Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 63

Chủ nhật, Ngải Tiếu dẫn nữ thần đi xem trận chung kết giải bóng rổ nữ. Từ lúc đội bóng rổ nữ đại học S được thành lập đến giờ, đây là lần đầu tiên được vào chung kết, tiếp theo sau là xem bọn họ có thể giành được giải quán quân hay không. Chung kết bắt đầu, đội bóng được Lưu đội trưởng dẫn dắt bước vào sân dưới sự kỳ vọng của mọi người, khu vực của đại học S liền vang lên tiếng reo hò náo nhiệt.

So với trận đầu tiên thì lần này Ngải Tiếu thấy căng thẳng hơn nhiều. Hiệp 1, tiên phong không cẩn thận để bị thương, người dự bị ra sân nhất thời không theo kịp tiết tấu của đồng đội, làm đối thủ liên tiếp giành được điểm, mỗi học sinh của đại học S đều kỳ vọng có thể đảo ngược được tình thế, nhưng cho đến cuối hiệp thì tỷ số vẫn thua xa đối thủ.

Đối thủ của bọn họ là đội quán quân của năm ngoái, Ngải Tiếu cực kỳ sốt ruột nhưng mình lại không làm được gì, chỉ có thể cố sức la hét "cố lên". Nhạn Đường thân làm "gia quyến của sinh viên đại học S", tất nhiên cũng hò hét theo.

Nghỉ giữa giờ, Lưu Nhung xây dựng lại chiến lược, hiệp 2 bắt đầu, cách đánh của các cô nương hoàn toàn khác với hiệp trước, đồng thời còn cố ý làm nhiễu loạn tiết tấu của đối phương nữa. Khán giả của đại học S hò hét vang dội hơn nữa, đợi hiệp 2 kết thúc, điểm số hai đội đã cân bằng nhau.

Trận đấu diễn ra rất kịch liệt, hai đội thực lực ngang nhau nên rất hấp dẫn. Hiệp cuối kết thúc dưới sự reo hò của khán giả, đại học S đoạt được giải quán quân kỳ này với 12 điểm cách biệt.

Ngải Tiếu cũng cực kỳ phấn khích, quay người qua vỗ tay với nữ thần, không ngừng nói cầu thủ trường mình giỏi quá.

Trận đấu kết thúc, các cầu thủ cũng vui mừng gào thét vỗ tay nhau, Lưu đội trưởng hưng phấn trực tiếp ôm lấy Dịch Nhàn quay hết hai vòng tại chỗ. Dịch Nhàn giật hết cả mình, sau khi phản ứng ra thì cũng ôm cô ấy lại, đây là trận thi đấu cuối cùng của Lưu Nhung, thắng được thì tốt quá rồi.

Chuyện thi đấu thế là hạ màn, thứ 2 vẫn tập luyện như thường lệ, Lưu Nhung xin lỗi tạm biệt với mọi người, nói là không thể cùng mọi người đi tiếp được nữa. Có cô nương cảm tính đến khóc sướt mướt lên, thế là chuyện này lây lan ra rất nhanh, Dịch Nhàn vốn dĩ không cảm thấy gì thì giờ cũng thấy cay mũi.

Lưu Nhung nhìn thấy mắt cô ấy ươn ướt, mím môi, nói: "Tóm lại, cám ơn mọi người đã bao dung và hiểu cho tôi trong một năm nay, tôi không phải là một đội trưởng dễ chịu, trước giờ đối với mọi người vừa nghiêm khắc vừa hung dữ, không ngờ đến là mọi người hiện giờ vẫn không nỡ để tôi rời khỏi. Rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng. Những ngày tháng tiếp theo tôi hy vọng mọi người cũng sẽ nỗ lực như trước, không ngừng cố gắng nâng cao bản thân dưới sự dẫn dắt của đội trưởng mới, làm cho cuộc sống đại học của mình không để lại điều gì tiếc nuối." cô nói đến đây thì ngập ngừng một chút, "Dù sao thì mọi người cũng sẽ bước vào xã hội làm việc, nếu còn mặc đồ thể dục đánh bóng rổ thì kỳ cục lắm."

Bên dưới có người bị cô ấy chọc cười, Lưu Nhung cũng cười theo rồi vỗ tay: "Được rồi, đừng buồn rầu nữa, hôm qua chúng ta đã thắng một trận lớn, hôm nay không tập luyện mà đánh một trận đấu hữu nghị giữa các đồng đội đi, coi như là chơi với tôi trận cuối."

Cô nói xong, rồi lẩm bẩm một mình: "Bóng rổ đúng là chơi vui thật." Chỉ là giọng nói nhỏ quá, không ai nghe thấy được.

Mọi người rút thăm để chia đội, ai ai cũng muốn được chung đội với đội trưởng, trong đó tất nhiên là có Dịch Nhàn rồi. Sau đó kết quả rút thăm là, cô không may trở thành đối thủ của đội trưởng.

Dịch Nhàn buồn bực đi khởi động, Lưu Nhung ở bên cạnh cười: "Sao vậy, không vui à?"

"Đúng đó, cậu cũng không rút trúng tớ." Dịch Nhàn bĩu môi.

Lưu Nhung dùng khuỷu tay huých cô ấy: "Vậy một lát tớ nhường cậu chút."

Dịch Nhàn trừng mắt nhìn cô ấy, nhích qua một bên: "Hứ! Không cần cậu nhường tớ cũng có thể đánh đến cậu rụng răng đầy đất luôn!"

Cô ăn nói hùng hồn cho dữ vô, giây sau liền bị hiện thực tạt gáo nước lạnh, trận đấu hữu nghị của Lưu đội trưởng chắc chắn không phải mang hàm ý "Tình bạn thứ 1 thi đấu thứ 2", mà là "Tình bạn thứ 1 tình yêu thứ 2". Mọi đợt tấn công của Dịch Nhàn đều bị Lưu Nhung kèm rất chặt, làm cô tức đến đầu bốc khói luôn, đối phương thì lại cười tít mắt nhìn cô.

Đôi mắt ấy xinh đẹp thật, Dịch Nhàn thấy không còn tức giận nữa.

Trận hữu nghị đánh xong, mọi người náo nhiệt đến căn tin tụ tập, khi bàn đến ăn cái gì thì mọi người đều do dự lựa chọn, cuối cùng Lưu Nhung quyết định—— ăn gà rán.

Do đó trước cửa hàng thức ăn nhanh của nhà trường, xuất hiện mười mấy nữ sinh xếp hàng mua gà rán, cảnh tượng rất hoành tráng.

Khoảng thời gian 4 năm của đại học quả thật quá ngắn ngủi, rõ ràng là khi đang trải nghiệm thì thấy rất "đau khổ", nhưng chớp mắt cái, những người sớm tối bên nhau có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bạn nữa. Lưu Nhung nhìn những đồng đội dễ thương này, trong lòng hiểu rất rõ, bọn họ sau này chắc sẽ không bao giờ tiếp xúc với nhau nữa, nhưng ít ra trong thời khắc này, trái tim của bọn họ đang ngưng tụ lại với nhau.

Mấy năm đại học này của cô cũng không có uổng phí, ít ra cũng được giải nhất cho các đàn em. Khi ăn cơm, Lưu đội trưởng ngồi gần đội phó và Dịch Nhàn, đang bàn giao lại chức trách cho hai người họ.

Do đó mọi người cũng nhìn ra được, đội phó sắp trở thành đội trưởng, Dịch Nhàn sẽ đảm nhiệm chức đội phó. Đối với kết quả như vậy không ai có ý kiến, dù sao thì thực lực quyết định tất cả, bọn họ chấp nhận sự sắp xếp này.

Ngày tháng tiếp tục trôi qua, visa đi Nhật của hội liên hiệp ngoại ngữ cuối cùng cũng làm xong, giảng viên dẫn đội giao phó chuyện đặt khách sạn cho Ngải Tiếu, cho nên mấy hôm nay cô có thời gian rảnh là đi search khách sạn.

Nhà trường cuối cùng quyết định tài trợ khách sạn và phí giao thông đi lại trong nước Nhật, do đó khách sạn phải chọn gần đại học M, phải vừa rẻ vừa tiện. Tuy nói đây là một chuyện khổ sai không dễ làm, nhưng cô nghĩ đến nữ thần sẽ cùng đến nước Nhật học tập với mình liền cảm thấy những gì mình làm hiện giờ đều rất đáng.

Chẳng mấy chốc lại đến cuối tháng 4, Ngải Tiếu còn hai ngày nữa là sẽ đi Nhật. Nhạn Đường không nỡ rời xa cô, khi hai người gặp mặt thì cũng khó tránh khỏi làm nũng, nói là muốn nghe em ấy hát nhạc tiếng Nhật cho mình nghe.
Bình Luận (0)
Comment