Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 37

Nó ngồi ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo mà hắn bón.

- được ăn mà mặt bí xị vậy, cười cái coi – hắn cau mày.

Nó cười nhe răng rồi tắt ngay nụ cười luôn.

- định nhe răng chọc tức anh hả bé – hắn hầm hừ.

Nó thì đang định đốp lại thì

....cạnh....

1 lần nữa cánh cửa phòng vip mở ra.

Thiên Nam cùng mọi người bước vào.

- hai ơi! Hixhix, cứu em hai ơi, huhu – nó than thở, nước mắt ngắn, nước mắt dài dưng dưng.

- bộ sáng nay trời mọc đằng tây à, sáng sớm thằng Mair đã cuống cuồng bỏ đi, còn bà la sát này hôm nay lại mếu máo chư, hơ lạ ta – Thiên Nam hồn nhiên nói mà không biết mình sắp bị cháy áo.

- anh..nói...ai...là...bà...la...sát...hả...hả...- nó gầm từng tiếng.

-hi hi bình tĩnh, bình tĩnh đừng nóng ảnh hưởng đến vết thương, em gái ngoan có gì từ từ bao giờ khỏi tính sau – Thiên Nam túa mồ hôi.

- tha cho hai đó – nó chu mỏ nên.

- thế mới ngoan chứ, mà có ai bắt nạt em vậy? – Thiên Nam hỏi.

-hixhix, huhu – nó lại dở bài ca muôn thuả – oa..a....anh hai ơi, hắn ta nè, cứ bắt em ăn cháo à, mà em muốn ăn hambơger cơ, ăn xúc xích nữa, mỳ ý nè, uống rượu đỏ nữa mà hắn lại cản, huhu hai phải làm chủ cho em – nó mếu máo.

Anh hai nó tiến lại gần lau nước mắt cho nó

- ngoan, hai thương, hai sẽ xử hắn cho em nha – Thiên Nam quay sang hắn – sao cậu lại bắt nạt Linh, cậu không nên quả việc ăn uống cuả nó, sao cậu lại có thể cho nó ăn món cháo gà nhạt nhẽo thế này chả bổ dưỡng tí gì -

Nó cười đắc thắng còn hắn tức xì khói vì bị chửi chuyện không đáng chửi.

Mọi người thì cũng hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ như thế cuả Thiên Nam.

Thiên Nam nói tiếp

- cậu nhớ kỹ đây, lần sau không được mua cháo gà cho Thiên Linh nữa, nó không bổ dưỡng đâu, cậu phải mua cháo trắng đó ăn với bổ ( trời, lí luận cuả ông này có 1 không 2)-

...rầm....rầm...rầm...rầm...

Hàng loạt người đổ như chuối.

Nó thì tức hộc máu với ông anh zai chết bầm.

- huhu hai cũng bắt nạt em – nó lại khóc bù loa.

....cạch......

Cánh cửa lại 1 lần nữa bật mở.

Bước vào là 1 đôi vợ chồng khá đứng tuổi rồi nhưng vẫn không lấp nổi vẻ cao quý, uy nghiêm.

Hai người bước vào phòng dường như làm căn phòng tăng nhiệt độ vùn vụt.

- Con chào pama – Thiên Nam tiến lại gần chào đôi vợ chồng.

Hai ông bà gật đầu.

Chỉ là 1 cái gật đầu thôi mà cũng đủ làm những ai trong phòng thót tim.

- chúng con chào hai bác – tất cả mấy người kia cũng đồng loạt chào.

Không thấy hai ông bà phản ứng gì, lại nhìn tụi nó bằng ánh mắt chăm chăm khiến chúng nó hơi sợ hãi trước cái khí thế bất người này.

Hai ông bà nhìn qua rồi nhìn lại, nhìn từ hắn rồi đến Hạ Nhi, lại quay sang Quốc và Lê,rồi lại Huy và Trang và cuối cùng là Tuấn Anh và Phương.

Với cách nhìn này họ khẳng định được đây là người rất khó tính.

- mấy cháu là bạn cuả Thiên Nam và Thiên Linh – papa cuả nó lên tiếng.

-dạ – tụi nó run run khi đứng trước 2 người này.

Nhưng nhờ nó mà họ trút được gánh nặng.

- pama ơi, đừng chọc họ nữa, nhìn họ sợ tái mép rồi kìa-

nó nói mà mọi người chẳng hiểu gì, đứng đơ người.

- ôi, con gái yêu cuả tôi – mama nó vội vàng chạy đến bên xem xét, vuốt khuân mặt nó.

- ôi khổ thân đứa con bé bỏng của tôi -

- hem, bà tranh hết chỗ cuả tôi rồi, phải để tôi xem con gái tôi thế nào – Papa nó nói.

- ông đi chỗ khác chơi đi, không được ở đây dành con gái với tôi – mama nó đuổi thẳng cổ papa nó.

- bà thật quá đáng, nó là con gái cưng cuả tôi mà sao lại đuổi tôi – papa nó cãi.

- nó mới là con gái cưng cuả tôi, tôi thương nó nhiều hơn ông – mama nó cũng không vừa.

- hai người thôi đi, đây là bệnh viện chứ không phải đấu trường để 2 người rành nhau – Thiên Nam nổi trận lôi đình khi mà ông bà nhắc đến mỗi đứa con gái mà quên mất thằng quý tử kia.

Mọi người trong phòng thì há hốc trước sự thay đổi cuả pama nó và sự giận dữ cuả Thiên Nam.

- mày là con mà dám quát pama mày à, huhu thằng con bất hiếu huhu – pama nó song ca 1 chàng.

- thôi thôi con xin 2 người, lần nào hai người về cũng có người vô viện vì bệnh tim, pama đếm coi xem có bao nhiêu cái cột điện đang há hốc mồm ở đây – Thiên Nam quay sang chỉ tụi nó, từng người 1.

Riêng nó thì cứ cười khúc khích mãi vì có 1 gia đình rất thú vị.
Bình Luận (0)
Comment