữ khí nghe như muốn ăn đòn.

Vừa mới bị Cố Dật Hiên bán đứng Cố Dật Nhĩ không muốn lại bị bắt lấy nhược điểm, hỏi lại Tư Dật: "Cậu không sợ sao?"

"Nhà tớ không có ai."

Cố Dật Nhĩ nhất thời ngậm miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Lễ quốc khánh, toàn dân đều nghỉ, vậy mà ba mẹ Tư Dật còn làm việc.

"Mẹ tớ ra ngoài chơi mạt chược."

"......" Cố Dật Nhĩ nghĩ sự đồng tình của một giây đồng hồ trước thật là lãng phí.

Tư Dật không nói nhảm nhiều, trực tiếp vào đề chính.

"Bắt đầu từ đâu không biết làm?"

"Bắt đầu từ chỗ f(x) - h(x)."

"Được, nghe tớ nói này."

Cậu ở bên kia nói, cô dường như còn nghe được tiếng bút ma sát trên giấy, thật nhỏ mà dứt khoát, cậu thấp giọng: "... lúc này mẫu số giản ước, đẳng thức liền có nghiệm, tớ nói như vậy cậu đã hiểu chưa?"

Kỳ thật từ bước đầu Tư Dật nói thì Cố Dật Nhĩ cũng đã hiểu được mấu chốt vấn đề và dùng tư duy của mình giải ra được.

Nhưng cô vẫn là nghe Tư Dật nói xong toàn bộ.

"Đã hiểu." Dù cậu không thấy, cô vẫn gật gật đầu.

Tư Dật lại cười: "Không hổ là học sinh đứng đầu a, lợi hại."

Lời này nói có chút trêu chọc, nhưng ngữ khí ê ẩm.

Cố Dật Nhĩ: "Cậu ganh tị với tớ?"

"Đánh rắm." Hai chữ này, cuối cùng làm khôi phục thái độ nói chuyện thường ngày của Tư Dật.

Cố Dật Nhĩ cuốn trang giấy giải đề mà Tư Dật vừa hướng dẫn trong lòng nổi lên trò đùa dai.

"Lại kêu tớ một tiếng ba ba, lần sau tớ sẽ suy xét đem vị trí này nhường cho cậu."

Bên kia trầm mặc hồi lâu, Cố Dật Nhĩ nghe được thiết thở nặng nề.

"Cậu mẹ nó quả nhiên là đã thấy được tin nhắn đó!"

Cố Dật Nhĩ giảo hoạt cười: "Tớ không chỉ thấy được, mà còn chụp hình lại trước khi cậu thu hồi nữa kìa."

"Xóa ngay!" Tư Dật ngữ khí thực nghiêm túc.

Nhưng Cố Dật Nhĩ là ai, cô biết Tư Dật là con hổ giấy, căn bản đấu không lại cô.

"Xem biểu hiện về sau của cậu đã."

Cô tựa hồ nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của bên kia, hơi có chút đáng sợ.

"Cố Dật Nhĩ, sẽ có ngày cậu phải kêu tớ là ba ba!"

Cố Dật Nhĩ cười càng ngày càng lớn: "Tuy rằng con đối ba không quá tôn kính, nhưng ba sẽ không trách con, bởi vì ba ba thương con."

"......" Trầm mặc thật lâu, Tư Dật uất ức thốt lên một câu: "Lưu manh."

Tiếp theo giọng nói bị cắt đứt. Rốt cuộc nhịn không được Cố Dật Nhĩ bật cười.

Cách đó không xa, chính là bàn trang điểm, có một cái gương lớn.

Cô nghiêng đầu nhìn vào, thấy đuôi lông mày, đuôi mắt, khóe miệng nhợt nhạt của mình cong lên, là Tư Dật làm cô cười.

A, Tư Dật chính là nữ chính tiểu thuyết ngôn tình.

Vẫn là quá ngây thơ.

***

Bị ba mệnh lệnh phải đến phòng xin lỗi Cố Dật Nhĩ, Cố Dật Hiên ở cửa nghe lén được. Nghe xong không quá hai phút, hắn xác định Cố Dật Nhĩ xác thật là gọi điện thoại, hơn nữa cô còn kêu tên chính là tên Tư Dật không thể sai.

Đắc ý chạy xuống lầu báo cáo với các trưởng bối cùng đi lên.

Một đám người trốn ở cửa nghe lén.

"Bởi vì f(x) là hàm số lẻ, cho nên f(x) = -f(x), cho nên f(0) = -f(0) =1."

"Sau đó thay nghiệm [0,2], à, tớ viết rồi..."

Cố Dật Hiên cảm thấy không thể tưởng tượng được. Trên đời này lại có người gọi điện thoại không phải vì ve vãn yêu đương mà chỉ vì thảo luận bài tập sao!

"Đây là lí do tại sao con bé là học sinh đứng đầu, còn con lại là đứng đầu từ dưới lên." Ba của Cố Dật Hiên vô cùng đau đớn: "An phận mà học tập đi con trai!"

*****

Tác giả có lời muốn nói: Một quyển truyện nam nữ chính không nghĩ đến yêu đương mà chỉ nghĩ làm sao đối phương kêu mình là ba ba.

Vất vả cho mọi người rồi

Tư Dật: Thực xin lỗi làm mọi người thất vọng rồi, tôi đã được kéo ra khỏi sổ đen rồi nhé, kakaka
Bình Luận (0)
Comment