Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 17

Thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải đã ở bên nhau được gần ba tháng. Bình thường lúc cả hai rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi chơi, dạo phố, xem phim hoặc cùng nhau ở nhà nấu ăn rồi nằm dài cả ngày, tối hôm nay cũng không là một ngoại lệ.

Diệp Hạ ngồi dưới thảm cạnh bàn ở sopha chăm chú đọc truyện Archimedes thân yêu mà cô mới tìm được trên ứng dụng đọc sách QQ. Vương Tuấn Khải đi ra từ bếp đến cạnh cô đặt tách trà xuống bàn rồi ngồi lên sopha: “ Hai hôm nữa anh phải đi Thượng Hải để tham gia sự kiện và tập duyệt luôn cho chương trình năm mới của đài Hồ Nam. Đến hôm diễn em có muốn đến xem không? Anh lấy vé cho ”.

Diệp Hạ vẫn đọc truyện, trả lời anh: “ Em còn phải xem công việc thế nào đã, đến lúc đó sẽ nói cho anh biết ”.

“ Ừm. Em đọc ít thôi không hỏng mắt ”.

Diệp Hạ lưu lại đoạn truyện đang đọc giở, tắt đi, ngẩng mặt khỏi điện thoại nhìn anh nói chuyện: “ Yên tâm đi, em có phải trẻ con nữa đâu ”. Rồi cô lấy tách trà, nhấp một ngụm.

Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu cô: “ Vâng... em không phải trẻ con ”.

“ Cái giọng như con gái lớn rồi của anh là sao hả??? ”.

Vương Tuấn Khải thản nhiên nói: “ Đâu có, anh không cảm thấy vậy ”. Vừa rứt câu anh đã bị Diệp Hạ cầm cái gối ôm bên cạnh đánh tới may mà anh nhanh nhẹn tránh kịp. Thế rồi anh không quên chọc cô: “ Em định mưu sát chồng à? ”.

Diệp Hạ nghe thấy thì bỗng đỏ mặt, phản đối: “ Này, ai là vợ của anh hả??? ”. Vương Tuấn Khải cười, nhún vai, xòe tay ra.

Diệp Hạ tức giận: “ Hừ, không thèm chơi với anh nữa ”. Cô lại ngồi xuống sàn, lấy điện thoại ra lên weibo lượn một vòng, không quan tâm đến anh nữa.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống cạnh cô: “ Giận rồi à! ”. Diệp Hạ không trả lời. Vậy là anh lấy máy tính bảng ra vẽ vẽ trên đó một hồi rồi đưa ra trước mặt Diệp Hạ. Cô nhìn thấy liền bật cười. Anh lấy ảnh của mình vẽ lên đó chiếc áo choàng đỏ, mắt kính xanh trông rất buồn cười.

Xem một lượt weibo, Diệp Hạ nói với Vương Tuấn Khải đang ngồi làm việc cách đó không xa: “ Fan của anh đang nói là lâu lắm rồi không thấy anh đăng weibo đấy ”.

Vương Tuấn Khải suy nghĩ: “ Đúng là rất lâu rồi. Vậy anh sẽ đăng weibo ”.

Diệp Hạ cúi đầu xuống nghịch điện thoại tiếp, vì mải xem mà cô không hề hay biết có ai đó đã lấy điện thoại ra chụp ảnh mình. Lúc đang xem tin tức thì có thông báo Vương Tuấn Khải đăng bài.

Bức ảnh chụp Diệp Hạ từ xa không rõ mặt vừa đăng lên kèm với dòng “ Bờ vai của anh vĩnh viễn là điểm tựa của em ” và icon trái tim đã làm weibo dậy sóng, mau chóng từ khóa về anh lên đầu top tìm kiếm. Fan hâm mộ, đồng nghiệp của anh để lại rất nhiều lời chúc ở dưới bài đăng. Fan không hề có ý kiến gì về việc Vương Tuấn Khải có người yêu cả mà còn mong nhìn thấy được mặt của Diệp Hạ. Không chỉ có vậy, weibo của Diệp Hạ cũng được rất nhiều lượt theo dõi vì ban nãy Vương Tuấn Khải có tag tên cô vào.

Nhìn thấy những việc này Diệp Hạ nhìn kẻ đầu xỏ đã chuẩn bị bỏ chạy, gào lên: “ Vương Tuấn Khải anh được lắm dám chụp lén em. Anh đứng lại đó cho em ”.

Xém chút nữa là bị anh hại rồi, thông tin cá nhân ở trên weibo của cô không có nhiều chứ không thì xong rồi.

Kéo theo sự việc này là Diệp Hạ được lên đầu đề toàn bộ báo giải trí. Vương Tuấn Khải cũng trả lời với truyền thông xác nhận rằng đã có bạn gái. Vì không tìm được bất cứ thông tin gì về Diệp Hạ nên giới truyền thông Trung Quốc lại được một phen đoán già đoán non xem Diệp Hạ rút cuộc là ai mà thần bí đến vậy, còn đặt ra rất nhiều giả thiết về thân phận của cô. Dù có vậy thì hai người bọn họ vẫn gặp nhau được thường xuyên, cuộc sống của Diệp Hạ vẫn vậy chẳng có gì thay đổi cả.

Hôm nay là ngày Vương Tuấn Khải đi THượng Hải. Cô và anh lại phải xa nhau rồi. Tiễn anh ra sân bay xong, Diệp Hạ quay về tạp chí luôn vì chiều cô còn phải phụ trách buổi chụp ảnh bìa.

Đầu giờ chiều, Diệp Hạ đến studio trước giờ chụp ảnh hơn một tiếng để kiểm tra mọi thứ đã được chưa còn thiếu gì nữa không và chờ đón Lưu Thi Thi. Vừa bước vào studio thì cô thấy Đỗ Duệ Trúc đã ở đó đứng chỉ đạo mọi người làm việc.

Thấy Diệp Hạ tới mọi người trong nhóm chạy tới chỗ cô, cô bé staff thay mọi người lên tiếng: “ Chị Diệp Hạ, sao giờ chị mới tới mọi người ở đây sắp bị hành chết rồi ”.

“ Có chuyện gì vậy? ”.

Cô ấy chỉ về phía Đỗ Duệ Trúc nói: “ Chị ta bắt mọi người chỉnh cái nọ cái kia theo ý của chị ta đến xoay như chong chóng mà đấy đều là ý kiến của chị ”.

“ Cô ấy là phóng viên mới, người được giao hợp tác với chị, cứ làm theo cô ấy đi ”. Diệp Hạ quay sang nói với mọi người: “ Mọi người vất vả rồi, lát tôi mời mọi người uống nước ”.

Diệp Hạ đi tới chỗ Đỗ Duệ Trúc đang đứng chỉ đạo hiện trường, thấy cô tới cô ấy có nói qua với cô về ý tưởng của mình một chút: “ Ý tưởng của chị là như vậy. Xin lỗi, em là người phụ trách chính mà lại không báo trước với em ”.

Diệp Hạ đáp: “ Không sao đâu ạ, tốt cho buổi chụp hình và phỏng vấn là điều mọi người nên làm mà ”.

Sắp xếp xong ổn thỏa, đón được Lưu Thi Thi rồi buổi chụp hình bắt đầu. Sau đó mọi người lại đổi sang studio bên cạnh để phỏng vấn, hiện trường bên đó Diệp Hạ đã giao cả cho Đỗ Duệ Trúc lo liệu.

Trong lúc chờ đợi mọi người chuẩn bị đạo cụ, máy quay Diệp Hạ đi tới nói chuyện qua với Lưu Thi Thi về vấn đề phỏng vấn rồi hai người còn nói chuyện phiến mất một lát để chờ đợi. Khi tiếp xúc cô cảm thấy cô ấy là người rất gần gũi, vui tính không hề có chút thái độ ngôi sao nào cả, luôn cố gắng phối hợp với mọi người một cách tốt nhất. Hợp tác với cô ấy thật sự rất thoải mái.

Đang trò chuyện thì điện thoại của Diệp Hạ kêu, cô đứng lên đi ra ngoài nghe máy: “ Alo ”

Đỗ Chính Hiên vui vẻ lên tiếng: “ Chào em gái, còn nhớ anh không đó ”.

“ Này nhá, giờ em là sếp của anh rồi đó ha ”.

Đỗ Chính Hiên cố ý kéo dài giọng ra nhấn mạnh từ sếp: “ Vâng thưa sếp... ”.

Diệp Hạ vừa cười vừa nói: “ Em xin đầu hàng, không đấu lại anh khoản làm người ta tức chết đâu ”.

“ Vậy chúng ta vào vấn đề chính nha. Anh muốn nhờ em để ý đến em gái anh một chút ”.

Diệp Hạ nghiêm túc trở lại: “ Em có nghe Dương Dĩnh nói qua rồi, về vấn đề này thì anh yên tâm. Em sẽ giúp trong phạm vi có thể ”.

“ Tính tình nó hơi kiêu ngạo lại cậy thế nên mong em để ý, có thể sửa được tật xấu này cho nó thì càng tốt ”.

“ Em không giỏi đến thế đâu. Có khi em còn cần chị ấy chỉ bảo nhiều ấy chứ ”.

“ Cô mà không giỏi thì sao giờ này anh phải làm cấp dưới của cô hả? ”.

“ Tại IQ của anh không bằng em ”. Diệp Hạ vừa dứt lời thì ở đầu dây bên kia “ gào ” lên: “ Trần Diệp Hạ! ”.

Diệp Hạ cười: “ Bình tĩnh, bình tĩnh đi nào. Hít vào... thở ra. Thả lỏng tinh thần ”.

Đỗ Chính Hiên sau khi hạ hỏa nói với Diệp Hạ: “ Khả năng làm người ta tức chết của em mới là cao siêu. Anh đây xin nhận không bằng ”.

“ Được rồi, việc anh nhờ em nhất định sẽ cố gắng. Nhưng em có điều kiện ”.

“ Em còn dám ra điều kiện với anh? ”.

“ Vậy rút cuộc anh có đồng ý hay không? ”.

Đỗ Chính Hiên giơ cờ đầu hàng: “ Được, được nói mau ”.

“ Thứ nhất, yêu cầu anh không tiết lộ cho em gái biết thân phận của em vì hiện tại em cũng đang làm phóng viên của tạp chí, còn lí do vì sao làm phóng viên thì anh đừng hỏi. Thứ 2, nếu em gái anh có làm điều gì gây tổn hại đến tạp chí hoặc làm xảy ra điều gì sai xót thì em sẽ thẳng tay xử lí tùy mức độ nặng nhẹ. Anh có ý kiến gì không? ”.

Nghe xong Đỗ Chính Hiên trả lời: “ Anh không có ý kiến ”. Anh biết đây là phong cách làm việc của Diệp Hạ dù là bạn bè thân thiết hay người nhà cô đều công tư rõ ràng. Cô chịu nhận lời giúp đỡ đã là nể mặt anh lắm rồi.

Có người ra gọi Diệp Hạ nên cô nói tiếp: “ Em phải làm việc rồi. Tạm biệt ”.

Lúc cúp máy Đỗ Chính Hiên không quên chọc Diệp Hạ: “ Vậy sếp đi làm việc... ”.

Kết thúc cuộc gọi Diệp Hạ đi vào trong để quay phỏng vấn ngắn và hỏi thêm một số thông tin về còn viết bài. Sau hơn một giờ đồng hồ thì cuối cùng công việc cũng hoàn thành thuận lợi dưới sự hợp tác ăn ý của tất cả mọi người.

Xong việc, Diệp Hạ chuẩn bị ra về thì Đỗ Duệ Trúc gọi cô lại: “ Giờ cũng đã đến bữa tối, có thể mời em đi ăn được không? Chị muốn hỏi em vài điều về bài phỏng vấn”.

Diệp Hạ vui vẻ nhận lời: “ Được ạ ”.

Thế rồi, Đỗ Duệ Trúc lái xe của cô ấy tới đưa Diệp Hạ tới một quán ăn nhỏ. Diệp Hạ nhận ra đây chính là quán ăn mà lần trước Vương Tuấn Khải dẫn cô tới đây.

Trong lúc chờ đợi, hai người cùng ngồi trò chuyện với nhau. Đỗ Duệ Trúc là người lên tiếng trước: “ Quán ăn này có món ăn ngon nhất đấy, ngày trước chị thường hay đến đây ăn với bạn lắm ”.

“ Em cũng từng tới một lần rồi. Đúng là món ăn ở đây rất ngon ”.

Đỗ Duệ Trúc gật đầu tán thành lời nói của Diệp Hạ, sau đó nói tiếp: “ Em vào làm ở tạp chí được lâu chưa? Em tốt nghiệp trường nào vậy? ”.

“ Em mới đi làm được gần 3 tháng thôi. Em tốt nghiệp Đại học truyền thông Trung Quốc ”. Diệp Hạ nói dối không chớp mắt. Dạo này nói dối nhiều thành quen mất rồi, lần sau không được thế nữa. Diệp Hạ tự nhủ trong lòng nhắc nhở bản thân.

Đỗ Duệ Trúc khẽ nhếch khóe môi: “ Ừm, đây là một trường đào tạo truyền thông hàng đầu trong nước đó, còn được xếp thứ 113 các trường đại học danh tiếng trên thế giới. Không tệ ”.

“ Chị học Đại học trường nào vậy ạ ”.

Đỗ Duệ Trúc kiêu ngạo nói: “ Chị tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Northwestern ”.

Diệp Hạ nói bằng giọng khen ngợi, cảm thán: “ Wa, thật ngưỡng mộ chị a. Đấy là trường Đại học nổi tiếng thế giới về đào tạo báo chí đó. Chị học thật là giỏi, em cũng muốn được vào học trường đó nhưng mà thành tích học tập không đạt nên chỉ có thể ước mà thôi ”. Con người ai mà chẳng thích được khen ngợi, đúng không nào? Khen cô ấy một chút để cô ấy còn có động lực vận dụng kiến thức mình đã học giúp sức cho tạp chí chứ. Nhân tài là nên trọng dụng.

Đỗ Duệ Trúc cười rất tươi không dấu được vẻ tự hào: “ Em quá lời rồi, chị cũng chỉ là do may mắn thôi ”.

“ May mắn làm sao mà được, chắc chắn chị phải cố gắng nhiều lắm. Sau này có gì mong chị chỉ bảo cho em nhiều thêm. Đúng rồi, bài phỏng vấn ngày hôm nay phần còn lại và viết bài chị lo liệu đi ạ. Em muốn học hỏi cách viết bài và làm việc của chị để bổ sung kinh nghiệm cho bản thân ”.

Đỗ Duệ Trúc vui vẻ trả lời: “ Nếu em đã muốn vậy thì chị sẵn lòng ”.

Bữa ăn được diễn ra trong không khí vui vẻ với tiếng nói chuyện của hai người. Đỗ Duệ Trúc kể cho Diệp Hạ nghe cuộc sống của cô ấy lúc mới đi du học ra sao, trong thời gian học tập tại trường quen biết được ai đã trải qua những điều thú vị gì.
Bình Luận (0)
Comment