Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 16

Edit #Salim

Beta #Kumoe

____

Cố Tinh Trầm xin nghỉ ốm ba ngày, Hứa Anh cũng không đi học ba hôm, trừ bỏ tiết tiếng anh, tất cả các môn khác đều trốn.

Đối với nữ sinh có bối cảnh lại chểnh mảng học hành này, ở trường học, giáo viên quản cũng không được, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá khác người, sẽ không quan tâm.

Bạn học trong lớp bảy đều ngửi được một mùi không thích hợp, Hứa Anh cùng Trần Tinh Phàm, Kim Vũ, Giang Hoàn luôn luôn đi cùng nhau, ngủ, trốn học, làm gì cũng luôn đi thành một khối, đơn độc hành động kiểu này chưa bao giờ có qua.

Cho nên, hai ngày này Hứa Anh làm gì vậy?

Từ Thiếu Khanh đang phát bài tập môn sinh học, bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa phòng học có một gương mặt xa lạ - Tân Thần lớp mười ba.

Tân Thần ở cửa phòng học đứng trong chốc lát, không nhìn thấy người muốn tìm, vì thế gọi Từ Thiếu Khanh qua hỏi: “ Bạn học, Hứa Anh lớp cậu có ở đây không?”

Từ Thiếu Khanh: “ Không, mấy ngày nay đều trốn học, không biết đang ở chỗ nào.” “ Cậu tìm cậu ấy có việc sao?”

Tân Thần nhấp môi không tiếp lời, xoay người đi, vừa xoay người lại đổi ý, quay đầu: “ Cái kia … lớp cậu, có người tên Cố Tinh Trầm, phải không?”

Từ Thiếu Khanh kinh ngạc.

Tân Thần vừa nói ra liền có chút hối hận, lời này có chút ngu ngốc! Cố Tinh Trầm lớp bảy, 721 điểm, học thần đẹp trai cao lãnh, tổng thành tích cùng với thành tích riêng từng môn đều là số một, hiện nay cả khối ai mà không biết?

“ Thôi, coi như tớ chưa hỏi.” Tân Thần bực bội, cúi đầu.

Từ Thiếu Khanh: “ Tinh Trầm cũng không ở lớp. Mấy hôm nay đều nghỉ bệnh …”

Nói xong, Từ Thiếu Khanh bỗng dưng ý thức được hai câu nói của cậu phảng phất có chút liên hệ, mà loại liên hệ này Tân Thần so với cậu còn nhạy bén hơn, cũng vi diệu mà hiểu được.

- -- Hứa Anh không đi học, Cố Tinh Trầm, cũng không đi học.

Sắc mặt Tân Thần không tốt, vội vàng rời đi.

Từ Thiếu Khanh ngơ ngác đi vào phòng học đẩy đẩy kính đen, đối diện với Đường Thơ đang nhìn cậu với đôi mắt đầy hóng hớt, mấy người Dương Hiểu Lệ vội nói:

“ Mình nói rồi, đừng nên yêu sớm, nhìn xem, Tân đại học bá bây giờ quá thảm. Yêu một nữ sinh không thể giữ nổi.” Giọng nói còn hơi ngâm điệu thơ.

- --

Đang trong thời gian tiết học, lúc này trường học rất an tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng giáo viên giảng bài cùng tiếng mở sách loạt soạt của học sinh, từ khu dạy học truyền đến.

Ngoài cửa sổ lớp bảy, cây viên hương trương trơ trụi cành phủ rợp trời trải qua sự tra tấn của mùa đông, bắt đầu nảy mầm.

Mùi hương cây cối ẩm ướt lại ấm áp, thành phố đã vào mùa ấm ôn đới, một nửa đại lục luôn có tính ẩm ướt gió mùa, bốn mùa rõ ràng, mùa đông vẫn là lạnh nhất.

Cây viên hương trương này là ở Kiến Thành, phía Nam đào tới, kéo tới đây, phí rất nhiều công phu mới nuôi sống được.

Năm đó, chính là ông bà chủ mỏ than bụng đầy rắn độc - bố mẹ Hứa Anh mang về.

Trên bục giảng, giáo viên môn sinh học ra sức giảng bài, ở bàn cuối biệt đội xấu xa mỗi người lại vô cùng thảnh thơi, Kim Vũ đang nghe hát, Tống Tiểu Chi chơi trộm di động, Trần Tinh Phàm chắn quyển sách sinh học trước mặt ngủ gà ngủ gật.

So với bọn họ còn có nhiều học sinh đang bận rộn, nghiêm túc theo sau bài giảng, học tập, ghi chép.

Mỗi người đều im lặng, không ai liên quan đến ai, một mảnh yên bình, bỗng nhiên từ cửa sau truyền tới tiếng vang lớn ---

Phanh!

Cửa bị đá văng ra.

Giáo viên môn sinh học sợ tới mức run run, nhìn hai người tiến vào, tức giận đập bảng đen.

“ Giang Hoàn! Đã đến trễ còn đá cửa, có muốn học hay không?!”

“ Còn có Hứa Anh, em …” Thầy giáo châm trước hơi hạ giọng: “ Em là nữ sinh, sao cũng thô lỗ như vậy!”

Giang Hoàn đá chân, đi trước chẳng phản ứng gì. Hứa Anh ôm cánh tay đi đằng sau nghe vậy liền liếc mắt lên bục giảng, không để ý nói:

“ Vâng – cảm ơn thầy đã chỉ ra lỗi sai, lần sau nhất định em sẽ bảo Giang Hoàn ôn nhu hơn.”

Mấy người học sinh này thật sự chính là vấn đề đau đầu nhất của lớp bảy, cũng không phải ngày một ngày hai, giáo viên môn sinh học cũng không muốn lãng phí thời gian, ảnh hưởng học sinh khác học, nặng nề run run nhấc sách lên.

“ Nhanh nhanh ngồi xuống, chăm chú nghe giảng!”

Thầy giáo điều chỉnh hô hấp.

“ Tiếp theo chúng ta sẽ giải đề hỏi đáp. Nhiễm sắc thể, DNA cùng gen đều có quan hệ với di truyền, hãy nêu ra quan hệ giữa ba đối tượng ấy. Dương Hiểu Lệ, em trả lời …”

Hứa Anh kéo ghế ngồi xuống, tùy tay ném hộp đồ ăn tiện lợi vào thùng rác cách cô không xa.

Tống Tiểu Chi nhỏ giọng, thò đầu qua ha ha: “ Sao vậy đại tiểu thư, ai chọc cậu à?”

“ Không ai chọc tớ. Đang tới thời kỳ mãn kinh.” Hứa Anh tức giận nói.

Tống Tiểu Chi vẫy vẫy móng tay vừa sơn xong, mắng một tiếng, lại vùi đầu vào di động của mình.

Trần Tinh Phàm nhìn hộp đồ ăn ném trong thùng rác, lại nhìn Hứa Anh: “ Đây không phải là cơm nắm tình yêu cậu mang cho Cố Tinh Trầm sao? Sao lại ném.”

Hứa Anh nâng má lười nhác nhìn vị trí trống không của Cố Tinh Trầm, không nói chuyện.

Trần Tinh Phàm: “ Hôm nay không phải đi chăm sóc học bá à, sao đã trở lại rồi?”

Hứa Anh rầu rĩ: “ Mỗi ngày đều ở chỗ kia thật chán chết.”

“ Thật sao? Không phải chứ, đến mô tô cũng đưa được, cậu thế mà cảm thấy không thú vị?”

“ … Cố Tinh Trầm giống như không cần tớ chăm sóc, cậu ấy chỉ tự đọc sách, không để ý đến tớ. Tớ đã nhàm chán đến chết.”

“ A! Sẽ có người con trai không thích cậu sao? Nói đùa đi.” Trần Tinh Phàm không thể tưởng tượng.

Nam sinh yêu thầm Hứa Anh, chỉ sợ rằng xếp từ cửa phòng học đến dưới lầu cũng không đủ.

“ Có. Cố Tinh Trầm.”

Hứa Anh ghé vào trên bàn nhìn chỗ trống đằng trước của Cố Tinh Trầm có chút phiền muộn, một lát sau, cô nghiêng đầu hỏi: “ Tinh Phàm, cậu biết ‘ Tam thể’ sao?”

“ Cái gì?”

“ ‘ Tam thể’ một quyển sách nói về văn minh gì gì đó.”

Trần Tinh Phàm gãi gãi đầu: “ Không biết.”

“ …”

“Tớ cũng không biết.”

Hai học tra đồng thời lâm vào xấu hổ mà tự kiểm điểm bản thân.

Ngón tay mảnh khảnh hơi lật trang giấy, Hứa Anh mấy ngày trước chơi đùa ở chỗ Cố Tinh Trầm đã cướp lấy notebook của cậu.

Lớp học an tĩnh, cẩn thận có thể nghe thấy âm thanh trang giấy notebook cọ sát.

Chữ viết Cố Tinh Trầm đặc biệt thanh tú cứng cáp, thật xinh đẹp, cho dù là nét bút bi, màu đen trung tính.

Hứa Anh trong đầu hiện lên hình ảnh ngón tay Cố Tinh Trầm cầm bút, ở dưới đèn lay lắt viết chữ.

Tính tình cậu trầm tĩnh, làm gì cũng có bộ dáng rất vững chắc, đặc biệt là thời điểm viết chữ, không nhanh không chậm, một thân phong độ trí thức, đặc biệt đẹp.

Cố Tinh Trầm rất thích hợp làm học bá, từ đầu đến chân cậu, từ ánh mắt đến hô hấp, đều toát lên một loại khí chất cẩn trọng và nghiêm túc.

Dù sao, cùng với chính mình là hoàn toàn không giống nhau.

Hứa Anh nghĩ, đóng lại notebook của Cố Tinh Trầm, lấy bút dọc theo trên bìa ghi tên Cố Tinh Trầm, không chút để ý hơi miêu tả, hy vọng có thể đoán ra một vài điều gì đó.

Hai ngày nay cô luôn tới nhà Cố Tinh Trầm, nhưng cậu không nóng không lạnh, lạnh lùng vô cùng.

Cố Tinh Trầm rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu?

Rõ ràng thích cô, vậy mà, vì cái gì mà không đồng ý cùng cô quay lại?

Như gần như xa, lằng nhằng rắc rối như vậy thú vị lắm sao?

Nghĩ tới thế, Hứa Anh có chút tức giận.

Từ lúc nhỏ ở bên nhau, Cố Tinh Trầm đối với cô vô cùng phối hợp, cậu lại rất nghe lời, lại ôn nhu, kiên nhẫn cũng rất tốt, không bao giờ chơi trò cao lãnh như thế.

Buông bút, Hứa Anh cằm gối xuống tay, chớp chớp mắt, nghiêng đầu kéo kéo Trần Tinh Phàm: “ Tinh Phàm, hỏi cậu chuyện này.”

Trần Tinh Phàm: “ Nói.”

“ Cậu cảm thấy... tớ hiện tại đối với Cố Tinh Trầm có phải quá kiên nhẫn không, có phải là quá tốt?” “ Thủ đoạn không đủ cứng rắn?”

- --

Ngày hôm sau Cố Tinh Trầm kết thúc kỳ nghỉ bệnh quay trở lại trường học.

Cả khối vẫn còn chưa hồi phục sau tin tức Cố Tinh Trầm thi được 721 điểm, hơn nữa Cố Tinh Trầm lại đại diện cho lớp bảy kéo cờ tay, thanh danh ở trường học nhất thời truyền xa.

Ở cửa phòng học lớp bảy, mỗi ngày đều có nữ sinh nhìn Cố Tinh Trầm mê muội.

Bất quá Hứa Anh cũng không cảm thấy rung rinh.

Bởi vì Cố Tinh Trầm vẫn như gần như xa, cô rất không vui, đang xem xét phải xử lý lạnh Cố Tinh Trầm một thời gian.

Không còn giống như lúc trước luôn luôn nhìn Cố Tinh Trầm nóng hầm hập mỗi ngày, như đang ấp trứng gà, Hứa Anh lại trở về những ngày tháng lúc trước, thi thoảng trốn học, cùng mấy người Trần Tinh Phàm ra ngoài chơi bời.

Kim Vũ mở một dàn nhạc, muốn Hứa Anh làm chủ xướng.

Hứa Anh ngại phiền toái, cũng chưa từng chạm qua âm nhạc, hoa hậu giảng đường thanh thuần ngọt ngào không phải là đồ ăn của cô, liền từ chối.

Hôm nay vào lúc giữa trưa, Tống Tiểu Chi đeo túi sách từ cửa sau đi vào phòng học, bị một nữ sinh đỏ mặt gọi lại đưa cho cô một phong thư tình yêu bìa màu hồng.

“ Làm ơn đưa cho Cố Tinh Trầm hộ tớ. Làm ơn, cảm ơn nhé!”

“ Ờ, không có gì.” Tống Tiểu Chi tiện tay cầm thư, lại tiếp tục đeo tai nghe hát, cô dựa vào cửa, vừa nghe nhạc trong chốc lát lại có người gọi cô.

Lúc này, là một nam sinh, vóc dáng cao cao, ôm một quả bóng rổ, hình như là soái ca trong đội bóng rổ của trường.

“ Bạn học, phiền đem cái này đưa cho Hứa Anh.”

Tống Tiểu Chi ngơ ngác mà nhận lại, lại rút ra phong thư trước, bìa giống hệt nhau.

Đây là giấy viết thư bán ở siêu thị của trường học phải không?

- --

Trống dự bị vừa đánh, mười phút sau là tiết tiếng anh.

Chủ nhiệm lớp Từ Tĩnh dạy môn tiếng anh, biệt đội xấu xa không dám trốn học. Hứa Anh gác tay lên cổ Giang Hoàn cùng Trần Tinh Phàm hai người trở lại phòng học, vừa mới ngồi xuống đã có một phong thư tình yêu như phi tiêu bay đến vị trí của mình.

“ Cái gì đây? Tống Tiểu Chi.”

“ Thư tình nhé, nam sinh trong đội bóng đưa cho cậu.”

Hứa Anh đang muốn nói thời đại nào còn đưa thư tình, quê muốn chết, liền thấy trong tay Cố Tinh Trầm cầm hai quyển sách, từ bên cạnh cô đi qua ngồi xuống phía trước.

Hứa Anh sửa ý, môi đỏ giật nhẹ nhấp miệng cười.

“ Tốt ghê, nam sinh chơi bóng vóc dáng cao, cường tráng lại khỏe mạnh, không giống ai đó, trắng y như con gái vậy!”

Cô giương cằm, mở ra giấy viết thư.

- -- Cố Tinh Trầm, cậu không thích, còn có rất nhiều người thích tớ!

Cô dùng ánh mắt nhìn thiếu niên một cái.

Nhưng thiếu niên cũng chỉ nhàn nhàn nhìn lại, phảng phất cũng chẳng nghe thấy Hứa Anh nhận thư tình, an tĩnh chuẩn bị sách bài tập cho tiết học.

Tống Tiểu Chi thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, hơi nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay đem một phong thư còn lại đặt trên bàn Cố Tinh Trầm: “ Cố Tinh Trầm, cậu, cậu.”

Hứa Anh nhìn chằm chằm tay Tống Tiểu Chi: “...?”

Tống Tiểu Chi hơi cố gắng cười cười, đối với Hứa Anh nhỏ giọng giải thích:

“ Cậu, cậu ấy cũng có.”

Hứa Anh:....

Một ngụm hỏa khí nghẹn ở ngực, nửa vời, cả người Hứa Anh đều khó chịu, thư tình cũng chả muốn xem, vì sợ Cố Tinh Trầm nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi Tống Tiểu Chi.

“ Đứa nào không sợ chết?”

Dám nhìn ngó người con trai của cô.

Tống Tiểu Chi che tai Hứa Anh nhỏ giọng: “ Trong đội múa của trường, rất xinh đẹp thanh thuần, cao một...” “ Ít hơn cậu một tuổi, dáng người khí chất đều cực kỳ tốt!”

Hứa Anh nhíu lông mày nhấm nuốt tên Cố Tinh Trầm, trong lòng bốc hỏa, cả một ngày ra vẻ cao lãnh, khắp nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Biết ngay Cố Tinh Trầm không phải loại người thành thật!

Duỗi duỗi cổ, Hứa Anh thấy Cố Tinh Trầm thế mà lại mở thư tình xem, trong lòng nổ tung.

“ Không phải thư tình sao. Ai mà chẳng có. Ha, để xem tiểu ca ca trong đội bóng nói gì.”

Hứa Anh cố tình nói cho đằng trước nghe, tay chân nặng nề mở ra thư.

Cố tình làm Cố Tinh Trầm tức giận, cho nên Hứa Anh còn đọc lên, khúc dạo đầu là một câu ca.

“ Cảnh tượng tốt đẹp nhất trong đời của tớ chính là được gặp cậu, ở biển người mênh mang nhìn về cậu nơi phía xa, xa lạ lại quen thuộc...”

Hứa Anh đều buồn nôn tới chết, chịu đựng ghê tởm làm bộ cảm động: “ Không nghĩ tiểu ca ca lại còn rất hiểu lãng mạng, tớ thích.”

Lại tiếp tục đọc lên: “ Từ hôm trước, khi cậu đứng ở trên đài cao cao kéo cờ, như cây tùng bách đứng sừng sững làm tim tớ...”

Hứa Anh có chút đần độn.

Kéo cờ đài?

Cô đã từng kéo cờ đài bao giờ sao? Hứa Anh nhanh chóng đọc tiếp thư, trong lòng liền hốt hoảng.

Thình lình, ở trên bức thư xuất hiện ba chữ --- Cố Tinh Trầm!

Tống Tiểu Chi thấy gương mặt Cố Tinh Trầm và Hứa Anh đều không đúng, thò đầu qua vừa thấy, hít một hơi.

“ Không không không, ngượng quá, đưa nhầm, đưa nhầm.”

Cô đang định đem thư tình của hai người đổi lại, nhưng bàn tay vừa đến một nửa, phong thư tình trong tay Cố Tinh Trầm đã bị vò thành một cục giấy, ném vào thùng rác.

“ Này, đó là thư tình của tớ, cậu ném cái gì!” Hứa Anh nói.

“ Xin lỗi, chữ quá xấu nhất thời không nhịn nổi.”

Cố Tinh Trầm rũ con ngươi, gương mặt anh tuấn thanh lãnh như được khắc bằng băng: “ Không bằng, cậu cũng ném thư của tớ đi, công bằng.”
Bình Luận (0)
Comment