Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Chương 54

Diệp Phồn Tinh không để khúc nhạc đệm này trong lòng, dù sao thì Lộ Thâm cũng đã từ chức ở Xuân Phong, Chu Tiểu Nhạc và bọn họ không phải người cùng một thế giới, ngày thường không có cơ hội gặp gỡ.

Ngay từ đầu Lộ Thâm cũng nghĩ như thế, nhưng sau một loạt chuyện xảy ra sau đó, hắn nhận ra ngày đó Chu Tiểu Nhạc xuất hiện, rất có thể không chỉ là ngoài ý muốn.

Chuyện là như thế này, không hiểu vì lí do gì mà trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hắn liên tiếp mất việc.

Tuy thời điểm ông chủ sa thải đều có lí do nghe có vẻ rất hợp lí nhưng thời gian quá gần nhau, Lộ Thâm nhạy bén phát giác ra dị thường.

Đương nhiên khi ấy hắn không nghĩ tới mọi việc sẽ liên quan tới Chu Tiểu Nhạc.

Thẳng tới buổi tối hôm nay, hắn trên đường từ công trường về lại "ngẫu nhiên gặp lại" Chu Tiểu Nhạc một lần nữa, cũng lại nhận được cành ô liu hậu đãi thâm hậu của gã tung ra, Lộ Thâm mới nghĩ rõ ràng.

"Tao nói thằng nhãi mày lườm tao cái gì? Này làm giám đốc khách sạn, công việc lương cao thế này không có nhiều đâu, người khác muốn còn không được, mày ngược lại do do dự dự, sao lại thế này? Sao còn không mau cảm ơn Chu ca đi?"

Nói chuyện là chân chó số 1 của Chu Tiểu Nhạc, Hoàng Mao.

Lộ Thâm hoàn hồn, nhìn gã một cái, cuối cùng cũng mở miệng: "Cảm ơn ý tốt của Chu ca, nhưng tôi chỉ là học sinh cấp 3, năng lực có hạn, lại sắp phải thi đại học, chỉ sợ không thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy."

"Nên anh mới bảo là chờ cậu thi đại học xong thì tới làm giám đốc cho anh."

Chu Tiểu Nhạc cười tủm tỉm: "Hiện tại cứ tạm kiêm chức đã. Yên tâm đi, đãi ngộ lẫn tiền lương anh trai sẽ không bạc đãi cậu đâu. Về phần nội dung công việc, cũng rất đơn giản, chính là giúp anh nhìn bọn người dưới, không để chúng nó xằng bậy là được."

"Cậu cũng biết là khách sạn của anh vừa mới khai trương không lâu, hết thảy còn đang ở giai đoạn khởi đầu, việc không nhiều lắm, sẽ không ảnh hưởng tới cậu ôn tập thi cử."

Lộ Thâm nhìn gã không nói chuyện.

Hoàng Mao thấy vậy đâm ra khó chịu, hừ một tiếng nói: "Chẳng qua anh của bọn tao gần đây còn mấy hạng mục khác phải làm, không thể bỏ dở, nhất thời lại không tìm được người thích hợp, nếu không loại chuyện tốt này làm gì tới lượt mày. Mày chắc đang trộm vui đi."

"Vì sao lại là tôi?"

Một loạt chuyện như bẫy rập giăng kín bầu trời xảy ra, Lộ Thâm rất rõ ràng, cũng tin rằng “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”. Vì vậy khi đối mặt với Chu Tiểu Nhạc và Hoàng Mao mềm cứng luân phiên "mời", thái độ của hắn trước sau vẫn bình tĩnh.

Chu Tiểu Nhạc thấy vậy trong mắt hiện lên thưởng thức, cũng không nói tiếp những lời hoa mỹ giả dối nữa.

"Vì cậu thiếu tiền, còn tôi thiếu người."

Gã rút thuốc lá và bật lửa ra, ngữ khí hài hước, nghe rất vô hại: "Anh đã cho người điều tra cậu, trong nhà có một người cha bị bại liệt, một cô em gái mới học tiểu học còn bị bệnh, và một bà nội già yếu chỉ có thể dựa vào nhặt ve chai sống qua ngày."

"Người cậu phải nuôi có tận ba, còn phải kiếm tiền đi học cùng phí sinh hoạt, áp lực không nhẹ. Nhưng mà mấy cái áp lực đó, anh trai đều có thể giúp cậu giải quyết nha. Dù sao anh đây đã nghèo đến nỗi chỉ còn có tiền."

Ánh mắt Lộ Thâm lạnh lùng, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ trầm mặc một lát, hỏi: "Cái giá là gì?"

"Anh nói là, anh thiếu người."

Khuôn mặt bình thường của Chu Tiểu Nhạc không biểu cảm giấu sau lớp khói thuốc, thoạt nhìn có chút xa xôi, cũng quỷ quyệt một cách khó nói.

"Cậu ấy, tuy còn trẻ nhưng rất có can đảm, tính cách so với nhiều thằng còn trầm ổn hơn. Mặt khác, hôm nay cậu vội vàng đi làm còn có thể thi ra thành tích tốt như vậy đã chứng minh cậu là kẻ có đầu óc không tồi, anh rất xem trọng cậu."

"Vậy nên nếu cậu đồng ý thì về sau theo anh làm việc, thay anh xử lý mấy cái sản nghiệp trên danh nghĩa gì đó. Yên tâm đi, anh đối xử với anh em người dưới rất hào phóng, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Đừng nói là chiếu cố người nhà của cậu, chính là tương lai cậu muốn xuất ngoại đào tạo sâu, anh cũng tuyệt đối không nói nửa chữ 'không'."

Vậy nên là gã nhìn trúng "tư chất" của hắn, muốn dùng tiền mua trung thành?

Vậy còn có lý.

Nhưng Chu Tiểu Nhạc không phải Bá Nhạc, thuyền gã không phải dễ đi như vậy. Lộ Thâm hiểu rõ, nghe vậy lòng cũng không động.

Đặc biệt là nhớ lại ngày đó Diệp Phồn Tinh suýt nữa trúng chiêu, cùng công việc không hiểu nổi mất đi, đáy mắt Lộ Thâm hiện lên mấy phần thanh minh lạnh lẽo.

"Cảm ơn Chu ca đã để mắt tới, nhưng chúng ta không cùng đường, đi không cùng lối, vẫn là không nên quấy rầy lẫn nhau tự đi đường mình thôi."

Lộ Thâm nói xong liền chạy lấy người —— dù thiếu tiền hắn cũng không muốn lột da hổ.

"Đm thằng nhãi này thái độ con mẹ gì vậy! Đúng là đồ không biết xấu hổ!" Hoàng Mao nghe lời này liền nổi giận, vén tay áo muốn xông lên.

Chu Tiểu Nhạc ngăn gã ta lại, đôi mắt thon dài lạnh lùng lười biếng: "Gấp gì, sẽ có lúc nó quay đầu cầu xin tao."

"Nhưng chúng ta không phải là không còn thời gian sao?"

Hoàng Mao nói đến đây sắc mặt nôn nóng, thanh âm cũng đè thấp xuống: "Mấy ngày nay lũ cớm càng lúc càng căng, chúng ta phải nhanh chóng chuyển hàng đi, bằng không nhỡ ngày nào đó không cẩn thận lọt tiếng gió, hậu quả không phải chỉ mình có thể gánh vác được! Hơn nữa, người bên kia chúng ta không đắc tội nổi. . ."

Chu Tiểu Nhạc ánh mắt trầm xuống, không nói gì.

"Anh, hay chúng ta tìm người khác đi? Thằng nhóc họ Lộ này tuy can đảm thận trọng, bối cảnh đơn giản có thể qua mặt người ta, là người "đưa hàng" tốt. Nhưng nó không phải người một nhà, chúng ta không hiểu rõ về nó, em không yên tâm."

"Tao cũng không yên tâm, nhưng theo mày nói thì chúng ta có thể tìm được ai nữa?"

Nhớ tới đám đàn em không bị bắn chết thì bị cảnh sát bắt, Chu Tiểu Nhạc rốt cuộc nhịn không được đen mặt, ngữ khí bình tĩnh cũng trở nên thâm trầm.

"Được rồi, chuyện này tao đã có cách, mày không cần phải xen vào. Trước mắt quan trọng nhất là nhìn chằm chằm chỗ hàng kia, đó là thứ cuối cùng mà chúng ta có thể trông cậy vào, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề."

Hoàng Mao rùng mình: "Vâng!"

Chu Tiểu Nhạc nhìn về phía Lộ Thâm rời đi, vuốt chuỗi hạt gỗ trên tay thấp giọng cười lạnh.

Nếu đã không thích uống rượu mời thì đành phải cho mày nếm thử tư vị rượu phạt thôi.

***

Hai ngày sau, Lộ Thâm nhận được cuộc gọi từ bệnh viện tới.

Trong điện thoại nói, bà nội tại lúc nhặt ve chai, bị một chiếc xe mất lái đâm trúng thương nặng, hiện đang ở bệnh viện, bảo hắn lập tức đi qua.

Tin tới quá mức bất ngờ, Lộ Thâm đang chuẩn bị cùng Diệp Phồn Tinh đi mua sữa chua ngẩn ra, đầu óc trống rỗng.

"Sao vậy? Ai gọi thế?"

Diệp Phồn Tinh nhận ra sắc mặt hắn không ổn, vội kéo tay áo hắn hỏi, Lộ Thâm lấy lại tinh thần, cất bước ra khỏi phòng học.

"Lộ Thâm?" Diệp Phồn Tinh cả kinh, đuổi theo: "Anh đi đâu? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lộ Thâm lúc này mới thở sâu, nói nhanh: "Bà nội anh bị tai nạn xe cộ, giờ đang ở bệnh viện trung tâm, anh đi trước một chuyến, em xin lão Hoàng nghỉ học hộ anh."

"Cái gì?!"

Diệp Phồn Tinh sắc mặt đột biến, theo bản năng muốn hỏi sao lại như vậy, nhưng lời tới bên miệng liền nuốt trở lại, chỉ vội vàng gật đầu: "Em biết rồi, anh mau đi đi. Để em gọi cho ba hỏi xem ông ấy có quen bác sĩ nào ở bệnh viện trung tâm không, anh đừng lo lắng quá, bà nhất định không sao đâu."

Lộ Thâm không khách khí với cô, thấp giọng nói "tốt" một tiếng rồi chạy nhanh đi.

Diệp Phồn Tinh đau lòng mờ mịt nhìn theo bóng dáng thon dài đơn bạc, lấy di động gọi cho cha già nhà mình.

"Alo? Ba, ở bệnh viện trung tâm ba có quen bác sĩ nào không?. . . Không phải con, là Lộ Thâm, bà anh ấy bị tai nạn xe cộ, hiện đang cấp cứu bên kia, ba có quen bác sĩ nào thì hỗ trợ an bài một chút được không ạ?"

"Chú Trần có đàn em là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm? Vậy thì tốt quá!. . . Tình huống cụ thể con không biết, chỉ biết là tai nạn giao thông ạ, hẳn là rất nghiêm trọng. . . Vâng, được ạ, vậy ba mau gọi cho chú Trần, nhờ chú ấy hỗ trợ nói với bên bệnh viện trung tâm một tiếng ạ."

Vừa cúp điện thoại, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, Diệp Phồn Tinh mau chóng chạy tới văn phòng giáo viên nói rõ ràng tình huống, sau đó mới không an lòng về phòng học.

Hai tiết sau, giáo viên nói gì cô cũng không nghe vào một chữ. Đặc biệt là nghĩ tới lão thái thái đã lớn tuổi như vậy, nhỡ xảy ra bất trắc gì, Lộ Thâm sẽ khó chịu biết bao, trong lòng cô như có ngọn lửa cháy hừng hực không thể bình tĩnh lại.

Cứ vậy tới trưa, Diệp Phồn Tinh rốt cuộc kìm nén không nổi, cơm cũng không ăn, vội vàng gọi xe tới bệnh viện trung tâm.

Vừa tới nơi thì di động đột nhiên vang lên. Diệp Phồn Tinh lấy ra nhìn hóa ra là ba cô gọi.

"Alo? Ba?"

"Vừa nhận được tin, người đã cấp cứu thành công. Nhưng tình huống không khả quan lắm, dù sao người cũng đã già, sức chống cự, hồi phục không được như người trẻ tuổi. Nhưng mà nếu trị liệu đúng theo phương án đã đề ra của bác sĩ, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn."

Diệp Tấn Thành nói đến đây, hơi ngừng lại, dường như thuận miệng nói: "Chỉ là tiêu phí hơi lớn, không biết Lộ gia có thừa nhận nổi không."

Trái tim treo cao của Diệp Phồn Tinh như được hạ xuống, không hề nghĩ ngợi nói ngay: "Tiền không là vấn đề! Lộ Thâm không ra nổi thì con bỏ!"

Diệp Tấn Thành ẩn ẩn nhận ra con gái nôn nóng không thôi đã không đúng lắm: ". . ."

"Con, ý con là, Lộ Thâm đã từng cứu con, hiện tại anh ấy gặp khó khăn, con phải báo đáp chứ. Hơn nữa, con và anh ấy còn là bạn cùng bàn, anh ấy cũng giúp con học bù, cái kia, con khẳng định không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không. . ."

Đầu dây bên kia im lặng khiến Diệp Phồn Tinh càng nói càng nhỏ, mặt mũi nóng bừng, theo bản năng ậm ừ giải thích hai câu.

Cô không giải thích còn đỡ, một khi giải thích càng khiến Diệp Tấn Thành mặt đen hoàn toàn.

Ông xoa mi tâm, không đáp, một lúc sau mới miễn cưỡng phun một câu: "Được rồi đừng ở đây không có bạc nữa, buổi tối tan học xong về sớm một chút, chúng ta tâm sự."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh theo bản năng chột dạ muốn né tránh, nhưng nghĩ lại, chuyện của mình và Lộ Thâm sớm muộn cũng phải cho người trong nhà biết, chột dạ liền biến mất.

Thay vào đó là tâm sự của thiếu nữ ngượng ngùng khi bị phát hiện.

"Con biết rồi, khụ, con, con còn có chuyện, tắt đây ạ."

Cô nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Tấn Thành: ". . ."

Tâm tình cực độ phức tạp.jpg

Bình Luận (0)
Comment