Giang Duyên một phen khai thông làm Diệp Phồn Tinh không còn sợ hãi hoảng loạn, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có chút bất an, vô pháp đưa ra quyết định.
Cô bắt đầu động não suy nghĩ, quyết định cho mình thêm thời gian, để xem có giãy giụa được chút nào nữa không.
Nếu giãy giụa thành công, đó là tốt nhất —— so với loại quan hệ người yêu tràn ngập nguy hiểm cùng không thể xác định, từ đáy lòng cô vẫn hi vọng có thể bình bình đạm đạm làm bạn với Lộ Thâm.
Nhưng nếu giãy không được. . .
Vậy chủ động xuất kích đi!
Cũng không thể mãi rối rắm như vậy được.
Về phần hậu quả, anh họ nói đúng, không thử sao biết là không được? Cho dù thật sự không được. . . trước tiên phải chuẩn bị tinh thần tốt đã.
Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không giống như mẹ.
Lại nói Lộ Thâm cũng không phải ba cô, hắn so với lão già cảm tình đạm bạc, cuồng công tác kia ôn nhu, mềm lòng hơn nhiều.
Nghĩ xong xuôi, cả người Diệp Phồn Tinh nhẹ hẳn đi, tâm tình nặng nề cả ngày cũng trở nên nhẹ nhàng.
Lộ Thâm với hết thảy này hoàn toàn không biết gì, lúc này hắn vừa đón Lộ Ninh xong đang chuẩn bị về nhà.
Vừa muốn lên xe bus, liền thấy Hầu Tử từ đâu chạy ra: "Thâm Nhi! Ninh Ninh! Hai người đợi em với!"
"Sao mày lại ở đây?" Lộ Thâm có chút ngoài ý muốn, Lộ Ninh cao hứng cười tủm tỉm vẫy vẫy tay nhỏ với hắn, hô lên: "Anh Hầu Tử".
"Lão nhân trong nhà hai ngày nay vẫn luôn nhớ thương bánh nhân thịt của nhà bác ở chỗ ngoặt, em rảnh nên tới đây mua. Đi đi đi, cùng nhau về nhà thôi!"
Hầu Tử nói xong liền bế Lộ Ninh lên, đi theo đám người xếp hàng lên xe.
Lộ Thâm cũng lên xe, hỏi: "Giờ này hẳn là giờ đi làm chứ? Sao lại có thời gian rảnh?"
"Không làm, em nghỉ bên khách sạn rồi."
Chuyến xe bus này có rất nhiều khách, Hầu Tử che chở Lộ Ninh tới chỗ ít người một chút, nói: "Vừa lắm việc lại ít tiền, làm cũng chả có ý tứ gì."
Lộ Thâm sửng sốt, chân mày cau lại: "Lúc trước mày cũng không nói với anh như vậy."
Nhớ tới nửa tháng nay, thằng nhóc này thường xin nghỉ tới bệnh viện hỗ trợ chăm sóc ba và bà nội hắn, Lộ Thâm trong lòng chợt hiểu ra.
"Có phải là ông chủ của mày thấy trong khoảng thời gian này nghỉ quá nhiều nên bất mãn, mới đuổi mày không?
Hầu Tử không thừa nhận: "Không, anh nghĩ gì thế! Nếu thật như vậy tiểu gia đã đánh hắn rồi!"
Tuy rằng nguyên nhân gây ra xác thực như suy đoán của hắn.
Nhưng mà có sao đâu?
Trong lòng Hầu Tử, anh em một nhà quan trọng hơn so với công việc nhiều lắm. Đừng nói chỉ là một phần công tác đãi ngộ không tệ, chính là cái mạng của hắn, chỉ cần Lộ Thâm yêu cầu hắn cũng nguyện ý cho.
Hai người từ nhỏ đã lớn lên cạnh nhau, Lộ Thâm nào không nhìn ra suy nghĩ của Hầu Tử, trầm mặc một lúc, không nói gì nữa, lát sau đưa tay vỗ vai hắn: "Chút nữa anh gọi cho chú đầu trọc xem khách sạn nhà hắn có thiếu người không."
Chú đầu trọc là ông chủ cửa hàng sửa chữa ô tô, trước kia Lộ Thâm từng giúp đỡ hắn vài việc vặt, biết vợ hắn mới mở một cái khách sạn 4 sao.
"Thôi đừng, nhà bọn họ là khách sạn cấp sao, em một không bằng cấp, hai không kinh nghiệm, anh làm thế không phải là làm khó người ta sao."
Hầu Tử cũng quen chú đầu trọc, biết tình huống nhà hắn ta.
Hắn nói xong thì cười lộ hàm răng trắng: "Hơn nữa em đã tìm được việc mới rồi, đãi ngộ còn tốt, không lo đói chết."
Lộ Thâm kinh ngạc: "Việc mới?"
"Bartender, chỗ cuối tuần này anh làm ấy." Hầu Tử cười hắc hắc, nói giản lược chuyện này.
"Lúc trước em không phải vô tình giúp đỡ ông chủ quán bar Chu Tiểu Nhạc Chu ca sao, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ em. Buổi chiều em đi tìm việc ở phụ cận quán bar bọn họ bị hắn nhìn thấy, hắn liền hỏi em có muốn làm chỗ bọn họ không."
"Em thấy đãi ngộ khá tốt, gần nhà, nên đã đáp ứng ngày mai đi. Cho nên là chúng ta hiện tại cũng coi như là đồng nghiệp đó haha."
Lộ Thâm nghe xong nhíu mày: "Chu Tiểu Nhạc chay mặn không chê, không phải kẻ đứng đắn. Quán bar của hắn cũng không sạch sẽ gì cho cam, bằng không anh cũng không chỉ cuối tuần mới đi kiêm chức. Mày. . ."
"Em biết quán bar ngầm kia rất loạn, nhưng em chỉ là phục vụ thôi, sẽ không sao đâu."
Chỗ ăn chơi kích thích như quán bar này nọ, không thể không có chút việc không thể ra ngoài ánh sáng như kinh doanh da thịt. . . Hầu Tử biết nhưng không quá để ý —— hắn trà trộn xã hội đã nhiều năm, không hiếm thấy loại chuyện này.
Hắn vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, nếu thật xảy ra chuyện em sẽ trốn đầu tiên. Tuy đầu óc em không thông minh như anh, nhưng bản lĩnh treo máy chạy là do năm tháng luyện ra, anh còn lo lắng gì nữa?"
Hiển nhiên Hầu Tử đã quyết tâm, Lộ Thâm vô pháp khuyên bảo, chỉ có thể nhíu mày nói: "Mày tự hiểu trong lòng là được, ngày thường gặp chuyện gì thì trốn xa xa một chút đừng có hùa theo."
Mặc dù bị buộc phải tiếp xúc với xã hội sớm nhưng Lộ Thâm không thể so với một kẻ chân chính là người xã hội như Chu Tiểu Nhạc.
Tuy theo bọn họ tiền tới nhanh nhưng hắn không muốn gây cho gia đình phiền toái, càng không muốn dính lên mấy cái trắng đen bất phân để rơi vào vũng bùn lầy.
Lúc này thấy Hầu Tử và Chu Tiểu Nhạc dính dáng đến nhau, Lộ Thâm không yên tâm, lại thấp giọng dặn dò vài câu.
"Biết biết, đại gia ngài cứ yên tâm đi!"
Xe bus tới trạm, Hầu Tử ôm Lộ Ninh xuống, dùng di động gửi cho Lộ Thâm một ngàn tệ.
"À đúng rồi, nãy em đi tìm ông chủ khách sạn kết toán tiền lương, cũng không nhiều lắm, chỉ một ngàn tệ, anh tạm cầm trước đi, nếu không đủ thì nói để em tìm cách xoay."
Lộ Thâm hoàn hồn: "Không cần, mày cầm đi, anh vẫn còn."
Hầu Tử: "Còn cái khỉ, anh cho rằng em không biết chú Lộ khám bác sĩ tâm lý tốn kém bao nhiêu à?"
"Thật mà. Bác sĩ kia là Diệp Phồn Tinh giới thiệu, anh báo tên cô ấy đối phương sẽ giảm 50%."
Lộ Thâm cười cười, lấy di động chuyển tiền về: "Tiền này mày cầm đi, anh có đủ tiền."
"Còn có chuyện này!" Hầu Tử mắt sáng lên, không ngăn cản nữa: "Ai da, em phát hiện cô nàng Phồn Tinh kia rất để bụng anh nha, vừa tặng quà cho Ninh Ninh, vừa tìm bác sĩ giúp anh, anh mau thành thật khai báo, có phải cô ấy coi trọng anh không?"
Lộ Thâm: ". . . suy nghĩ nhiều."
Hầu Tử cười hì hì qua: "Em nói nghiêm túc đó, cô nàng kia lớn lên xinh đẹp, tâm địa tốt, tính tình cũng ổn, anh mỗi ngày đều gặp cô ấy mà không rung động ư?"
Lộ Ninh trong ngực hắn cũng sáng mắt, chuyển đầu qua: "Anh ơi, chị Phồn Tinh thật tốt nha, em muốn chị ấy làm chị dâu của em!"
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Muốn cũng vô dụng, chuyện này không có khả năng xảy ra, hai người nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi."
"Vì cái gì?!"
Nhìn em trai nhỏ cùng em gái trăm miệng một lời, Lộ Thâm cười một chút, quay đầu về nhà: "Không vì gì cả, không có tâm tư."
Cũng không xứng.
Hầu Tử và Ninh Ninh còn định nói cái gì, đột nhiên ngõ nhỏ không xa truyền tới tiếng mắng chửi thô tục.
"Mày là cái đồ sinh con trai không có rắm. Con trai bà mày còn chưa chết đâu, mẹ nhà mày dám chạy tới nói này nói nọ trước mặt bà. Mày có tin tao xé cái mồm thối của mày không!"
Lộ Thâm tươi cười cứng lại, thần sắc không đổi, trong lòng càng thêm thanh tỉnh.
Lộ Ninh cũng một bộ dáng tập mãi thành quen. Chỉ có Hầu Tử gãi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ thầm nói: "Bà sao lại cãi nhau với người ta rồi! Thân thể vừa mới tốt thôi mà!"
"Mày không phải không biết bà ấy một ngày không cãi nhau thì sẽ nghẹn phát hoảng."
Lộ Thâm vẻ mặt bình tĩnh nói xong, ôm Lộ Ninh từ trong ngực Hầu Tử ra: "Được rồi, mày cũng mau về đi kẻo lão gia tử chờ nóng nảy."
"Dạ, vậy anh có chuyện gì thì gọi em." Hầu Tử nói xong xua xua tay bước đi.
Lộ Thâm thả Lộ Ninh xuống, dắt tay cô bé về nhà.
Cửa nhà, bà nội đang chống eo trợn mắt, nước miếng bay tứ tung chửi nhau với người phụ nữ trung niên đối diện. Bộ dáng chanh chua kia điển hình là lão thái thái ở nông thôn.
Lộ Thâm đáy mắt hiện lên mấy phần mỏi mệt, lại không giống như khi trong nhà mới xảy ra chuyện quát bảo bà ngừng lại.
Vì đây là phương thức duy nhất mà lão thái thái không kiến thức, không văn hóa biết để bảo vệ người nhà và gia đình mình.
Hắn không thay đổi được bà, cũng không ngăn được bà. Điều có thể làm chính là lơ đi hoàn cảnh gia đình ác liệt, sau đó dùng phương thức "cháu đói rồi" để dời đi lực chú ý của bà.
"Đói à? Được được được, bà lập tức dọn cơm."
Lão thái thái lập tức minh kim thu binh[1]. Lộ Thâm dắt em gái vào phòng, thấy người cha hủ bại, thần sắc chết lặng nằm trên giường.
[1] ý là gõ chiêng phát ra tín hiệu triệt binh về doanh. Ví von chiến đấu tạm thời kết thúc. Xuất từ 《 Tuân tử · Nghị binh 》.Gầy yếu tái nhợt, tử khí thâm trầm, là cảm giác mà người đàn ông này gây ra cho người ta.
Trước kia ông không phải bộ dạng thế này. Khi ấy ông cao lớn, cường tráng, khí phách hăng hái, cười rộ lên vang to như sấm, bước đi như bay, nhìn thoáng qua thì không đặc biệt dễ nhớ nhưng là người sang sảng nhiệt tình.
Khi ấy ông thích nói cười, khác hoàn toàn so với hiện tại. Chỉ là thời gian qua đi, Lộ Thâm dường như đã quên mất hình ảnh năm ấy của ông.
Bước chân thiếu niên hơi dừng lại, sờ đầu em gái bảo bé lên tầng cất cặp xong mới đi tới, chỉnh lại chăn cho ông nói: "Ăn cơm chiều chưa ạ?"
Người đàn ông không lập tức trả lời, trầm mặc nhìn trần nhà rất lâu mới chậm chạp chuyển động con ngươi: "Đừng tiêu tiền ở trên người ba, người như ba. . . không đáng."
Đây là câu đầu tiên mà ông nói từ lúc tỉnh lại, Lộ Thâm ngẩn ra, trong lòng nháy mắt ngũ vị tạp trần.
Nhưng mà có phản ứng là chuyện tốt, nhớ tới bác sĩ tâm lý Diệp Phồn Tinh giới thiệu, thiếu niên nhẹ nhàng đóng đôi mắt lại, ngữ khí bình tĩnh: "Có đáng giá hay không, tự con biết."
***
Mấy ngày hôm sau, Lộ Thâm vẫn đi học bình thường.
Diệp Phồn Tinh đã điều chỉnh tâm thái thật tốt nên cũng không như ngày trước nhìn hắn là trong lòng phát hoảng, ngược lại là đôi mắt không khống chế được mà dính lên người hắn.
Thật là, không có tiền đồ.
Diệp Phồn Tinh một bên âm thầm phỉ nhổ, một bên lại ngăn không được ngọt ngào tràn lan.
Nhìn ngắm sườn mặt hoàn mỹ của thiếu niên, càng nhịn không được muốn sát lại gần, lại sát vào gần. . .
Ai nha không được!! Đã nói là muốn giãy giụa một trận cơ mà!!
Diệp Phồn Tinh nỗ lực khắc chế bản thân, kéo suy nghĩ nhộn nhạo lại: "Này, ngày mai thi tháng rồi anh không khẩn trương à?"
Lộ Thâm ghé vào nghỉ ngơi, nghe vậy hơi hé mắt ra nhìn cô: "Học bá chúng tôi không cần khẩn trương."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không coi lời này là thật, dù sao anh chàng này mỗi ngày đi học đều ngủ, bài tập không viết, kiểm tra nhỏ ngày thường. . . ừm, khoảng thời gian hắn xin nghỉ không tham gia kiểm tra ban nên không tính.
Khóe miệng cô hơi giật giật, vỗ vai hắn: "Tự tin là tốt, tiến lên đi thiếu niên."
Lộ Thâm cười cười liếc cô một cái, không đáp. Vài ngày sau, cầm thành tích xếp thứ nhất ban, xếp thứ sáu trường đặt trước mặt cô.
Trăm triệu không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh: “???”
“!!!”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là Tinh muội hốt hoảng không dám tin vấn an cùng mọi người =v=