Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới Lộ Thâm đột nhiên sẽ hỏi như thế.
Cô sợ ngây người, phản ứng đầu tiên là: Con mẹ nó, bại lộ?!!!
Phản ứng thứ hai là: Khoan tại sao lại bại lộ? Nói trắng ra như kia là sao?!
Phản ứng thứ ba là: Phải làm sao đây? Có nên thừa nhận hay không?
Vì chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô cực kỳ khẩn trương, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết nên trả lời ra sao.
Đến khi thấy sự bối rối hoảng hốt trên khóe môi Lộ Thâm, Diệp Phồn Tinh mới nhận ra một điều.
Hắn có vẻ không vui.
Vì cô thích hắn nên khiến hắn cảm thấy bối rối ư?
Còn có vì sao hắn lại hỏi trắng ra như thế, là vì muốn nghe đáp án của cô sau đó chính thức từ chối cô sao?
Trái tim loạn nhịp vì ý niệm này mà trở lại bình tĩnh, khuôn mặt phiếm hồng cũng vì thế mà trong nháy mắt tái nhợt.
Diệp Phồn Tinh ngơ ngác nhìn Lộ Thâm, câu "đúng vậy, tôi thích anh" đúng lý hợp tình như vậy cũng nghẹn trong họng.
Cô cảm thấy thở không nổi, trong lòng mất mát trào dâng, nhưng muốn cô vì vậy mà từ bỏ ư?
Sao mà được.
Diệp Phồn Tinh nắm chặt hai tay, đôi mắt giả bộ bị hắn làm cho kinh ngạc: "Anh, anh vừa nói gì? Tôi thích anh? Không phải, đại ca à anh cũng quá tự luyến đi? Anh căn bản không phải loại hình tôi thích!"
. . . Cô nhất định không biết, biểu tình của mình lúc này có bao nhiêu khoa trương, ngữ khí có bao nhiêu cố tình.
Lộ Thâm dời tầm mắt, trong lòng có loại tư vị không nói rõ.
Hắn trầm mặc, đang muốn nói rõ ràng với cô, thì phía sau truyền tới một thanh âm thấp thỏm, kinh hỉ: "Tiểu Thâm?"
Lộ Thâm quay đầu nhìn, một người phụ nữ trang điểm nhạt, khí chất ưu nhã.
Người phụ nữ nọ thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, bảo dưỡng không tồi.
Bà mặc một cái áo khoác nhung màu nâu tối cắt may hoàn mỹ, chân mang giày cao gót cùng màu, khuôn mặt trang dung nhàn nhạt, tóc dài, nhìn qua thật dịu dàng tinh xảo.
Lúc này hai mắt bà ửng đỏ, cẩn thận nhìn Lộ Thâm, bộ dạng muốn tới gần nhưng lại không dám.
Lộ Thâm nhìn rõ khuôn mặt bà, sắc mặt thay đổi.
"Là bà?!"
Khuôn mặt này trong trí nhớ đã trở nên mơ hồ nhưng giờ phút này trong nháy mắt rõ ràng. Lộ Thâm không còn tâm trí nói chuyện với Diệp Phồn Tinh, xoay người, ánh mắt hung ác nhìn thẳng người kia.
"Bà tới làm gì? Xem ba tôi đã chết hay chưa à?"
Giọng nói hắn lạnh lẽo khiến người sợ hãi, khí lạnh bắn ra bốn phía, là bộ dạng Diệp Phồn Tinh chưa từng thấy qua.
Cô thấy hắn thân thể căng chặt, tay nắm chặt, tựa như ngay sau đó sẽ công kích người phụ nữ kia.
Diệp Phồn Tinh kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới Lộ Ninh từng nói: "Anh trai nói, mẹ em từ khi em còn rất nhỏ đã sinh bệnh lên thiên đường. Chỉ là bà nội cùng mọi người lại nói mẹ em bỏ em, anh trai cùng ba ba, chạy theo người đàn ông khác. Thế nên ba mới biến thành bộ dạng như hiện tại. . ."
Người phụ nữ này, chẳng lẽ chính là mẹ Lộ Thâm?
Người phụ nữ nọ sắc mặt áy náy pha lẫn hoảng loạn mở miệng: "Không phải, Tiểu Thâm, mẹ, mẹ tới xin lỗi. Chuyện lần trước là mẹ sai nhưng mẹ thật sự không biết ba con sẽ. . ."
"Mẹ, rất xin lỗi, mẹ chỉ là quá nhớ con và Ninh Ninh. . ."
"Mẹ tôi đã chết lâu rồi." Lộ Thâm ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu vô cùng châm chọc, y như một con dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, sắc đến mức khiến người ta không dám nhìn vào.
"Về phần bà, từ chỗ nào tới thì lăn về đi, đừng chạy tới đây làm bẩn mắt tôi. Nếu không tôi cũng không thể bảo đảm, bản thân liệu có phát điên mà làm ra chuyện giết người gì đó hay không."
Người phụ nữ nọ, cũng chính là mẹ Lộ Thâm Ôn Ngọc Trân bị giọng nói hung ác của hắn dọa sợ, ngay sau đó đôi mắt bà đỏ lên.
"Rất xin lỗi, Tiểu Thâm, rất xin lỗi, mẹ biết mẹ có lỗi với ba con, cũng có lỗi với hai anh em con. Nhưng mẹ. . . nhưng mẹ hai lần này tới, thật sự không có ý gì khác, mẹ chỉ là nghe nói. . . nghe nói các con không tốt nên muốn tận hết khả năng bồi thường cho các con, để các con sống tốt lên đôi chút."
Bà vừa nói vừa run rấy lấy ra chi phiếu trong túi, cẩn thận đưa cho Lộ Thâm: "Còn có chuyện của ba con, mẹ thực sự rất rất xin lỗi. . ."
"Cút."
"Tiểu Thâm. . ."
"Tôi nói cút!" Hai mắt Lộ Thâm đỏ tươi ngẩng đầu, cắn răng phun ra từng câu từng chữ: "Nếu không cút, tôi sẽ động thủ."
Ôn Ngọc Trân bị hận ý không thể tiêu tan nơi đáy mắt hắn dọa sợ, bà cứng đờ đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng đầy mặt tang thương xoa nước mắt rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi vẫn không từ bỏ ý định, thấp giọng để lại một câu: "Nếu con có yêu cầu gì thì hãy tới tìm mẹ."
Lộ Thâm gắt gao nhìn chằm chặp bóng bà ta, một lúc sau vẫn là nhịn không được đá thật mạnh vào cột đèn bên cạnh.
Đèn đường đột nhiên lay động nhẹ, phát ra tiếng vang.
Vẫn luôn không nói chuyện Diệp Phồn Tinh hoảng sợ: “Lộ Thâm? Anh, anh không sao chứ?”
Lộ Thâm lúc này mới nhận ra cô còn chưa đi.
Hắn thân mình bỗng nhiên cứng đờ, dồn dập mà thở hổn hển mấy hơi thở, sau đó đột nhiên nói: "Có muốn biết vì sao ba tôi lại tê liệt, vì sao biến thành bộ dạng như bây giờ không?"
Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, cô đương nhiên muốn biết, nhưng trực giác nói cho cô rằng hiện tại chưa phải lúc nghe đáp án.
Cô theo bản năng lắc đầu, nhưng Lộ Thâm không cho cô cơ hội mở miệng từ chối. Hắn vô lực tựa vào cột đèn, rũ đầu nhắm mắt, dùng loại ngữ khí châm chọc mà bình tĩnh kể lại chuyện xưa của cha mẹ mình.
Hóa ra ba của Lộ Thâm Lộ Thiệu Sơn và mẹ hắn Ôn Ngọc Trân đều từng là giáo viên Nhị trung. Hai người một là giáo viên thể dục, một là giáo viên tiếng anh, vừa là vợ chồng vừa là đồng nghiệp.
Tuy gia cảnh không đặc biệt giàu có, nhưng hai vợ chồng có thu nhập ổn định, hơn nữa cảm tình không tồi, cuộc sống của một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc.
Biến cố phát sinh vào kì nghỉ hè năm Lộ Thâm mười một tuổi.
Ngày hôm đó Lộ Thiệu Sơn đi dạy thay, ngoài ý muốn phát hiện ra một cô gái nhỏ trong lớp có thương tích trên đùi.
Vết thương cũ mới đan xem thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, hiển nhiên không phải một chốc có thể tạo thành.
Lộ Thiệu Sơn kinh hãi, ngay sau đó ý thức được đứa nhỏ này rất có thể đã bị bạo lực gia đình, vì vậy gọi cô tới hỏi thăm.
Nhưng cô gái nhỏ này vô cùng nhút nhát, hơn nữa có thể là vì bị người dùng bạo lực với mình uy hiếp nên Lộ Thiệu Sơn hỏi nửa ngày cũng không dám nói thật.
Ông đành để cô trước tan học, trong lòng tính toán đi tìm chủ nhiệm lớp của cô gái nọ nghe hắn nói một chút về tình huống gia đình cô, điều tra rõ ràng thương tích trên người cô là ở đâu ra.
Nhưng cố tình ngày đó chủ nhiệm lớp của cô gái có việc xin nghỉ, Lộ Thiệu Sơn nghĩ ngợi, vẫn không thể yên tâm, liền âm thầm đi theo nữ sinh kia về nhà.
Kết quả thấy được một màn cô gái nọ bị cha kế c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c.
Người đàn ông kia là kẻ nát rượu, nơi ở là khu dân nghèo ngư long hỗn tạp[1], cô gái nhỏ gặp lão ta khi lão vừa cùng lũ bạn xấu uống rượu trở lại cách nhà 100 mét.
[1] 龙混杂 – yú lóng hùn zá (rồng với cá lẫn lộn với nhau. Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau. Đại khái là do uống không đã hoặc là bị thua thiệt trong tay kẻ khác, người đàn ông hùng hùng hổ hổ chửi mắng.
Cô gái nhỏ nhìn thấy liền phát run, lập tức né tránh, ai ngờ vẫn bị lão phát hiện.
Người đàn ông cười dữ tợn, tiến lên bắt lấy cô gái nhỏ, sau đó mặc kệ đây là ở bên ngoài, kéo dây lưng bên hông đánh thật mạnh về phía cô.
Cô gái nhỏ hoảng sợ rơi lệ, lại không dám khóc lớn, Lộ Thiệu Sơn nhìn mà kinh giận đan xen, không chút suy nghĩ cầm lấy gậy gỗ ven đường không biết ai ném ở đấy vọt qua.
Ông chỉ là muốn cứu người.
Nhưng kẻ nọ vì sa vào rượu chè gái gú quá lâu, thân thể đã sớm suy yếu bất kham, làm sao có thể đánh nhau được.
Cô gái nhỏ vẫn luôn chết lặng thừa nhận đột nhiên móc ra dao gọt hoa quả trong túi, hung hăng đâm vào ngực trái của người đàn ông. . .
Án mạng xảy ra.
Người đàn ông tắt thở, Lộ Thiệu Sơn lập tức báo cảnh sát, nhưng chờ ông không phải là cái danh anh hùng mà là tội "cố ý giết người" khiến người ta không thể thừa nhận.
Bởi vì cô gái được ông cứu kia, dưới sự xui khiến của mẹ cô ta, một mực chắc chắn rằng dao gọt hoa quả là của ông, ông mới là hung thủ chân chính giết cha kế của mình.
Lộ Thiệu Sơn không dám tin, nhưng sự thật là thế —— hắn cứu một con rắn, trở thành nông phu đáng thương trong câu chuyện xưa nọ[2].
Dao gọt hoa quả vì trong lúc ông đánh nhau đã vô ý bị lưu lại dấu vân tay, hơn nữa mẹ cô gái kia vì bảo vệ con mình cắn chết nói mình trực tiếp chứng kiến hiện trường vụ án.
Lộ Thiệu Sơn rất nhanh bị phán tội.
Chuyện vì thế mà truyền ra, hơn nữa một đồng nghiệp từng có xích mích với ông còn âm thầm đảo nước đục, nói ông vốn dĩ là kẻ xấu xa, không chỉ tính tình nóng nảy còn thường xuyên quấy rối nữ sinh, lời đồn càng truyền càng ác liệt.
Nhà trường bởi vậy không thể không sa thải Lộ Thiệu Sơn. Mà vợ ông Ôn Ngọc Trân cũng không tránh khỏi liên lụy.
Đoạn thời gian kia mặc kệ là bà đi đến đâu cũng chịu ánh mắt xem thường của người khác, hơn nữa vì tìm luật sư thưa kiện cho Lộ Thiệu Sơn, trong nhà tiền tài đều dùng hết, dần dà Ôn Ngọc Trân liền có chút không chịu nổi.
Lời đồn thổi vớ vẩn là lưỡi dao vô hình, mỗi ngày lăng trì tinh thần bà.
Kinh tế từ từ trở nên túng quẫn là mũi tên sắc bén, mỗi ngày cắm thẳng vào dũng khí cũng tín nhiệm của bà.
Mà ngay thời khắc này, bên cạnh bà xuất hiện một người theo đuổi.
Người nọ là phụ huynh học sinh trong lớp của bà, có tiền có thế, thời trẻ mất vợ.
Sau khi quen biết Ôn Ngọc Trân, người nọ vẫn luôn có hảo cảm với bà, chỉ là cố kị bà đã kết hôn nên không biểu hiện ra ngoài.
Biết được chuyện xảy ra trong gia đình bà, người đàn ông kia rốt cuộc nhịn không được vươn tay trợ giúp, cũng thời khắc làm bạn bên người bà, tiếp thêm dũng khí cho bà.
Mà Ôn Ngọc Trân cần nhất những điều như thế trong khoảng thời gian này.
Sau luật sư của Lộ Thiệu Sơn tìm được chứng cứ mới, chứng minh được cô gái kia và mẹ cô ta đang nói dối, thành công rửa sạch tội danh cho Lộ Thiệu Sơn.
Lộ Thiệu Sơn vô tội phóng thích, nhưng trong thời gian này Ôn Ngọc Trân đã sinh ra cảm tình với vị phú hào kia.
Lộ Thiệu Sơn tràn đầy mệt mỏi về nhà, nghênh đón hắn không phải là vợ đau lòng cùng an ủi mà là một trái tim đã đổi thay cùng một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Ông không dám tin, sụp đổ hoàn toàn.
Sau đó vì ông hoảng hốt chạy ra ngoài nên bị tai nạn giao thông, từ đây bán thân bất toại, trở thành kẻ tàn phế.
Về phần Ôn Ngọc Trân, thời điểm ly hôn bà còn muốn đưa Lộ Ninh đi cùng vì đứa bé còn quá nhỏ không thể không có mẹ ở bên.
Nhưng người Lộ gia kể cả Lộ Thâm đều vì chuyện này mà hận bà vô cùng, căn bản không cho bà ta thấy mặt Lộ Ninh, hơn nữa bà cũng không nghĩ tới Lộ Thiệu Sơn sẽ bị tai nạn, trong lòng vì áy náy nên chuyện này vẫn không giải quyết được.
"Đều nói người tốt có phúc báo, nhưng em nhìn ba tôi đi, cả đời làm người tốt, lại gặp phải kết cục như vậy."
Lộ Thâm nói đến đây cười nhạt một tiếng, quay lại nhìn Diệp Phồn Tinh: "Cho nên tôi vẫn luôn tự nói với mình, không thể làm người tốt."
"Còn Ôn Ngọc Trân, dù không muốn thừa nhận nhưng chung quy trên người tôi vẫn mang một nửa dòng máu của bà ta. Những tính cách ích kỷ, vô tình, dối trá, nhẫn tâm của bà ta, tất cả tôi đều có."
"Nên là Diệp Phồn Tinh. . ."
Lộ Thâm nhắm mắt, giọng nói tựa như thông báo tựa như cầu xin: "Đừng thích tôi, người như tôi, không đáng để em thích."
Diệp Phồn Tinh rốt cuộc từ chân tướng tàn khốc kia tỉnh lại.
Cô chậm rãi nhìn hắn, nỗ lực áp xuống lệ ý mãnh liệt, sau đó bước lên nâng hai tay, ôm chặt lấy hắn.
"Nhưng em cảm thấy anh rất đáng giá, không còn ai có thể đáng giá hơn anh!"
[2] Vào một buổi sớm mùa đông một Bác nông phu ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và Bác nông phu biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh:Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn.