Có Bao Giờ Anh Biết...?

Chương 21

Mấy ngày sau, tình trạng tồi tệ cứ thế mà kéo dài. Đối với Vy, mấy lời nói vô tình của anh hôm bữa coi như là dấu chấm hết. Mỗi lần nghĩ đến anh, tim lại đau nhói. Tình yêu là thế, trái tim là thế. Yêu ai đó một cách mù quáng, không cần biết người đó đúng sai hay tồi tệ ra sao. Chỉ đơn giản một khi đã yêu là luôn hết mình. Chẳng bao giờ chịu nghe lời người sở hữu mình, luôn hành động một cách tự mãn. Trái tim của mình nhưng lại đau vì người khác. Có phải ông trời đã quá khắc nghiệt với cấu tạo của trái tim rồi không? Thật không có điều gì công bằng trên thế gian này.

Cô đang ngồi làm bài tập ở cái bàn giữa nhà thì nghe tiếng của Polo sủa. Bà dì và ông cậu đã đi làm từ sáng, ở nhà chỉ còn một mình cô. Cô bước ra cửa thì thấy Đạo. Phía sau anh là một cô gái lạ mặt. Cô ta hoàn toàn không giống với người phụ nữ lần trước. Nhưng hành động cô ta làm thì không khác gì. Cô ta cũng quấn lấy anh, lượng lờ bên anh và họ bắt đầu khoá môi nhau. Vy đứng lặng người, cô không biết phải nói gì lúc này. Chỉ thấy kinh tởm cặp nam nữ đang ở trước mặt mình. Cô làm lơ và quay lại tiếp tục với đống bài tập đang làm dở. Càng nhìn đôi nam nữ ấy chỉ khiến cô gai mắt và sôi máu hơn. Anh dắt người phụ nữ đó lên phòng, hai người đã xảy ra chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì. 

Vy ngồi đấy một lúc lâu thì thấy cô ta bước xuống lầu. Trên người chỉ vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng của anh. Cô ta lục lội tìm kiếm cái gì đó. Một người lạ mà không biết ngại ngùng là gì như cô ta chỉ khiến Vy càng coi thường hơn. 

- Cô đang làm gì thế?

- Chị chỉ đang kiếm một số thứ. - Cô ta giật mình, nhìn về hướng Vy và đáp lại. 

- Thật là không biết xấu hổ. - Vy nhếch mép và nói bằng giọng khinh bỉ. 

- Bé nói ai thế? - Cô ta nghe được và vô cùng tức giận. Cô ta hỏi nhưng Vy không trả lời, máu trong người sôi lên, cô ta bắt đầu la hét và chửi bới. 

- Ay... Cái con bé này, tại sao lại không biết tôn trọng người lớn hơn thế hả? Chị đã làm gì em mà em lại nói mấy lời thiếu tôn trọng như thế với chị? 

Vy không quan tâm những gì mà người đàn bà điên ấy thốt ra, cô vẫn bình thản mà ngồi làm bài tập. Nghe ồn ào ở dưới lầu, Đạo lập tức bước xuống. Thấy anh, cô ta bắt đầu ăn vạ, mặt mếu máo, tỏ vẻ yếu đuối như cô ta là người bị hại. 

- Có chuyện gì vậy?

- Anh, anh à, con bé đó nó xúc phạm em. Nó nhỏ mà lại không biết điều gì hết. Anh phải dạy dỗ nó cho em. - Thấy anh, cô ta liền chạy đến, ôm chặt cánh tay anh và run rẫy như vừa mới trải qua một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. 

- Vy, tại sao em lại làm vậy? 

Vy đang ngồi ghi ghi chép chép thì đột ngột ngừng bút. 

- Em đã làm cái gì chứ?

- Tại sao em lại xúc phạm bạn gái tôi?

- Bạn gái à... sao em lại không biết là em đã làm chuyện đó ta... - Vy cười một cách coi thường và kinh tởm. 

- Em mau xin lỗi đi, xin lỗi nhanh đi!

- Anh nói sao chứ? Tôi mà phải xin lỗi cô ta à? Anh không biết chuyện gì đã xảy ra thì làm ơn đừng có lên tiếng ở đây. 

- Đây là bạn gái tôi và cô ấy cũng lớn hơn em nên...

- Nếu anh đã khẳng định cô ta là bạn gái anh thì hãy quản lí cho chặt chẽ và dạy dỗ cho tử tế vào. Đừng để cô ta chạy tùm lum rồi lại đi gây chuyện nữa. Người như cô ta không đáng để tôi phí lời xúc phạm. 

- Đây là nhà của tôi cũng như nhà của cô ấy, cô ấy muốn làm gì hay đi đâu là quyền của cô ấy. Em không có quyền cấm cản. 

- Haizz... Chả biết mấy người này bị cái gì nữa? Một người không biết xấu hổ, một người mù quáng, tôi nghĩ hai người hợp nhau đấy. Mặt dày và tự nhiên một cách quá đáng. Thật đúng là nồi nào úp vung nấy. 

- Em... thiệt là hết nói nổi. Thật ra em và dì mình cũng như nhau thôi. Thế mà tôi đã từng nghĩ giữa chúng ta vẫn còn một chút gì đó chứ. 

- Người nên nói câu đó là tôi mới đúng. Tôi tự hỏi là có bao giờ anh để ý đến tôi, dù chỉ một chút? Có bao giờ anh quan tâm cái nhà này? Có bao giờ anh nghĩ là mình đã sai? Và có bao giờ anh biết tôi đã từng dành hết tình cảm của mình cho anh?...

- Em nói sao? - Mặt anh tỏ vẻ ngạc nhiên và có một chút nuối tiếc. 

- Nhưng bây giờ có lẻ đã hết thật rồi. Tình cảm của tôi đã đặt sai chỗ. Một con người vô tình như anh thật không xứng đáng để được yêu thương. Mọi thứ đã kết thúc rồi nên tôi khuyên anh hãy mau dẫn người bạn gái của anh ra khỏi căn nhà này. Dì sẽ rất thất vọng nếu thấy cô ta. Nếu anh còn nghĩ đến dì và coi dì là mẹ thì hãy ngẫm nghĩ xem anh đã làm những gì. 

Vy cố gắng kìm nén để nước mắt không chảy ra ở thời khắc này. Cô tự nhủ với bản thân là phải luôn mạnh mẽ, hành động theo lý trí nhưng sao giờ tim cô lại co thắt từng cơn. Nói ra câu chấm dứt tình cảm với một ai đó thật quá đau đớn. Yêu làm gì để rồi phải chịu thiệt hại về bản thân như thế chứ? Tình yêu là gì mà có thể khiến con người thay đổi nhanh như vậy. Vui mừng khi thấy người đó. Tìm kiếm khi người đó khuất bóng. Hồi hợp khi ở gần người đó. Và rồi chỉ cần một biến cố xảy ra, cả hai đều không còn như xưa. Những tình cảm mới chớm nở ngày nào giờ đã trở nên sắt đá. Trái tim cô đang rỉ máu. Thật không công bằng với cô. 

Đạo và cô gái ấy chuẩn bị ra khỏi nhà. Trước lúc anh đi, anh cố gắng nói một cái gì đó với cô, nhưng khi thấy bộ dạng của cô, anh nghĩ chắc cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc mà anh đã gây ra. Anh có lỗi với cô khi đã cặp kè với nhiều cô gái khác. Anh có lỗi vì đã làm cô tổn thương, một vết thương rất sâu. Anh ngậm ngùi đi về phía cửa cùng người phụ nữa kia. Anh cảm thấy hối hận. 

Đợi đến khi nghe thấy tiếng đống cửa và tiếng xe khuất hẳn. Lúc này, những giọt nước mắt mới bắt đầu rơi xuống. Cô nắm chặt bàn tay, cô không thể kìm nén nữa. Nước mắt chảy ngược vào trong, đến một thời điểm nào đó rồi nó cũng sẽ đầy. Cô cần một ai đó ở bên ngay lúc này. Cô tự nói với bản thân mình:" Mẹ à, tại sao con lại ngốc đến thế? Con đã nói ra tình cảm của mình nhưng rồi con lại phủ nhận nó trước mặt người con yêu. Để rồi con đã khóc, con đã đau, đau rất nhiều mẹ à. Tại sao mẹ lại sinh ra một đứa ngu ngốc như con chứ? Mọi thứ diễn ra quá nhanh rồi, con không thể nào kiểm soát được hết mẹ à. Đó có phải là lỗi của con không? Cuộc sống này nhiều quá nhiều đau thương. Con cần vòng tay âu yếm của mẹ ngay lúc này nhưng tiếc là mẹ không ở đây với con. Rời xa vòng tay mẹ, con đường phía trước có quá nhiều chông gai để con bước tiếp. Con thật vô dụng và yếu đuối quá phải không mẹ?" Cô cười khổ, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Cô úp mặt xuống bàn và thiếp đi
Bình Luận (0)
Comment