Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 84

Bảy năm sau.

Cao ốc tổng bộ mới của tập đoàn Gia Nguyên hoàn thành.

Dự án phát triển toàn diện vịnh Thanh Hà với trụ sở chính nằm ở trung tâm thành phố, diện tích 79.000 mét vuông, khu trung tâm kéo dài từ tổng bộ là thành phố thương mại cao cấp Bất Hối, khách sạn sáu sao bạch kim, khu căn hộ cao cấp được trang trí tinh xảo và khu biệt thự cao cấp.

Chủ tịch Cố Nghi Nguyên chính thức đẩy con gái duy nhất Cố Dật Nhĩ vào đội ngũ quản lý cấp cao.

Tiệc khánh thành được cử hành tại khách sạn Hilton.

Tháp rượu vàng làm bằng sâm panh, ánh đèn sáng rực, ăn uống linh đình, tiếng đàn Cello vang vọng khắp mọi ngóc ngách của sảnh tiệc.

Tất cả mọi người tập trung vào bục cao ở trung tâm hội trường.

“Cảm tạ các vị khách đại giá quang lâm, tại đây tôi xin giới thiệu với mọi người con gái tôi Cố Dật Nhĩ, bắt đầu từ tuần sau sẽ chính thức tiến vào tầng quản lý của Gia Nguyên, hỗ trợ tôi kinh doanh tập đoàn.”

Tiếng vỗ tay như sấm dậy, tất cả quan khách chuyển ánh mắt về phía cô gái mặc lễ phục đen đứng bên cạnh Cố Nghi Nguyên.

Dáng người yêu kiều, tóc xoăn dài màu đen đến eo, khuôn mặt tinh xảo mỉm cười e lệ, tay phải đặt ở trước ngực, khom lưng với mọi người: “Tôi là Cố Dật Nhĩ, về sau mong các vị trưởng bối chiếu cố nhiều hơn.”

“Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, điểm tâm trà nước ở bên kia, chúc các vị có khoảng thời gian vui vẻ.”

Sau lời giới thiệu mở màn ngắn gọn, sảnh tiệc lại khôi phục tiếng ồn ào.

“Ba đi xem mẹ con có tới không.” Ba Cố vỗ vỗ vai cô, “Con ở chỗ này tiếp đãi khách khứa.”

“Hôm nay là lễ nhậm chức của con mà mẹ còn rảnh tham dự tiết tự học buổi tối với học sinh.” Cố Dật Nhĩ có chút bất mãn oán giận.

“Lớp mẹ con chủ nhiệm sắp thi đại học rồi, học hành căng thẳng lắm.” Ba Cố cười ôn hòa, “Con cũng từng học lớp 12 mà, hiểu cho mẹ con một chút.”

“Con biết rồi, ba mau đi đi.”

Cố Dật Nhĩ nhấc làn váy đi xuống cầu thang, còn chưa phục hồi tinh thần thì một ly champagne đã được đưa tới tay cô.

“Tiểu Cố tổng hôm nay thật xinh đẹp.”

Khóe miệng cô giật giật: “Sao giờ anh mới đến?”

Cao Tự Án đè đè giữa mày: “Vừa vội vàng từ Thượng Hải về.”

“Đi thăm ban chị dâu?” Cố Dật Nhĩ nhướng mày, “Sợ chị ấy bị nam diễn viên quấy rầy?”

“Anh sợ cô ấy đi quấy rối nam diễn viên khác, tuổi càng cao lá gan càng lớn.” Cao Tự Án cầm ly rượu chạm với cô, “Chúc mừng em chính thức tiến vào tầng quản lý, ba bảo anh đưa em đi gặp mấy trưởng bối.”

Cố Dật Nhĩ không thể nói không: “Đi thôi.”

Cao Tự Án dẫn cô đi đến bên kia rượu tháp, không ít người đang vây quanh ở đó trò chuyện với nhau, thấy cô tới thì đều lễ phép gật đầu.

“Trần tổng.” Cao Tự Án đặt tay lên bả vai một người đàn ông, “Sao không thấy phu nhân của anh?”

Người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám bất mãn: “Còn đang bận làm nghiên cứu, làm gì có tâm tư đi xã giao cùng tôi.”

“Dật Nhĩ, đây là Trần tổng của Hilton, Trần tổng, đây là em gái tôi, Cố Dật Nhĩ.”

Người đàn ông trung niên trước mắt cao lớn anh tuấn, khi cười rộ lên có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt càng thêm phần thân thiết.

“Tiểu Cố tổng, chào cô.” Người đàn ông nâng chén với cô.

Cố Dật Nhĩ cười nói: “Chào Trần tổng.”

“Thật là nữ đại mười tám biến, lần trước gặp cô còn học cấp ba, chỉ chớp mắt đã thành tiểu Cố tổng.” Trần tổng chớp chớp mắt với cô, “Cố gắng làm việc, tranh thủ giống tôi, sớm ngày gỡ chữ tiểu xuống.”

(Nữ đại mười tám biến: có nghĩa là ngoại hình của phụ nữ thay đổi rất nhiều trong quá trình phát triển và trưởng thành.)

“Chúng ta trước kia từng gặp nhau sao?” Cố Dật Nhĩ có chút mờ mịt.

“Kỷ niệm 70 năm ngày thành lập của Tứ Trung đã gặp rồi, lúc ấy cô mặc đồng phục đứng trên sân khấu phát biểu mở màn với một nam sinh nữa, quên rồi sao?” Trần tổng cảm thán, “Trong nháy mắt mười mấy năm đã qua, tôi cũng già rồi.”

Cố Dật Nhĩ không đỏ mặt chút nào khen ngợi: “Trần tổng nhìn cũng không khác tôi là mấy.”

“Đừng đừng đừng, tôi 40 rồi, con trai học cấp hai rồi.” Trần tổng xua tay, chỉ vào hai bạn nhỏ đang chơi đùa cách đó không xa, “Đó là con trai tôi, và tiểu thanh mai của nó.”

“Đó là con gái của Từ tiên sinh phải không?” Cao Tự Án cười khẽ, “Lớn lên thật là xinh đẹp.”

“Cậu cũng không ngẫm lại diện mạo của anh ta, lại cả vợ anh ta nữa.” Trần tổng cười, “Nhưng mà đã bị tôi chấm trước là con dâu Trần gia rồi.”

“Còn nhỏ như vậy đã quyết định?” Cao Tự Án nhíu mày, “Không nghĩ tới anh cũng làm chuyện ép duyên này.”

Trần tổng hừ một tiếng: “Con trai tôi cả ngày không chịu làm bài tập chỉ nghĩ đến Yểu Yểu của nó, tôi mà không đề cập chuyện đính hôn trước với lão Từ thì sau này nó trưởng thành còn trách tôi làm ba ba không tính toán cho nó.”

Cao Tự Án bất đắc dĩ cười.

Trần tổng thu ý cười lại hỏi: “Tiểu Cố tổng có bạn trai không? Muốn tôi giới thiệu cho cô một người không?”

“Tôi có rồi.” Cố Dật Nhĩ giơ tay phải lên, nhẫn bạch kim trên ngón giữa lóe sáng.

“Bạn trai cô cũng trong vòng này?” Trần tổng thuận thế hỏi.

“Không phải, anh ấy là bác sĩ.” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng cười, “Mới vừa tốt nghiệp, hẳn là sắp trở lại rồi.”

“Được, anh dẫn em đi gặp những người khác.” Cao Tự Án ôm bả vai Cố Dật Nhĩ, “Trần tổng, hôm nay buổi tiệc này bố trí thật sự không tồi.”

Trần tổng nhíu mày: “Sao mà tán gẫu với em gái cậu mà cậu cũng không vui? Vội vã kéo người đi như thế, chẳng lẽ không được nói đến bạn trai cô ấy.”

“Nói không nổi.” Cao Tự Án tiến đến bên người anh ta nói nhỏ, “Con cháu cán bộ cấp cao, sợ sau khi anh nhắc đến lại bị kiểm tra đồng hồ nước.”

“Con cháu cán bộ cấp cao sao lại đi làm bác sĩ, vừa vất vả lại không kiếm được.”

“Mỗi người đều có mong muốn riêng của mình, cứ làm như ai cũng chỉ nghĩ đến tiền như anh.” Khóe miệng Cao Tự Án nhếch lên, “Học hỏi thêm từ phu nhân của anh đi.”

“Hừ.”

Hai anh em lại đi gặp vài người, nói qua nói lại thì hai tiếng đồng hồ cứ vậy mà qua.

“Em đi dặm lại son môi.” Cố Dật Nhĩ cầm ví, chào hỏi Cao Tự Án rồi đi về hướng toilet.

Sau khi vào toilet, cô lấy phấn phủ và son môi, nhìn gương dặm lại.

Người phụ nữ trong gương nhướng mày, bỗng nhiên cười tự giễu.

Vừa nãy Trần tổng nhắc tới kỷ niệm 70 năm thành lập trường, hóa ra thời gian đã qua lâu như vậy.

Khi cô về nước đã cảm thấy thành phố này thay đổi thật nhiều, hiện giờ nghĩ đến, thay đổi không chỉ có thành phố, mà còn là tất cả mọi người.

Cuối cùng đã có thể khống chế cuộc sống của mình, làm những việc mình muốn, nhưng đi kèm với đó là cảm giác lực bất tòng tâm với cuộc sống, không thể nói là mệt chỗ nào, nhưng chính là không còn tự tại bằng rất nhiều năm về trước.

Vô ưu vô lự cái này từ đã không thích hợp với cô.

Cố Dật Nhĩ nhìn chằm chằm mình trong gương rồi bắt đầu phát ngốc.

Lúc cô đứng ở bồn rửa mặt thì cũng có mấy người từ toilet ra ra vào vào, hai người ba người, khe khẽ nói nhỏ dắt tay lôi kéo tay cùng nhau tới WC.

Cô bỗng nhiên lại nghĩ tới Lâm Vĩ Nguyệt.

Vừa nghĩ vậy, cô quyết đoán lấy di động gọi đến số của Lâm Vĩ Nguyệt.

Bên kia nhận rất nhanh: “Dật Nhĩ, cậu thật là ân nhân của tớ!”

“Làm sao vậy?”

“Tớ đang đi xem mắt, muốn tìm lý do chạy mà không có, giờ tớ chuồn ra được rồi, hôm nào mời cậu ăn cơm.” Lâm Vĩ Nguyệt dừng một chút, lại hỏi, “Cậu gọi điện thoại cho tớ, có chuyện gì sao?”

“Nếu không bây giờ cậu mời tớ ăn cơm đi, cậu ở đâu?”

“Ở Hilton, tầng 8.”

Cố Dật Nhĩ bật cười: “Trùng hợp, tớ ở ngay phía trên cậu, cậu xuống đại sảnh tầng một chờ tớ đi.”

“Cậu cũng ở đây? À đúng rồi, Gia Nguyên hôm nay tổ chức tiệc, đài truyền hình cũng cử phóng viên đi chụp.” Ngữ khí của Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng, “Tớ ở tầng 1 chờ cậu nhé, chúng ta cùng đi ăn khuya đi.”

Cố Dật Nhĩ quay lại bữa tiệc chào hỏi với Cao Tự Án một câu rồi tính toán chuồn trước.

“Từ đã, cái văn kiện này cho em.” Cao Tự Án đưa một folder màu lam cho cô.

Cố Dật Nhĩ không mở ra: “Này là cái gì?”

“Goldman Sachs mới bổ nhiệm nhân sự quản lý khu tài chính châu Á, có một người Trung Quốc, không bao lâu nữa anh ta sẽ đến Trung Quốc để nói chuyện với chúng ta về các dự án góp vốn, em cũng xuất thân từ tài chính, hiểu biết thêm một chút cũng tốt.”

“Em biết rồi.” Cố Dật Nhĩ phất phất tay với anh, “Em đi trước đây nha.”

“Nhớ về nhà sớm một chút.” Cao Tự Án dặn dò cô, “Nếu không ba mẹ sẽ lo lắng.”

“Em biết rồi.”

Cô đi thang máy xuống lầu một đã thấy Lâm Vĩ Nguyệt ngồi ở sô pha trong đại sảnh đọc báo.

“Hiện giờ báo giấy hết thời, ai ai cũng ôm di động đọc tin tức, cũng chỉ mấy người người đúng ngành như các cậu mới có kiễn nhẫn đọc cái này.” Cố Dật Nhĩ cười trêu chọc cô ấy.

Lâm Vĩ Nguyệt mặc trang phục công sở, tóc dài thẳng dịu dàng thanh lệ, đứng dậy đánh giá cô: “Trang phục hôm nay của cậu thật là xinh đẹp.”

Cố Dật Nhĩ nhún vai: “Lễ phục dạ hội, cậu nói đi?”

“Màu đen thật sự hợp với cậu.” Lâm Vĩ Nguyệt nghiêng đầu cười, “Cậu trưởng thành là trở nên khác hẳn, toàn bộ phong cách đều thay đổi.”

“Nói tớ hay nói cậu vậy? Cô Lâm?”

Lâm Vĩ Nguyệt ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Học kỳ sau tớ mới chính thức lên lớp.”

“Học trò đắc ý của thầy Từ, tớ tin rằng cô Lâm nhất định cũng sẽ hạ bút thành văn.” Cố Dật Nhĩ thân mật vỗ vỗ cánh tay cô, “Đi đâu ăn?”

“Vừa nãy xem mắt ăn cơm Tây rồi, tớ không muốn ăn lại nữa đâu.” Lâm Vĩ Nguyệt có chút nhụt chí, “Chỉ cần đồ ăn Trung Quốc là được.”

“Vậy đi ăn đồ ăn Trung Quốc đi, tớ nghe anh tớ nói bên đường Đức Thắng có một cửa hàng mới, hương vị không tồi đâu.”

Hai người cầm tay nhau ra khỏi khách sạn đến bãi đỗ xe ngầm.

Hôm nay Cố Dật Nhĩ tự mình lái xe đến, đèn xe chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ trong góc lập loè hai cái, hoan nghênh các cô ngồi vào.

“Sao cậu lại lái cái xe…nặng như thế này.” Lâm Vĩ Nguyệt ngừng một chút, không biết nên dùng từ gì để hình dung con siêu xe trước mắt này.

“Xe của ba tớ, xe tớ đặt còn chưa tới.” Cố Dật Nhĩ ngồi lên ghế lái, “Xấu à?”

“Tiền sao có thể xấu?” Cô ấy chớp mắt, ngữ khí nghi hoặc.

Cố Dật Nhĩ cười: “Lên xe.”

Lâm Vĩ Nguyệt ngồi vào ghế phụ, cô ấy chú ý tới Cố Dật Nhĩ ném tập tài liệu vẫn cầm trong tay vào ghế sau.

“Cái gì thế?”

“Đại phiền toái mà tớ sắp phải ứng phó, nhưng bây giờ không muốn xem.”

“Đại phiền toái gì?” Lâm Vĩ Nguyệt nhíu mày, “Đối thủ cạnh tranh?”

“Bên phía hợp tác, ngân hàng.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Có thể lăn lộn đến tầng cấp cao trong ngân hàng thì đều là nhân tinh trong nhân tinh, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, huống chi là một người Hoa ở Goldman Sachs đầy rẫy người da trắng? Cho nên không cần phải nghĩ, nhất định là một đại phiền toái.”

“Tâm của mấy người học tài chính các cậu đều dơ thật sự.” Lâm Vĩ Nguyệt cảm thán, “Thầy Từ nói với tớ hết rồi.”

“Thầy Từ của cậu không phải cũng là từ giai cấp tư sản chuyển sang ngành giáo vĩ đại sao? Mọi người đều bị hương vị tiền tài làm bẩn, ai so với ai cao quý chứ?” Cố Dật Nhĩ nhắm mắt hít sâu một hơi, “Nhưng mà tớ lại thích cái mùi tiền này, thơm hơn cả Jo Malone.”

Lâm Vĩ Nguyệt tổng kết: “Nhà tư bản vạn ác.”

“Hôm nay nhà tư bản vạn ác phải ăn sạch mấy đồng tiền trinh của cậu.” Cố Dật Nhĩ cười xấu xa, “Xuất phát.”

Xe ra khỏi bãi đỗ, ở chỗ thu phí thiếu chút nữa thì đụng phải một chiếc xe con.

SL400 màu trắng chạy băng băng như không muốn sống phi vào trong.

“Vội vàng đầu thai à?” Cố Dật Nhĩ bực bội oán giận một câu.

Xe chạy trên đường, Cố Dật Nhĩ bật một khúc nhạc nhẹ ở trong xe.

Âm nhạc nhu hòa có thể giảm bớt nôn nóng lúc chờ đèn đỏ.

“Đúng rồi, sao cậu lại muốn đi xem mắt?” Cố Dật Nhĩ tò mò hỏi, “Ba cậu giục à?”

“Không, đồng nghiệp giới thiệu.” Lâm Vĩ Nguyệt sâu kín nói, “Tuổi tớ cũng không nhỏ mà cũng chưa yêu bao giờ, hôm liên hoan bị bọn họ cười chết rồi.”

Cố Dật Nhĩ nghi hoặc: “Hồi cấp ba không tính à?”

“Đó cũng tính sao?” Lâm Vĩ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô, “Tớ cho rằng ít nhất phải giống cậu với Tư Dật mới gọi là yêu đương.”

Hiện giờ cô nhắc tới đoạn quá khứ cấp ba đó đã hoàn toàn không còn băn khoăn, thời gian cuối cùng cũng đã khiến miệng vết thương của cô khép lại.

“Tớ đã sắp quên mất anh ấy trông như thế nào rồi.” Cố Dật Nhĩ hừ lạnh một tiếng, “Tên đàn ông xấu xa, đến ăn Tết cũng không về.”

“Cậu oán giận cậu ấy không về, vậy sao không đến Bắc Kinh thăm cậu ấy?”

Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ thực theo lý thường hẳn là: “Anh ấy không về thăm tớ thì dựa vào cái gì mà tớ phải đi gặp? Tớ nói với anh ấy hôm nay tớ chính thức nhậm chức vậy mà anh ấy đến tin nhắn cũng không trả lời.”

Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy hai người bọn họ có thể yêu tới hiện tại còn chưa chia tay đúng là một kỳ tích.

Một người một lòng nhào vào sự nghiệp y học, một người chuyên tâm đi về hướng tư bản chủ nghĩa, một năm gặp mặt không được vài lần, mỗi lần nhắc tới đối phương đều là một bụng hỏa vậy mà vẫn còn có thể yêu.

Tình yêu thật vĩ đại.

“Lục Gia và Vương Tư Miểu cũng sắp về Thanh Hà.” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nói, “Bọn họ tính trở về kết hôn.”

Lâm Vĩ Nguyệt há to miệng: “Bọn họ ở bên nhau sao?”

“Cậu không biết à?” Cố Dật Nhĩ có chút kỳ quái, “Bọn họ từ năm nhất đại học đã ở bên nhau rồi.”

“Tớ thật sự không biết.” Khóe miệng Lâm Vĩ Nguyệt méo xệch, “Không phải lần nào họp lớp cũng cãi nhau sao?”

“Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng yêu thì đúng là vẫn yêu.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ tràn đầy chế nhạo, “Lén nói với cậu, là Vương Tư Miểu tỏ tình trước với Lục Gia đấy.”

“Tỏ tình thế nào?”

“Vương Tư Miểu bày một hàng nến ở dưới phòng ngủ của Lục Gia, nói nếu cậu ta không đáp ứng ở bên cậu ấy thì hàng nến này chính là những ngọn nến trong tang lễ của cậu ta.” Cố Dật Nhĩ thảnh thơi nói, “Sau đó Lục Gia đã bị chinh phục.”

“……” Thật là một lời tỏ tình bá đạo.

“Vậy hóa ra các cậu đều có đối tượng, có mỗi mình tớ lẻ loi.” Lâm Vĩ Nguyệt ghen ghét tựa lưng vào ghế thở dài.

“Không phải còn có……” Cái tên kia bị cô nuốt xuống, “Không có việc gì, nhất định là cậu sắp gặp được chân mệnh thiên tử rồi.”

“Hy vọng như thế đi.”

Xe chạy đến quán ăn, Cố Dật Nhĩ trực tiếp ra ghế sau thay lễ phục, thay một chiếc váy thoải mái hơn rồi cùng Lâm Vĩ Nguyệt cùng nhau xuống xe.

Hai người dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi lên lầu hai.

Cố Dật Nhĩ nhìn thực đơn rồi tùy ý chọn mấy mấy món nghe tên cũng không tệ lắm.

“Sao cậu không gọi?”

Lâm Vĩ Nguyệt uống ngụm trà: “Cậu gọi là được, tớ phụ trách ăn, vừa nãy ở khách sạn đến bò bít tết còn chưa kịp ăn đã chạy, giờ còn đang đói đây này.”

“Tên kia cực phẩm lắm à?”

“Đâu chỉ thế.” Vẻ mặt Lâm Vĩ Nguyệt phức tạp, “Vừa ngồi xuống đã hỏi từ bằng cấp đến mười tám đời tổ tiên nhà tớ, sau đó lại thảo luận kết hôn xong thì mua nhà ở đâu, khi nào thì sinh con, còn bảo tớ từ chức ở nhà làm bà nội trợ, tớ thật là nghe đến lỗ tai cũng sắp đóng kén rồi.”

“Vậy chứng tỏ là hắn ta vừa ý cậu.” Cố Dật Nhĩ sờ sờ cằm, “Hôm nay trang điểm không tồi, có chút hương vị hoa nhường nguyệt thẹn đấy.”

“Nào có khiến người chú ý như Cố đại mỹ nhân.” Lâm Vĩ Nguyệt chống cằm, “Tớ cam đoan, nếu cậu trực tiếp đến tầng 8 tìm tớ thì có lẽ anh ta sẽ ném tớ một bên rồi đem toàn bộ câu hỏi lặp lại một lần nữa với cậu.”

“Thế chắc anh ta cũng không ăn hả, chỉ lo nói thôi đúng không?”

“Không ăn, thật là lãng phí hai phần bò bít tết.” Lâm Vĩ Nguyệt thở dài.

Cố Dật Nhĩ vừa định nói chuyện thì điện thoại trong túi xách rung lên, cô lấy di động ra nhìn một cái rồi cười lạnh, cúp.

Lâm Vĩ Nguyệt không cần đoán: “Tư Dật à?”

“Đồ xấu xa, không cần để ý tới.” Cố Dật Nhĩ mắt trợn trắng, tiếp tục gọi món ăn.

Lâm Vĩ Nguyệt từ đáy lòng đồng tình với Tư Dật, đôi khi, cô ở trước mặt Cố Dật Nhĩ cũng không có tiếng nói gì.

Cậu ấy quả thực giống như biến thành một người hoàn toàn khác, Cố tiên nữ trước kia ôn nhu dịu dàng, lúc nào cũng thích mặc váy màu sắc tươi sáng đã không còn, người trước mặt bây giờ là Cố nữ vương môi đỏ quyến rũ, thành thục mê người.

Điện thoại của Cố Dật Nhĩ lại vang lên.

Cô không kiên nhẫn nhìn điện thoại, lúc này mới nghe.

“Anh? Em ở đâu á? Em ở Quân Đình ăn cơm. Chuyện gì? Alo?” Cố Dật Nhĩ nhìn di động lại phát hiện đã cúp, “Làm cái gì thế không biết?”

“Tra cương?”

(Tra cương: gọi điện thoại tra hỏi)

“Tớ đã báo cáo với anh ấy rồi mà.” Cố Dật Nhĩ ném điện thoại sang một bên.

Hai người vừa gọi đồ ăn xong, còn đang uống trà đã nghe thấy một giọng nam kinh hỉ,: “Lâm tiểu thư!”

Nụ cười của Lâm Vĩ Nguyệt cứng đờ trên khóe môi.

Cố Dật Nhĩ không quay đầu lại: “Ai vậy?”

“Đối tượng xem mắt.”

“……” Hoá ra đều tới ăn thêm cơm?

Người đàn ông mặc tây trang bước nhanh tới, trên mặt tràn đầy ý cười: “Cô cũng tới đây ăn khuya à?”

“……” Lâm Vĩ Nguyệt chần chờ gật gật đầu, “Trùng hợp quá.”

“Tôi đến cùng bạn tôi, cô cũng vậy phải không?” Người đàn ông nhìn về phía người phụ nữ ngồi đối diện Lâm Vĩ Nguyệt.

Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu, cười cười: “Chào anh.”

Người đàn ông và bạn anh ta ngơ ngẩn.

Vốn tưởng rằng người phụ nữ khí chất dịu dàng như Lâm Vĩ Nguyệt bây giờ đã là mỹ nhân hiếm thấy, không ngờ rằng bạn của cô ấy còn xinh đẹp hơn.

Ăn mặc tinh xảo, ngũ quan diễm lệ, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta phải kinh diễm.

“Nếu không ngại thì cùng nhau dùng bữa được không?” Người đàn ông cười đề nghị.

Còn chưa chờ Lâm Vĩ Nguyệt mở miệng cự tuyệt thì di động của cô đã lỗi thời vang lên.

Lâm Vĩ Nguyệt có chút khó xử nhìn Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ cười cười: “Cậu đi nghe điện thoại đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt trong miệng kêu một tiếng “Em chào thầy” rồi đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

Hai người đàn ông cứ như vậy ngồi đối diện Cố Dật Nhĩ.

“Tiểu thư họ gì?”

Cố Dật Nhĩ uống ngụm trà, ngữ khí bình tĩnh: “Kẻ hèn này họ Cố.”

“Tôi họ Vu, bạn tôi họ Diệp, rất vui được làm quen với cô.” Người đàn ông do dự vài giây, lại hỏi, “Nhìn tiểu thư trang điểm thế này thì hẳn là bạch lĩnh nhỉ?”

(Bạch lĩnh: từ đề cập đến những công việc trí óc như quản lý, bác sĩ, luật sư.. nhưng việc lương cao, đãi ngộ tốt được ngưỡng một ở TQ)

“Làm công thôi.” Làm công cho ba cô.

“Đừng nói như vậy, ngoại trừ ông chủ thì có ai mà không là làm công đâu? Tôi làm luật sư không phải cũng là làm công cho người ta sao?”

“Luật sư à.” Cố Dật Nhĩ cười khẽ, “Công việc được đấy.”

“Nào có, nhìn thì phong cảnh nhưng thật ra nước trong ngành này sâu lắm.” Người đàn ông cười vẫy vẫy tay, giống như lơ đãng hỏi, “Cố tiểu thư có bạn trai chưa?”

Cố Dật Nhĩ nhướng mày: “Sao? Muốn giới thiệu cho tôi à?”

“Không có không có, chỉ là muốn làm bạn với Cố tiểu thư thôi.” Người đàn ông chỉ chỉ mình, “Tôi hiện tại đang làm ở văn phòng luật, tốt nghiệp Thượng Giao, học thạc sĩ tại trường, bạn tôi là bằng chính quy của Thanh đại.”

(Thượng Giao: Trường đại học giao thông Thượng Hải)

Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Đều là danh giáo.”

“Quá khen, hiện tại bằng cấp cũng không đáng tiền, không biết Cố tiểu thư tốt nghiệp trường nào?”

“Bằng cấp cao nhất?”

Người đàn ông dừng một chút, có chút khẩn trương gật đầu: “Cố tiểu thư khí chất thế này, hẳn là tốt nghiệp từ danh giáo.”

“Tốt nghiệp học viện thương mại.”

Hai người đàn ông ngồi đối diện thoáng thả lỏng một chút, hoàn toàn không còn khẩn trương như vừa rồi.

Người đàn ông họ Diệp kia cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí không thể so sánh với vẻ mặt co quắp lúc nãy, cười hỏi cô: “Không biết là học viện thương mại nào của tỉnh? Mấy năm trước có không ít học viện thương mại được thăng lên hạng một, trường cũ của Cố tiểu thư cũng là được thăng lên sao?”

Cố Dật Nhĩ đã thăm dò không sai biệt lắm phẩm hạnh của hai tên này.

Cũng may mà Vĩ Nguyệt chạy trốn nhanh.

Cô dùng tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, từng câu từng chữ nói ra địa danh: “Bang Pennsylvania.”

Hai người đàn ông liếc nhau, lại hỏi: “Nước ngoài?”

“Ừ.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, “Không biết tính là hạng mấy, tôi tốt nghiệp từ Wharton.”

Hai người đàn ông há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời nghẹn lại không biết tiếp theo nên nói cái gì.

“Vậy Cố tiểu thư học ngành gì?” Người đàn ông xem mắt cùng Vĩ Nguyệt cuối cùng vẫn hỏi.

Cố Dật Nhĩ dựa vào ghế, ngữ khí nhàn nhạt: “Tài chính.”

Được biết đến là nơi khai sinh ra bằng MBA hiện đại, trường kinh doanh Wharton là trường đứng số một trong số các trường kinh doanh ở Hoa Kỳ, xung quanh Cố Dật Nhĩ vẫn luôn có những người không phân cao thấp với cô, trước nay không nghĩ tới tên trường học còn có thể dùng để vả mặt như vậy.

Hai người đàn ông dường như đột nhiên bị câm, mặt đỏ bừng.

Ánh mắt Cố Dật Nhĩ nghiền ngẫm, phỏng đoán tên họ Vu này hẳn là không dám liên lạc lại với Vĩ Nguyệt nữa.

Cô nghĩ cuộc điện thoại của Lâm Vĩ Nguyệt sao lâu như vậy còn chưa kết thúc?

Hay là lại chạy rồi?

Nếu cô ấy dám chạy thì ngày mai cô sẽ đến trường học đem chuyện cô ấy đi xem mắt thất bại chiêu cáo với toàn trường.

Trong lòng đang suy nghĩ chuyện nên cũng không rảnh lo hai người trước mắt.

“Cố Dật Nhĩ!”

Một giọng nam phẫn nỗ bỗng nhiên từ sau lưng vang lên.

Vô cùng quen thuộc.

Cố Dật Nhĩ quay đầu, giống như thấy quỷ mà nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh lùng kia.

Tư Dật mặc áo khoác thuần màu đen quá đầu gối, bên trong là một chiếc áo sơmi trắng, đeo cà vạt, rõ ràng văn nhã thanh tuấn mà sắc mặt lại xấu muốn chết.

Gương mặt anh ửng đỏ, sợi tóc hơi loạn, duỗi tay đỡ đỡ mắt kính, đi đến trước mắt Cố Dật Nhĩ, cười lạnh một tiếng: “Cố Dật Nhĩ em được lắm.”

Sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện.

“Trong bụng em còn mang con của anh đấy, ai cho phép em ra ngoài tìm đàn ông, lại còn vừa tìm đã là hai người?”
Bình Luận (0)
Comment