Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 24

Edit #Salim

Beta #Kumoe

Cố Tinh Trầm an tĩnh ngủ, Hứa Anh ôm cánh tay cậu, ngủ không sâu lắm. An ổn, đôi mi tú lệ thỉnh thoảng hơi nhíu lại, trong miệng ngẫu nhiên còn kêu “ Tinh Trầm.”

Đỉnh đầu bóng đèn tỏa ánh sáng màu vàng, dưới lớp pha lê có một tầng mỏng mồ hôi. Có vài con côn trùng đảo quanh ánh sáng, chờ khi giọt mưa ở nóc nhà cùng ngoài cửa sổ rơi tí tách, côn trùng liền bay đi bớt.

Mèo nhỏ tiểu Anh sau khi đi chơi đêm liền trở về, từ cửa sổ nhảy vào trong phòng lại nhảy lên trên nóc tủ lạnh, liếm móng vuốt cùng bộ lông ướt nhẹp, rửa sạch tay chân mới nhẹ nhàng nhảy lên sopha, ở bên cạnh thiếu niên cuộn thành một vòng tròn, ngủ hơi ngáy.

Tiếng mưa ngày càng dày đặc trong màn đêm, nam sinh cùng thiếu nữ gắn bó, bên cạnh còn có con mèo ngủ say, gác một cái chân lên.

Yên tĩnh, điềm đạm.

Sau nửa đêm, Hứa Anh mông lung có cảm giác có người thay cô đắp chăn, bế lên.

Cô ngủ không thích nhất là bị người khác quấy rầy, liền mềm oặt xô đẩy ngực đối phương một phen. Đối phương lảo đảo cô cũng lay động theo. Kết quả chuốc lấy cảnh cáo bên sườn vành tai:

“ Thành tích đã không tốt thì thôi, tính tình còn kém đến muốn mạng. Hứa Anh, cậu không ngoan tớ sẽ dạy dỗ lại.”

Hứa Anh ngay lập tức liền bất động.

Người này đúng là không phải quân tử, cô đã ngoan rồi cậu còn hung hăng cắn cổ cô một hồi.

Chờ Hứa Anh tỉnh lại, trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà kiểu cũ, bên cạnh cửa sổ lộ ra tia nắng ban mai ảm đạm mỏng manh. Hứa Anh xoa xoa trán, ngồi dậy, thói quen khi rời giường của cô là luôn có chút mơ màng và hồ đồ, đánh giá nhà ở.

- -- Quen mắt, thật sự quen mắt, nhưng nhất thời cô không nhớ tới đây là chỗ nào.

Ánh mắt cô dừng ở bộ sách bên cửa sổ, phía trên chất đầy sách giáo khoa cấp ba, sách luyện tập, còn có một ít loại sách hiếm lạ cổ quái.

Mép giường đặt một đôi dép nam, Hứa Anh tùy tiện đem chân nhét vào, dép lê lỏng lẻo treo ở bàn chân nhỏ trắng nõn. Hứa Anh đi đến bên kệ sách, khép lại quyển sách luyện tập trên bàn chưa được gập lại, bìa mặt viết một cái tên--- “ Cố Tinh Trầm”

“ Thảo nào thấy nơi này quen mắt… không phải chính là phòng Cố Tinh Trầm sao.”

Không khí sáng sớm ùa vào từ cửa sổ làm xoang mũi Hứa Anh cùng tim phổi đều lạnh một chút. Đầu óc cũng tỉnh táo.

Cô gãi gãi đầu, nhìn cái giường bị cô ngủ loạn thành ổ gà: “ Sao lại bế mình lên giường?”

Cô nhanh chóng kéo kéo cổ áo mình, nhìn xem bên trong quần áo chỉnh tề, không hề bị động qua: “ Đm!”

Một tiếng này, thật khinh thường, thật sự khinh thường.

- --

Hứa Anh đi ra lan can cầu thanh, từ chỗ ngoặt nhìn xuống tầng một, phòng ở kiểu cũ, phòng khách chỉ có vài cửa kính vuông vức sơn đã úa màu, không bật đèn, ánh sáng ảm đạm.

Cố Tinh Trầm không ở trong phòng khách, Hứa Anh duỗi cổ nhìn phòng bếp cùng phòng tắm. Nghe được âm thanh, phỏng đoán chính là Cố Tinh Trầm đang làm gì trong đó.

Đi đôi dép nam xuống nhà, Hứa Anh liền sửa lại ý định, đem chân rụt trở về, đầu ngón tay gãy cằm suy nghĩ, nhanh nhẹn trở lại phòng, tròng mắt ánh lên tia tinh quái hướng trong nhà đảo quanh.

- -- Trước mắt không phải chính là thời cơ tốt để nhìn trộm phòng Cố Tinh Trầm sao?

- -- Cái hũ nút kia không chịu nói cái gì làm cô đã tò mò muốn chết!

Hứa Anh xoa xoa tay mặt đầy hưng phấn nhìn nhìn giá sách, lại xem dương cầm, xốc bức màn lên, cuối cùng mò ra chiếc tủ quần áo đơn kiểu cũ bằng gỗ đào.

Rầm rầm mở tủ, tủ quần áo phả ra mùi hương mát lạnh thoang thoảng trên người Cố Tinh Trầm, quần áo rất ít, kiểu dáng tối giản, tổng thể chỉ có hai màu trắng đen, đại bộ phận là quần áo đồng phục, phía dưới có một ngăn tủ ô vuông chỉnh tề đặt một ít quần áo.

Hứa Anh trừng lớn mắt đem những bộ quần áo vứt ra.

“ Mẹ nó, quần lót cũng gấp chỉnh tề như vậy!”

“ Cố Tinh Trầm thật biến thái..... sao không sinh ra là con gái luôn đi?”

“ Gay chết mất.”

Hứa Anh ghét bỏ.

Tùy tay đóng lại tủ quần áo, bên trong đã bị làm cho lộn xộn, Hứa Anh chẳng thèm quan tâm. Bắt nạt Cố Tinh Trầm chính là lạc thú vĩnh viễn của cô.

Ngã vào chiếc giường trần ngập hơi thở thiếu niên, Hứa Anh hơi phiêu phiêu, lại lăn lộn hai cái, nằm thành chữ đại hít sâu một ngụm, tất cả đều là mùi hương mộc mạc nhàn nhạt trên người Cố Tinh Trầm, giống như tính tình cậu, không mặn không nhạt, rất thoải mái.

“ Thơm, thơm quá. Người sạch sẽ thật là khác biệt, không khí bên người cũng sạch sẽ…”

“ Gay cũng được, chẳng sao.”

Hứa Anh nâng nâng cánh tay vô tình nhìn thấy tủ đầu giường--- nơi mà vừa rồi cô không chú ý tới.

Cô giống như con cá mặn, trườn mình, vươn tay, lấy ra bình thuốc trị cảm trong ngăn kéo, sột sột soạt soạt vặn ra: “ Kì quái. Rõ ràng đóng gói không giống nhau, tại sao viên thuốc lại giống hệt với viên trong lọ thuốc kia…”

“ Thôi kệ, đúng là đồ yếu đuối.”

“ Thuốc thì có cái gì ngon, mình đây bị cảm cũng không thèm uống thuốc.”

Hứa Anh lầm bầm lầu bầu, buông bình thuốc, sau đó lực chú ý liền bị ngăn kéo nhỏ hấp dẫn.

Đầu ngón tay tinh tế trắng nõn khó khăn với tới khuyên sắt, với vài cái mới túm được kéo ra, ánh sáng nắm mới mờ mờ trong phòng, Hứa Anh ngẩng đầu nhìn bên trong, thấy một thứ đồ vật đen đen đang định ngồi dậy xem là cái gì, bàn tay thiếu niên đã phủ lên khuyên sắt, “ Ầm” ngăn kéo bị đóng lại.

“ Này chờ một chút, tớ còn chưa thấy rõ đâu---” Hứa Anh ghé vào đầu giường, vừa nhấc mặt liền đối diện với một gương mặt lạnh như băng, sau đó bất mãn--- Rình trộm bị bắt được, thật vừa vặn!

May mắn từ trước đến nay Hứa Anh da mặt rất dày, ngay lập tức sửa miệng quan tâm cậu: “ Tỉnh rượu rồi sao? Hiện tại đầu còn đau không?”

Mặt Cố Tinh Trầm không có biểu tình liếc nhìn cô một cái: “ Không đau.”

Hứa Anh từ trên giường ngồi dậy, cái chăn đã bị cô xoa thành một cục nhàu nát.

Cố Tinh Trầm: “ Đứng lên.”

“ Ưm.”

Hứa Anh ngoan ngoãn xuống giường, Cố Tinh Trầm đang định sửa sang lại giường đệm, liền phát hiện trên giường có hai chiếc quần lót nam bị vò nát.

Của cậu!

Hứa Anh thấy sắc mặt cậu không đúng, theo ánh mắt nhìn qua, lập tức hơi xấu hổ, rồi sau đó tự cho mình là mạnh mẽ trấn định giải thích: “ Cái kia… Vừa mới tùy tay mở tủ quần áo, liền, liền tùy tiện nhìn một chút tham quan. Cái kia là, ờ, quên bỏ lại…”

“…” Cố Tinh Trầm không rên một tiếng, im lặng thu lại nội y của mình gấp cho vuông vắn rồi bỏ vào tủ quần áo.

“ Có phải mặt cậu đỏ hay không?” Hứa Anh đảo qua sau lưng cậu nhìn chằm chằm gương mặt Cố Tinh Trầm, phụt cười: “ Không thể nào, văn nhã bại hoại không thể đỏ mặt được.”

Cố Tinh Trầm liền trừng mắt lại, hai mắt nhìn nhau, nhưng cậu không nói nổi một lời nói nặng lời, tự mình sửa sang lại tủ quần áo bị Hứa Anh làm loạn.

Hứa Anh hết sức vui mừng cười ha hả, tay chắp sau lưng mò lại gần---

“ Này này này, Cố Tinh Trầm, kích cỡ quần lót của cậu có phải lớn hơn nam sinh bình thường hay không?”

“ Tớ đoán… khẳng định rất lớn, đúng không? Nhìn mũi cậu cao như thế.”

“ Này, tớ hỏi cậu đấy.”

“ Ai nha, có phải vấn đề này rất xấu hổ không?”

“ Cậu không nói lời nào, có phải ngương không dám trả lời?”

“ Nói cho tớ đi, tớ rất tò mò… mau mau.”

Trò đùa dai của thiếu nữ không để cậu yên, chẳng có chút nào rụt rè.

Sau khi say rượu vốn dĩ Cố Tinh Trầm có hơi choáng váng đầu, hiện tại bị ồn ào đến đau não lạnh như băng trừng cô: “ Hứa Anh, cậu còn chưa đủ!”

Hứa Anh khoang tay nhỏ chớp chớp mắt: “ Chưa đủ! Làm sao hai ta có thể đủ được?”

Cố Tinh Trầm thở mạnh một hơi, nhẫn nại không để ý tới cô.

“ Tinh Trầm, vóc dáng cậu cao như thế, khẳng định chỗ khác cũng rất dài? Tớ đoán khẳng định cực dài!”

Động tác tay Cố Tinh Trầm dừng lại.

“ Ha ha Cố Tinh Trầm mặt cậu đỏ rồi kìa!”

“ Cười chết mất, tớ còn tưởng cậu là cây kem lớn, thế mà cũng đỏ mặt. Ha ha.”

“ Mau nói đi, lớn hay nhỏ?”

“ À, tớ cược là nhỏ, bởi vì cậu không dám thừa nhận! Khẳng định nhỏ!”

“ Mau nhanh mau nhanh xem tớ cược đúng không!”

Hứa Anh rất hư, cùng những nữ sinh khác hoàn toàn khác nhau, cô vô tâm vô phổi, nhiệt tình lớn mật, giống như có chọc thủng trời cũng không sợ. Khi bắt đầu đùa giỡn cậu, không một chút nương tay.

Hết sức vô liêm sỉ.

Cố Tinh Trầm thực sự tức giận, nhưng cũng không có một chút biện pháp nào với Hứa Anh, chỉ có thể kệ cô bắt nạt, cho dù thực sự tức giận cũng chỉ có thể lạnh như băng nhìn chằm chằm cô. Như vậy, cô sẽ hơi thu liễm lại một chút.

Nhưng phương pháp này không phải mỗi lần đều hiệu quả.

Cố Tinh Trầm không thể nhịn được nữa lạnh mặt: “ Cậu không được quá phận Hứa Anh, con gái phải có chút rụt rè! Nghe xem cậu nói gì nãy giờ, đầy một miệng hồ ngôn loạn ngữ.”

Hứa Anh ôm cánh tay dựa vào tủ quần áo, ngó cậu cười: “ Được rồi… lần sau mỗi khi cậu hôn tớ giống như tối hôm qua, tớ nhất định sẽ rụt rè đẩy cậu ra! Không cho cậu thực hiện được."

Cố Tinh Trầm: “ …”

“ Lại có người nào đó vác đá nện vào chân mình rồi! Hì hì.”

Cố Tinh Trầm: “ …”

Hứa Anh: “ Ai, xem cậu nổi giận như vậy chắn tớ đánh cuộc trúng rồi, thật xui xẻo, nam nhân của tớ thế mà lại không được!”

Cuối cùng Cố Tinh Trầm bị đùa giỡn đến chịu không nổi bỏ chạy xuống lầu.

Hứa Anh toàn thắng, thần thanh khí sảng, điềm khó chịu duy nhất chính là ổ khóa ở đầu giường, cô chưa kịp nhìn thấy rõ ràng đồ vật màu đen kai là cái gì.

“ Khóa cái gì mà khóa, thần bí ghê…..”

- -- Cất giấu, giống như Cố Tinh Trầm.

- -- Cô ghét nhất.

- --

Đêm qua mưa lớn, sáng sớm, mặt đường tích hố lớn hố bé nước, hình dạng khác nhau giống như những cái gương chiếu bóng người đi đường kì quái, trăm ngàn sắc thái nhân sinh.

Trong phút chốc, một bức tranh làm trái tim người khác rung động từ mặt nước xẹt qua ---

Xe đạp, thiếu niên thanh tuấn cùng với thiếu nữ ngồi ghế sau xinh đẹp. Nam sinh mím môi nghiêm túc lạnh băng, bộ dạng có vẻ tâm tình không tốt lắm, thiếu nữ lại cười rộ như rất vui vẻ, nghiêng đầu đánh giá sườn mặt cậu.

Ở ghế sau xe đạp Hứa Anh cố ý ôm thật chặt eo Cố Tinh Trầm, mặt dán ở bả vai cậu.

Sáng nay Cố Tinh Trầm mới tắm rửa, gió mạnh mang đến hương vị dầu gội thơm nhàn nhàn, hòa quyện vào sợi tóc bay loạn của cô.

Cố Tinh Trầm có tính cách mâu thuẫn, thanh thuần lại là cầm thú. Hứa Anh từng gặp qua bộ dạng mê tình của cậu có bao nhiêu hư hỏng, nhưng khi cậu thanh lãnh lên liền giống như một cục băng.

Sáng nay cô đem cục băng này bắt nạt quá mức, hiện tại Cố Tinh Trầm thực sự tức giận, không để ý tới cô.

“ Cố Tinh Trầm, cậu có biết hay không, có một cô gái rất có tiếng tăm muốn bao nuôi cậu.”

Hứa Anh nghiêm túc, ánh mắt Cố Tinh Trầm ở đằng trước hơi dừng lại, không phản ứng, Hứa Anh không vui véo eo cậu: “ Này, hỏi cậu đấy!”

Cố Tinh Trầm ăn đau mới phun ra một chữ: “ Ai.”

Hứa Anh biến sắc mặt như lật sách, lập tức cười sáng lạn: “ Tớ nha! Hoa hậu giảng đường của Bát Trung. Cậu nói xem có nổi danh hay không?”

Cố Tinh Trầm: “ ….”

“ Cho nên bạn học Tinh Trầm, rốt cuộc cậu có muốn được bao hay không?” Hứa Anh ôm chặt eo Cố Tinh Trầm, lại chặt hơn một chút: “ Tớ thực sự muốn bao cậu, nghĩ đến tim đều ngứa….”

Kết cục của Hứa Anh là bị ném ở ven đường, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Tinh Trầm đạp xe đi xa.

“ Cố, Cố, Tinh, Trầm! Cậu mau trở lại đây!”

Hứa Anh tức giận đến muốn chết, tuy rằng trường học không xa, nhưng cậu cư nhiên dám ném cô xuống nửa đường!

Đang chửi thầm, Hứa Anh thu được một tin tức, click liền nhảy ra một dòng chữ ---

< Muốn bao người khác liền bao sao? Cô Hứa, con người tôi rất đắt giá, cô bao không nổi đâu>

Hồi tưởng thời điểm ném Hứa Anh xuống ven đường gương mặt phát ngốc, tâm tình Cố Tinh Trầm thật tốt, đôi môi đạm sắc có ẩn ẩn ý cười, trong lúc đó có bạn học cùng cậu chào hỏi, cậu cũng kiên nhẫn mà đáp lại.

Cậu dắt xe đạp tiến vào nhà để xe của trường, cẩn thận để ngay ngắn, cậu làm việc luôn cẩn thận chu toàn, đến những việc nhỏ cũng không ngoại lệ.

Vừa mới để xong, liền nhận được một tin nhắn.

- ---

- --

Hôm nay là ngày hôm sau đại hội thể thao, ở khu điền kinh sớm vang lên khúc ca vận động viên quân hành.

Thời gian đọc sách buổi sáng, học sinh các lớp đều dọn, giơ, khiêng ghế dựa đưa đến khu điền kinh. Trường học chụp lại, từ chỗ cao nhìn xuống giống như đàn kiến đang tha lương thực chuyển nhà.

Năm nhất, năm ba không nói, năm hai có mười chín lớp, lớp mười ba đội hình nhanh nhất, chỉn chu nhất, được tổ điều tra chủ nhiệm cùng phó hiệu trưởng khen ngợi, nhưng tới lớp bảy, phó hiệu trưởng vừa điểm ngón tay, sắc mặt khó coi. Từ Tĩnh gãi gãi cổ, nhìn chằm chằm liếc mắt một cái lớp mình, hận rèn sắt không thành thép.

Phó hiệu trưởng đi tới sau lớp, chủ nhiệm khối đền gần Từ Tĩnh: “ Cô Từ, khối có mười chín lớp, lớp cô chính là lớp kéo lại cả khối, thành tích không nói đến, cái này chẳng liên quan đến chỉ số thông minh, rõ ràng là thái độ, tác phong có vấn đề!”

Từ Tĩnh không hé răng, hơi chảy mồ hôi lạnh.

Chủ nhiệm khối lại nhìn xem Cố Tinh Trầm đang an tĩnh đọc sách: “ Hạt giống tốt như thế này lưu lại ở lớp bảy thật đáng tiếc, cô Từ không thể cung cấp được cho em ấy bầu không khí học tập thích hợp, không bằng đem học sinh này đến lớp hỏa tiễn. Cứ thế này sang năm thi đại học, trường chúng ta có thể có một trạng nguyên nói không chừng.”

Từ Tĩnh đương nhiên không chịu thả người, đi theo chủ nhiệm khối nói dong dài thuyết phục một hồi lâu.

Tuy mơ hồ nghe thấy một bên tai nhưng Cố Tinh Trầm chẳng quan tâm tới.

Ngón tay sạch sẽ của cậu lật qua một trang sách, sương sớm dày đặc, hơi thở hơi nhuận, cậu vuốt ve trang sách, dư quang không nhịn được liếc về phía kia, vị trí Hứa Anh trống không.

- -- Phải không?

- -- Cô luôn hư như vậy.

Cậu chỉ cần không chú ý một chút, cô đã chạy không thấy đâu.

Cân nhắc vài giây, Cố Tinh Trầm lấy ra di động, nhìn thấy số điện thoại Hứa Anh, ngón tay hơi do dự một chút.

Vừa lúc này Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ từ chỗ Từ Tĩnh ăn một trận phê bình, kiềm nén lửa giận hỏi: “ Mấy người Hứa Anh đâu rồi? Sáng sớm không ở lớp, ai biết bọn họ đang ở đâu chứ?”

Đường Thơ cũng đau gan: “ Thật là, học sinh cả ngày không làm việc đàng hoàng hại ủy viên lớp chúng ta bị trách mắng. Tức chết mất!”

Lúc này có một người mang một bao nilon đồ ăn đi qua nhỏ giọng nói: “ Lớp trưởng, lớp phó, đây là cậu ấy mua cho các bạn, cậu ấy bây giờ có chút việc trì hoãn, tới không được.”

Đường Thơ cùng Từ Thiếu Khanh đối mặt nhìn thoáng qua, sau đó theo kinh nghiệm quá khứ nhanh chóng rõ ràng --- Hứa Anh là đang đối với bọn họ, hối lộ!

Đường Thơ liếc mắt một cái, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt nhập khẩu, siêu thị bình thường căn bản không thể mua, cô nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Kết quả là những học sinh tới sớm phân nhau mấy túi đồ ăn vặt. Có người đưa cho Cố Tinh Trầm một túi, Cố Tinh Trầm nhíu mày, cự tuyệt.

Cậu không những chỉ cự tuyệt hối lộ, còn đối với tên đầu sỏ làm ra hành vi cực kì vô sỉ hối lộ này phê bình.

- -- Cố Tinh Trầm gọi tới số điện thoại Hứa Anh.

“ Đô….”

“ Đô….”

- --

Bát Trung cách học viện công thương chỉ một con đường cái, hai cổng trường cách nhau không tới 1000 mét.

Xung quanh học viện luôn có các loại hẻm nhỏ ruột dê, đường phố nhỏ vừa tới ngày mưa liền lầy lội, có hơi nước lượn lờ, có một ít mùi bánh bao cùng với cơm chiên mì xào…. Các loại tiệm ăn ruồi bọ nhỏ.

Bất quá sinh viên không thức dậy sớm như học sinh cấp ba, hẻm nhỏ trong sáng sớm người thưa thớt, trong một góc yên lặng truyền tới tiếng đánh nhau cùng tiếng hô đau.

Nằm rạp trên mặt đường, Lý Mộc bị Giang Hoàn đánh một quyền, nhất thời đau đến trợn trắng mắt nghiêng đầu thở dốc.

Giang Hoàn: “ Mẹ nó, thật yếu đuối! Không phải mày so với tao còn ăn thêm năm miếng thịt thái mặt sao? Thế nào mà đánh lên giống hệt như loại đàn bà, sức lực mày đâu?”

Bên cạnh còn có hai huynh đệ thân cận nhất của Lý Mộc bị Kim Vũ cùng Trần Tinh Phàm đánh nằm sấp xuống nói không ra hơi.

Trần Tinh Phàm tháo găng tay xe máy, đi đến nhìn xuống Lý Mộc: “ Hay ghê, đem bọn tao chuốc say, một đám người dám bắt nạt tiểu Anh cùng nam nhân của tiểu Anh, lá gan thật đủ lớn?”

Cô dùng bao tay xe máy vỗ vỗ mặt Lý Mộc: “ Nhà mày bán mỏ than phải không? Tin hay không tao có thể làm cả nhà mày chết không có chỗ chôn!”

Trần Tinh Phàm thật ra không nói dối, mỏ than nguy hiểm hệ số cao, luôn có một chút thao tác trong bóng tối không tránh khỏi, lấy bối cảnh của Trần lão gia thật không khó đạp đổ.

Hứa Anh dựa vào tường hút ngụm sữa đậu nành cuối cùng, đem hộp sữa vứt trên đường xi măng, chậm rì rì đi xuống, ngồi xổm.

“ Mày… mày làm gì!” Lý Mộc có chút hoảng, giãy giụa một chút liền bị Giang Hoàn ấn gắt gao không thể động đậy.

Hứa Anh từ túi quần hắn ta tìm được di động,mở ra phần tin nhắn liếc mắt một cái: “ Tao đã đoán ngay từ đầu chính là mày dùng kế ly gián, lá gan thật lớn, phải không?”

Cô cười vừa lạnh vừa hung ác: “ Tiểu ca ca, đại ma vương không phân biệt tuổi, khuyên ca ca đừng ở trước mặt muội khoe khoang, chúng ta đều xuất thân là nhà giàu mới nổi, cùng giai cấp thì nên tôn trọng nhau một chút, OK? Muội đã đáp ứng với người khác là sẽ ngoan nên không muốn phải xé mặt với ca ca, cho nên phiền ca ca ngoan ngoan một chút được không?”

Hứa Anh dùng di động nâng lên cằm Lý Mộc, từng chữ từ kẽ răng phun ra:

“Để tao biết mày còn liên hệ Cố Tinh Trầm, mày liền xong đời!”

Dứt lời Hứa Anh đập thật mạnh di dộng vào cằm Lý Mộc.

Xóa xong số điện thoại Cố Tinh Trầm, Hứa Anh đem điện thoại ném lại cho hắn ta.

Thế giới của kẻ có tiền cũng phân cấp độ, có kẻ có tiền làm trâu bò, cũng có kẻ có tiền làm bá chủ. Lý Mộc lần đầu tiên ý thức được mấy đứa trẻ này bối cảnh không hề bình thường, rất có thể giai cấp số một của thành phố S, trong lòng tức giận nhưng chẳng dám làm gì.

Rốt cuộc hắn ta đã phải ra ngoài xã hội, bắt đầu làm buôn bán, nhà hắn ta có chút tiền nhưng cũng chẳng có địa vị gì, cũng không nổi bật trong một vòng nhân mạch.

Hứa Anh không quen nhìn nam nhân túng quẫn cho nên trắng mắt liếc nhìn Lý Mộc một cái. Bỗng nhiên cô nhớ tới Cố Tinh Trầm, nếu là Cố Tinh Trầm, cho dù cậu bị đao kẹp ở cổ đại khái vẫn sẽ lạnh như băng điềm đạm chịu chết.

Kì thật trừ bỏ khí chất sạch sẽ văn nhã, những mặt khác của Cố Tinh Trầm không phải rất yếu đuối….

Cậu nóng giận lên, cô còn sợ đấy.

Hứa Anh đang nghĩ tới nụ hôn cường bạo ở dưới đèn đường hôm qua, điện thoại liền vang lên, vừa thấy thông báo, tà khí trên mặt Hứa Anh lập tức rất lại: “ Tinh Trầm, cậu tìm tớ sao?”

“ Ở đâu.”

“…. Bao, tiệm bánh bao.”

Trừ bỏ thanh âm Cố Tinh Trầm còn có thanh âm nói chuyện của người khác cùng 4x100 thanh âm quảng bá giới thiệu.

Cố Tinh Trầm nói: “ Không phải buổi sáng tớ đã làm cơm sáng cho cậu sao? Không thể ăn à?”

Hứa Anh nghẹn lời: “ … Tớ là nói đi ngang qua tiệm bánh bao…”

“ Phát định vị.”

Hứa Anh lập tức lúng túng: “ Đừng mà.”

“ Phát ngay lập tức.”

“ Tinh Trầm… Được rồi, tớ lừa cậu, tớ không đi qua tiệm bánh bao…”

Bên kia trầm mặc một chút, cười lạnh một tiếng.

“….”

“ ….”

Khi Hứa Anh gọi điện thoại thấy Tân Thần vội vàng tới, cô chỉ liếc mắt một cái liền chuyển mắt, miệng lưỡi đang làm nũng ngưng lại, xì một hơi, lại bắt đầu nói điện thoại cùng đối phương bên kia, thanh âm mềm mại đến muốn mạng.

Trần Tinh Phàm, Giang Hoàn thả người đi, Tân Thần chạy nhanh tới nâng Lý Mộc dậy, khập khiễng từ trong ngõ nhỏ đi ra.

Tân Thần cắn môi: “ Anh, thật xin lỗi, đều là em liên lụy anh.”

“ Thôi, không trách…”

“ Trên người anh chỗ nào? Hay chúng ta đi báo cảnh sát.”

“ Báo cái gì? Mấy đứa nhóc kia người trong nhà đều mặc quân phục, hơn nữa, chuyện này đều là chúng ta làm sai trước, có cái gì hay mà báo cảnh sát.”

Tân Thần mười phần buồn nản: “ Thật xin lỗi, anh…….”

Lý Mộc vỗ vỗ bả vai cậu: “ Ai, là lần đầu tiên yêu đương khó tránh khỏi việc nhìn lầm.”

Cậu quay lại nhìn xem chỗ vừa rồi, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn, Kim Vũ dựa vào tường cùng nhau nói nói cười cười hút thuốc.

Bên cạnh, thiếu nữ xinh đẹp mê người một chân dựa vào tường nghe điện thoại, nhìn từ xa trên mặt còn như có như không ý cười mê ly.

Cô sinh ra thật xinh đẹp, khí chất không bình thường, mặc kệ đứng chỗ nào đều không che được sự lóa mắt!

“ Em họ, thật ra càng ngày anh càng cảm thấy em cùng nó chia tay là may mắn của em! May em không hãm quá sâu, cắt đứt thật tốt.”

Động tác đi đường của Lý Mộc khập khiễng, chân đau đến híp mắt kêu một cái: “ Loại con gái như Hứa Anh, không phải là phóng đãng mà là nguy hiểm! Loại như này, ai có thể khống chế được?”

Hắn vỗ vỗ bả vai Tân Thần, cười nghiêng đầu không có ý tốt.

“ Căn bản chúng ta không phải trả thù, tiểu tử Cố Tinh Trầm kia, sớm hãy muộn cũng chết trong tay nó.”

“ Không tin chờ xem!”

___

Mong mọi người bỏ ra vài giây để follow page lấy động lực nhé, chúng tớ ra chương nhanh quá mà!!

Link page ở phần giới thiệu tài khoản wattpad của tớ nha--- Nhà Có Hai Con Mèo---
Bình Luận (0)
Comment