Cô Bé Câm Ấy - Bố Đinh Lưu Ly

Chương 51

Hoắc Thuật hạ cửa kính xe xuống rồi nói gì đó, cuối cùng tài xế cũng quay lại xe.

 

Trong khoảnh khắc cửa xe đóng lại, khoang xe chật chội đầy mưa ẩm ướt, lạnh lẽo dính nhớp như một loại vũ khí sắc bén đâm vào trong lòng người phát đau.

 

Lâm Tri Ngôn bắt đầu giãy giụa trong lòng Hoắc Thuật, từ trái tim đến thân thể đều mâu thuẫn, giống như muốn thoát khỏi con rắn độc đang quấn chặt cô như xiềng xích. Nhưng sức mạnh của cô làm sao có thể bằng cánh tay như hai gọng kìm sắt kia được?

 

Dưới tình huống gấp gáp, cô liều mạng cắn miệng, cố gắng cắn mạnh vào vai Hoắc Thuật qua lớp áo vest dày lạnh lẽo.

 

Cơ bắp người đàn ông vô thức trở nên căng cứng, sức lực bẻ ngoặt đến mức cằm cô run lên. Có lẽ sợ cô quá kích động mà làm tổn thương mình, Hoắc Thuật đành phải buông tay, Lâm Tri Ngôn lập tức đẩy anh ra, cuộn tròn bám tay vào bên kia cửa xe, dựa vào cửa kính xe tím bóng dáng của Thành Dã Độ.

 

Hoắc Thuật đặt tay lên đùi, hai người cũng chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn nhưng lại như một con đường không thể nào vượt qua.

 

Xuyên qua màn mưa ướt đẫm ngoài cửa sổ xe, mơ hồ có thể thấy bóng dáng loạng choạng đứng dậy khỏi vũng nước của Thành Dã Độ đang đuổi theo chiếc xe cách đó mười mét, cuối cùng bị bỏ lại phía sau biến thành một đốm đen trong màn mưa và ánh đèn chồng chất lên nhau.

 

Xe đi vào tầng hầm của biệt thự, Lâm Tri Ngôn cuộn tròn sát gần cửa xe, tì trán lên cửa kính, không hề nhúc nhích.

 

Hoắc Thuật cũng không thúc giục cô mà chỉ im lặng. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt và hàng mi đẫm nước mắt của cô gái trước mặt thì mím chặt môi.

 

Lâm Tri Ngôn ổn định lại tâm trạng choáng váng và đau đớn xong, mở mắt ra đẩy cửa xe và bước xuống khỏi xe.

 

Đôi mắt hạnh xinh đẹp lạnh lẽo ẩm ướt, gần như khiến Hoắc Thuật khó mà nhìn thẳng vào.

 

Trong nhà họ Hoắc, dì Trương đã được dặn dò từ trước, tạm thời làm ba món mặn một món canh. Bà ấy lau tay vào tạp dề, đi ra khỏi bếp, nhìn cặp đôi trẻ với sắc mặt không ổn.

 

“Yêu Yêu, ăn cơm trước rồi hẵng lên tầng.”

 

Hoắc Thuật đứng dưới cầu thang, một tay đút túi quần, ngẩng đầu lên gọi cô.

 

Anh vẫn dịu dàng như không có việc gì, cho dù lúc này trên khuôn mặt trắng trẻo của anh vẫn còn in một dấu tay mờ nhạt.

 

Lâm Tri Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, khoanh tay đi lên tầng ba, đẩy cửa vào phòng.

 

Cô lười bật cả đèn, giơ tay tháo máy trợ thính ở tai trái xuống, ném vào tấm nệm êm ái khiến nó chìm trong chăn bông. Bóng đêm xanh đậm, sự im lặng tuyệt đối của đôi tai là sự bảo vệ duy nhất mang đến cảm giác an toàn cho cô.

 

Lâm Tri Ngôn gửi tin nhắn cho Thành Dã Độ, biết anh ấy bị chấn động não nhẹ thì trái tim cô lại không khỏi căng thẳng.

 

Lâm Tri Ngôn giải thích: [Xin lỗi cậu...]

 

Thành Dã Độ nhắn lại: [Đây không phải lỗi của cậu, Lâm Tri Ngôn. Người đánh tớ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, ra tay có chừng mực, biết rõ đánh vào đâu sẽ không có tổn thương nghiêm trọng, tớ thật sự không sao. Bây giờ tớ đang đau đầu nên không xem điện thoại được, ngày mai nói tiếp.]

 

Anh ấy nói: [Lâm Tri Ngôn, cậu đừng bỏ cuộc.]

 

Nhìn thấy chữ này, hốc mắt Lâm Tri Ngôn lại ẩm ướt chua xót, khi cúi người xuống cô gần như không thở nổi.

 

Mãi đến giờ phút này cô mới cảm nhận rõ ràng được, cái gì là tỉnh táo, là tự tôn khi đứng trước quyền thế chỉ giống như một tờ giấy trắng, có thể vò nát tùy ý.

 

Kẻ quyền quý bề trên được hưởng các đặc quyền và quy tắc, trong khi người bình thường hoàn toàn không có lựa chọn nào, nhiều nhất là họ biến từ thỏ thí nghiệm sang thỏ cưng mà thôi...

 

Lâm Tri Ngôn biết Hoắc Thuật đã đứng ngoài cửa từ lâu.

 

Dưới khe hở cửa có ánh sáng lay động và mờ ảo khi anh đi qua đi lại, như thể khoảnh khắc tiếp theo anh sẽ phá cửa và mạnh mẽ kéo người đang chui rúc trong chăn ra ngoài.

 

Nhưng anh không xông vào, chỉ đi từ cửa ra ngoài sân thượng.

 

Lâm Tri Ngôn mất ngủ đến mười hai giờ đêm, dáng người cao lớn thẳng tắp của anh cũng đứng đến mười hai giờ ở cửa kính sát sàn trong suốt và rèm cửa.

 

Sau khi ngủ đến khi mặt trời lên cao, Lâm Tri Ngôn bị cơn đói bụng đánh thức.

 

Cô lấy điện thoại đang sạc ở đầu giường, ấn vân tay mở khóa, màn hình vẫn còn dừng lại ở câu cuối cùng của Thành Dã Độ tối hôm qua:

 

Lâm Tri Ngôn, cậu đừng bỏ cuộc.

 

Lâm Tri Ngôn lấy lại bình tĩnh, tất cả mệt mỏi và khó thở đều lắng xuống sau một giấc ngủ say.

 

Cô cầm điện thoại trầm tư một lát rồi xốc chăn lên, xuống giường thay quần áo rửa mặt.

 

Hiếm khi hôm nay Hoắc Thuật không đến công ty mà ngồi trước bàn ăn xem tin tức. Anh có hơi lơ đãng, trong một phút đã nhìn đồng hồ đến ba lần.

 

Nhìn thấy Lâm Tri Ngôn vịn lan can đi xuống cầu thang, anh hơi sững sờ như thể rất bất ngờ, dường như lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Lâm Tri ngôn nhắm mắt làm ngơ trước cái nhìn của anh, tự mình kéo ghế ăn ra ngồi xuống đối diện anh, cô cầm lấy một chiếc bánh sandwich đã cắt trên đ ĩa rồi chậm rãi ăn.

 

Thỉnh thoảng cô đưa mắt lên, ánh mắt nhìn thấy dấu vết trên khuôn mặt Hoắc Thuật thì hơi dừng lại.

 

Vết đỏ hôm qua đã biến thành màu xanh tím rất nhạt sau một đêm mưa, cái này không quá nghiêm trọng nhưng vì da anh trắng nên sẽ trông rõ ràng hơn những người da vàng bình thường.

 

Thảo nào anh không đến công ty... Nhưng so sánh với Thành Dã Độ còn đang nằm viện để theo dõi thì vết thương này chẳng có gì đáng kể.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Thuật quay đầu đi không quá tự nhiên, để mái tóc mai mềm mại che đi dấu vết trên gò má, mỉm cười vẫy  tay vào phòng bếp: “Dì Trương, đổi cho Yêu Yêu một cốc sữa nóng.”

 

Có lẽ anh nghĩ rằng Lâm Tri Ngôn chịu xuống ăn sáng là một loại tín hiệu “hòa giải”, cả người tràn ngập thoải mái và năng lượng, thần thái sáng láng, sự nôn nóng điên cuồng xem đồng hồ đã biến mất từ lâu.

 

“Đến đây, đến đây.”

 

Dì Trương nhanh chóng mang ra cho Lâm Tri Ngôn một cốc sữa nóng bốc hơi nghi ngút, thay cho cốc cà phê lạnh kia.

 

Lâm Tri Ngôn ăn xong bữa sáng với tâm trạng bình tĩnh, sau đó cô lấy điện thoại ra gõ chữ: [Tôi muốn đến bệnh viện một chuyến.]

 

“Em đến bệnh viện nào?”

 

Hoắc Thuật uống một viên đá, tốt bụng hỏi: “Chuyện học sinh của em chưa giải quyết xong sao?”

 

[Bệnh viện Trung ương, tôi đi gặp bạn.]

 

Hoắc Thuật nhíu mày, anh đã đoán được người “bạn” kia là ai.

 

[Tôi chỉ nói cho anh biết chứ không phải hỏi ý kiến của anh.]

 

Lâm Tri Ngôn chống một tay lên cằm, bình tĩnh gõ chữ trước khi Hoắc Thuật từ chối: [Đương nhiên, anh cũng có thể trói tôi lại giống như tôi hôm qua.]

 

Hoắc Thuật là một nhà đàm phán trời sinh, tất nhiên anh sẽ không nỡ từ bỏ “hòa bình” khó khăn lắm mới giành được, nhưng anh sẽ không bao giờ giao quyền kiểm soát chuyện này vào tay người khác.

 

“Em thêm lại WeChat của anh thì anh sẽ để em đi.”

 

Anh đưa ra điều kiện đúng lúc, giọng điệu tràn đầy chân thành: “Phần mềm chuyển đổi giọng nói kia không thể giao tiếp trong khoảng cách quá xa, quá tốn điện, lại bất tiện.”

 

Lâm Tri Ngôn không nói gì, lấy điện thoại ra quét danh thiếp mã QR rồi ấn chữ thêm.

 

Lúc này cô không rảnh để quan tâm quá nhiều thứ.

 

Hoắc Thuật chấp nhận, hài lòng mỉm cười: “Đi thôi, xe đã chờ bên ngoài rồi.”

 

Lái xe vẫn là người hôm qua nhưng bên ghế lái phụ lại có một vệ sĩ với khuôn mặt vuông chữ Điền lạnh lùng.

 

Lâm Tri Ngôn không thể ngồi bên trên vì vậy đành phải kéo cửa ghế sau ra ngồi, Hoắc Thuật hơi nhếch môi rồi lập tức tiến vào ở cửa bên kia, hiển nhiên anh rất vừa lòng với sự sắp xếp của mình.

 

Lâm Tri Ngôn mua một giỏ trái cây ở siêu thị trước cổng bệnh viện, hỏi thăm phòng bệnh của Thành Dã Độ rồi đi đến.

 

Có lẽ Hoắc Thuật không muốn người khác thấy mặt mình nên chủ động ở lại trong xe đợi, chỉ để vệ sĩ có khuôn mặt chữ Điền đi theo cô không rời bước nào, cũng không biết là bảo vệ hay là giám sát nhiều hơn.

 

Trán Thành Dã Độ đã được băng bó lại, trên mặt và khóe miệng cũng có vài vết bầm tím trộn lẫn với thuốc vàng lốm đốm, trông rất chật vật.

 

Thấy Lâm Tri Ngôn từ cửa bước vào, anh ấy vô thức ngồi dậy nhưng đôi mắt lại nhìn về phía người vệ sĩ áo đen đứng khoanh tay ngoài cửa thì lập tức cau mày khó chịu.

 

[Cậu thế nào rồi?]

 

Lâm Tri Ngôn đặt giỏ trái cây lên đầu giường, gõ chữ cho Thành Dã Độ xem.

 

“Không sao.” Thành Đã Độ: “Cậu thì sao?”

 

[Cũng ổn.] Lâm Tri Ngôn đáp lại.

 

“Như này mà gọi là cũng ổn? Cậu không phải đang bị giám sát à?” Thành Dã Độ nhìn chằm chằm vào vệ sĩ đi theo như hình với bóng ở ngoài cửa.

 

[Cậu chỉ cần coi anh ta như không khí là được, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tớ.]

 

Lâm Tri ngôn ngồi xuống ghế đưa lưng về phía cửa, gõ chữ như bay: [Hôm nay ngoại trừ đến thăm và cảm ơn cậu, tớ còn một chuyện muốn hỏi cậu.]

 

Thành Dã Độ nhanh chóng hiểu ý của cô, tựa đầu vào giường tỏ vẻ không có gì: “Cậu nói đi.”

 

[Tối hôm qua cậu nói “đấu đá nội bộ nhà họ Hoắc rất nghiêm trọng” là có chuyện gì?]

 

“Không phải Hoắc Thuật mới mở công ty mới sao, công ty đó đang là mục tiêu bị nhắm vào. Một số người suy đoán Hoắc Thuật có thể có một số tài nguyên thương mại hoặc thông tin nội bộ, khiến người trong gia tộc ở Thủ đô kia cảm thấy bị uy hiếp nên mới ra tay chèn ép anh ta vào chỗ chết.”

 

Thành Dã Độ thấp giọng nói: “Tớ không phụ trách tin tức kinh tế và tài chính nên chỉ tình cờ nghe cấp trên nhắc đến mà thôi, không biết được cụ thể.”

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu: [Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.]

 

“Cũng không giúp gì được cho cậu, đừng khách sáo vậy.”

 

[Tớ nói “cảm ơn” là cảm ơn cậu không chỉ đã nói cho tớ biết về tình hình nhà họ Hoắc mà còn mấy năm nay cậu vẫn luôn quan tâm tớ. Nhưng sau này đừng mạo hiểm vì tớ như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, cả đời tớ cũng không tha thứ cho mình.]

 

“Lâm Tri Ngôn, cậu với anh ta sẽ không...”

 

Thành Dã Độ muốn nói lại thôi, Lâm Tri Ngôn đoán được anh ấy muốn hỏi điều gì, cô mỉm cười: [Không đâu. Cậu yên tâm, tớ tự có suy tính của mình.]

 

Trở về xe, Hoắc Thuật đang ngồi nghe điện thoại với vẻ mặt mà cô quen thuộc, là sự lạnh lẽo như băng không hề che giấu.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa xe, anh lập tức cúp máy, quay đầu lại nở nụ cười thoải mái như không có gì: “Trò chuyện xong rồi sao?”

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu.

 

“Vậy tiếp theo em muốn đi đâu? Đến nhà hàng Ý hôm qua ăn trưa được không?”

 

Anh đặt khuỷu tay lên cửa, cong ngón tay lên chống bên thái dương, chậm rãi nói: “Đồ ăn tối hôm qua còn chưa kịp cho em thưởng thức.”

 

Lâm Tri Ngôn liếc nhìn sắc mặt gần như hoàn hảo của anh, suy nghĩ rồi thử gõ chữ: [Không được, tôi đã hẹn Lăng Phi đi dạo phố rồi.]

 

Đáy mắt Hoắc Thuật thoáng hiện lên sự mất mát nhàn nhạt, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

“Yêu Yêu có hẹn à? Hai cô gái các em đi chơi, anh sẽ không làm bóng đèn nữa.”

 

Anh giả vờ thất vọng thở dài một tiếng, lấy tấm thẻ ngân hàng trong ví ra rồi nhét vào tay Lâm Tri Ngôn, khẽ nắm lấy: “Mật khẩu là sáu số chín, bên trong có đủ tiền cho em tiêu. Em đã từ chối quá nhiều đồ của anh rồi, lần này từ chối nữa anh sẽ rất đau lòng đó.”

 

Lời này rất buồn cười, một kẻ quái thai như anh có biết “đau lòng” là gì không?

 

Tấm thẻ mỏng nóng như than đang cháy, Lâm Tri Ngôn dừng lại, chống lại sự từ chối theo bản năng, cô cố gắng dùng thái độ tự nhiên nhất làm ra một dấu tay “cảm ơn”.

 

Mặc dù Hoắc Thuật có linh hồn của ác ma lạnh lẽo tàn độc nhưng anh chưa bao giờ keo kiệt với các lễ nghi giao tiếp xã hội, cố gắng ngụy trang bản thân thành một thanh niên tỏa sáng và dịu dàng. Nếu là bình thường anh chắc chắn sẽ mời Lăng Phi ăn cơm trưa cùng mình để cho người thân và bạn bè chứng kiến, đồng thời tạo ra ảo tưởng rằng “Tôi với Yêu Yêu có tình cảm rất tốt, cô có thể yên tâm”...

Bình Luận (0)
Comment