Một
khuôn mặt chưa rửa, bóng nhẫy dầu, còn có hai quầng mắt to đen thui bất
chợt tiến đến trước mặt anh. Diệp Tử Lộ nghiến răng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, tôi nhét anh vào đây chắc!”.
“Tôi biết tôi biết” – Nhan
Kha vội vàng hạ giọng – “Nhưng hiện tại chỉ có cô có thể giúp tôi, cô
gái à, cô cứu tôi với. Xin cô ban phát từ bi, nghĩ cách giúp tôi thoát
ra đi mà”.
Diệp Tử Lộ lặng im không nói.
“Vừa nhìn đã biết cô là một cô gái vô cùng lương thiện” – thường những cô gái xấu xí
thường có ưu điểm duy nhất là lương thiện – “Tôi biết cô chắc chắn là
người thích giúp đỡ người khác, chắc chắn cực kỳ đồng cảm với những số
phận đau thương mà!”.
Nhan Kha: “Hãy nghĩ cách thả tôi ra đi, một người đàn ông to lớn làm sao có thể bị nhốt trong một con gấu bông, để
trên đầu giường của một cô gái được? Thật chẳng hợp lý chút nào!”.
Ầy, cả câu trừ hai chữ “cô gái” ra, tất cả đều là lời từ đáy long.
Diệp Tử Lộ bị anh làm phiền đến mức không chịu nổi, khoanh chân ngồi trên
giường, khuỷu tay chống lên bàn trên giường, nhìn anh một lúc rồi cầm
con gấu nhỏ lên: “Đằng sau con gấu này có một cái phéc mơ tuya, có thể
cởi ra. Hay là tôi cởi ra xem có thả anh ra ngoài được không”.
Cô còn chưa kịp kéo thì tiếng kêu bi thảm của Nhan Kha đã vang lên: “Không! Không! Tráng sĩ, đừng!”.
Đúng lúc tay của Diệp Tử Lộ chạm vào khóa kéo, Nhan Kha lập tức có cảm giác
như bị phanh thây. Anh không biết rằng việc mình đòi hỏi như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào, tiếng hét dữ dội của anh đã khiến Diệp Tử Lộ
hành hình thân thể bằng vải bông của anh.
Diệp Tử Lộ đặt con gấu
nhỏ lại vị trí cũ, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi kết luận: “Xem ra thân
thể của anh bị liền vào thân con gấu rồi, dùng phương pháp vật lý có vẻ
không ổn”.
Nhan Kha: “… Cô định tạt axit vào người tôi sao? Mặc
dù bề ngoài tôi là một con gấu nhưng bản chất vẫn là người, cũng có nhân quyền”.
Diệp Tử Lộ quyết định cầu cứu Internet, lên Baidu gõ
“Linh hồn nhập vào vật thì phải làm gì” thì kết quả hiện lên là một đống tiểu thuyết huyền huyễn, có đủ các cách nào là thu phục yêu ma, gọi
hồn, đuổi tà… Cô liền hỏi: “Này tôi bảo, anh đã chết chưa?”.
Trái tim Nhan Kha tràn ngập nỗi thê lương: “Không biết nữa”.
Diệp Tử Lộ: “Đến mình sống hay chết anh cũng chẳng biết thì tôi biết làm thế quái nào để giúp anh hả?”.
“…” Nhan Kha im lặng một hồi – “Con gái con đứa như cô sao có thể mở miệng nói những lời tục tĩu như vậy?”.
Diệp Tử Lộ không thèm nhìn cái người mà mình sống hay chết còn không biết
nữa. Cô tiếp tục tra cứu rồi mở một web có câu trả lời về việc “Ly hồn
phải làm thế nào”, câu trả lời là phải đưa cho người bị ly hồn đọc “Địa
tạng kinh”.
Diệp Tử Lộ vừa tìm bản gốc “Địa tạng kinh”, vừa hỏi Nhan Kha: “Anh có tin Phật không?”.
Nhan Kha có chút xấu hổ: “Chưa từng nghiên cứu qua…”.
“Thế nghĩa là không tin rồi” – Diệp Tử Lộ gãi đầu, “xì” một tiếng – “Vậy
phải làm sao, tôi cũng không tin. Anh nói xem chúng ta đều là dạng bình
thường không có việc gì thì không lên điện Tam bảo, có việc mới đi cầu
bái, đến giỏ hoa quả còn không đem theo thì Phật Tổ liệu có quan tâm
không?”.
Nhan Kha buồn rầu: “Không biết, nếu tôi mà là Phật Tổ, chắc chắn chỉ cần nhìn thấy mặt cô là đuổi thẳng cổ rồi”.
“Tìm thấy rồi” – Diệp Tử Lộ nói – “Tôi đọc cho anh nghe nhé, thôi thì ngựa chết gặp đúng thầy cũng thành sống”.
Nhan ngựa chết: “…”.
Nha đầu này hình như không biết nói tiếng người.
Chỉ thấy Diệp Tử Lộ đang lấy giọng, nhìn đoạn kinh trên màn hình, hai mắt
như dính vào nhau, dung tay chỉ theo chữ, đọc từng chữ từng chữ một:
“Như thị ngã văn, nhất thời Phật tại… tại … tại… gì gì lợi thiên nhỉ,
ôi, chữ này tôi không biết!”.
Nhan Kha thấy hi vọng le lói ở cuối con đường bỗng nhiên vụt tắt.
Diệp Tử Lộ di chuột xuống dưới: “Tôi không đọc được cho anh đâu, quá nhiều
chữ tôi không biết. Bảo sao bây giờ có những người chuyên nghiên cứu mấy cái cổ văn này, làm sao bây giờ?”.
Nhan Kha chầm chậm nói: “Trên mạng có bản đọc niệm kinh sẵn mà”.
Năm phút sau, máy tính bắt đầu phát ra tiếng niệm kinh Phật. Nhan Kha hồi
hộp cảm nhận những thay đổi trên cơ thể. Diệp Tử Lộ thì lại mừng rỡ bấm
vào các chủ đề trong một diễn đàn khác. Nội dung cô đọc toàn là về “Cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu”, “Đánh kẻ thứ ba”, chiến chú, chiến dì, chiến
mẹ vợ… chiến nhiều đến nỗi máu phun đầy màn hình như mưa.
Nhan Kha phẫn nộ: “Vẫn còn đang bật kinh Phật đấy, cô thành tâm chút không được à?”.
Diệp Tử Lộ ngang nhiên đáp: “Có phải tôi là người bị ly hồn đâu, mình anh thành tâm là được rồi”.
Nghe tiếng Kinh phật ngân vang, Nhan Kha dần dần tĩnh tâm lại. Nhưng đnág
tiếc, linh hồn vẫn cứ nhập vào con gấu bông không tách rời, chẳng có dấu hiệu gì sẽ quay về thân thể cũ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này được? Nhan Kha cảm giác như mình vẫn đang mơ, nhưng sao giấc mơ lại chân thật thế này được.
Nếu như trên đời này thật sự có linh hồn, mà linh hồn của anh hiện ở nơi
này thì thân xác sẽ ra sao? Hôn mê sao? Biến thành người thực vật sao?
Hay là… Anh nghĩ bụng, hay là mình đã chết thật rồi?
Là một con
người của thời đại mới, anh đã nghĩ cách để mình ngày một thành công
hơn, chứ không hề nghĩ đến việc một ngày sẽ chết.
Thành công của anh mới chớm nở, sao lại tự nhiên chết được?
Còn bố mẹ anh nữa… Anh là con trai độc nhất, nhỡ có xảy ra việc gì, bố mẹ già rồi thì phải làm sao?
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… Sớm biết được chuyện sẽ thế này, đáng lẽ bố mẹ năm ấy thà không sinh ra anh còn hơn.
Từ trước đến nay, Nhan Kha luôn nghĩ mình là người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, đến lúc này bỗng thấy sợ hãi. Anh còn có cả một cuộc đời tươi đẹp
phía trước, còn có biết bao người thân, bạn bè, còn biết bao việc chưa
hoàn thành, còn chưa kết hôn… Thậm chí anh đang hối hận, tại sao không
dành nhiều thời gian bên bố mẹ hơn.
Nếu sau này không còn được ở nên bố mẹ nữa thì biết phải làm sao?
Nhan Kha nghĩ mà buồn, cổ họng cứ nghẹn lại. Đúng lúc nah đang định nhờ Diệp Tử Lộ giúp mình lên mạng tìm tin tức tiên quan đến “Nhan Kha”, dù chỉ
là đôi ba dòng thôi cũng được thì khi ngẩng đầu lên đã phát hiện cô
nương Diệp Tử Lộ dưới ánh sang của Phật soi rọi, đã quấn chăn nằm ngủ
trên giường rồi.
Nhan Kha: “…”.
Cô gái này thật sự quên mất anh đang ở ngay bên cạnh, không hề để tâm chút nào sao?
Sao trên đời lại có người vô tư đến thế cơ chứ!
Vì sơ ý bị thương, tiền chuyên cần tháng này của Diệp Tử Lộ coi như đi
tong. Đối với những người bình thường, đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp
gì. Nhưng Diệp Tử Lộ rõ ràng không phải là người bình thường, cô chẳng
bị ảnh hưởng bởi việc này.
Diệp Tử Lộ giống như một cô bé tiểu
học. Buổi sáng tỉnh giấc phát hiện mình bị ốm, phản ứng đầu tiên là vô
cùng sung sướng, lập tức bảo bố mẹ gọi điện xin cô giáo cho nghỉ học, có cảm giác “tự nhiên được nghỉ học”. Cô yên tâm mở máy tính lên, dưới ánh sáng của Phật soi rọi, nằm ngủ thoải mái.
Đợi Diệp Tử Lộ ngủ dậy thì đã đến trưa rồi. Con gấu thành tinh trên tủ đang nhìn cô chằm chằm.
Diệp Tử Lộ khua tay trước mặt anh: “Đã về được chưa?”.
Nhan Kha: “Chưa”.
Diệp Tử Lộ không chút thành ý thở dài: “Vậy phải làm sao?”.
Nhan Kha ngồi ở góc phòng ngủ tối tăm, toàn thân bất toại ngồi suy ngẫm về
cuộc đời cả buổi sáng. Lúc này anh lại bình tĩnh nói: “Thật ra… tôi muốn nhờ cô chuyện này, không biết có phải phép hay không?”.
Những
lời này khiến Diệp Tử Lộ bừng tỉnh. Cuối cùng cô cũng ý thức được, việc
nhỏ nhặt đối với mọi người mà cô lại thấy phiền không chịu được.
Không biết có phải vì cả ngày ở nhà, trừ khi làm ra thì không ra khỏi cửa
giao lưu bạn bè hay không mà Diệp Tử Lộ luôn chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Dần dà, cô trở thành một người không hiểu nhân tình thế
thái, thậm chí còn có chút vô cảm. Vì không giỏi giao tiếp nên Diệp Tử
Lộ từ trước đến nay không thích làm phiền người khác mà toàn tự giải
quyết mọi việc, không giải quyết được thì cứ chần chừ mãi… mà cũng đâu
có chết người được đâu.
Đồng thời, cô đương nhiên cũng không thích người khác làm phiền mình.
“Người khác sẽ không tin chuyện này đâu” – Nhan Kha hiểu rõ, giờ anh chỉ có
thể cầu cứu cô gái trông không giống người bình thường lắm này – “Xin cô hãy giúp tôi, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp, thật đấy!”.
Tuy
rằng mọi khi, miệng lưỡi của Nhan Kha có thể khiến người khác tức đến
nỗi chết đi sống lại. Nhưng rốt cuộc lăn lộn bao năm nay, tiếp xúc với
nhiều loại người nên cũng biết nhìn người và phân biệt đúng sai. Anh đã
hạ thấp giọng nhất có thể để nói ra lời khẩn cầu này. Đã thế giọng nói
còn vang lên từ con gấu bông mắt mũi xộc xệch nên trông có chút đáng
thương.
Diệp Tử Lộ cuối cùng cũng mềm long: “Giúp thế nào?”.
Nhan Kha nói: “Bạn cùng nhà với cô là nhân viên của một khách hàng của tôi.
Tôi trước tiên phải biết được thân xác mình xảy ra chuyện gì. Ngày mai
cô có thể nghĩ cách khiến cô ấy bỏ tôi vào túi xách được không? Tôi muốn thăm dò một chút, biết đâu có thể biết chút chuyện”.
Diệp Tử Lộ không nể nang gì nói thẳng: “Anh không muốn con nhỏ điệu đà ấy để anh trong cái túi đẹp đẽ của nó á? Đừng có mơ”.
Nhan Kha im lặng một lúc, không biết nói gì trước những lời thẳng thắn của
cô. Thế là cuối cùng thốt ra những lời tự giễu mình kinh điển trong lời
thoại của phim TVB: “Bộ dạng tôi thế này thì có ai muốn chứ”.
Diệp Tử Lộ thực sự để tâm đến chuyện này.
Tối hôm ấy, Vương Lao Lạp vừa về nhà đã thấy trên bàn vứt lăn lóc một túi
đựng vỏ hộp đồ ăn sẵn đã ăn hết. Là một người sạch sẽ, cô ấy tức điên
lên, hét to: “Diệp Tử Lộ”.
Diệp Tử Lộ: “Thần có mặt”.
Vương Lao Lạp chỉ đống rác, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn hỏi tội.
Diệp Tử Lộ bò xuống ngay trước cửa phòng ngủ, giơ cái chân bị thương lên,
giọng đứt quãng nói: “Thần tuổi đã cao, nay lâm trọng bệnh, sợ không thể hậu hạ chủ công, xin chủ công lấy xã tắc làm trọng, vạn không thể…”.
Vương Lao Lạp bỏ túi xuống, chưa kịp thay giày mà đã lao đến: “Tao sợ mày
thật đấy, thôi xem như hôm nay mày bị thương, tao lệnh cho mày dọn dẹp
hết cái đống này đi, nghe rõ chưa!”.
Diệp Tử Lộ nâng tay áo lau
đôi mắt không có tý nước mắt nào: “Đại ân đại đức nhất định phải báo
đáp, thần xin kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa…”
Lúc ăn tối,
Diệp Tử Lộ nhớ đến lời thỉnh cầu của Nhan Kha, liền giả thần giả quỷ nói với Vương Lao Lạp: “Này, mỹ nhân à, tao thấy sắc mặt mày không được tốt lắm, đuôi mắt có nếp nhăn nữa. Hôm nay ra ngoài gặp chuyện phiền phức
gì à?”.
“Là do dạo này trời khô, độ ẩm thấp, liên quan gì đến
chuyện phiền phức chứ?” – Mặc dù nói vậy nhưng Vương Lao Lạp không hề do dự mà bỏ đũa xuống, rút từ túi quần ra một chiếc gương nhỏ, lo lắng
nhìn kĩ đuôi mắt.
Vương Lao Lạp vốn tên là Vương Tiểu Hoa nhưng
sau này thấy tên quê quá nên đổi tên khác. Cô ấy từng tốt nghiệp cao
đẳng ở quê nhưng sau đó không ngừng cố gắng thi cử nên học lên được đại
học. Thế rồi cô ấy vào làm ở một doanh nghiệp tư nhân, giờ cũng trở
thành một viên chức ở thành phố rồi. Nhờ chăm chỉ mà hiện tại cô ấy cũng có tiền đồ.
Vương Tiểu Hoa… ấy, không, Vương Lao Lạp cao 1 mét
68, gương mặt xinh đẹp không nói nên lời, thân hình chuẩn. Bình thường
cũng không có sở thích nào khác ngoài khoa khoang và thích thăng quan
tiến chức.
Diệp Tử Lộ bắt được một tử huyệt khác của cô ấy, tiếp tục nói: “Sách có nói, người mà đuôi mắt có nếp nhăn là đào hoa lắm đấy…”.
Vương Lao Lạp vội vàng: “Đã nói với mày rồi, là do độ ẩm thấp, có mà mày có nếp nhăn ấy!”.
“Rồi rồi, là do độ ẩm thấp, lúc độ ẩm thấp thì người ta dễ vướng số đào hoa. Tao nói cho mày nhé Lao Lạp, chuyện vướng số đào hoa này không phải là
chuyện đùa đâu. Nhưng ngộ nhỡ gặp một tên biến thái, một tên điên, một
tên hoang tưởng mày định tình trong như đã mặt ngoài e thì sao? Rồi lại
liên tục làm phiền mày thì có phải là mệt không?”.
Nhan Kha ở
phòng bên cạnh, nghe cô bịa chuyện, anh lạc quan nghĩ: “Nha đầu này nhỡ
có ngày tiền không đủ ăn thì ra ngoài nhất định đi lừa đảo kiếm tiền
được đấy”.
Vương Lao Lạp mặt biến sắc, nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Tử Lộ: “Thật không?”.
Diệp Tử Lộ gật đầu đắc ý, ngậm đũa nói: “Tin ắt linh, không tin ắt không linh”.
“Tao nói chuyện nghiêm túc với mày đấy, đừng có mà nói linh tinh” – Vương
Lao Lạp nghĩ nghĩ, đặt gương xuống, cầm đũa lên gẩy gẩy hai hột cơm rồi
lại bỏ xuống. Cô ấy nói một cách đầy băn khoăn: “Nếu như mày nói đúng,
thì đúng là người lần trước tao kể cho mày rồi đấy… người họ Tống ấy”.
“À à!” – Diệp Tử Lộ tò mò – “Chính là cái anh đại gia phố núi đấy á!”.
“Tối nào lúc tan làm anh ta cũng đỗ xe trước cổng công ty chặn đường tao” –
Vương Lao Lạp nhíu đôi mày lá liễu – “Cứ thế này có khi tao phải báo
công an mất”.
Diệp Tử Lộ đập bàn một cái: “Giữa thanh thiên bạch
nhật, hắn ta dám làm gì cơ chứ? Lần sau khồn phải trốn. Tao ủng hộ mày,
phải đánh cho hắn một trận. Cái đồ già rồi mà còn mất nết, có vài đồng
tiền rách mà cũng đi khoe mẽ. Có vợ ở nhà rồi còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt…”.
“Ấy, cái này thì không phải”. Vương Lao Lạp nói: “Nghe nói anh ta còn chưa kết hôn”.
Diệp Tử Lộ nhịn không buông lời mắng mỏ, cô chớp chớp mắt, giọng cao lên
quãng tám: “Chưa kết hôn? Chưa kết hôn… thì có sao đâu, vừa thích mày,
lại còn giàu…”.
Vương Lao Lạp nghe mấy câu không có căn cứ của cô liền vô cùng phẫn nộ: “Mày đi mà yêu!”.
Diệp Tử Lộ: “Người ta có thích tao đâu!”.
Vương Lao Lạp phẫn nộ chỉ vào nhà vệ sinh nói: “Đợi đến khi mày giặt hết đống quần áo trong chậu của mày đi thì ắt có người thích mày! Mày vào mà
ngửi, bốc mùi hết cả lên rồi!”.
Diệp Tử Lộ ấp a ấp úng nói: “Bậy nào, ngày nào tao chả vào thay nước”.
Xin hỏi có tiện thể thả hai con cá vào nuôi không?
Nhan Kha ở trong phòng cuối cùng không thể nghe tiếp được nữa. Xem ra những
lời cô nói đều lạc đề hết cả rồi. Anh cố động đậy cơ thể không biết nghe lời này, nhưng lại ngã bổ nhào vào cái điện thoại di động Diệp Tử Lộ để trên đầu giường. “Bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Diệp Tử Lộ bỗng giật mình.
Vương Lao Lạp nhanh nhạy hỏi: “Cái gì thế?”.
Diệp Tử Lộ cười ngốc nghếch giấu giếm: “À à, không sao đâu, chắc là sách tao để trên đầu giường bị rơi thôi, ăn xong rồi tao vào nhặt”.
Tiếp
đó, để đánh lạc hướng chú ý của Vương Lao Lạp, cô liền ho một cái, ngồi
thẳng lên rồi nói: “Về việc vướng số đào hoa, thực ra tao có một cách
giải quyết chuyện này”.
Vương Lao Lạp sốt sắng đợi cô nói.
Diệp Tử Lộ: “Đầu tiên, mày phải xóa nếp nhăn…”.
Vương Lao Lạp: “Cút!”.
“Không không, phải tang độ ẩm” – Diệp Tử Lộ vội vàng đổi giọng – “Tiếp đó, mày phải mang theo một đồ vật gì đó có năm màu, cái này gọi là ‘ngũ sắc đổi vận’. Đạo giáo đã nói, kim – mộc – thủy – hỏa – thổ tương đương với năm màu đỏ - vàng – lam – lục – đen, một màu cũng không được thiếu”.
Vương Lao Lạp nhíu mày: “Ý mày là, ngày mai tao phải khoác năm cái vòng tròn Olympic lên người á?”.
“Không cần phải đến mức ấy, mày chỉ cần mang bừa một đồ gì đó có năm màu là
được rồi. Ví dụ như mang theo linh vật Olympic cũng được”.
Một đứa con gái thời thượng như Vương Lao Lạp thì đồ đạc lấy đâu ra một thứ xanh xanh đỏ đỏ cơ chứ.
“À, đợi một lát, để tao tìm cho mày” – Diệp Tử Lộ nói, rồi cà nhắc đi vào phòng ngủ, hí ha hí hửng nghĩ cá đã mắc câu rồi.
Cô giả vờ tìm một lúc lâu rồi mới cầm Nhan Kha lên đưa cho Vương Lao Lạp: “Mày thấy cái này thế nào?”.
Cả khuôn mặt Vương Lao Lạp lập tức hiện lên vẻ miễn cưỡng, chần chừ mãi không đưa tay ra nhận.
“Lẽ nào mày muốn tiếp tục vướng mệnh đào hoa sao?”.
Vương Lao Lạp nghĩ ngợi một lúc, thà có còn hơn không, thế là chầm chậm nhận lấy.
“Nhớ phải giấu kĩ trong túi nhé, nhất định không để người khác nhìn thấy!” – Diệp Tử Lộ dặn dò.
Không cần cô nhắc them câu cuối này thì Vương Lao Lạp cũng tuyệt đối không để người khác nhìn thấy…
Cả ngày vốn tưởng chỉ có ăn và ngủ, ngủ rồi ăn lại xảy toàn chuyện kinh
thiên động địa. Nghĩ đến việc mình đã thành công đẩy Nhan Kha đi thì
Diệp Tử Lộ thấy mình cũng có chút thành tựu. Thế là cả buổi tối cô yên
tâm lên mạng vào các diễn đàn, chơi trò chơi và đọc tiểu thuyết.
Lúc Vương Lao Lạp đi vứt rác về, thấy bộ dạng không chút ý chí phấn đấu của cô, liền không nhịn được mà nhắc một câu: “Tiểu Diệp Tử, chẳng phải mày phải thi công chức với tao sao? Quên rồi à? Còn không đến ba tuần nữa
là thi rồi, mày đã mở sách ra ôn chưa đấy?”.
“Mai tao bắt đầu
xem, hôm nay mệt lắm.” Diệp Tử Lộ lao lực cả ngày, mắt vẫn dán vào màn
hình máy tính rồi thuận tiện nói: “Thực ra tao chỉ đi đăng ký với mày
thôi, chứ đến lúc đấy có biết bao nhiêu người giỏi, trượt là cái chắc,
có ôn cũng vô dụng”.
Vương Lao Lạp chán nản, nói thầm một câu “Không thể hiểu nổi” rồi đi.
Đúng vậy, ai àm hiểu được cơ chứ? Cô vốn không hề cí ý định thi đỗ, vậy àm còn tốn tiền đăng ký thi với mua sách làm gì?
Dù sao đã ở cùng nha hơn nửa năm, cũng có chơi với nhau. Vương Lao Lạp vẫn không biết phải khuyên bảo cô thế nào. Vương Lao Lạp vội vàng đi tắm
rồi về phòng cắm đầu vào đọc sách.
Vương Lao Lạp thật sự rất bận
rộn. Cô ấy không chỉ đăng ký thi công chức mà còn đăng ký hơn một tháng
sau thi năng lực ngoại ngữ, hai tháng nữa thi nghiên cứu sinh toàn quốc.
Cô ấy là một cô gái có tính toán, biết phấn đấu. Cô ấy luôn biết học lực
của mình không tốt nên tranh thủ lúc còn trẻ cố gắng hết mình tích lũy
ít vốn cho bản thân, là một người sống rất có kế hoạch.
… Tuy nhiên, trong mắt Diệp Tử Lộ, Vương Lao Lạp thực dự là một người quá tính toán, luôn muốn biến mình thành siêu nhân.
Có ý chí của một siêu nhân, nhưng liệu sẽ có sức mạnh của siêu nhân không?