Lê Ký Bạch vẫn đang chăm chú viết viết vẽ vẽ, tiếng sột soạt của đầu bút lông vang lên, hình như đang tính toán mối tương quan của tinh thể và thể khí.
Đôi môi của anh vẫn còn đọng dấu son từ nụ hôn lúc nãy, đầu tóc rối vểnh lên, thậm chí còn chưa kịp chỉnh trang lại áo quần. Người đàn ông khua cây bút tính toán, tay còn lại đút vào túi quần ngủ, nửa thân trên c ởi trần, chiếc eo mảnh khảnh, cơ bắp dáng người vẫn còn đọng lại nét trẻ trung.
Dây áo ngủ của Quý Uyển lỏng lẻo, thở gấp dựa bên đầu giường, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau hồi k1ch thích kia. Cô khép lại áo ngủ, không cam lòng bất lực liếc nhìn bóng lưng người đàn ông ở ngoài phòng khách.
Liếc nhìn một hồi, tròng mắt chợt cay cay.
Vừa ngượng, vừa uất ức, lại không được thoả mãn nữa.
“Tiểu Bạch, em muốn ra ngoài đi dạo.”
Năm phút sau, Quý Uyển đã chuẩn bị xong, đứng trước cửa cất cao giọng: “Em đi nha.”
Đương nhiên là không nhận được hồi âm rồi.
Hễ Lê Ký Bạch đắm chìm trong công việc, thì sẽ chỉ tập trung vào phép tính dưới ngòi bút kia, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, cho dù trời sập đất rung cũng không thể khiến anh có phản ứng.
Quý Uyển thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
...
Bên ngoài khu phố là quảng trường có đài phun nước. Đêm đã khuya, quảng trường đã chẳng thấy bóng ai, chỉ có những ánh đèn màu lặng lẽ toả sáng trong đêm.
Quý Uyển không dám đi quá xa, vừa sợ không an toàn, vừa lo lắng Lê Ký Bạch sẽ không tìm thấy cô.
Cô ngồi trên một bậc thang được trang trí như ruộng bậc thang, khép chặt hai tà áo khoác lại với nhau, lấy một lon bia còn đọng lại hơi nước từ túi nilon bên cạnh ra rồi mở nắp.
Tiếng hơi gas xì ra từ lon bia, một lớp bọt túa ra.
Quý Uyển vội hớp một ngụm, vị cồn xộc lên, thanh mát nhưng hơi chát, khiến người ta vội vàng muốn uống, nhưng sự ngọt ngào lại vấn vít mãi không tan.
Hôm nay là ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau của hai người, Quý Uyển về nhà thật sớm chăm chút chuẩn bị một bàn đồ ăn, nhân lúc có men say trong người cô đẩy ngã Tiểu Bạch đơn thuần, đang đỏ bừng hai tai.
Đang hôn nhau, Tiểu Bạch mở mắt nhìn thấy đèn chùm lông vũ đang đung đưa trên trần nhà, không biết ngộ ra chân lý cuộc đời gì, thốt lên câu “anh biết rồi”, đẩy cô ra rồi bước xuống giường, cầm bút lên điên cuồng viết và nhẩm tính.
Không biết đã bao nhiều lần rồi.
Quý Uyển luôn cảm thấy, nếu nói cô học chuyên môn tâm lý học là vì muốn dẫn dắt Lê Ký Bạch, chẳng thà nói là để khai sáng bản thân còn hơn.
Muốn bắt kịp nhịp độ của Lê Ký Bạch, là một chuyện cực kỳ khó khăn. Cô đã rất cố gắng nhường nhịn rồi, nhưng vẫn không tránh được việc bị vứt sang một bên một cách đột ngột như ngày hôm nay.
Nhưng mà nếu nghĩ kỹ lại, thì thường ngày không chỉ một mình cô cố gắng.
Ví dụ như, ngoại trừ việc bếp núc ra thì cô không giỏi những việc nhà khác, nhất là việc dọn dẹp, mà Tiểu Bạch lại là một người bị ám ảnh với việc dọn dẹp. Mỗi ngày, trước và sau khi rời khỏi nhà, quần áo của cô luôn vứt bừa bãi trên giường hoặc trên sô pha, đều là Tiểu Bạch dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng cho cô mà không một lời chê trách; sau khi nấu nướng xong, dụng cụ bị vứt trong bồn rửa, tất cả đều được anh chà rửa bóng loáng, đến khi cô trở về, nhìn căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, khiến cô cảm thấy dễ chịu biết bao.
Tính cách của Tiểu Bạch rất tốt, trông có vẻ rất lạnh lùng, thật ra lại là một người đàn ông ấm áp ít nói. Anh không bao giờ cãi nhau với cô, bị cô khiêu khích đến mức tai đỏ ửng lên mà chỉ có thể kiềm chế nói: “Uyển Uyển, anh phải làm việc...”
Não thiếu mất một sợi dây thần kinh thì đâu phải lỗi của anh ấy, ông trời đã ban cho anh trí tuệ siêu phàm, thì chắc chắn sẽ lấy một của anh một thứ gì đó để trao đổi.
Điện thoại vang lên, là tin nhắn thoại của Tiểu Bạch.
“Uyển Uyển, em đang ở đâu?”
Giọng nói hơi lạc lõng, kèm theo chút sốt ruột: “Tìm khắp nhà không thấy em đâu, trốn mất rồi sao?”
Bàn tay đang cầm lon bia của cô đỡ trán, bật cười.
Đồ ngốc này, tưởng cô đang chơi trốn tìm sao?
Quý Uyển cầm điện thoại một lúc, gửi định vị đi, đáp: “Em đang ngắm sao ở quảng trường.”
Sau khi nốc cạn hai lon bia, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Lê Ký Bạch mặc một chiếc áo khoác nỉ màu trắng, bên dưới vẫn là chiếc quần ngủ, mang đôi dép lê đi trong nhà, mái tóc rối vểnh lên, cứ thế đi theo định vị tới chỗ cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Quý Uyển mới chậm chạp lên tiếng: “Ối, Tiểu Bạch. Sao anh không thay dép mà chạy ra đây rồi?”
Ánh mắt của Lê Ký Bạch nhìn xuống đôi dép dưới chân, lúc này như mới chợt nhận ra, “À” một tiếng rồi nói: “Quên mất rồi.”
Anh vừa mới tính xong đề bài kia, chỉ nghĩ tới chuyện đi tìm Quý Uyển, chứ không để ý chuyện giày dép.
Quý Uyển nắm chặt lon bia trong tay cười anh: “Cũng may là còn biết mặc thêm áo đó. Nếu không thì chẳng những bị cảm lạnh, còn sẽ bị bảo vệ bắt vì tưởng anh là bi3n thái đấy.”
Lê Ký Bạch nhìn mấy vỏ lon rỗng bên cạnh cô, không nói gì cả.
“Hôm nay nhiều mây lắm, không ngắm sao được đâu.”
Lê Ký Bạch ngồi ngay ngắn bên cạnh Quý Uyển, cùng cô ngắm bầu trời đen kịt: “Anh sẽ dẫn em tới đài quan sát thiên văn, ngắm chòm sao Tiên Nữ.”
Quý Uyển quay sang nhìn anh, không kiềm được chống tay lên cằm nói: “Tiểu Bạch, em hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đối với anh, em với vật lý, cái nào quan trọng hơn?”
“Vật Lý.”
Lê Ký Bạch trả lời ngay tức thì.
Quý Uyển bĩu môi, khuôn mặt xụ xuống.
“Nhưng mà Uyển Uyển, anh từng đọc một cuốn sách- tên là Hoàng tử bé của Saint-Exupéry. Hoàng tử bé sống ở một tinh cầu rất nhỏ, mỗi ngày nhìn thấy mặt trời lặn 43 lần, bên mình chỉ có mỗi một bông hoa hồng.”
Lê Ký Bạch vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, nói với cô bằng giọng nói trong trẻo mà chậm rãi độc nhất của mình: “Uyển Uyển, em chính là bông hoa hồng đó của anh.”
Cho dù anh ngắm nhìn bao nhiêu ngôi sao xa xăm đi chăng nữa, thì em vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Trái tim của Quý Uyển chợt rung động, như trở về từ cõi chết.
Cứ như khi vị cay nồng của cồn qua đi, là hơi đắng chát vấn vít, cuối cùng là sự tê dại bùng nổ.
Cái tên Tiểu Bạch này, dùng giọng điệu ngây ngô của mình thốt lên những câu ngọt ngào bất ngờ.
Cho dù không có ánh sáng nào rọi lên, đôi mắt anh vẫn sáng ngời trong trẻo, khiến ta nhớ tới cơn tuyết đầu mùa, lạnh lẽo nhưng mềm mại. Đó là sự đơn thuần khắc sâu vào tâm can, toả sáng lấp lánh trong đêm đen lạnh lẽo.
Quý Uyển biết rõ, thứ nóng bỏng mà rực rỡ ấy, được gọi là “Tín ngưỡng”.
Lê Ký Bạch có tín ngưỡng của riêng mình, đó chính là vật lý.
Nhưng tín ngưỡng của cô là gì nhỉ?
Quý Uyển chưa từng tự hỏi bản thân về vấn đề này. Chỉ có thể khẳng định một điều, cuộc sống của cô không nên chỉ xoay quanh Lê Ký Bạch, cô chắc chắn phải có sự nghiệp của riêng mình.
“Tiểu Bạch, sau khi tốt nghiệp, em muốn mở một văn phòng tư vấn tâm lý.”
Quý Uyển như bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ ửng, nghĩ ngợi nói: “Chắc là sẽ trở về Sơn Thành. Vốn đầu tư ở thủ đô cao lắm, tình hình tài chính hiện giờ của em không đáp ứng được.”
“Được.”
Lê Ký Bạch không nói lời thừa thãi, chỉ hết lòng ủng hộ.
Cứ như cô nói bất cứ cái gì, Lê Ký Bạch đều gật đầu thuận theo ý cô, nói: “Được, nghe theo Uyển Uyển hết.”
“Anh có tiền, đưa cho em hết cũng được.”
Anh rất nghiêm túc: “Tuy chưa từng xem kỹ được bao nhiêu, nhưng đàn anh nói lấy đi cưới vợ vẫn dư sức. Thẻ ở trong túi của anh, mật khẩu là 96xxxx....”
Quý Uyển bịt miệng anh lại, dạy dỗ anh: “Mật khẩu có thể nói bừa bãi như vậy sao? Đưa hết tiền cho em thì anh phải làm sao đây?”
Lê Ký Bạch từ từ chớp mắt, cứ như đang hỏi: Em là Uyển Uyển mà, sao lại không thể nói mật khẩu cho em biết chứ?
Anh nhẹ nhàng kéo tay của Quý Uyển: “Viện nghiên cứu bao ăn ở, anh không cần dùng tiền. Hơm nữa, anh có thể kiếm thêm.”
Quý Uyển vươn tay nhéo khuôn mặt tinh tế của anh, cười nói: “Đồ ngốc, em mà trở về Sơn Thành thì sẽ không thể ở bên anh nữa đâu, cũng không thể thường xuyên làm đồ ngon cho anh ăn được nữa.”
“Em trở về rồi thì sẽ chia tay với anh sao?”
“Yêu xa, không phải chia tay.”
Quý Uyển bị anh chọc cười: “Nhưng mà yêu xa thử thách tình cảm lắm, có những đôi xa nhau, sau cùng cũng phải chia tay.”
Lê Ký Bạch tròn mắt, có vẻ hơi lo lắng.
“Em đừng chia tay anh nhé.”
Anh thấp giọng nài nỉ, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Năm nào anh cũng được nghỉ phép dài hạn, lúc đó sẽ đến tìm em.”
Quý Uyển hỏi anh: “Anh không ngại đường xa sao? Sơn Thành cách thủ đô xa lắm đó.”
Lê Ký Bạch nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời: “Nếu là tới gặp em thì không ngại đâu.”
Để gặp được em thì anh sẽ chạy thật nhanh.
Khoé mắt Quý Uyển cay cay, những ngón tay đan vào nhau rồi đỡ trán, ngây ngô cười rộ lên.
Lê Ký Bạch nghiêng đầu nhìn cô, không biết phải làm thế nào: “Em cười gì vậy? Uyển Uyển, có phải anh đã nói những lời trẻ con rồi không?”
“Không đâu không đâu.”
Quý Uyển chồm lên ôm lấy Lê Ký Bạch, dùng hết sức vùi mặt vào bả vai anh, nói: “Tiểu Bạch, nhiều khi em không biết phải làm sao với anh nữa. Nhưng mà anh hầu như lúc nào cũng đáng yêu như vậy.”
Tửu lượng của Quý Uyển vốn không cao, lúc đứng dậy đôi chân có hơi loạng choạng, Lê Ký Bạch khom lưng cõng cô lên, bước từng bước về nhà.
Đường về nhà không hề thẳng, nhưng anh đã tìm ra con đường của riêng mình.
Về đến nhà, lần đầu tiên anh chủ động hôn Quý Uyển, tiếp tục chuyện đang làm dở dang kia.
Quý Uyển luôn cảm thấy Lê Ký Bạch tuổi chó, lúc hôn thích gặm c ắn đã đành, ở trên giường còn như chú chó nhỏ vờn quanh cô nữa. Đơn giản mà trực tiếp, không có chiêu trò gì, chỉ chuyên tâm chăm chú vào trọng tâm nhưng lại cực kỳ hấp dẫn.
Tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, nhưng Lê Ký Bạch vẫn chưa dừng lại.
Lần đầu tiên anh vứt bỏ những công thức cứng nhắc, trước mắt anh cũng không còn nhưng phương trình chằng chịt lượn lờ, chỉ còn lại những nụ hoa mê người đang nở rộ dưới thân anh.
Ngủ một giấc tới sáng.
Lúc Quý Uyển mở mắt ra, Lê Ký Bạch vẫn đang ngủ say bên cạnh cô, hai hàng mi rậm rạp khiến một cô gái như cô cũng phải ghen tị đang khép chặt. Khuôn mặt anh đẹp trai sáng sủa, toát lên sự trẻ trung, vẫn giống y đúc dáng vẻ của sáu năm trước, cứ như thời gian đã dừng lại trên người anh vậy.
Quý Uyển không kiềm nổi vươn tay vẽ theo đường nét khuôn mặt của anh.
Chắc là hơi ngứa, hàng mi của anh run rẩy, mơ màng nắm lấy ngón tay của cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng phá nữa, Uyển Uyển...”
Đã hơn tám giờ rồi, lần đầu tiên tổ trưởng Lê ngủ nướng.
...
Mùa đông, Lê Ký Bạch đưa cô tới Thượng Hải.
Viện khoa học ở đây có kính thiên văn cực hiện đại, được gọi là “Cái nôi của nền thiên văn nước nhà”.
Bầu không khí ban đêm rất tốt, màu trời đen kịt, trong gió pha lẫn chút giá lạnh của sương tuyết.
Lê Ký Bạch nắm tay Quý Uyển trèo lên đài quan sát ngoài trời của núi Tử Kim, đưa cô đi ngắm nhìn những vì sao ngoài vũ trụ.
“Trước tiên phải tìm mục tiêu để ngắm bằng kính dò sao, sau đó điều chỉnh cự ly ở đây, từ từ thôi.”
Lê Ký Bạch mặc một chiếc áo khoác màu xanh dương, khom người hướng dẫn Quý Uyển cách quan sát sao, khuôn mặt bình tĩnh, nghiêm túc như đang dò tìm lỗi sai vậy.
Một cỗ máy phức tạp và to lớn như vậy, cũng không biết nó hoạt động như thế nào, Quý Uyển chỉ cảm thấy linh hồn của cô đang vượt qua biển sao kia, giẫm trên lớp sương mù vô hình, phóng to rồi phóng to lên nữa, cuối cùng nhìn kỹ một chỗ.
Lúc đầu không thấy rõ lắm, Lê Ký Bạch dựa vào quỹ đạo chăm chú điều chỉnh rất lâu, trong kính mới hiện ra một ngôi sao màu vàng cam mờ nhạt.
Lê Ký Bạch nói, đây là tinh cầu nhỏ mà anh tặng cho Quý Uyển, gọi là “Sao Quý Uyển”.
Lúc đầu Quý Uyển còn tưởng anh nói đùa, vừa nhìn ngôi sao được dò thấy kia qua kính quan sát, vừa đấm lên vai anh, nói: “Quê mùa quá đi! Tiểu Bạch à, anh học mấy câu sến súa này từ lúc nào vậy?”
Lê Kỷ Bạch bị cô đấm tới ngơ ngác, uất ức lấy một hộp quà hình chữ nhật to bằng một quyển sách từ trong cặp ra, nói: “Anh không lừa em đâu, Uyển Uyển. Ngôi sao kia được đặt theo tên của em đó.”
Quý Uyển ngờ vực đón lấy hộp quà, mở ra xem thử, bên trong là hai tờ giấy chứng nhận được đóng mộc đàng hoàng.
Không phải giấy chứng nhận giả mua trên mạng, mà là giấy chứng nhận đặt tên ngôi sao được hiệp hội Thiên văn học quốc tế ban hành.
Trên đó được viết rất rõ, ngôi sao được đặt tên là “Sao Quý Uyển” theo số quốc tế 38xxxx, tờ còn lại còn thể hiện rõ vị trí và quỹ đạo của ngôi sao ấy nữa.
Đây là món quà là Lê Ký Bạch tặng cho cô, tình yêu đến từ khoảng cách bốn triệu năm ánh sáng.
Quý Uyển ngơ ngác đứng một hồi, nhìn hai tờ giấy chứng nhận rất lâu, sau đó lại cúi đầu ngắm nhìn ngôi sao vàng đậm trong kính thiên văn, tầm nhìn dần mờ đi.
Cô cố gắng hít sâu, ngẩng đôi mắt ướt át lên, cười hỏi: “Anh mua quyền đặt tên cho ngôi sao này à? Có đắt không? Từ lúc nào vậy?”
“Không đắt lắm đâu. Hiệp hội thiên văn quốc tế lấy quyền đặt tên cho các ngôi sao để thưởng cho những cá nhân hoặc đoàn đội đem đến cống hiến cho thế giới.”
Lê Ký Bạch đeo cặp bằng một bên vai, nghiêm túc trả lời: “Ngôi sao này được phát hiện từ năm năm trước. Mỗi một ngôi sao sau khi được phát hiện, đều phải đợi nó xoay bốn vòng quanh hành tinh thì mới được xác nhận sự tồn tại của mình.”
“Vậy là, phải đợi khoảng bốn năm.”
“Đúng vậy, để có được quyền đặt tên, thì ít nhất phải chờ đến năm thứ năm.”
Năm năm...
Tức là lúc đó cô và Lê Ký Bạch vừa mới yêu nhau không bao lâu, thì anh đã bắt tay chuẩn bị món quà này rồi.
Ai dám nói Lê Ký Bạch ngốc nghếch chứ?
Rõ ràng anh là người đàn ông ngây thơ, chung thuỷ nhất thế gian này.
Tròng mắt Quý Uyển ẩm ướt, thở ra một làn khói trắng, nói: “Cơ hội quý báu như vậy, sao anh lại không giữ lại cho mình? “Sao Ký Bạch”, nghe hay biết bao.”
“Sao Quý Uyển” nghe còn hay hơn nữa, sau này mỗi lần anh ngắm sao đều sẽ nhớ tới em.”
Lê Ký Bạch nắm lấy quai cặp, có vẻ hơi căng thẳng, do dự một hồi lâu, mới nhắc nhở cô: “Uyển Uyển, em tìm trong hộp quà đi, còn một món quà khác nữa.”
Quý Uyển vẫn còn đang chìm đắm trong “Sao Quý Uyển”, trái tim nhỏ bé đập mạnh như thiếu không khí.
Tặng một ngôi sao đã đủ khiến cô cảm động lắm rồi, cô sợ là nếu nhìn thấy thêm món quà kinh thiên động địa nào nữa thì chắc sẽ ngất ngay tại chỗ mất.
Quý Uyển chuẩn bị tinh thần xong, cẩn thận đặt giấy chứng nhận lên ghế, sau đó mới lục tìm trong đống giấy trang trí trong hộp quà .
Ánh sáng loé lên từ hai vật bằng bạc đã hiện ra trong tầm mắt, hơi thở của Quý Uyển như ngừng lại, ngón tay run rẩy trong đống giấy...
Là hai chiếc nhẫn.
Trông Lê Ký Bạch còn căng thẳng hơn cô nữa, cúi đầu, hai tai ửng đỏ, nắm lấy quai cặp một lúc lâu, mới nói ra lời tỏ tình mà mình đã chuẩn bị rất lâu.
“Uyển Uyển, em có biết con người phát hiện ra ngôi sao như thế nào không? Lúc hành tinh phát ra ánh sáng theo chu kỳ, và khi tần số phát ra có biến số gần giống nhau, thì chúng ta mới có thể xác định được những ngôi sao ở gần nó. Có những ngôi sao xoay quanh quỹ đạo của nó cả trăm triệu hoặc là hàng trăm triệu năm, nhưng vẫn không được phát hiện ra...”
Một giờ sáng, gió trên núi cao lạnh lẽo thổi qua, đôi mắt anh vẫn sáng ngời dịu dàng.
“Nhưng anh chỉ cần mười bảy năm đã có thể gặp được em. Uyển Uyển, em chính là người được định sẵn trong quỹ đạo của anh.”
Có rất nhiều người ngắm sao, nhưng chỉ có duy nhất Quý Uyển, có thể hiểu được Lê Ký Bạch.
“Vậy nên, Uyển Uyển, em có đồng ý lấy anh không?”
Quý Uyển còn có thể nói gì nữa đây?
Cô cứ tưởng mình mới là người làm chủ cuộc tình này, mỗi một bước đi đều do cô chủ động, sau này cầu hôn chắc cũng phải như thế.
Cô thật sự không thể ngờ được, tới bước ngoặt quan trọng nhất vẫn là tự mình anh giác ngộ.
Cái đồ ngốc này, bình thường không nói gì hết, ai ngờ lại tung ra tuyệt chiêu như vậy!
“Em đồng ý!”
Quý Uyển hít vào một hơi sâu, nở nụ cười rồi lặp lại: “Em đồng ý rồi đó, đồ ngốc! Còn không mau đeo nhẫn cho em đi!”
“À... ừ!”
Lê Ký Bạch tiến về phía trước, rũ mắt xuống, vụng về đeo nhẫn lên ngón tay trắng thon thả của cô.
Quý Uyển lấy chiếc nhẫn nam ra, đeo vào ngón tay đeo nhẫn mượt mà thon dài của anh.
Sau đó hít sâu, không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, nhào vào trong lòng của Lê Ký Bạch.
Lê Ký Bạch hơi lùi về sau một bước, ngơ ngác, sau đó cũng ôm chặt lấy cô.
“Uyển Uyển, em có vui không?”
“Vui! Vui muốn chết luôn!”
Viên kim cương trên ngón tay đeo nhẫn, sáng lên cùng với bầu trời sao trong đêm, toả ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng của sự vĩnh hằng.
Đó chính là hai người đang ôm chặt lấy nhau trên đài quan sát tại đỉnh núi.