"Cậu không đáp ứng mình sẽ không đứng dậy."
Ôn Trác Vũ mặt đỏ bừng, trong mắt ánh lên nét bướng bỉnh, âm trầm, Diệp Phồn Tinh nhìn đến mạc danh kinh hãi, theo bản năng đẩy tay hắn ra, lùi ra sau hai bước: "Cậu. . . cậu thích quỳ thì cứ quỳ đi, tôi còn phải đi học, đi trước."
"Phồn Tinh!"
Ôn Trác Vũ không nghĩ tới hắn đã làm tới nước này, cô vẫn không nửa điểm dao động, thời gian cứ trôi qua chỉ thấy tâm như tro tàn.
Diệp Phồn Tinh nghĩ nơi này là nhà hắn, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, liền xoay người đi ——— Ôn Trác Vũ cầu yêu không thành liền lấy thân uy hiếp, làm cô lần thứ hai nhận ra người này căn bản không như mặt ngoài ôn hòa, dễ nói chuyện.
Trong lòng có chút bực bội, bất an, không muốn lui tới cái gì với hắn nữa.
Dù sao điều nên làm cũng đã làm, nói cũng đã nói, hắn nếu vẫn nghe không vào, một hai muốn theo ý mình, thì. . . cô cũng không còn biện pháp.
"Phồn Tinh!! Từ từ!"
Ôn lão phu nhân vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng gọi theo, Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, ngừng lại ở cầu thang.
"Bà nội Ôn, rất xin lỗi, cháu cũng không khuyên được Ôn đồng học. . ."
"Cháu có thể mà! Chỉ cần cháu nguyện ý, nhất định có thể mà!" Ôn lão phu nhân bắt lấy tay cô.
"Phồn Tinh, bà cũng không vòng vo nữa, Tiểu Vũ nhà ta tuy thân thể có chút yếu, tính tình có chút nhu nhược, nhưng hắn thật sự thích cháu. Hai nhà chúng ta lại có làm ăn lui tới, gia thế cũng tương đương, nếu cháu nguyện ý cho Tiểu Vũ một cơ hội, bà đảm bảo chắc chắn sẽ yêu thương cháu như cháu gái thân sinh!"
Cái mẹ gì?
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới lão thái thái trong lòng lại đánh chủ ý như vậy, kinh hãi đan xen: "Không phải, bà Ôn, cháu mới 17 tuổi, còn chưa thành niên đâu!"
"Bà biết bà biết, nhưng gia đình như chúng ta, mới sinh ra đã đính hôn cũng không phải không có, lại nói cháu không phải cũng sắp thành niên sao. . ."
Diệp Phồn Tinh không thể tin mà nhìn Ôn lão phu nhân, thấy bà nói càng ngày càng thái quá, rốt cuộc nhịn không được thở sâu, đánh gãy nàng: "Bà Ôn, thực xin lỗi, cháu đã có bạn trai, cũng không có tính toán cùng hắn tách ra. Ôn Trác Vũ bên này, ngài vẫn là xem biện pháp khác đi, cháu thật sự là lo mà không giúp được gì."
Ôn lão phu nhân thần sắc cứng lại, còn muốn nói gì nhưng Diệp Phồn Tinh đã lễ phép cáo từ.
Nhìn bóng dáng cô dứt khoát đi xa, Ôn lão phu nhân rốt cuộc mặt trầm xuống.
Con bé này, quá không biết điều.
Nếu không phải Tiểu Vũ nhà bọn họ sống chết một hai phải là nó, Diệp gia mấy năm nay lại phát triển không tồi, nó cho rằng bà có thể nhìn trúng nó làm cháu dâu Ôn gia?
Lại nghĩ Ôn Trác Vũ bị trận bệnh này là do Diệp Phồn Tinh ban tặng, Ôn lão phu nhân ánh mắt lạnh lẽo, nhưng đến khi nhìn thấy cháu trai bảo bối nằm liệt trên mặt đất, mặt trắng như tờ, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể đi, lạnh lẽo trong mắt liền biến thành nồng đượm bi thương cùng bất đắc dĩ.
"Cháu, cái đứa nhỏ này thật là, tâm nhãn đâu? Trên đời này thiếu nữ tốt nhiều như vậy, cố tình. . ."
"Cháu không cần người khác, cháu muốn Phồn Tinh. . . Bà, cháu muốn Phồn Tinh!"
Nhìn cháu trai gầm nhẹ lên, đột nhiên sắc mặt thống khổ mà che ngực lại, Ôn lão phu nhân vừa gấp vừa tức, nào còn tâm tư khuyên hắn từ bỏ, chỉ có thể hô bác sĩ rồi trấn an:
"Được được, cháu đừng kích động, bà giúp cháu, bà nhất định giúp cháu a?!!"
***
Diệp Phồn Tinh không biết ý nghĩ chân thật của Ôn lão phu nhân, nhưng với thái độ của bà và Ôn Trác Vũ, theo bản năng khiến cô không muốn nhấc lên cái gì quan hệ với Ôn gia nữa. Vì thế, cô từ chối lái xe Trần hộ tống, kêu xe của Didi [1] trở về trường.
[1] app gọi xe bên Trung."Diệp tiểu thư phải không? Một ngày tốt lành, thỉnh lên xe."
Tài xế rất nhanh đã đến, Diệp Phồn Tinh đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi phía sau.
"Diệp Phồn Tinh? Thật là cậu, sao cậu lại qua đây?"
Quay đầu liền thấy Văn Trì soái khí như ánh mặt trời, hình mẫu hoàn mỹ phù hợp với trào lưu tiểu thịt tươi bây giờ, Diệp Phồn Tinh mày nhăn lại, ngữ khí không tốt: "Liên quan gì đến cậu?"
Hai nhà tuy là thế giao nhưng Văn Trì sớm đã đi nước ngoài du học gần hai năm mới trở lại quốc nội phát triển, Diệp Phồn Tinh cùng hắn cũng không phải quá quen thuộc.
Đối với hắn cũng chỉ dừng lại ở "tôi biết người này".
Nhưng hiện tại, nghĩ đến chuyện xấu liên miên đều do hắn mà ra, cô quả thực không thể có sắc mặt tốt gì ——— nói cô giận chó đánh mèo cũng chẳng sai, không nói đạo lý cũng thế, dù sao bây giờ nhìn hắn là cô khó chịu.
"Sao lại không liên quan đến tôi, đây là nhà bác tôi." Văn Trì không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc trở nên không vui, ngữ khí cũng không còn khách khí: "Cậu tới xem em họ tôi? Sao? Lại tới treo hắn chơi đùa? Tôi cảnh cáo cậu, em họ tôi là người, không phải chó mèo, nếu cậu không thích nó cũng đừng trêu chọc, bằng không tôi ——"
"Bằng không thế nào? Đại ca à, cậu muốn thể hiện tình anh em thì phiền cậu hãy nhìn cho rõ tình huống đi, bằng không sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy cậu là đồ ngu thôi!"
Diệp Phồn Tinh vốn dĩ không tức giận, chỉ là trong lòng khó chịu, nay hỏa khí bị cọ đến lập tức bừng cháy. Cô cười lạnh, giẫm mạnh lên bàn chân của Văn Trì, sau đó đầu cũng không quay lên xe đi mất.
Văn Trì: ". . ."
Văn Trì đột nhiên không kịp để ý bị giẫm một cái, mông bức vừa nhảy vừa kêu to: "Mẹ nó Diệp Phồn Tinh cậu điên à?!! Nói chuyện thì nói chuyện, làm gì tự nhiên động thủ. . . không phải, là động cước a!"
Trả lời hắn là khói xe ô tô.
Văn Trì: ". . ."
Văn Trì hắn lớn như vậy cũng chưa bị nữ sinh nào đánh qua, hắn nhe răng trợn mắt mà tựa vào cột điện, chờ cho hoãn cơn đau xuyên tim kia mới hậu tri bấy giác nghĩ tới lời Diệp Phồn Tinh.
Cái gì mà kêu phải rõ ràng tình huống rồi mới nói? Hắn không phải chỉ lười biếng không đi học khóa sáng sao, chẳng lẽ bỏ qua tin tức mới?
Nghĩ thế, Văn Trì liền móc di động ra, gọi cho anh em cùng bàn hỏi thăm. Sau đó mới biết được, nguyên lai hai ngày trước tin tức bốn phía lan truyền ở trường, Diệp Phồn Tinh với em họ hắn ái muội, nuôi lốp dự phòng đều không phải sự thật. Nhân gia đã có bạn trai, cự tuyệt em họ thổ lộ, không nghĩ làm hắn tiếp tục lún sâu.
Văn Trì: ". . ."
Cuối cùng Văn Trì cũng biết vì cái gì mà Diệp Phồn Tinh sinh khí.
Hắn có chút xấu hổ, cầm điện thoại một lát rồi do dự, ngượng ngùng nhắn tin cho Diệp Phồn Tinh: "Thực xin lỗi a, buổi sáng tôi không đi học, nên không biết chuyện của cậu và em họ là hiểu lầm. Cái kia. . . tôi xin lỗi cậu vì lời nói vừa rồi, mong cậu không để trong lòng."
Người có thân sơ viễn cận [2], trước hôm nay, Diệp Phồn Tinh trong mắt hắn chỉ là con gái của thế giao, trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, thì so với những tiểu thư thiên kim có gia thế bề ngoài cũng không có gì khác nhau.
[2] thân cận và sơ giao thì cách đối xử khác biệt.Ôn Trác Vũ lại là em họ hắn, cho dù tính cách khác nhau một trời một vực, ngày thường chơi không phải thân, nhưng cũng là người trong nhà.
Hơn nữa ngày đó sinh nhật Ôn Trác Vũ, hắn cũng ở tại hiện trường tận mắt thấy Ôn Trác Vũ thổ lộ bị Diệp Phồn Tinh cự tuyệt, sau thương tâm khóc lớn, cán cân trong lòng đương nhiên đổ về phía Ôn Trác Vũ. . .
Chỉ là không nghĩ tới, sự thật căn bản không phải như hắn nghe được.
Văn Trì cầm di động, thầm mắng nhóm người loạn truyền ngôn hại người, tâm tình phức tạp chờ Diệp Phồn Tinh hồi đáp.
Diệp Phồn Tinh ban đầu không để ý đến hắn, chờ tới khi trong lòng hết giận mới nhắn lại, tuy rằng vẫn chán ghét nhưng vẫn hợp tình hợp lý tuyên bố: Tôi nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng mong cậu và em họ không cần tái xuất trước mặt tôi, cảm ơn :)
Cuối câu còn thập phần vi diệu để lại một icon mặt cười.
Trước nay chưa từng bị người ghét bỏ như vậy Văn Trì: ". . ."
Cô gái này cùng hắn tưởng không giống nhau, còn. . . rất cá tính.
***
Khúc nhạc đệm lúc trưa làm Diệp Phồn Tinh tâm tình không tốt cả ngày, thẳng đến buổi tối tan học về nhà thấy Đồng Khả Hân hồng con mắt, mặt trắng bệch hiển nhiên là gặp rắc rối với Tạ Linh Linh, trong lòng cô mới bớt buồn bực.
"Chị Phồn Tinh, chị vì cái gì lại nói với chị Linh Linh những lời đó? Chị, chị không thể vì bản thân không ưa chị Linh Linh liền không cho em cùng chị ấy kết giao. . ."
Diệp Phồn Tinh nhìn cô ta ủy khuất, cười nói: "Sao nào? Chỉ cho phép cô biến nhân gia thành kẻ ngốc, không cho phép nhân gia chỉ số thông minh đột nhiên online à?"
"Em không có, em là thật tình muốn làm bạn với chị Linh Linh!"
Đồng Khả Hân cắn môi, đáy mắt tức giận cơ hồ muốn toát ra. Cô không phải Diệp Phồn Tinh vốn là người trong vòng, cũng không cùng trường với bọn họ, lúc trước không biết đã phí bao nhiêu sức lực mới leo lên Tạ Linh Linh. Kết quả Diệp Phồn Tinh chỉ nói mấy câu đã khiến Tạ Linh Linh chán ghét cô, không những tan học liền chạy tới cổng trường mắng cô hư hỏng, còn xóa số điện thoại cùng WeChat, nói muốn tuyệt giao.
Tuyệt giao. . .
Này sao được!
Không có Tạ Linh Linh mang theo, cô như thế nào nhận thức càng nhiều người trong vòng, làm sao mà tới gần Văn Trì được?!!
"Được rồi, phải không không chính cô tự biết, không cần nói với tôi, tôi không có hứng xem kịch. Dù sao có câu nói: người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người mà phạm ta, thật xin lỗi, tôi tính tình không tốt, nóng giận sẽ làm ra chuyện gì tôi cũng không biết được. Cho nên, tự giải quyết cho tốt đi, em họ thân ái."
Diệp Phồn Tinh nói xong, liền lên lầu làm bài tập, lưu lại Đồng Khả Hân vừa tức vừa hận mà nhìn chằm chằm bóng dáng cô, hận không thể đâm cô thành cái rổ.
Cao cao tại thượng, không chút để ý, tựa hồ hoàn toàn không đem cô ta vào mắt!!
Quá chán ghét!
Thực sự quá chán ghét!!
Lại nghĩ tới thời điểm vừa tới Diệp gia cô từng sinh ngưỡng mộ, muốn thân cận với vị đại tiểu thư Diệp gia này. Nhưng ngặt nỗi cô ta luôn coi cô như không khí, không xứng để cô ta chú ý tới. Đồng Khả Hân trong lòng như bị nghiền nát, nghẹn khuất không nói lên lời.
Còn không phải là mệnh tốt đầu thai nơi tốt sao? Có cái gì mà lên mặt!!
Chờ cô thay thế được vị trí của Diệp Phồn Tinh trong nhà này, tiến vào trong vòng của bọn họ, lại cùng Văn Trì. . . xem cô ta còn tư bản gì ở trước mặt cô lên mặt!!
Nghĩ như vậy Đồng Khả Hân hạ quyết tâm nhất định phải thuyết phục được cô chuyển trường cho mình.
Vừa lúc này, Đồng Mỹ Lệ túi lớn túi bé trở lại, Đồng Khả Hân vội thu lại tâm tình, đứng dậy đón: "Cô, ngài đã về!"
Tác giả có lời muốn nói:Đồng Khả Hân: Đi trường quý tộc! Kết giao bằng hữu! Câu nam thần! Hướng tới đỉnh cao nhân sinh!!
Đồng Mỹ Lệ: Hết hy vọng đi, ngươi đi không được.
Ôn Trác Vũ: Hết hy vọng đi, ngươi đi không được.
Ôn lão thái: Hết hy vọng đi, ngươi đi không được.
Đồng Khả Hân:. . .
Đúng vậy, Tinh muội cùng Thâm ca lần thứ hai gặp mặt cũng không xa! 23333