Cô Bé Du Côn Của Tôi

Chương 7

Cũng như hàng ngày nó đến trường nhưng không phải bằng ngựa sắt của nó ( vì bị hỏng hôm qua). Hôm nay nó đi với Thiên Nam.

Nhìn cảnh tượng này thật choáng. Nó biết hôm nào anh nó cũng được chào đón như thế này rồi nhưng bây giờ nhìn trực tiếp thế này thì khủng. Nhất là ai cũng nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn dễ thương nhất nhưng độ sát thương rất cao. Nó biết thân lên chuồn lẹ.

Nhưng đâu có dễ khi nó giám động vào hoàng tử của họ.

Nó vừa đi đến cầu thang lên tầng thì đột nhiên một lũ con gái kéo đến trước mặt nó.

Nó nhíu mày nhìn họ.

- chào, mày đi ra chỗ này với tao một lúc – một cô gái ăn mặt đồng phục được sửa lại rất ngắn. Đầu tóc thì đỏ loe, phấm son thì chát hàng tấn.

Cô ta ra hiệu cho lũ con gái kéo nó đi.

Tuy rất tức khi bị cô ta khinh thường nhưng cũng không lên gây sự sẽ gặp rắc rối.

- tôi tự đi được – nó bưới đi theo cô ta.

Cô ta dẫn nó ra sân sau trường.

- cô muốn gì nó đi tôi còn phải đi học không có thời gian tiếp chuyện cô đâu- nó lên tiếng trước.

- cô đã nói thế thì tôi cũng không vòng vo nữa, tôi muốn cô tránh xa hội học sinh – cố ta lên tiếng.

- sao tôi phải làm vậy, tôi đi với ai là chuyện cuả tôi không liên quan tới cô, cũng chưa mượn cô quản truyện cuả tôi – chưa ai dám nói với nó như thế từ trước đến nay, chỉ có người ta khụy lụy nó chứ chưa ai dám lên mặt với nó, còn ra lệnh cho nó nữa chứ.

- lời tôi nói cô phải nghe, nếu không đừng trách tôi – cô ta cười nhếch mép – chỉ là con của người làm trong nhà anh Thiên Nam thôi mà cũng đòi trèo cao, đúng là...... – cô ta lắc đầu tỏ vẻ khinh bỉ.

- thôi tôi chỉ cảnh báo cô thôi, đừng để đến lúc tôi xử đẹp cô- cô ta cười khinh bỉ rồi bỏ đi.

Nó thì ở lại tức lộn ruột, tức quá nó đá trúng một cái cây khiến cây đổ rầm. Nó mau chồn lẹ không bị bắt là toi rồi.....
Bình Luận (0)
Comment