Cô Bé Câm Ấy - Bố Đinh Lưu Ly

Chương 71

Lâm Tri Ngôn cười chào hỏi, cô và viện trưởng ôm nhau.

 

“Ôi trời, nói được rồi sao? Cũng xinh đẹp hơn nữa, có khí chất lắm! Dì không dám nhận luôn đó!”

 

“Dì vẫn vậy ạ, vẫn trẻ trung như ngày nào.”

 

“Trẻ trung gì nữa? Thành bà già rồi, năm sau phải nghỉ hưu rồi.”

 

Viện trưởng cười vui vẻ, kể ngắn gọn cho cô nghe những thay đổi của viện dưỡng lão trong mấy năm nay. Ví dụ như ba của Trương Duệ Bác đã ra tù rồi đến đón con về, mở một quán nướng mưu sinh, tuy không giàu có nhưng hai ba con rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

 

Hoặc là chuyện Thái Tư đã được một cặp vợ chồng làm kinh doanh nhận nuôi vào năm trước, đã làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, nghe nói đó là thiết bị được một viện nghiên cứu nào đó tài trợ, cô bé hồi phục rất tốt sau phẫu thuật, bây giờ đã lên lớp hai rồi...

 

“Cũng may là năm nào cháu cũng quyên góp nhiều tiền như vậy, mấy đứa trẻ bị tàn tật, hoặc là mắc bệnh tim đều được điều trị kịp lúc.”

 

Viện trưởng cảm thán, nhưng Lâm Tri Ngôn không hiểu gì cả.

 

“Tiền gì ạ?” Cô hỏi.

 

“Tiền quyên góp đó! Mỗi năm vào mùng Bốn tháng Năm, tài khoản của viện dưỡng lão đều nhận được một khoản tiền quyên góp dưới tên của cháu.”

 

Viện trưởng giơ năm ngón tay ra: “Năm nào cũng là năm trăm ngàn.”

 

Nhưng mà, Lâm Tri Ngôn chưa từng quyên góp số tiền này.

 

Trước khi rời khỏi Trùng Khánh, cô chỉ chuyển vài khoản tiền từ thẻ của Hoắc Thuật thôi.

 

Mùng Bốn tháng Năm, chính là ngày cô rời khỏi Trùng Khánh bởi vì trận hoả hoạn đó.

 

Nghĩ tới đây, trái tim của Lâm Tri Ngôn thắt lại, như bị ai đó bóp lấy rồi thả ra, máu chảy ngược về từng đầu ngón tay của cô.

 

Cô bé thực tập kia vẫn đang đứng ở phía xa chờ viện trưởng, Lâm Tri Ngôn không tiện giữ viện trưởng lại quá lâu, chỉ đành kìm nén tâm trạng phức tạp đang chực chờ bùng nổ, mỉm cười để viện trưởng rời đi.

 

“Bây giờ bọn trẻ đang ở phòng hoạt động tập hát đó, cháu cứ tới đó xem đi!”

 

Viện trưởng và cô bé thực tập kia đã đi xa, Lâm Tri Ngôn men theo ký ức bước trên hành lang dài. Xuyên qua ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, cô đứng bên ngoài phòng hoạt động, nhìn vào trong qua ô cửa sổ.

 

Tiếng nhạc nhanh kèm theo tiết tấu của dương cầm, cô hơi mở to đôi mắt, không ngờ lại gặp được một người mà cô không ngờ tới.

 

Hoắc Y Na ngồi trước cây đàn dương cầm điện tử, thuần thục đàn bài hát kinh điển “The sound of music”, giọng hát chững chạc, trái ngược hoàn toàn với giọng nói dữ dằn trong ký ức.

 

Cô ấy cắt tóc ngắn, mái tóc ngang vai mang lại cảm giác trẻ trung, làn da vẫn trắng muốt, không phải dáng vẻ trắng bệch yếu ớt nữa. Đầu ngón tay hơi ửng đỏ, trông rất khoẻ mạnh.

 

Nhìn thấy Lâm Tri Ngôn đang đứng ngoài cửa sổ, đôi mắt mèo của Hoắc Y Na mở to, ngón tay có hơi chững lại trên phím đàn.

 

Cô ấy lấy bình tĩnh lại, xem như không có gì xảy ra, tiếp tục đàn, kéo bài hát về lại đúng tiết tấu của nó.

 

“Cô Na Na đã thay đổi nhiều lắm đúng không?”

 

Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười quen thuộc: “Bây giờ cô ấy đã là sinh viên của trường đại học B rồi, mỗi năm được nghỉ phép đều đến viện dưỡng lão làm t ình nguyện.”

 

Lâm Tri Ngôn quay đầu nhìn hộ lý áo trắng, lạ lẫm: “Cô Quan?”

 

“Cô nói được rồi sao?”

 

Quan Thiến rất ngạc nhiên, cười nói: “Ôi, không thể tin được, giọng nói của cô hay quá!”

 

“Cám ơn.” Lâm Tri Ngôn cười nhẹ.

 

Hai người vốn không quá thân thiết với nhau, chỉ có tiếp xúc vì công việc, lâu ngày gặp lại, nhất thời không biết phải nói gì với nhau.

 

Im lặng một lúc, Quan Thiến mở miệng trước: “Tôi cảm thấy, cô Na Na đang học theo cô. Có lẽ chính bản thân cô cũng không phát hiện ra, cô là một người rất truyền cảm hứng, bất cứ ai ở bên cạnh cô cũng cảm thấy dễ chịu.”

 

Đây là một đánh giá quá cao, Lâm Tri Ngôn không dám nhận.

 

Nhất là, sau khi trải qua chuyện của ba năm trước.

 

Đó cũng chính là sự áy náy duy nhất mà Lâm Tri Ngôn luôn giữ suốt ba năm nay.

 

Cô ngẫm nghĩ, giọng nói ấm áp: “Chuyện năm xưa, có liên luỵ đến cô không?”

 

Thấy cô chủ động nhắc tới chuyện xưa, Quan Thiến đã không còn dè dặt nữa, liền nói: “Sau khi cô đi, tôi sợ muốn chết, nhưng nếu hỏi tôi có bị thiệt hại gì không thì là không có. Nói thật thì, tôi còn tưởng là không giữ được công việc này nữa rồi, nhưng tổng giám đốc Hoắc lại không truy cứu... Không phải, nên nói là không có thời gian để truy cứu. Đợi đến khi anh ấy bình tĩnh lại, thì việc truy cứu đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, cứ mặc kệ để tôi và cô Na Na tới thủ đô nghỉ ngơi.”

 

Lâm Tri Ngôn lúc này mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

 

“Sau đó thì tôi cũng không dám chủ động liên lạc, thật sự không ngờ sẽ có ngày được gặp lại cô sau khoảng thời gian dài như vậy. Đúng rồi, bây giờ hai người... không sao chứ?”

 

“Chắc là, tạm thời, không sao hết.”

 

“Vậy thì tốt! Đừng thấy cô Na Na bình tĩnh như vậy, cô ấy đang vui lắm đó, đàn sai mấy lần rồi.”

 

Quan Thiến mở lời, dựa lên tường, tay cho vào túi, rất có dáng vẻ của một bác sĩ chuyên nghiệp: “Nói thật thì, năm xưa tôi không hiểu nổi cô, cảm thấy cô quá ngốc, quá ngây thơ.”

 

Lâm Tri Ngôn đã quá quen với lời nhận xét này, giọng nói bình tĩnh: “Nhiều người nói như vậy lắm.”

 

Quan Thiến: “Nói ra thì không sợ bị cô chê cười đâu, lúc đó tôi từng nghĩ, nếu như tôi được ở bên một người như vậy, có nhà có xe, cho dù người đó có yêu tôi hay không, có chung thuỷ hay không thì cũng không quan trọng. Ôm một đống tiền sống một cuộc sống xem như người yêu đã qua đời, tôi có nằm mơ cũng có thể cười được.”

 

Lâm Tri Ngôn gật đầu: “Ừ, anh ấy chịu nuôi tôi, thì tôi nên quỳ xuống tạ ơn mới đúng.”

 

“Ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cô thôi. Cô ở bên anh ấy lâu như vậy, vậy mà cái gì cũng không lấy, bỏ đi với thương tổn đầy mình...”

 

Quan Thiến thở dài một hơi, vẫy tay nói: “Haizz! Tóm lại là cô biết tôi đang nói gì mà.”

 

Lâm Tri Ngôn đương nhiên biết rõ Quan Thiến không hề có ác ý, chỉ đang bất bình thay cô mà thôi.

 

Với thân phận “người tình” thì Lâm Tri Ngôn đúng là rất thảm hại, người khác mà biết được chắc chắn sẽ cười rụng hết răng. Nhưng Quan Thiến không hề biết, vấn đề giữa cô và Hoắc Thuật không phải là tài sản.

 

Người như Hoắc Thuật, lúc dỗ cô thì sẽ đối xử với cô rất tốt, khó mà phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Nếu như lúc nào đó anh không muốn dỗ nữa, thì chỉ cần giơ tay, là có thể bóp nát cô như bóp nát một con kiến, tới lúc đó, con kiến bê bết máu như cô phải làm sao đây?

 

Con diều không thoát khỏi sợi dây ràng buộc, con chim công đeo xích vàng trên cổ, đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chủ nhân, đứng trước sức mạnh, căn bản không thể nào phản kháng được.

 

Nếu như đối phương không muốn chia tay hoà bình, thì những món đồ đã tặng đều có thể trở thành sợi xích vàng thít chết chim công.

 

Tất cả những điều này Lâm Tri Ngôn đều hiểu rõ.

 

Cô chỉ không thể hiểu nổi, tại sao Hoắc Thuật lại lấy tên của cô để quyên góp tiền suốt ba năm trời, còn cố tình chọn ngày đó nữa.

 

Bất chợt nhớ tới máy tính của Hoắc Thuật, mật khẩu chính là ngày bị bắt cóc.

 

Có chăng là ngày bỏ trốn ấy đối với anh chính là một sự sỉ nhục và thất bại, cho nên anh mới dùng cách này để khắc ghi trong lòng?

 

Cảm xúc dồn dập, những suy nghĩ mà cô luôn cố tình lãng quên suốt ba năm qua chợt như cỏ dại, mọc lên um tùm.

 

Cô ngồi phơi nắng trên ghế đá đặt cạnh hành lang, tâm trạng hỗn loạn, mở ứng dụng WeChat trong điện thoại lên, đổi sang tài khoản khác.

 

Do dự vài giây, cuối cùng cũng không chống lại được sự tò mò trong lòng.

 

Chỉ xem một tí thôi.

 

Cô an ủi bản thân: Cứ coi như đang lấp đầy chỗ trống ký ức ba năm qua của mình vậy.

 

Lâm Tri Ngôn mím chặt môi, nhập mật khẩu, bấm vào nút đăng nhập.

 

Chờ đợi trong chốc lát, thông báo tin nhắn chưa đọc hiện lên trên màn hình.

 

1523 tin nhắn chưa đọc, trong đó có 1459 tin được gửi từ cùng một người - Shu.

 

[Yêu Yêu, em có đó không?]

 

[Anh bị bệnh rồi, hơi thở nóng như lửa đốt vậy. Trước kia em ở trong biển lửa có phải cũng nóng ran khắp người, khó chịu như vậy đúng không?]

 

[Anh nhớ em rồi, Yêu Yêu à.]

 

[Yêu Yêu.]

 

[Yêu Yêu.]

 

[Yêu Yêu.]

 

...

 

Vô số câu [Yêu Yêu] như virus lan khắp màn hình điện thoại, hầu như ngày nào cũng gửi đến, có khi là buổi sáng, có khi vào ban đêm.

 

Lâm Tri Ngôn cảm thấy khó thở.

 

Từng câu từng chữ như có sức nặng, nặng nề đè chồng lên nhau, chiếc điện thoại trong bàn tay của Lâm Tri Ngôn như viên sắt nóng hổi bỏng tay.

 

Còn chưa kịp kéo đoạn hội thoại đến phía dưới cùng, thì điện thoại bỗng rung lên.

 

Tin nhắn mới nhất hiện lên trước mắt.

 

Shu: [Yêu Yêu, là em sao?]

 

Lâm Tri Ngôn đau nhói như bị kim chích, lập tức tắt ứng dụng WeChat.

Bình Luận (0)
Comment