Cuộc sống ở cao trung quá buồn tẻ, thật vất vả mới có một cơ hội làm Nguyệt lão, Vương Kiến Nam vui sắp ngất rồi.
Hơn nữa hắn còn là kẻ hay nôn nóng, buổi trưa ngay khi tan học, cơm cũng không lo chạy đi gọi điện thoại cho Lộ Thâm, hỏi bóng hỏi gió cảm giác của anh đối với Diệp Phồn Tinh.
Lúc đầu Lộ Thâm không trả lời, câu được câu không, vừa làm vừa thuận miệng đáp linh tinh vài câu "Em ấy khá tốt", "Ừ, không chán ghét".
Đến tận khi Vương Kiến Nam không nhịn được nữa phát ra tiếng cười đáng khinh, hắn mới nhận ra cho chút sai sai: ". . . Cậu hỏi nhiều như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì?"
Vương Kiến Nam thông qua cuộc nói chuyện phiếm vừa rồi đã xác định Lộ Thâm không chỉ không ghét mà còn vô cùng thưởng thức Diệp Phồn Tinh.
Hắn cười đáng khinh, nói ra chuyện ngoài ý muốn mình phát hiện ra cho Lộ Thâm: "Không có gì, chỉ là em cảm thấy Phồn Tinh hình như thích anh."
Lộ Thâm sửng sốt, không hề nghĩ ngợi mà nói câu: “Đừng nói bừa.”
"Thật mà!" Vương Kiến Nam thấy hắn không tin, vội nói: "Sáng nay lúc tiếp điện thoại nói chuyện với anh, cô ấy cười ngọt ngào vô cùng, biểu tình còn như thẹn thùng cơ. Còn chưa đợi em hỏi xong cô ấy đã kiểu nơi này không có bạc mà tỏ vẻ hai người không có gì. Hơn nữa, cả sáng hôm nay cô ấy toàn nhìn chằm chằm chỗ ngồi của anh, chắc chắn là nhớ anh!"
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm hoàn toàn không coi lời hắn là thật, nói: "Tôi đang vội, cậu nhàn rỗi đau trứng thì làm thêm mấy bài thi đi, đừng như bà tám bàn luận chuyện con gái người ta, truyền ra ngoài lại không tốt."
Sau đó cúp máy.
Vương Kiến Nam: ". . ."
Vương Kiến Nam cười không nổi, lời hắn nói là thật, vì sao không tin!!
Cũng may vì tránh tưởng bở, hắn đã quan sát Diệp Phồn Tinh cẩn thận, còn tìm ra "chứng cứ" chứng minh tới 80% sự thật. . .
Vương Kiến Nam hừ hừ một tiếng, quay đầu lấy ra từ ngăn bàn Diệp Phồn Tinh một quyển giấy nháp, mở trang đầu tiên, chụp ảnh gửi cho Lộ Thâm với tiêu đề.
【Đây là nháp của Phồn Tinh, mặt trên toàn là tên anh, bị em nhìn thấy từ giờ ra chơi tiết thứ nhất. Anh nói cô ấy không thích anh thì làm sao lại chỉ viết tên anh không viết tên chúng em? Anh à, đừng không tin, anh thật sự là được nữ thần Phồn Tinh của chúng ta ưu ái. 】
Nhận được tin nhắn và đã xem ảnh Lộ Thâm: ". . ."
Có lẽ vì chuyện hôm qua trong lòng muốn cảm ơn nhưng lại không thể giáp mặt nói cho hắn biết, nên dùng phương thức này để tự biểu đạt tấm lòng?
Tóm lại cô ấy sẽ không có khả năng yêu thầm hắn đâu.
Lộ Thâm ngẩn ra một lát, sau đó lắc đầu, theo bản năng đem ý niệm kia đè xuống. Chỉ là chung quy vẫn không thể tránh được mà để lại một vết tích nhạt nhòa trong lòng.
Đương nhiên, lúc này chính hắn cũng không có ý thức được.
***
Ăn cơm trưa xong, Diệp Phồn Tinh về phòng học nghỉ trưa.
Mới vừa ngồi xuống, cô đã phát hiện nháp của mình bị động vào. Lại nhớ tới lúc vừa tan học xong Vương Kiến Nam không vội vàng giống như mọi khi, rề rà không chịu đi ăn cơm, cô nhịn không được vui vẻ, lộ ra tươi cười.
Lộ Thâm. . . hẳn là đã từ Vương Kiến Nam nghe tin tức mình "yêu thầm hắn" đi? Không biết phản ứng của hắn như thế nào, trong lòng sẽ nghĩ gì.
Diệp Phồn Tinh có chút khẩn trương, lại nhịn không được chờ mong, thất thần từ buổi trưa tới lúc tan học.
Diệp Tấn Thành đã chuẩn bị quà cảm ơn ở cổng trường chờ cô, Diệp Phồn Tinh lên xe, lão Vương liền hỏi địa chỉ nhà Lộ Thâm.
Nửa giờ sau, hai cha con xách túi lớn túi bé đứng trước cửa Lộ gia —— lão Vương không ở đây, vì phụ cận nơi này không có chỗ dừng xe, ông đành đi xung quanh tìm bãi đỗ.
"Chị Phồn Tinh, chị tới rồi!"
Ra nghênh đón đầu tiên là Lộ Ninh, cô bé vừa tan học đã được anh trai phân phó chờ ở cửa nên cha con Diệp Phồn Tinh chưa kịp gõ cửa đã bị bé phát hiện.
"Đúng vậy, em vừa tan học à?" Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm giữ tay cô bé lại, giới thiệu cho Diệp Tấn Thành: "Đây là em gái Lộ Thâm, Lộ Ninh. Ninh Ninh, đây là ba chị, em có thể gọi là chú Diệp."
Lộ Ninh có hơi sợ người lạ, nhưng nghĩ đến đây là ba chị Phồn Tinh, về sau có thể sẽ biến thành ba của anh trai, cô bé không khẩn trương nữa.
Thay vào đó là một loại ý niệm "Mình phải biểu hiện thật tốt, giúp anh trai được chú thích!".
Cô bé nắm tay, cười đáng yêu với Diệp Tấn Thành nói: "Chào chú Diệp ạ, cháu là Lộ Ninh, năm nay mười tuổi, hoan nghênh chú tới nhà chúng cháu làm khách."
Cô bé con gương mặt đáng yêu khiến Diệp Tấn Thành nhớ tới bộ dáng Diệp Phồn Tinh khi còn nhỏ cũng mềm mại dễ thương như này.
Ông mặt mày hơi dịu, khó có lúc hiện lên ý cười: "Cảm ơn, anh trai cháu đâu?"
"Anh ở. . ."
Lộ Ninh vừa định trả lời, đã nghe thấy giọng Lộ Thâm vang lên từ trong phòng: "Mọi người mau vào đi. Nhà tương đối đơn sơ, chê cười rồi."
Diệp Phồn Tinh vừa thấy hắn đôi mắt sáng lên. Cô cố nén cảm giác nhảy nhót trong lòng, đi qua đưa vật trong tay cho hắn: "Không cần khách sáo như thế, tay tôi mỏi quá, anh mau giúp tôi đem mấy thứ này vào đi."
Lộ Thâm thấy cô, trong đầu không hiểu sao hiện lên những lời Vương Kiến Nam nói, cùng hình ảnh tờ giấy nháp tràn ngập tên hắn.
Biểu tình hắn đình trệ trong chớp mắt nhưng rất nhanh bình thường trở lại: "Đây cũng quá nhiều, chúng ta không thể nhận. . ."
"Ai nha cũng không phải đồ gì quá quý giá, chỉ là chút trái cây, dược phẩm dinh dưỡng linh tinh để bồi bổ thân thể cho ba và bà nội anh mà thôi."
"Còn đồ trong tay ba tôi là mấy món đồ chơi và đồ ăn vặt cho Ninh Ninh, cũng không phải cho anh."
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn chú ý tới hắn đương nhiên nhận ra khác thường hiện lên trong chớp mắt đó. Trái tim cô nở hoa, nhưng trên mặt không biểu hiện: "Quà dành cho anh là một cái di động người ta đưa cho tôi, tôi để trong nhà không dùng tới, sợ lãng phí nên mang tới đây. Anh không được ghét bỏ nha bằng không tôi chỉ có thể theo ý ba tôi tặng chi phiếu cho anh."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn. Nhìn ra được cô luôn để ý tới cảm thụ của hắn, chỉ là mấy thứ này quá nhiều, hắn thật sự không thể nhận.
Nhìn ra Lộ Thâm khó xử, Diệp Tấn Thành cũng mở miệng: "Phồn Tinh nói rất đúng, cháu cứu con bé chúng ta vạn lần cảm ơn cũng không quá. Nếu không do Phồn Tinh nói cháu khẳng định không nhận thì ta vốn tính toán tạ lễ nặng hơn."
"Đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, cháu không nhận thì chẳng phải chúng ta sẽ rất ngại sao?"
Lộ Thâm ngẩn ra, chưa kịp nói gì thì bà nội đã chạy ra nói: "Ai da! Này, này bất an là chúng ta mới đúng! Diệp tiên sinh, lúc trước may nhờ con gái nhà ngài cứu ta cùng ba Lộ Thâm, chúng ta còn chưa cảm ơn con bé ấy chứ!"
Vì biết buổi tối bọn họ tới, trước khi Lộ Thâm về nhà đã thông khí riêng với lão thái thái, nhờ bà giúp chuẩn bị một ít trái cây trà bánh gì đó.
Khi trước ở trong bệnh viện, lão thái thái từ miệng Hầu Tử đã biết tên Diệp Phồn Tinh, cũng biết Trần bác sĩ cứu con trai mình là do vị bạn học bản lĩnh của cháu trai mời đến.
Trong lòng bà vẫn luôn cảm kích chỉ là lúc đó phải dưỡng bệnh, sau lại vội chăm sóc ba Lộ Thâm nên không có thời gian cũng không biết nên cảm ơn Diệp Phồn Tinh như thế nào.
Lúc này thật vất vả mới thấy người tới, cảm ơn còn không kịp làm sao có thể đồng ý nhận quà của họ, vội vàng từ chối.
Người nhà quê từ chối quà tặng, người bình thường không chống đỡ được.
Diệp Tấn Thành nhìn lão thái thái một bên đẩy đồ trong tay mình đi, một bên cúi người khom lưng, cuối cùng còn kích động rơi nước mắt. Sắc mặt âm trầm uy nghiêm, hỉ nộ không lộ thiếu chút nữa không giữ được.
Diệp Phồn Tinh cũng bị dọa, nhưng may sao cô biết tính cách bà nội Lộ Thâm từ sớm, lúc này cũng không ngoài ý muốn, nghẹn cười, cứu vớt lão cha nhà mình từ trong tay lão nhân gia.
"Bà Lộ, ngài không cần cảm ơn. Ngài xem, trước cháu giúp ngài cùng chú Lộ, bây giờ Lộ Thâm lại giúp cháu, chúng ta coi như không ai nợ ai không phải sao?"
"Về phần quà cáp, đây chỉ là một phần tâm ý nhỏ của ba và cháu, chúng cháu đã mang tới rồi thì ngài xin cứ nhận cho, bằng không chỗ đồ này mà xách về một lần nữa rất phiền phức nha."
"Hơn nữa mấy thứ này đã mua thì không được trả lại, nếu mọi người không nhận, chúng cháu chỉ có thể vứt đi thôi, quá lãng phí."
Lão nhân gia cả đời tiết kiệm, nào nghe nổi hai chữ "lãng phí", Diệp Phồn Tinh vừa nói xong, bà sắc mặt khẽ biến dừng lại: "Nhưng, đây là. . ."
Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm nói: "Nếu ngài băn khoăn thì đợi hôm nào mời cháu tới nhà ăn cơm được không? Cháu nghe Lộ Thâm nói, tài nấu ăn của bà rất tuyệt."
Lộ Thâm: ". . ."
Hắn nói với cô bao giờ.
Nhưng lời này đã chạm đúng tim của lão thái thái, bà nhìn Diệp Phồn Tinh rồi nhìn Diệp Tấn Thành, cuối cùng bại trận nói: "Được, được, vừa lúc đến giờ cơm rồi, nếu mọi người không chê thì ở lại ăn cùng nhé. Đứa nhỏ con muốn ăn gì? Nói cho bà nội nghe, bà đi mua!"
Diệp Tấn Thành ẩn ẩn cảm thấy thái độ của con gái với người nhà này quá thân cận, nhưng lúc này ông không kịp nghĩ nhiều, chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, lễ phép từ chối: "Hôm nay không dám làm phiền ạ, cháu còn việc sắp phải đi."
Diệp Phồn Tinh cũng nói: "Dạ Lộ thái thái, Lộ Thâm không phải sắp đi làm sao, để hôm khác cháu nhất định qua quấy rầy."
Hai cha con một khí thế cường thịnh, một xinh đẹp ưu nhã, cùng những người ngày thường lão thái thái gặp cấp bậc khác xa.
Trong lòng bà theo bản năng kính sợ đồng thời tồn tại tâm tư lấy lòng, nghe vậy không hề nghĩ ngợi đã gật đầu thuận theo: "Vậy hôm khác cháu nhất định phải tới nha! Bà nội chờ cháu!"
"Vâng, cháu nói được thì làm được." Diệp Phồn Tinh cười hàm súc, trong lòng vui vui vẻ vẻ tự cho mình một cái like siêu to khổng lồ.
Đưa quà thành công, lại có thêm lý do quang minh chính đại tới cửa thân cận người nhà của hắn, một mũi tên trúng hai đích gì đó, quá hoàn hảo!!
Lộ Thâm không biết Diệp Phồn Tinh nghĩ cái gì, thấy đã tới tận nước này, rốt cuộc không từ chối quà cảm ơn nữa. Chỉ là việc của mấy ngày sau đều đặt hết sang một bên, suốt đêm sửa lại bút ký học tập cho cô.
Đây là chuyện duy nhất mà trước mắt hắn có thể làm cho cô.
Tác giả có lời muốn nói: Tinh muội: Ta thật đúng là tiểu quỷ thông minh!
Diệp ba: Luôn cảm giác không đúng chỗ nào. . .?